Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vừa nãy giả vờ là vì muốn tôi ôm cô?

Phiên bản Dịch · 2460 chữ

“Hoắc tổng, tôi và nó không thể chia cắt.” Hạ Nghiên Lạc nói xong liền cảm giác ngữ khí của bản thân có chút kích động, vậy là cô bèn mềm đi một chút: “Nó từ bé đã theo tôi rồi, rất bám dính lấy tôi, tôi cũng quen có nó rồi. Nếu phải chia cắt, thì nó sao mà khỏe mạnh trưởng thành được…”

Nói xong cô lại giãi bày tiếp: “Anh xem, anh bảo tôi chuyển nhà, tôi lập tức đồng ý rồi, cho nên điều kiện là đứa trẻ này đi cùng tôi anh có thể đồng ý không? Huống hồ trong nhà anh nhất định là rất rộng, nó chuyển đến chỉ cần tìm một căn phòng nhỏ nằm ở góc khuất là được, sẽ không làm phiền đến anh.”

Hoắc Khải Quân nhìn vào đôi mắt Hạ Nghiên Lạc, cảm thấy anh bị cô thu phục rồi.

Anh ta có chút không vui, người phụ nữ trước mặt này tại sao luôn khiến anh ta thỏa hiệp?

“Chỉ có duy nhất lần này, không có lần thứ hai đâu.” Hoắc Khải Quân cứng rắn nói.

“Cám ơn Hoắc tổng.” Hạ Nghiên Lạc mỉm cười.

Mặc dù cô cũng không muốn chuyển nhà, cảm giác ở đây cùng với Hạ Thần Hy có chút không gian riêng tư.

Nhưng cô cẩn thận suy xét, nếu cô đi làm hoặc gặp phải các trường hợp đặc biệt, buổi tối có thể phải về nhà rất muộn hoặc không về kịp, để Hạ Thần Hy một mình ở nhà như vậy khiến cô cảm thấy không yên tâm.

Ở nhà của Hoắc Khải Quân chắc là sẽ tốt hơn nhiều. Còn nữa, người làm của nhà anh ta có thể nấu cơm cho thằng bé ăn, điều này tốt cho thằng bé đang trong giai đoạn phát triển.

“Hôm nay muộn rồi, ngày mai tôi sẽ phái người đến giúp cô chuyển nhà.” Hoắc Khải Quân xoay người: “Tôi đi đây.”

Hạ Nghiên Lạc vội vàng nói: “Tôi tiễn anh.”

“Cô chắc chắn chứ?” Hoắc Khải Quân cong mày: “Không sợ chuột à? Vừa rồi giả vờ là vị muốn tôi ôm cô à?” người phụ nữ này đúng là khẩu thị tâm phi.

Trong đầu anh ta cũng không nghĩ nhiều, hơn nữa anh ta còn thể hiện như rất đồng cảm với cô, Hạ Nghiên Lạc cười nói: “Thực ra tôi vừa mới nói chỉ có một nửa thôi.”

Rất tốt, người phụ nữ này càng ngày càng không biết sợ anh ta! Hoắc Khải Quân lại nhìn Hạ Nghiên Lạc, sau đó chấp nhận xoay người rời đi.

Đợi anh ta đi rồi, Hạ Nghiên Lạc mới đi vào phòng con.

Tiểu tử nhà cô quả nhiên vẫn đang không vui, cô đi vào, thằng bé còn không thèm quay mặt lại nhìn cô.

"Được rồi Hy ca, đừng giận nữa! Thực ra đi sang bên đó cũng không sao mà, có người nấu cơm cho con ăn, con không phải tự nấu. Ít nữa trời mau tối lắm cũng không phải lo một mình về nhà." Hạ Nghiên Lạc nói xong còn vuốt má Hạ Thần Hy, hôn nó một cái: "Đừng giận mẹ nữa, được không?"

Cậu nhóc cắn chặt môi không chịu mở miệng.

"Được rồi, hôm nay mẹ ôm con ngủ." Hạ Nghiên Lạc dang tay ra ôm thằng bé vào lòng.

"Mẹ, mẹ nói thật cho con biết, mẹ và chú ấy không tính là sống chung phải không?" Hạ Thần Hy cuối cùng cũng xoay người lại.

