Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tuyết Tuyết, anh dường như thích em rồi!

Phiên bản Dịch · 2481 chữ

Cô gái này ăn mặc rất thời thượng nhưng đầu tóc lại rối tung cả lên, bởi vì cô ấy quay lưng về phía cô nên cô không nhìn rõ khuôn mặt của cô ấy, chỉ cảm thấy dựa vào quần áo mà cô ấy mặc trên người dường như tuổi tác không lớn lắm, chắc khoảng 30 tuổi.

Hạ Nghiên Lạc do dự một chút bèn đi đến nhẹ giọng nói: “Xin chào, xin hỏi cô có chỗ nào không thoải mái à?”

Nghe có tiếng hỏi, cô gái đột nhiên xoay người lại, Hạ Nghiên Lạc nhìn thấy đôi mắt của cô ấy vô hồn, dường như không thấy gì!

Cô hơi hoang mang: “Cô không sao chứ?”

“Ha ha ha…” cô gái đột nhiên cười lớn, sau đó đứng thẳng lên, bắt đầu lẩm nhẩm.

Lúc này Hạ Nghiên Lạc đã nhìn rõ dáng vẻ của cô ấy, thực ra ngũ quan của cô ấy vô cùng xinh đẹp, nhưng cô ấy hơi bị điên một chút, thêm vào đó ánh mắt cứ lờ đờ, xem ra là bị vậy lâu rồi.

Nhưng dựa vào khuôn mặt của cô ấy cô cảm thấy nhất định là cô ấy không quá 30 tuổi đâu.

Cô ấy cứ lẩm nhẩm rồi xoay người đi vào trong căn phòng nhỏ, nhưng lúc này có một con chó nhỏ chạy ra, nhìn cô ấy sủa mấy tiếng.

Cô gái này vốn dĩ bị điên, nhưng thoắt cái lại trở nên rất dịu dàng.

Cô ấy ôm con chó nhỏ lên, đi vào căn phòng nhỏ trong rừng trúc.

Hạ Nghiên Lạc mặc dù hiếu kỳ, nhưng đây là Hoắc gia, nói không chừng còn có bí mật nào đó, một người ngoài như cô không nên tọc mạch.

Nhưng lúc cô xoay người rời đi lại nghe thấy tiếng cô gái ấy kêu lên!

Hạ Nghiên Lạc vội quay lại xem xét tình hình, dường như cô ấy đang chịu một sự kinh hãi rất lớn, cô ấy quỳ xuống, ôm chặt đầu của mình, nhắm mắt lại.

Mà con chó trên người cô ấy toàn thân ướt như chuột lột, nó đang không ngừng giũ nước.

Hạ Nghiên Lạc nhìn thấy phía trước con chó nhỏ có một chậu nước, vừa nãy cô ấy chắc là tắm cho con chó con. Nhưng không biết cô ấy làm gì mà đột nhiên lại trở thành như thế này.

Không không nén nổi mấy phần ưu phiền, bèn tiến lại gần cô gái.

Lại nghe thấy cô ấy nói: “Đừng, đừng lại đây…” giọng nói mang theo sự run rẩy, cầu khẩn.

Hạ Nghiên Lạc cúi đầu nhìn về hướng của cô ấy, cô nghiêng đầu chiếu ánh nhìn lên toàn bộ cơ thể cô ấy, nhưng cô không có cách nào làm cô ấy ấm người lên được, ngược lại cô phát hiện cơ thể của cô ấy rất gầy.

Trong lòng đột nhiên có một bức tranh hiện lên.

Đó là vào sáu năm trước, sau khi cô sinh Hạ Thần Hy không lâu.

Lúc đó, cô làm thêm ở bên ngoài, không dễ dàng gì mới kiếm được một nghìn mang về nhà thế mà lại bị trộm mất.

Cô đuổi theo mấy con phố, lúc mà toàn bộ sức lực đều cạn rồi thì mấy người trộm tiền của cô xuất hiện, trong tay chúng cầm doi da, hung dữ hướng về Hạ Nghiên Lạc ở phía trước: “Người phụ nữ kia, cô thấy sống phiền phức quá à?”

Lúc ấy Hạ Nghiên Lạc mệt đến chẳng còn hơi sức đâu nữa, đối diện với cái doi da, chỉ có thể giống như ốc sên thu mình trong vỏ ốc, toàn thân phát run.

