Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đứa trẻ càng nhìn càng thuận mắt

Phiên bản Dịch · 2494 chữ

Lúc này, người làm đi đến, bắt đầu bày món.

Mỗi đĩa đồ ăn không lớn, chia thành ba phần, chia đều cho mỗi người.

Hạ Thần Hy đích thực là lần đầu tiên dùng bữa kiểu này nên có cảm thấy hơi gò bó.

Mà Hạ Nghiên Lạc nhớ lại lúc ở nhà bố mẹ đẻ cũng từng có một cái bàn lớn như vậy, ba người cùng nhau dùng bữa.

Nhưng vì khi còn bé cô bị bế nhầm nên lúc về nhà đối với bọn họ không thân quen lắm. Mỗi lần ăn cơm mọi người đều không nói chuyện nhiều với nhau.

Cũng là sau này dần dần quen rồi mới cảm thấy có chút ấm áp. Nhưng họ lại đột nhiên mất tích không rõ tung tích, báo cảnh sát cũng tìm không ra…

Nhắm mắt lại cũng đã bảy năm rồi, trong căn nhà cũ của Hạ gia cỏ sớm đã mọc cao bằng nửa người rồi, xem ra họ sẽ không quay trở về nữa rồi.

Cô nhớ lại lúc đầu mà có chút thương xót, có điều vẫn nhanh chóng khống chế lại cảm xúc của bản thân, nhìn sang Hạ Thần Hy bên cạnh nói: “Ăn có quen không?”

Hạ Thần Hy gật đầu nói món ăn ở đây thật sự rất ngon, nhưng so với mẹ xinh đẹp nấu vẫn có một khoảng cách hơi nhỏ.

Không thể không nói, mặc dù Hoắc Khải Quân có lúc hành động rất theo cảm tính, dường như không để ý quy tắc lễ giáo gì. Nhưng nhìn dáng vẻ anh ta ăn cơm đúng là rất có gia giáo.

Anh ta luôn luôn ăn một cách nho nhã và từ tốn, ngồi ăn ngay ngắn, ánh mắt hướng về phía đèn thủy tinh bên dưới càng anh tuấn trong sáng, nó cũng giảm đi ít nhiều sự nghiêm túc, dường như cũng dễ gần hơn nhiều.

Ba khi ăn không nói câu gì cho đến khi bữa cơm kết thúc, Hạ Nghiên Lạc theo thói quen thu dọn bát đũa, người làm đi đến mỉm cười nói với cô: “Tiểu thư và tiểu thiếu gia để chúng tôi dọn là được rồi.”

Dường như đây là lần đầu tiên bị gọi như vậy khiến cô cảm thấy không quen lắm. Hạ Nghiên Lạc thấy Hoắc Khải Quân dường như có việc bận nên vội nắm tay con trai chuẩn bị đưa nó ra ngoài tập làm quen với môi trường xung quanh.

Hôm ấy cũng là một ngày không yên ổn.

Kiều Dịch Dương hôn mê cuối cùng cũng tỉnh lại, nhưng lúc anh mở mắt ra lại phát hiện đó là một khoảng không đen tối.

“Đây là đâu?” anh dường như nghe thấy có bên cạnh nói nhỏ.

“Dịch Dương, anh tỉnh rồi?” Giản Vũ San kinh hỷ nói: “Anh cảm thấy thế nào?”

“San San?” Kiều Dịch Dương chau mày: “Sao không bật đèn? Chúng ta đang ở đâu?”

“Chúng ta đang ở bệnh viện, anh bị ngất mấy ngày rồi, cuối cùng cũng tỉnh, dọa chết em rồi!” Giản Vũ San nói xong rồi nhìn xung quanh: “Em sợ bật đèn làm anh chói mắt anh, có điều trời vẫn chưa hoàn toàn tối, vẫn có thể nhìn thấy được. Dịch Dương, em đi gọi bác sĩ đến…”

“Đợi chút!” Kiều Dịch Dương dơ tay ra, hướng về phía phát ra âm thanh của Giản Vũ San bắt lấy cô ta: “Em nói gì? Trời chưa tối?”

Tại sao, mắt anh lại là một mảng tối đen?

“Dịch Dương, anh có ý gì…” Trong lòng Giản Vũ San lộ ra một dự cảm không lành, cô ta dơ tay đưa qua đưa lại trước mắt Kiều Dịch Dương.

