Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người của anh ta, ai dám động vào?

Phiên bản Dịch · 2382 chữ

Quan khách đến cũng đã đông đủ, chú hai của Hoắc Khải Quân chính thức tuyên bố bắt đầu yến tiệc.

Bởi vì bố của Hoắc Khải Quân đang ở Mỹ bàn chuyện làm ăn nên không tham gia được, vì vậy yến tiệc lần này do chú hai của anh ta chủ trì.

m nhạc vang lên, một chiếc xe được đẩy lên sân khấu, là một nam một nữ đang đẩy bảy gato bảy tầng đến. Hoắc Khải Quân mở sân banh rồi rót rượu, anh ta xuống sân khấu nắm lấy tay Hạ Nghiên Lạc kéo cô lên trên đó.

Anh ta cầm dao, hướng về Hạ Nghiên Lạc nói: “Chúng ta cùng cắt bánh đi.”

Nói xong anh ta ôm lấy tay cô cắt từng miếng bánh ga tô.

Cắt xong một miếng Hoắc Khải Quân mới buông Hạ Nghiên Lạc ra, sau đó cho miếng bánh đó vào đĩa, cung kính đặt vào tay Trương Vân Cầm: “Bà nội, cháu mời bà thưởng thức trước!”

Trên khuôn mặt Trương Vân Cầm nở nụ cười, nhìn vào đồng tử sáng quắc của Hoắc Khải Quân: “Cám ơn Khải Quân, cháu trai ngoan quá!”

Nói xong bà cầm thìa lên, nếm thử một miếng.

Tiếp sau đó Hoắc Khải Quân lại đưa một miếng cho chú hai, bây giờ mới tuyên bố yến tiệc bắt đầu.

Ánh đèn bắt đầu thay đổi, thủy tinh xung quanh tỏa ra ánh sáng lấp lánh, ngọn nến đang cháy rực rỡ trên chiếc đèn treo tường.

Lúc này, những bức tượng điêu khắc được ánh nến và ánh đèn hiện lên hình lập thể, hiện lên rất chân thật, khiến người ta cảm thấy dường như mình đang ngược dòng quá khứ quay về thời Phục Hưng.

Trên nóc trần có một luồng sáng chiếu xuống, Hoắc Khải Quân đi đến trước mặt Hạ Nghiên Lạc ưu nhà đưa một cánh tay về phía cô: “Tuyết Tuyết, mời em nhảy cùng một điệu.”

Hạ Nghiên Lạc nhìn vào Hoắc Khải Quân, chỉ cảm thấy lúc này anh ta dường như tỏa sáng hơn bất kỳ lúc nào.

Khóe môi anh ta cong lên, như đang cười nhưng như cũ vẫn mang đến cho người ta cảm giác nghiêm túc.

Cô chầm chậm đặt tay vào trong lòng bàn tay anh ta, anh ta nắm lấy dịu dàng ôm lấy cô.

Đã lâu rồi không khiêu vũ, cũng đã 8 năm rồi nhỉ?

Hạ Nghiên Lạc có lẽ đã quên mất động tác phải làm thế nào rồi.

“Quên không hỏi em, Tuyết Tuyết, em biết khiêu vũ không?” Hoắc Khải Quân trực tiếp đưa Hạ Nghiên Lạc lên sân khấu chính lúc này mới nghĩ tới chuyện này.

Trong từ điển của anh ta, phụ nữ đều biết nhảy.

Nhưng, anh ta nhớ ra lý lịch của Hạ Nghiên Lạc, trên đó có viết cô trước khi vào thành phố làm việc đều ở nông thôn…

Hạ Nghiên Lạc rất muốn nói, đại thiếu gia, anh bây giờ mới hỏi? Nếu tôi nói không biết vậy lát anh nhảy kiểu gì đây?

Cô bất lực trả lời: “Biết một chút, nhưng có lẽ nhảy không đẹp.”

“Thả lỏng cơ thể, đặt hết trọng tâm lên người anh, theo sự dẫn dắt của anh.” Hoắc Khải Quân nói, sau đó lại bổ sung thêm một câu khích lệ: “Không sao, em nhảy thế nào chúng ta cũng đều nhận được sự tán thưởng!”