Lúc nghe thấy tiếng roi da cô chợt nghĩ đến, nếu mình bị thương thì Hạ Thần Hy ở nhà biết ai chăm sóc đây?

Lúc ấy, trong lòng cô thầm cầu nguyện, cầu nguyện có người cưỡi gió đi đến, giúp cô đánh bọn người xấu này.

Mà lúc này, tình cảnh cũng giống như lúc ấy khiến Hạ Nghiên Lạc đánh bay ý nghĩ muốn rời đi, cô dịu dàng nói với cô ấy: “Đừng sợ, tôi sẽ không hại cô đâu.”

Có lẽ giọng nói của cô rất dịu dàng dễ nghe, cô ấy không kháng cự chỉ là vẫn cứ run như cũ.

Hạ Nghiên Lạc nhẹ nhàng đặt tay ra sau lưng cô ấy, thấy cô ấy cứ nói nhảm, đợi hai giây sau cô mới nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô ấy: “Cô muốn tắm cho con chó sao? Đừng sợ, tôi giúp cô tắm cho nó, lúc nhỏ tôi cũng nuôi con chó như thế!”

Nói xong cô nhẹ nhàng rời khỏi cô ấy, sau đó ôm con chó nhỏ đó lên, thử độ ấm của nước, đổ nước lên người con chó.

Mới đầu nó còn không chịu nghe lời, nhưng động tác của Hạ Nghiên Lạc rất nhẹ nhàng, con chó ngửi mùi vị trên người cô rồi cũng thả lỏng chút ít, yên tĩnh để cho Hạ Nghiên Lạc tắm cho nó.

Cô gái trên mặt đấu dần dần đỡ sợ bèn đứng dậy.

Cô ấy sờ một chút, bàn tay gầy yếu rơi trên người Hạ Nghiên Lạc.

Hạ Nghiên Lạc không tránh mà nhìn cô ấy mỉm cười: “Đừng vội, con chó của cô lát là sạch ngay!”

“Cầu Cầu…” cô ấy vì khóc mà giọng nói vang lên có chút run rẩy: “Cầu Cầu.”

“Ý cô là, nó tên là Cầu Cầu à?” Hạ Nghiên Lạc nói: “Cái tên rất đáng yêu, cùng với vẻ ngoài của nó rất phù hợp.”

Trên khuôn mặt cô gái lộ ra sự hoảng sợ, kéo theo đó là sự bi thương nồng đậm.

Cô ấy là vì nhìn thấy Cầu Cầu mà đau khổ sao? Hạ Nghiên Lạc đột nhiên đã hiểu.

Cô nhìn người phụ nữ khuôn mặt rõ ràng rất xinh đẹp nhưng lại bị dính bẩn này, trong lòng trấn động: “Đợi tôi tắm cho Cầu Cầu xong, giúp cô gội đầu và rửa mặt được không?”

Người phụ nữ cảnh giác lùi lại hai bước, mặc dù ánh mắt vô hồn nhưng Hạ Nghiên Lạc vẫn cảm giác được cô ấy đang ‘nhìn’ mình.

“Cô rất đẹp, rửa sạch mặt mũi sẽ càng đẹp hơn.” Hạ Nghiên Lạc nói.

Người phụ nữ nghe thấy chữ ‘đẹp’ đột nhiên cả người hốt hoảng, dường như nó là một câu chuyện từ rất lâu rồi.

Lâu sau, khi mà Hạ Nghiên Lạc cho rằng cô không thể nói chuyện được với cô ấy thì cô ấy lại mở miệng, liên tục nói: “Có thể sao? Có thể đẹp? Không, không có…”

“Cô tin tôi!” Hạ Nghiên Lạc nói: “Cô thật sự rất đẹp, so với những cô gái mà tôi thấy còn đẹp hơn, sau này đừng khóc nữa, khóc làm mắt sưng húp lên đó. Tóc cũng phải chải gọn gàng, như vậy mới xinh đẹp!”

Nói xong, cô ôm Cầu Cầu đi vào trong phòng, lấy khăn của Cầu Cầu lau khô cho nó, sau đó trả Cầu Cầu lại cho cô ấy: “Cô sờ xem, Cầu Cầu có phải rất sạch sẽ không? Hơn nữa còn tắm bằng sữa, lông rất mượt.”