Nhưng dù cô ta đưa qua đưa lại mấy lần thì anh đều không phản ứng.

“San San, anh không thấy gì, anh chỉ thấy cả một mảng tối đen.” Trong lòng Kiều Dịch Dương trùng xuống từng chút từng chút một.

Mắt của Giản Vũ San đỏ lên: “Dịch Dương, đừng sợ, trước tiên em đi gọi bác sĩ đã, anh sẽ không có việc anh đâu!”

Nói xong cô ta vội vội vàng đi ra ngoài.

Nghe tiếng bước chân của cô ta trong đầu Kiều Dịch Dương đột nhiên dần dần hiện lên hai chữ: bị mù!

Mà thời khắc đó, những ký ức như nước thủy triều tuôn trào trong đầu anh lại dần dần cuộn lên. Kiều Dịch Dương ôm lấy đầu, hơi thở gấp gáp.

Nghiên Lạc của anh, anh làm mất Nghiên Lạc rồi!

Rất nhanh, tiếng bước chân gấp gáp truyền lại, tiếp sau đó Giản Vũ San nói với bác sĩ: “Bác sĩ La, ông mau xem đi, Dịch Dương rốt cuộc là bị sao? Tại sao anh ấy không nhìn thấy gì?”

“Vâng, cô Giản đừng lo lắng, chúng tôi sẽ đưa anh Kiều đi kiểm tra.” bác sĩ nói rồi lấy đèn pin trong kiểm tra một chút, sau đó nhìn đồng tử của Kiều Dịch Dương.

“Bác sĩ, tôi không nhìn thấy bất kỳ nguồn sáng nào.” trái tim Kiều Dịch Dương run rẩy: “Tôi có phải là… bị mù không?”

Bác sĩ nói: “Tôi lập tức sắp xếp bộ phận CT, anh Kiều xin đợi một chút.” nói xong ông ta mau chóng đi ra.

Bên cạnh Giản Vũ San vội vàng đi đến, nắm chặt lấy tay Kiều Dịch Dương: “Dịch Dương, anh đừng sợ, anh nhất định sẽ không sao! Em luôn ở bên cạnh anh!”

Cảm giác có đôi tay mềm mại dịu dàng nằm trong lòng bàn tay mình, Kiều Dịch Dương chợt rút tay lại.

Anh nhớ ra rồi, cái gì cũng nhớ ra rồi.

Hóa ra lúc đầu không phải là Hạ Nghiên Lạc muốn cướp anh đi mà là Giản Vũ San cướp của cô ấy, là cô ta chiếm tổ phượng hoàng!

“Dịch Dương sao vậy?” Giản Vũ San phát hiện Kiều Dịch Dương đang thu tay về bất giác hỏi.

“Em đừng nói nữa, để anh yên tĩnh một mình.” ngữ khí của anh mang theo vài phần xa cách.

Giản Vũ San cho rằng anh chỉ là tâm trạng không thoải mái nên vội gật đầu: “Được Dịch Dương, em ở bên cạnh anh, gọi em lúc nào cũng được.”

Rất nhanh bác sĩ đi vào, sắp xếp chụp CT cho Kiều Dịch Dương, sau khi cầm kết quả ông ta nói: “Anh Kiều, đây chính xác là di chứng của tai nạn xe nhiều năm về trước của anh. Năm ấy có một cục máu đông nằm ở vị trí đặc biệt rất khó lấy ra. Qua bảy năm này cục máu này cũng tan được một ít nhưng do nằm ở vị trí khó lấy nên nó đã chèn vào dây thần kinh của anh, khiến cho anh không nhìn thấy gì.”

Kiều Dịch Dương đã chuẩn bị tâm lý bèn hỏi: “Vậy vị trí đó có thể làm phẫu thuật được không?”

Bác sĩ nói: “Chúng tôi và các chuyên gia nước ngoài đã thảo luận qua, nếu như làm phẫu thuật, tỷ lệ thành công chỉ có 50%. Nếu không làm thì phải một thời gian rất lâu cục máu đông ấy mới tan được. Có thể là 3-5 năm, cũng có thể là cả đời.”

Nếu như để anh cả đời sống trong bóng tối thì không bằng giết anh đi!