Câu này, cô tin!

m nhạc ưu nhã vang lên, Hoắc Khải Quân một tay nắm tay Hạ Nghiên Lạc, một tay đặt ở eo của cô bắt đầu khiêu vũ.

Bản nhạc này, cô đã từng nghe qua….

Những ký ức trong đầu Hạ Nghiên Lạc hiện lên, năm ấy vào ngày sinh nhật của bố Kiều Dịch Dương, anh dẫn cô cùng đến tham dự, dường như họ khiêu vũ cùng nhau điệu nhảy này.

Cùng là tiệc sinh nhật, chỉ là chủ nhân thay đổi, mà cô cũng không mang theo khuôn mặt lúc đầu nữa…

Kiều Dịch Dương nói, anh muốn làm phẫu thuật, cũng không biết kết quả sẽ ra sao. Anh sẽ chết à? Nghĩ tới đây, cả người Hạ Nghiên Lạc phát run, trong lòng hiện lên một cảm giác phức tạp khó nói.

Hoắc Khải Quân đang vô cùng kinh ngạc khi thấy cô thật sự biết khiêu vũ, vốn muốn khen ngợi cô lại thấy cô dường như đang để tâm hồn đi đâu, không vui nói: “Cô gái này, nhìn anh đi!”

Hạ Nghiên Lạc tức thì tỉnh lại, bức tranh trong trí nhớ lúc này dường như đột nhiên điểm khuyết thêm sắc màu hoa mỹ, cô nhìn Hoắc Khải Quân cười với anh ta một cái.

Không biết tại sao, Hoắc Khải Quân cảm giác cô gái trước mặt lúc này thật sự rất xinh đẹp.

Trong lòng anh ta càng vui vẻ hơn, xem ra anh ta lựa chọn người phụ nữ này đúng là hoàn toàn chính xác.

Điệu nhảy này cô càng nhảy càng tự nhiên, vô cùng ưu nhã.

Trong điệu nhạc êm ái, Hoắc Khải Quân ôm lấy eo Hạ Nghiên Lạc, vòng eo của cô cong thành một đường rất tuyệt đẹp, mềm dịu như liễu, điệu nhảy kết thúc.

“Tuyết Tuyết, em lại làm anh kinh ngạc rồi!” Hoắc Khải Quân khen ngợi cô sau đó kéo tay Hạ Nghiên Lạc cùng nhau đi đến trước sân khấu.

Ánh mắt anh ta quét một lượt, nói với mọi người đang đứng phía dưới: “Các vị, đây là bạn gái của tôi Lý Nhược Tuyết, các vị hãy nhớ hình dáng của cô ấy, nhớ rằng cô ấy là bạn gái của Hoắc Khải Quân tôi!”

Hạ Nghiên Lạc bị ngữ khí và hành động của anh ta làm cho kinh sợ trong lòng phát run, cảm giác như lão đại xã hội đen đang giới thiệu vợ với anh em ý.

Ý của Hoắc Khải Quân rất rõ ràng, chính là hy vọng sau này không có ai dám ức hiếp Hạ Nghiên Lạc, chính là vì lần đó tại khách sạn cô bị nghi là trộm cướp nên bây giờ cần làm rõ vấn đề.

Anh ta cho cô cái chức danh này chính là người của tôi ai dám động?

Tiếp đó khách khứa cũng bắt đầu lên sân khấu khiêu vũ, đồng thời cũng có không ít người nhân cơ hội này bắt đầu bàn bạc hợp tác.

Buổi trưa Hoắc Khải Quân ăn rất ít vậy nên lúc đến chỗ nghỉ ăn ta cầm ít đồ ăn đánh chén.

Nhưng sau khi anh ta ăn được mấy miếng, bất giác lại chau mày.

Trương Vân Cẩm bên cạnh thấy được biểu hiện của anh ta vội hỏi: “Khải Quân, cháu sao vậy? Không hợp khẩu vị à?”

Hoắc Khải Quân hướng về chiếc đĩa đặt trên bàn nói: “Đầu bếp này trình độ hơi kém.”

“Phục vụ, mới đổi đầu bếp à?” Trương Vân Cầm yêu chiều cháu trai, lập tức gọi phục vụ đến.

