Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người đàn ông trong căn phòng

Phiên bản Dịch · 1422 chữ

Hạ Nghiên Lạc thay áo tắm trên người, dựa vào cửa sổ nhìn về yến tiệc náo nhiệt một cách xuất thần.

Nếu như Kiều Dịch Dương không mất đi trí nhớ…

Hạ Nghiên Lạc nghĩ đến đây, nhất thời lắc đầu, không muốn dối mình nữa.

Cô và Kiều Dịch Dương đã không còn bất cứ quan hệ nào nữa rồi!

Cô đứng dậy, đang muốn xoay người thì một đôi tay từ phía sau ôm lấy cô. Nhất thời cô không kịp phòng bị, bị người đó khóa ngay tại chỗ.

Tiếp đến là những nụ hôn như phá vỡ bầu trời mang theo hơi thở nam tính có tính chiếm hữu lớn xâm chiếm, mùi vị của anh ta tỏa ra rất nồng đậm, nguy hiểm đến mất mạng.

Hô hấp của anh ta nặng nề, trong phòng không bật đèn nên cô không nhìn rõ khuôn mặt anh ta, chỉ thấy đôi mắt sáng tinh anh của anh ta, lúc cô nhìn vào dường như đang đợi con mồi nằm gọn trong tay!

Anh ta đưa bàn tay ra kéo một cái khiến Hạ Nghiên Lạc cảm giác như không còn là người mình nữa, toàn bộ cơ thể đều lộ ra trước mặt anh ta.

Cả thân thể không được che đậy cứ vậy mà hiện lên trước mặt người đàn ông này. Bình thường cô chưa từng gặp phải cảnh tượng như vậy, nó khiến Hạ Nghiên Lạc bị dọa đến tái xanh mặt, cô kinh hãi nói:

- Anh là ai? Muốn là gì?

- Anh cứ làm loạn lên tôi sẽ báo cảnh sát đấy!?

Nhưng người đàn ông này dường như không nghe lời cô nói, đem cô ôm chặt, không chờ đợi được cứ thế mà hôn lấy cô.

Toàn thân Hạ Nghiên Lạc run rẩy, ra sức kháng cự, nhưng cho dù cô dùng hết sức lực đi chăng nữa thì cũng chỉ như châu chấu đá xe trước sức lực của người đàn ông này mà thôi.

Anh ta hung hăng tiến lên hai bước, ép cô vào tường,

Sau lưng cô bị dán chặt lên bức tường lạnh lẽo, trước ngực lại là vòm ngực rộng lớn ấm áp của người đàn ông.

Áo của anh ta bất giác không biết từ lúc nào đã bung ra, làn cũng hiện lên. Cô có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim nặng nề của anh ta đang đập liên hồi bên tai mình.

Không biết người đàn ông bí ẩn này bước tiếp theo sẽ làm gì, còn Hạ Nghiên Lạc thì bị dọa cho hồn bay phách lạc. Móng tay của cô lưu lại một vết sâu trên người anh ta, nhưng khi cô cào vào chỉ nghe thấy người đàn ông hừ một tiếng, giống như là đang nén nhịn đau đớn vậy.

Người này bị thương mà vẫn còn muốn cô à?! Đây rốt cuộc là loại cầm thú nào vậy! Hạ Nghiên Lạc cảm thấy vô cùng kinh tởm!

- Giúp, giúp tôi…

Giọng nói của người đàn ông rất thấp, giống như là âm thanh huyền bí của tiếng đàn vậy, tiếp đến anh ta lại phun ra một câu khó nghe:

- Tôi bị người ta hạ thuốc.

Lúc Hạ Nghiên Lạc còn đang bị lời của anh ta làm cho phân tâm thì người đàn ông đã nhân cơ hội dùng chân tách hai chân cô ra. Tiếp đó, có vật gì đó nóng nóng trực tiếp hướng vào người cô!

- A!

Hạ Nghiên Lạc kêu lên nhưng ngay lập tức lại bị người đàn ông bị miệng lại:

- Cô muốn tất cả mọi người nghe thấy à?

Trái tim Hạ Nghiên Lạc lạnh đi, vô cùng sợ hãi, cô hạ thấp giọng, khóc lóc nói:

- Anh muốn bao nhiêu tiền, tôi đều có thể cho anh, cầu xin anh, tha cho tôi!

Tuy nhiên người đành không vì thế mà ngừng lại, anh ta vẫn đang điều chỉnh lại động tác giúp phối hợp dễ dàng với cô hơn.

- Anh bị thương rồi, còn chảy máu nữa, không làm như vậy được…

Hạ Nghiên Lạc trong lòng thầm tính toán, chuẩn bị đưa lời khuyên nhủ:

- Anh vẫn chưa hóa giải được công hiệu của thuốc đã chết vì mất máu thì càng thảm hơn đấy!