"Sống chung?" Hạ Nghiên Lạc khóc không ra nước mắt: "Con học đâu cái suy nghĩ vớ vẩn này thế? Mẹ chỉ là giúp chú ấy che mắt người nhà thôi, chúng ta chuyển đến đó cũng là ở riêng phòng mà, hơn nữa trên hợp đồng cũng nói mẹ chỉ là bạn gái trên hợp đồng của chú ấy ba năm. Sau này cũng không liên quan đến nhau nữa."

"Thật sự như vậy sao?" Thằng bé vẫn có chút nghi ngờ.

"Thật sự như vậy!" Hạ Nghiên Lạc nói, sau đó rút hợp đồng trong ngăn kéo ra: "Con không phải là biết nhiều chữ cái sao? Tự đọc đi, xem xem có đúng không?"

Hạ Thần Hy nửa tin nửa ngờ, có điều nhìn hợp đồng mặc dù có nhiều chữ nó không hiểu nhưng dường như nội dung nó cũng hiểu ít nhiều.

Vậy là đầu nó khóa chặt trong lòng Hạ Nghiên Lạc: "Mẹ, con hối hận rồi, con không muốn mẹ tìm bạn trai, con sợ người khác cướp mẹ đi mất con sẽ chỉ còn một mình."

Nghe những câu nói với giọng điệu rất đáng thương của con Hạ Nghiên Lạc chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng đau khổ.

Cô ôm chặt con nghiêm túc trả lời: "Sao có thể như vậy được? Hy ca bất luận xảy ra chuyện gì, mẹ cũng sẽ không buông tay con."

Từ lúc nó còn trong bụng cô, hai mẹ con đã gắn kết số mệnh rồi.

Lúc ấy, tâm trạng của cô tuyệt vọng, nếu không có nó sợ rằng cô không chịu nổi đả kích mà tự sát.

Nhưng khi cậu bé ngày một trưởng thành, cô cảm thấy mình không còn một mình nữa rồi. Cô thấy được bản thân phải có trách nhiệm, cuộc sống có ý nghĩa, điều ấy khiến cô kiên cường sống tiếp.

Hạ Thần Hy chính là động lực của sự nỗ lực và kiên trì của cô.

"Ừ, mẹ con không giận nữa, con tin mẹ." Hạ Thần Hy nói.

Tối hôm đó, Hạ Nghiên Lạc chỉ thu dọn ít đồ đạc, lúc nằm trên giường cô không sao ngủ được.

Cô cầm điện thoại lướt web một lát thì phát hiện tin tức mới về Hải Tuyển của Hoắc Thị và Kiều Dịch Dương trên weibo.

Liên quan đến Hải Tuyển của Hoắc thị, dòng chữ màu đen tiêu đề đột nhiên đập vào mắt cô. Cô phát hiện trên đó có hình của mình.

Lúc cô đứng trên sân khấu, chỉ hát không có vũ đạo gì, cho nên tiêu đề chỉ là khen ngợi giọng ca của cô cũng không dài dòng lê thê.

Mà viết nhiều nhất vẫn là thông tin liên quan đến Giản Vũ San.

Hai năm nay Giản Vũ San có bước chuyển mình lớn, lần này lại là giai đoạn mẫn cảm giữa Hoắc thị và Kiều thị, đại diện của Kiều thị tham gia cuộc thi cho nên khán giả đều có thể đoán được người đạt giải nhất có khi nào là cô ta không?

Đọc tin liên quan đến Hải Tuyển khiến Hạ Nghiên Lạc lại nhớ đến Kiều Dịch Dương.

Thật không ngờ, tin Kiều Dịch Dương sáng nay bị ngất cũng nằm trên mặt báo.

Trên đó viết, Kiều Dịch Dương đột nhiên bị ngất tại Hải Tuyển, sau khi đưa đến bệnh viện vẫn chưa tỉnh lại.

Trên báo còn nhắc đến bảy năm trước Kiều Dịch Dương bị tai nạn, lúc ấy bị tụ máu trong não, lần này hôn mê không tỉnh không chừng có liên quan đến tai nạn năm đó, trước mắt rất đáng quan ngại.