Hạ Nghiên Lạc nhìn thấy trong lòng nghĩ nó khó ăn vậy sao, vậy là cô cũng cầm đĩa lên, ăn thử mấy miếng.

Nhưng mùi vị ngon mà, màu sắc cũng bắt mắt, đại thiếu gia này kén ăn quá!

Cô ngồi bên cạnh Hoắc Khải Quân nói nhỏ: “Em ăn rồi, mùi vị không tệ!”

“So với em nấu còn có một khoảng cách xa!” Hoắc Khải Quân chau mày nói.

“Hả?” Hạ Nghiên Lạc thật sự kinh ngạc rồi.

Thực ra từ sau lần cô nấu cơm hôm ấy, Hoắc Khải Quân chỉ muốn ở nhà ăn cơm, bảo đầu bếp chuẩn bị sẵn thức ăn để cô nấu.

Lúc ấy cô cũng không nghĩ nhiều, lúc này Hoắc Khải Quân nghiêm túc nói vậy cô mới hỏi anh ta: “Anh thích ăn đồ em nấu à?”

“Ừ, anh chỉ thích ăn đồ em nấu.” Hoắc Khải Quân nói, xán lại gần Hạ Nghiên Lạc: “Có phải em cho thuốc phiện vào đó không?”

Hạ Nghiên Lạc khóc không ra hơi: “Em nào dám! Có điều nếu như anh thích, ăn ở đây lại không no, tôi về em nấu đồ ăn khuya cho anh?”

Hoắc Khải Quân nghe xong trong lòng cực sảng khoái: “Em đúng là người phụ nữ lương thiện, tốt bụng!”

“Èm hèm…” Trương Vân Cầm bên cạnh nói: “Khải Quân, cháu cùng bà vàot phòng nào nghỉ đi, bà có chuyện muốn nói với cháu.”

“Vâng, bà nội.” Hoắc Khải Quân đồng ý rồi đứng dậy đi theo Trương Vân Cầm, sau đó anh ta nhìn về phía Hạ Nghiên Lạc nói: “Tuyết Tuyết, em không cần mọc rêu ở đây, đi chơi đi nhé, lát anh quay lại.”

Anh ta đi vào phòng Trương Vân Cầm rồi nói: “Bà nội có chuyện gì quan trọng không?”

Trương Vân Cầm gật đầu, ngồi xuống nói: “Khởi Quân, cháu nhớ trước đây cháu từng nói với bà, cháu muốn tự tìm một cô gái, chính là cô gái này sao?”

Hoắc Khải Quân do dự một lúc, lắc đầu nói: “Không phải.”

“Bất luận là ai, bà chỉ muốn nói, chuyện hôn sự của cháu đã ấn định là năm sau, hay là chúng ta cho cháu tự sắp xếp hôn lễ của mình.” Trương Vân Cầm nghiêm túc nói: “Trước đây không thúc giục cháu là vì cháu thật sự có hôn ước.”

“Hôn ước?” Hoắc Khải Quân lần đầu nghe được từ này, bất giác kinh ngạc: “Cùng ai?”

“Hạ gia của Tô Thành, cháu nghe nói đến chưa?” Trương Vân Cầm nói: “Thực ra trước đó gia đình chúng ta và Hạ gia có giao tình, chỉ là Hạ gia càng lúc càng đi xuống, rất nhiều hợp đồng bị dừng lại. Nhưng hôn ước vẫn chưa xóa bỏ. Hạ gia có một cô con gái duy nhất tên là Hạ Nghiên Lạc. Năm đó hai nhà sau khi sinh con có nói, Hạ Nghiên Lạc sẽ cưới người thừa kế của Hoắc gia.”

Trương Vân Cầm tiếp tục nói: “Nhưng, Hạ gia chín năm trước đột nhiên sụp đổ, chuyện hôn sự này cũng không nhắc đến nữa. Bây giờ, cháu cũng 32 tuổi rồi, đúng là không đợi được nữa. Cho nên bà và ông nội cháu hy vọng, Trước khi bước sang năm mới chuyện hôn nhân đại sự của cháu phải được ấn định.”

“Bà nội, ý của bà là nếu như Hạ Nghiên Lạc quay về, cháu có khả năng phải đính hôn với cô ấy?” Hoắc Khải Quân hỏi.