Cô ấy cẩn thận nhận lại con chó, từ từ sờ nó, trên khuôn mặt dường như lại lộ ra dòng hoài niệm.

“Cho nên, cô cũng tắm rửa sạch một chút, đi, tôi đưa cô đi rửa mặt mũi.” Hạ Nghiên Lạc nói rồi nắm tay cô ấy, đưa cô ấy vào nhà vệ sinh.

Thực ra sau khi vào nhà vệ sinh, trong đầu Hạ Nghiên Lạc xuất hiện một cảm giác ẩn nhẫn, cô gái này là người nhà Hoắc gia sao?

Vì căn phòng này mặc dù được bố trí đơn giản sạch sẽ, nhưng đồ đạc đều được nghiên cứu kỹ càng, tất cả đồ trong nhà đầu có góc tròn, là lo lắng cô ấy làm mình bị thương sao.

Dụng cụ trong nhà tắm cũng đầy đủ, trên tủ kính cũng không có bụi, rõ ràng là có người thường xuyên quét dọn.

Cô đưa cô ấy đến bên bồn tắm sau đó ngồi xuống, thử độ ấm của nước rồi hướng về phía cô ấy nói: “Đừng sợ, chúng ta trước tiên gội đầu nhé, cô ngồi xuống đi, cúi người một chút, nhắm mắt lại.”

Cô ấy nghe theo hướng dẫn của cô, lúc này điện thoại trong tay Hạ Nghiên Lạc vang lên.

Cô gái có chút sợ hãi, cô vội vàng an ủi cô ấy sau đó mới đi sang bên cạnh nhận điện thoại.

Giọng nói của Hoắc Khải Quân xem ra có chút lo lắng: “Đang ở đâu?”

“Tôi…” Hạ Nghiên Lạc mặc dù sợ ngữ khí của anh ta nhưng vẫn thành thực thừa nhận: “Tôi nghe thấy có tiếng khóc ở ngôi nhà trong rừng trúc, cho nên đi qua xem thế nào…”

“Em ở yên đó không đi đâu, anh lập tức qua!” Hoắc Khải Quân nói xong, tắt điện thoại bước nhanh đến chỗ đó.

“Không sao rồi.” Hạ Nghiên Lạc quay lại với cô ấy sau đó cầm vòi hoa sen, bắt đầu giúp cô ấy gội đầu.

Cảm giác nước ấm chảy qua da đầu, cảm giác êm dịu lướt qua mái tóc, cảm xúc của cô ấy cũng dần dần bình tĩnh trở lại.

Cô ấy dường như đã rất lâu rồi không gội đầu, tóc kết thành một đám rất rối, Hạ Nghiên Lạc giúp cô ấy gội cẩn thận tí một, mãi đến khi phải dùng ba lần dầu gội và dầu xả thì tóc cô ấy cũng dần dần mềm mượt trở lại.

Cỏ khô trên người cô ấy cũng được nước cuốn đi hết, Hạ Nghiên Lạc bất giác mỉm cười: “Có thấy thoải mái không?”

Cô nhìn vào đôi mắt của cô ấy, khi nước từng chút từng chút gột sạch khuôn mặt của cô ấy thì ngũ quan xinh đẹp cũng dần dần lộ ra.

Hạ Nghiên Lạc chăm chú quan sát, dường như tướng mạo của cô gái này và Hoắc Khải Quân có vài phần giống nhau.

Lúc Hoắc Khải Quân bước vội vào đây chợt trông thấy cảnh tượng này.

Bạn gái trên danh nghĩa của anh ta đang dịu dàng giúp một cô gái chải đầu.

Mà cô gái ấy bình thường lên cơn điên loạn là không cho ai chạm vào người thế mà lúc này lại yên tĩnh như một chú dê nhỏ.

Từng chút từng chút một anh ta gặp lại khuôn mặt quen thuộc và mái tóc dài như thác nước, dưới bàn tay ‘múa rìu qua mắt thợ’ của Hạ Nghiên Lạc dáng vẻ của cô ấy cuối cùng cũng quay về.

“Được rồi, gội sạch rồi.” Hạ Nghiên Lạc quả nhiên vẫn không phát hiện ra Hoắc Khải Quân đứng bên ngoài cửa sổ.

Cô cầm khăn lau cho cô ấy sau đó lấy máy sấy tóc sấy khô tóc cho cô ấy.