Hiện tại cổ phiếu của Kiều thị đã giảm 3,5%, ngoài ra nếu Kiều Dịch Dương thật sự có vấn đề gì, thì người thừa kế duy nhất của Kiều thị này sẽ tác động không nhỏ đến tương lai của Kiều thị.

Anh ấy thật sự vẫn hôn mê không tỉnh sao? Hạ Nghiên Lạc thất thần trong giây lát, nhưng khi đọc được chút tin tức này khoé môi cô chợt hiện lên nụ cười trào phúng.

Kiều Dịch Dương có làm sao thì có liên quan gì đến cô.

Không phải còn có vị hôn thê của Kiều Dịch Dương sao, Giản Vũ San đã nhanh chóng đến bệnh viện rồi, cô ta luôn bên giường bệnh chăm sóc anh.

Hạ Nghiên Lạc nhìn bức ảnh, chụp rất đẹp, giống như bức tranh Hoàng tử công chúa.

Cô tắt điện thoại, sau đó nhanh chóng chìm vào giấc mộng.

Hải Tuyển của Hoắc thị đã kết thúc, vòng thi thứ hai đợi sau khi Hạ Nghiên Lạc và mọi người nhập bảng xếp hạng thì được ấn định vào hai ngày sau.

Tổng cộng có 16 người vào vòng trong, bây giờ vòng loại trực tiếp sẽ được truyền hình trực tiếp.

Hạ Nghiên Lạc nhìn vào bảng phân công việc, cô phát hiện mình kín hết cả lịch rồi, vậy nên cô đành điều chỉnh thời gian mình dự thi xuống cuối tuần.

Lúc tan ca về nhà vừa hay Hạ Thần Hy đang thu dọn đồ, lái xe Hoắc Khải Quân cử đến đã tới rồi, còn đưa thêm hai người phụ nữ rất khỏe mạnh.

Hạ Nghiên Lạc đang nghi ngờ thì Hoắc Khải Quân đã trực tiếp gọi điện tới: "Chuyển nhà hai người phụ nữ là đủ rồi, cô không cần động tay."

"Tại sao lại bảo phụ nữ đến?" Hạ Nghiên Lạc là lần đầu tiên trông thấy những người phụ nữ có thể lực tốt như vậy.

"Phụ nữ của tôi không thể để người đàn ông khác thấy được." Hoắc Khải Quân nói một cách đơn giản.

Được rồi, tư duy của đại thiếu gia này kỳ quái như vậy sao...

Hạ Nghiên Lạc không nói gì, chỉ nghe thấy Hoắc Khải Quân nói: "Buổi tối gặp!" nói xong anh ta cúp máy luôn.

Có điều anh ta cử hai người phụ nữ này rất được việc, chỉ cần một người mà đã đóng gói xong đồ đạc của Hạ Nghiên Lạc vào hai cái hòm lớn sau đó một chuyến vận chuyển là xong.

Sau một tiếng đồng hồ xe cũng chạy đến khu biệt thự, ven đường là một hàng rào cây xanh sạch sẽ, dường như không khí cũng trong lành ít nhiều.

Hạ Thần Hy quả nhiên là trẻ con, phát hiện xung quanh đẹp như vậy không kìm nén được mà kéo cửa kính, nhìn ngó xung quanh.

Rất nhanh đã đi qua một 'đoạn đường tư nhân', xe chuyển đồ đã hòa tiến vào một trang viên nhỏ.

Hai bên là những thảm cỏ được cắt tỉa cẩn thận, trong trang viên đều là các tòa biệt thự độc lập, có cửa cổng và vườn hoa, còn có cả máy tưới cây loại nhỏ.

Mà nơi Hoắc Khải Quân sống là tòa biệt thự to nhất.

Bên ngoài có một hàng rào sắt, bên trong có một cái bể bơi lộ thiên rất lớn, xung quanh là cây cối xanh mát, biệt thự có ba tầng, còn có một bar cà phê lộ thiên.

“Đẹp quá!” Hạ Thần Hy lần đầu tiên nhìn thấy nơi như vậy, bất giác cảm thán.