Người đàn ông thở nhẹ hai hơi, dường như cảm thấy bức tường không tiện. Vậy là anh ta ôm Hạ Nghiên Lạc lên.

Nhưng trong phòng quá tối, cơ thể anh ta lại quá khó chịu, đã vậy còn không tìm được vị trí của giường nên đành hai bước ôm Hạ Nghiên Lạc đến chiếc bàn duy nhất có chút sáng ở bên bệ cửa sổ, dũng mãnh đè cô xuống:

- Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô.

Hạ Nghiên Lạc ngồi trên bàn sau lưng dính lên bệ cửa sổ, bên ngoài là yến tiệc náo nhiệt, âm thanh mọi người tán chuyện không ngừng lảng vảng bên tai cô.

Cô giãy giụa đến mức bất lực, căng thẳng không biết làm thế nào, giống như con thú nhỏ bị thương, phát ra những âm thanh bi ai rất nhỏ.

Trái tim của người đàn ông bị sự đau khổ của cô lúc này đánh động, nhưng sự khó chịu trong cơ thể anh ta không có cách nào khống chế được.

Anh ta cơ bản không thể buông tha cho cô được.

Hoắc Khải Quân từ trước đến giờ đều không ngờ được, em trai của anh ta lại phái người đánh thuốc anh ta như thế này, khiến anh ta không thể khống chế được ý chí của bản thân, biến thành cầm thú!

Vành mắt anh ta đỏ lên, ánh mắt đánh giá cô gái đang run lẩy bẩy dưới thân.

Ánh sáng mỏng manh ngoài cửa sổ mặc dù rất mông lung nhưng anh ta vẫn thấy được khuôn mặt kinh sợ nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp của cô. Trước mắt động tác có chút khó khăn, nhưng tương lai một khi đã quen rồi thì cả hai không phải sẽ phối hợp nhịp nhàng hơn sao?

Mắt cô rất sáng, khiến người ta liên tưởng đến tinh linh trong tuyết, mặc dù thời khắc này tràn đầy sự sợ hãi, nhưng vẫn đẹp khiến người ta muốn lạc vào trong đó.

Chỉ là sự khó chịu trên người Hoắc Khải Quân khiến anh ta không có cách nào tiếp tục suy nghĩ nữa, anh ta nâng cao chân Hạ Nghiên Lạc, sau đó nắm chặt eo cô, mạnh mẽ đi vào!

- Đau!

Hạ Nghiên Lạc chỉ cảm thấy như có một mũi kim nhọn đâm xuyên người cô, nước mắt cứ xối xả tuôn rơi.

Cô muốn mở miệng kêu cứu, nhưng âm thanh phát ra lại biến thành tiếng rên rỉ.

Trước giờ cho dù là ai ức hiếp cô, Kiều Dịch Dương luôn luôn giống như một kỵ sỹ được thượng đế phái xuống, không để bất kỳ ai làm cô bị thương.

Nhưng bây giờ thì sao?

Hạ Nghiên Lạc quay đầu, mở to mắt nhìn Kiều Dịch Dương dẫn theo Giản Vũ San bên cạnh đi đi lại lại giữa đám đông, ánh mắt anh nhất thời hướng về phía căn phòng cô đang ở.

Cô sợ đến toàn thân phát run, sợ anh nhìn thấy cảnh tượng lúc này của cô.

Chỉ là, một giây sau, Kiều Dịch Dương lại xoay người cùng Giản Vũ San đi đến chỗ khác nói chuyện. Mà cô thì vẫn ở trong căn phòng u tối này, cảm nhận thân thể không ngừng truyền ra những tiếng va chạm kịch liệt…

Sự tuyệt vọng này cứ thế kéo dài, Hạ Nghiên Lạc chỉ cảm thấy trong lòng mình từng chút từng chút một sụp đổ.

Kiều Dịch Dương, anh không còn là Bạch Mã Hoàng Tử của em nữa rồi.

Giọt nước mắt lăn trên má Hạ Nghiên Lạc rồi rơi xuống cánh tay Hoắc Khải Quân, khi chứng kiến cảnh này dường như động tá của anh ta cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Nhưng làn da của người phụ nữ này cứ trơn mềm, bóng mượt, anh ta chỉ cảm thấy ôm cô giống như đang ôm viên ngọc quý mềm dịu nhất thế giới.

Cảm quan của anh ta không ngừng kích động, hiệu quả của thuốc lại một lần nữa kéo đến, càng lúc càng kịch liệt hơn. Anh ta lại lẫn nữa gia tăng tốc độ.

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 378

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.