Kiều Dịch Dương suy nghĩ một lát nói: “Nếu tôi làm phẫu thuật thì bắt buộc là khi nào có thể làm được?”

Bác sĩ nói: “Nội trong một tháng là được! Anh Kiều, kiến nghị của chúng tôi là không làm, bởi vì không nắm chắc 100%, nếu như phẫu thuật thất bại có thể anh sẽ bị mù vĩnh viễn hoặc chết.”

Ở bên cạnh bà Ngô Nhã Kỳ mẹ của Kiều Dịch Dương nghe xong khóc như mưa, ông Kiều Liên Phong liên tục an ủi vợ nhưng trên khuôn mặt cũng buồn bã không kém.

Giản Vũ San bên cạnh cũng lau nước mắt nói: “Bác sĩ La, cho dù là bác sĩ giỏi nhất trên thế giới thì tỉ lệ thành công cũng chỉ cao như vậy à?”

Bác sĩ La gật đầu: “Vâng, chúng tôi đang nói đến là trường hợp lý tưởng nhất rồi, tỉ lệ thành công khoảng 50%.”

“Được, tôi biết rồi.” Tay của Kiều Dịch Dương nắm chặt lấy bộ quần áo bệnh nhân trên người, lúc buông tay nó cũng đã nhăn nheo rồi.

“Vâng, anh Kiều, anh hãy suy nghĩ đi.” bác sĩ nói xong, trong không gian lưu lại tĩnh lặng.

“Dịch Dương…” Giản Vũ San ôm nắm chặt cánh tay của Kiều Dịch Dương: “Chúng ta không làm phẫu thuật được không? Em sợ mất anh!”

Bà Kiều khóc nói: “Dịch Dương, ông Kiều, chúng ta không làm phẫu thuật nữa! Tôi thấy đã hơn bảy năm rồi, cục máu đông lúc đầu cũng đã tan không ít, nếu chúng ta không làm nói không chừng nhiều nhất cũng chỉ là bảy năm nữa, dù sao nhà ta cũng không phải là không có người chăm sóc con, Dịch Dương vẫn còn trẻ, không nhìn thấy so với…”

“Mẹ, con muốn suy nghĩ một lát.” Kiều Dịch Dương nói: “Hỏi bác sĩ xem, bây giờ có thể xuất viện được không?”

Bác sĩ mau chóng trả lời: “Quan sát thêm một thời gian nữa thì có thể làm thủ tục xuất viện. Anh Kiều, sau khi anh quyết định thì lập tức thông báo với chúng tôi. Nếu làm phẫu thuật thì chúng tôi sẽ sắp xếp.”

Đêm hôm đó, trong phòng bệnh là một khoảng đau buồn.

Ngày hôm sau, Kiều Dịch Dương đeo kính đen được người nhà dìu ra xe.

Phóng viên bên ngoài cổng bệnh viện chụp ảnh lại rồi viết bài, từ hôm đó giá cổ phiếu của Kiều Thị lại tăng lên, dường như nó lại khôi phục như ban đầu.

Mà Hạ Nghiên Lạc và Hạ Thần Hy ở nhà Hoắc Khải Quân cũng đã hai ngày rồi.

Hai ngày này Hoắc Khải Quân đều rất bận, ngay cả thời gian ăn tối anh ta cũng không về, cho nên dù họ cùng sống chung dưới một mái nhà nhưng dường như đều không chạm mặt nhau.

Đến cuối tuần, Hạ Nghiên Lạc phải tham gia cuộc thi cho nên sáng sớm cô đã thu dọn quần áo và đồ trang điểm, cầm theo bữa sáng, đánh thức Hạ Thần Hy rồi cùng nó ra ngoài.

Hạ Thần Hy thức dậy đánh răng rửa mặt, đang muốn ăn cơm thì đã nhìn thấy Hoắc Khải Quân đang tập thể dục buổi sáng ngoài cửa sổ.

Đúng là trẻ con, trời sinh tính hiếu động, thêm vào đó hai ngày này Hoắc Khải Quân không có làm gì Hạ Nghiên Lạc cho nên sự đề phòng và chán ghét của nó cũng giảm đi vài phần.

Nó cũng đi ra khỏi biệt thự, sau đó chạy bên cạnh Hoắc Khải Quân.