Hạ Nghiên Lạc cúi đầu hôn lên má con trai: “Sau này, chúng ta tạm thời sống ở đây, đến cuối tuần con có thể chạy loăng quăng ở chỗ này, buổi tối còn có thể lên sân thượng đếm sao.”

“Chú kia sao lại sống ở căn nhà to như thế này hả mẹ? Chú ấy làm gì vậy?” Hạ Thần Hy lần đầu tiên muốn biết thân phận của Hoắc Khải Quân.

“Chú ấy tên là Hoắc Khải Quân, lát con lên mạng xem, có thông tin liên quan đến chú ấy đó.” Hạ Nghiên Lạc nói: “Nhà của chú ấy là chuỗi khách sạn năm sao toàn cầu, trụ sở chính ở Mỹ.”

Hạ Thần Hy nghĩ một lát đột nhiên trong lòng trấn động nói: “Vậy sau này con cũng phải chăm chỉ học tập, như vậy sẽ kiếm được rất nhiều, rất nhiều tiền, như vậy mẹ cũng sẽ được sống ở căn nhà to như thế này!”

“Được,” Hạ Nghiên Lạc vui vẻ nhìn con trai, không nhẫn tâm nói với nó, thực ra cái xã hội này vốn không công bằng.

Sự giàu có và địa vị này đơn giản là từ lúc anh ta ra đời đã có rồi, còn người nghèo sợ là cả đời cũng không với tới được.

Người thật sự làm được như vậy liệu có mấy ai?

Nếu không có tầm nhìn và sự đầu tư từ nhỏ, không có, không có cơ hội và sự dẫn dắt thì trong cái xã hội xô bồ chen lấn này muốn trở thành người đứng đầu thật sự rất khó.

Nhưng trẻ con luôn có ước mơ, người lớn nên cổ vũ chúng mơ ước điều chúng muốn!

Đến cửa lớn nhà Hoắc Khải Quân, Hạ Nghiên Lạc nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hạ Thần Hy, cô đang muốn bấm chuông thì cửa được mở ra.

Hoắc Khải Quân đi đến cửa nhìn Hạ Nghiên Lạc nói: “Đến đây, đưa cô đi xem phòng.”

Nói xong, anh ta kéo tay Hạ Nghiên Lạc.

Cô có chút không quen cho lắm, nhưng cô càng phản kháng, Hoắc Khải Quân càng nắm chặt, vậy nên cô đành nghe lời anh ta.

Hạ Thần Hy mặc dù ở bên ngoài trời không sợ đất không sợ, nhưng lần đầu tiên đến nơi như thế này trong vẫn vẫn có chút lo lắng.

Nó nắm tay Hạ Nghiên Lạc rất chặt, hai mẹ con cùng đi, tiến vào nơi mà tương lai hai mẹ con sẽ sống ở đó.

Hoắc Khải Quân dẫn hai người lên tầng hai, chỉ vào cái phòng ở cuối hành lang nói: “Đó là thư phòng, phòng thứ hai là phòng ngủ của tôi, các phòng còn lại đều là phòng ngủ, chọn cái nào cũng được.”

Hạ Thần Hy chỉ muốn cách xa anh ta càng xa càng tốt thế là nó nhìn Hạ Nghiên Lạc nhẹ nhàng chỉ vào cái phòng gần chỗ nó đứng nhất: “Chúng ta ở phòng này đi?”

Hạ Nghiên Lạc nhìn Hoắc Khải Quân, phát hiện anh không phản ứng gì, vậy nên khi con nói xong cô bèn lên tiếng: “Hoắc tổng, tôi và nó ở hai phòng cạnh nhau anh thấy được không?”

“Được.” Hoắc Khải Quân trực tiếp dặn dò hai người phụ nữ chuyển nhà cho họ mang va li vào thu dọn.

“Nhà ăn ở tầng dưới, hàng ngày sẽ có đầu bếp nấu cơm.” Hoắc Khải Quân nói xong cũng mau chóng xuống tầng.

Hai người Hạ Nghiên Lạc rửa tay xong theo anh ta đi xuống, khi nhìn thấy cái bàn ăn dài cô bất giác mà ngẩn ra, cái này to quá đi thôi, mặt bàn có thể đủ cho một người lớn ngủ ấy chứ!

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 225

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.