“Đúng, nếu như con bé quay về, chiếu theo hôn ước ban đầu, cháu buộc phải cưới nó.” Trương Vân Cầm nghĩ gì đó, lấy từ trong túi ra một bức ảnh đưa cho anh ta: “Đây là ảnh lúc nhỏ của con bé.”

Hoắc Khải Quân nhìn qua một lát chợt ngẩn ra. Đây không phải là Giản Vũ San sao?

Mặc dù lúc đó Giản Vũ San vừa mới lên cấp 2, nhưng dáng vẻ của cô ta không thay đổi nhiều, chỉ là bây giờ mắt to hơn một chút, mũi cao hơn một tý, cằm cũng nhọn hơn mà thôi.

“Bà nội, bà khẳng định đây là Hạ Nghiên Lạc? “Hoắc Khải Quân nói cho tay vào túi áo lấy điện thoại tìm kiếm tư liệu về Giản Vũ San, nhưng khi anh ta cho tay vào tìm mới phát hiện trong túi áo mình không có điện thoại.

Mà lúc này Hạ Nghiên Lạc đứng ngoài cổng cả người không có biểu hiện gì, nhưng tâm trạng cứ như lơ lửng trên cành cây.

Cô thực sự không cố ý nghe trộm mà là đến trả điện thoại cho Hoắc Khải Quân.

Nhưng vô tình lại nghe được hôn ước của Hoắc Khải Quân và mình.

Thế giới này không bé như vậy chứ?

Nghe thấy Hoắc Khải Quân muốn ra, cô vội vàng lùi lại mấy bước, lúc này mới chầm chậm đi ra ngoài cổng, vờ như không biết gì, Hoắc Khải Quân cũng đi đến cổng vẫy tay với cô.

“Khải Quân, điện thoại của anh rơi trên sô pha, vừa có một tin nhắn gửi đến…” Hạ Nghiên Lạc nói rồi đưa lại điện thoại cho anh ta.

“Ngoan.” Hoắc Khải Quân nhận điện thoại từ tay cô: “Đợi anh một lát nhé.”

Cô nhìn anh ta gật đầu mỉm cười, mục tiêu của Hoắc Khải Quân hướng về căn phòng cũ.

Không được, cô phải tìm nơi nào đó điều chỉnh lại tâm trạng mới được! Hạ Nghiên Lạc nghĩ đến đây từ chỗ nghỉ đứng dậy sau đó đi vào phòng khách.

Mới 4 giờ chiều, mặt trời vẫn chưa lặn, Hạ Nghiên Lạc từ trong căn nhà lớn đi ra hoa viên.

Không thể không nói, Hoắc gia mặc dùng bình thường không hay ở đây nhưng hoa viên này vẫn được cắt tỉa rất tỉ mỉ gọn gàng.

Hạ Nghiên Lạc nhìn thấy phía trước có một cái đình nhỏ, cô dự định đi đến đó nghỉ ngơi.

Cô ngồi xuống, nhắm mắt ngửi hương hoa hồng đang ngào ngạt, buông lỏng cơ thể thì đột nhiên nghe thấy có một tràng tiếng khóc.

Ở đây sao lại có người khóc vậy?

Hạ Nghiên Lạc đứng dậy, lặng yên lắng nghe, đúng là có tiếng khóc thật.

Cô do dự một chút nhưng vẫn đi về phía phát ra tiếng khóc.

Đi qua hoa viên, phía sau là một ngọn giả sơn mà phía sau ngọn giả sơn là một rừng trúc nhỏ.

Tiếng khóc chính là từ rừng trúc đó truyền tới.

Đây không phải là căn nhà cũ của Hoắc gia sao, sao lại có người khóc, vậy nhất định đó là người nhà Hoắc gia hoặc người đến bàn chuyện làm ăn với Hoắc gia.

Ban ngày ban mặt chắc cũng không phải là ma quỷ đâu, Hạ Nghiên Lạc nghe tiếng khóc thương tâm này dù hơi do dự nhưng vẫn tiến về phía trước.

Khi cô nhìn thấy trong rừng trúc có một cô gái, bất giác ngẩn người.

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 169

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.