Đột nhiên có một thằng nhóc chạy theo, Hoắc Khải Quân nhẹ nhàng gia tăng tốc độ. Vốn dĩ Hạ Thần Hy có chút sức lực nhưng vì Hoắc Khải Quân chạy nhanh nó lại phải đuổi theo nên mới chạy được một lát đã thở không ra hơi rồi.

Ha ha trẻ con đúng là trẻ con! Hoắc Khải Quân đánh mắt, dừng lại lấy khăn lau mồ hôi, bước những bước dài lên tầng ba vào phòng gym.

Trong lòng Hạ Thần Hy không phục, nó không nói lời nào cũng theo anh ta lên tầng ba.

Hôm ấy không có lên chỗ này, sau khi lên đến nơi Hạ Thần Hy mới biết ở đây lại có một phòng gym to như vậy.

Nhưng máy móc bên trong nó không biết sử dụng, trong lòng lại ấm ức, không cam lòng cúi đầu đi đến trước mặt Hoắc Khải Quân.

Lúc Hoắc Khải Quân bắt đầu tập kéo tạ nó bèn tìm một cái máy nghịch ngợm lung tung một tí, sau khi Hoắc Khải Quân tập xong chuyển máy mới nó bèn đi đến chỗ anh ta vừa ngồi, sau đó học theo cách tập của Hoắc Khải Quân.

Nhưng sức lực của người lớn và trẻ con không giống nhau, đơn giản là chiều cao đã khác rồi, Hạ Thần Hy cơ bản là không kéo được.

Cho dù nó dùng hết sức lực, trên trán cũng đã lấm chấm mồ hôi thì cũng không làm quả tạ nhúc nhích.

Nó tức giận xoay đầu thì trông thấy Hoắc Khải Quân đang nhướn mắt với nói, sau đó anh ta nhẹ nhàng quay đi bắt đầu luyện cử tạ.

Thật sự là rất thuần thục, cái áo ba lỗ ở phía trên thân của anh ta rơi xuống, cứ mỗi lần anh ta nhấc tạ lên là có thể nhìn thấy cơ bắp anh ta nổi lên cuồn cuộn.

Hạ Thần Hy nhìn đến rơi cả mắt ra ngoài, nó khi nào mới trưởng thành, khi nào mới có cơ bắp như vậy?

Thằng bé nhẹ nhàng cởi áo trên người ra, cúi đầu nhìn người mình, lại nhìn vào người đàn ông cách đó 5m, trong lòng rất ảo não.

Còn nói phải bảo vệ mẹ, kết quả mình nhỏ như thế này…

Hoắc Khải Quân mặc dù vận động nhưng lực chú ý vẫn luôn luôn đặt trên người thằng bé này.

Ban đầu anh ta còn cười trào phúng thằng bé vắt mũi chưa sạch này, nhưng lúc anh ta thấy vẻ bi thương ảo não trên khuôn mặt của Hạ Thần Hy bất giác cảm thấy, chuyện xảy ra vào buổi tối ngày hôm đó đi đôi co với một đứa bé hình như hơi quá đáng.

“Chú Hoắc…” là Hạ Thần Hy mở miệng trước, nó nhìn Hoắc Khải Quân cười sáng lạn: “Chú lợi hại quá, có thể dạy cháu không?”.

Trước đây mẹ nói phải chăm chỉ luyện tập thể thao, đợi khi nó học được có cơ bắp giống như người đàn ông này, tương lai nó sẽ đánh bại anh ta! Hạ Thần Hy mặc dù tuổi nhỏ nhưng suy nghĩ của nó đã giống người lớn rồi.

Hoắc Khải Quân nhìn vào đôi mắt đẹp của Hạ Thần Hy, còn cả nụ cười đơn thuần trên khuôn mặt nó, mặc dù anh ta trước giờ không thích trẻ con, càng không thích người phụ nữ của mình đem theo cái bóng đèn này, nhưng không biết tại sao đột nhiên anh ta lại cảm thấy thằng bé này càng nhìn càng thuận mắt, thậm chí còn có hành động muốn gần gũi nó.

Anh ta gật đầu, ngữ khí vẫn kiêu ngạo như cũ: “Ừ, có thể dạy cháu.”

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 211

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.