Mùi hương sữa tắm thanh nhẹ bay xộc vào mũi khiến Hoắc Khải Quân bất động tại chỗ, trong lòng như thuyền lật cá chết rồi.

“Cô thật sự rất đẹp.” Hạ Nghiên Lạc nhìn cô gái trong gương nhẹ nhàng hỏi: “Cô tên là gì?”

Cô gái nhìn vào trong gương , cảm giác trong khóe mắt là một hang động trống không mà lạnh người.

Rất lâu sau cô ấy mới lẩm bẩm: “Tĩnh Nhiễm.”

“Tĩnh Nhiễm, cái tên rất hay!” Hạ Nghiên Lạc nói: “Cô đưa tay sờ xem, tóc rất mềm mượt đúng không, mặt mũi cũng sáng sủa hơn nhiều phải không?”

Đôi tay Tĩnh Nhiễm run rẩy, sờ lên mặt mình, sau đó từ từ sờ lên tóc.

Nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, cô ấy đột nhiên khóc lớn.

“Vừa rồi chúng ta không phải nói không khóc nữa mà!” Hạ Nghiên Lạc nói: “Hơn nữa trông cô đã xinh đẹp rồi, khóc sẽ không đẹp nữa!”

Nói xong cô kéo tay Tĩnh Nhiễm: “Chúng ta đi phơi nắng nhé, hít thở không khí!”

Tĩnh Nhiễm bị Hạ Nghiên Lạc kéo tay ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Cô ở đây cũng đã rất lâu rồi cho nên trong nhà chỗ nào có đồ dùng gia đình, chỗ nào có lan can bảo vệ cô đều biết.

Nhưng, khi Hạ Nghiên Lạc nhìn thấy Hoắc Khải Quân đang đứng trước cửa sổ căn phòng nhỏ này bất giác ngẩn ra: “Hoắc…”

Mà cô vẫn chưa nói xong thì đã bị chặn ở cổ họng rồi.

Cô nhìn thấy đồng tử của Hoắc Khải Quân hơi đỏ khi nhìn thấy cô gái bên cạnh mình, trên người còn hơi run.

Đây là lần đầu tiên cô thấy Hoắc Khải Quân thất thần như thế, trong lòng đối với thân phận của Tĩnh Nhiễm càng thêm hiếu kỳ.

“Có người?” Tĩnh Nhiễm rất mẫn cảm, bắt đầu trốn trong lòng Hạ Nghiên Lạc: “Tôi sợ…” nó xong tâm trạng dường như lại không khống chế được.

“Tĩnh Nhiễm, đừng sợ, anh ấy là người tốt, cô ở đây đợi tôi một lát nhé, tôi nói với anh ấy mấy câu được không?” Hạ Nghiên Lạc nói xong nhẹ nhàng vỗ cánh vai Tĩnh Nhiễm, thấy cô ấy đỡ hơn rồi cô mới đi về phía Hoắc Khải Quân.

Tâm trạng của cô có chút thấp thỏm, anh ta có tức giận không, nói cô rảnh rỗi làm chuyện vớ vẩn?

“Hoắc tổng, xin lỗi, tôi…” Hạ Nghiên Lạc đứng trước mặt Hoắc Khải Quân, đang muốn giải thích thì anh ta lại kéo cô ôm vào trong lòng, sau đó cúi đầu hôn cô!

Cô không kịp phòng bị anh ta đã mở môi cậy răng cô ra, nụ hôn vẫn bá đạo như cũ, có điều chỉ hai giây sau đã rút hết không khí của cô rồi!

Anh ta ôm cô càng chặt, cô dần dần cảm giác được cánh tay của anh ta lực có chút run run, dường như tâm trạng vẫn còn đang đắm chìm trong khung cảnh vừa rồi.

Không lâu, không khí trong phổi bị nén lại khiến cho hai người có cảm giác dường như sắp ngất đến nơi.

Hạ Nghiên Lạc phát hiện mình sắp thiếu khí rồi, trong não bắt đầu xuất hiện cảm giác mơ hồ. Đang lúc cô quay mòng mòng không biết anh ta tức giận hay không đây thì Hoắc Khải Quân lúc này mới nhẹ nhàng buông cô ra.

Môi của anh ta vẫn dừng lại nơi cánh môi cô, âm thanh phát ra lại rất đen tối: “Cô gái ngốc nghếch này, anh dường như thích em rồi!”

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 159

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.