Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cạn bẫy

Phiên bản Dịch · 897 chữ

Sáng hôm đó, Hoắc Khải Quân có việc phải đi vậy là Hạ Nghiên Lạc một mình ở lại trong phòng.

Lúc 10 giờ cô nhận được điện thoại của thư ký của Hoắc Khải Quân bảo cô ra cửa khách sạn nhận một tập tài liệu anh ta mang đến, Hoắc Khải Quân quay về dùng đến nó.

Cô cầm tài liệu, quay lại con đường về phòng thì lại trông thấy Giản Vũ San và Kiều Dịch Dương.

Lúc đó Giản Vũ San đang ngồi trong sản lớn hoa lệ chói sáng, vừa ký tên vừa nở nụ cười dịu dàng với các fan.

Cách đó khoảng 10m Kiều Dịch Dương đang gọi điện thoại, anh mặc dù quay lưng về phía đám đông nhưng vẫn thu hút ánh nhìn của không ít thiếu nữ mơ mộng.

Hạ Nghiên Lạc hít sâu một hơi, xoay người rời đi.

Mà lúc này Vương Na lại gọi cô lại: “Tiểu Tuyết, giúp chị một lát được không?”

Hạ Nghiên Lạc nhìn vào túi hồ sơ trong tay hơi do dự: “Những tài liệu này là của Hoắc tổng, bảo em đưa về phòng khách…”

“Ồ, thế thì thôi vậy, bên đó em có chuyện quan trọng mà.” Vương Na vừa nói xong Tiêu Lệ bên cạnh đã buông lời: “Chị Na, Tiểu Tuyết nhà người ta là chim sẻ trên cành cao, sao có thể để quản lý như chị trong mắt được chứ? Món đồ đó vẫn là hai chị em chúng mình cùng nhau làm thôi!”

Hạ Nghiên Lạc nhìn Vương Na và Tiêu Lệ tiến về chiếc bàn đá Đại Lý, dáng vẻ đang cố hết sức để đẩy nó, trong lòng trắc ẩn bèn đi đến: “Cùng nhau đẩy đi!”

Sau mấy ngày nữa cô sớm muộn cũng phải quay lại làm nhân viên phục vụ nên không thể làm căng thẳng mối quan hệ với mọi người được.

Vậy là ba người cùng đẩy, chiếc bàn đá được chuyển đến phía sau Giản Vũ San.

“Tiểu Tuyết, cám ơn em!” Vương Na khách khí nói.

“Không có gì, lao động là vinh quang mà chị.” Hạ Nghiên Lạc đang muốn xoay người rời đi thì Giản Vũ San đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía cô đang đứng.

Đúng là tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa.

Trong lòng cô thầm mắng một câu, cô cầm tư liệu trong tay xoay người rời đi. Mà Giản Vũ San thì hơi liếc mắt nhìn cô.

Hạ Nghiên Lạc mặc dù là quản gia của Hoắc Khải Quân nhưng buổi trưa ăn cơm vẫn phải ăn cùng các nhân viên trong khách sạn.

Cô vừa mới ngồi xuống Tiêu Lệ đã đi đến bên cạnh cô, đặt khay cơm xuống: “Những chỗ khác đều đủ người rồi.”

Hạ Nghiên Lạc mỉm cười: “Không sao, ngồi ở chỗ này đi, dù sao tôi cũng chỉ có một mình.”

Hai người dường như không nói chuyện gì, cho đến khi Tiêu Lệ ăn xong rời đi, lúc Hạ Nghiên Lạc đang chuẩn bị thu dọn khay cơm thì giám đốc khách sạn đột nhiên nghiêm túc chạy vào: “Tất cả ngồi nguyên vị trí cũ!”

“Xảy ra chuyện gì sao?” Có người hỏi.

“Vừa nãy trong buổi ký tặng của cô Giản Vũ San phát hiện cô ấy bị mất nhẫn, đây còn là chiếc nhẫn mà ông Kiều Dịch Dương tặng cô ấy trong lễ đính hôn, đối với cô ấy mà nói vô cùng quan” giám đốc khách sạn nói: “Những người lúc nãy đứng gần cô Giản ở lại.”

Nói xong ông ta bắt đầu đọc từng tên.

Hạ Nghiên Lạc nhíu mày, cô không phải chỉ giúp một tay đẩy bàn thôi thế mà lại có tên trong danh sách kia.

“Ai được gọi tên tôi rất xin lỗi, nhưng vì bảo vệ hình tượng của khách sạn nên chúng tôi buộc phải khám người.” giám đốc khách sạn nói.

“Giám đốc, lúc nãy ở nơi ký tặng còn rất nhiều fan, tại sao không…” có người bất mãn nói.

“Chúng ta phải chứng minh sự trong sạch của mình đã, nếu như không phải là người của chúng ta làm thì không phải càng tốt sao?” Giám đốc nói xong hướng về hai nhân viên gật đầu biểu thị họ đi ra khám người.

Hạ Nghiên Lạc vô cùng phản cảm với cách làm này, mà ở khách sạn này không có thời gian giao ca cho nên buổi trưa không nhân viên nào về phòng, kiểm tra người coi như cũng đủ.

Hai người đi đến từ trên vai của Hạ Nghiên Lạc bắt đầu di chuyển xuống phía dưới.

Cô nhẫn nhịn sự phản cảm này, trong suy nghĩ dù sao mình cũng là phụ nữ, không cần phải gần thêm phiền phức cho bản thân nữa.

Chỉ là, vừa mới nghĩ vậy đột nhiên cô nhân viên nữ bên tay trái cô liền mở miệng, âm điệu hơi cao: “Tìm thấy rồi!”

Hạ Nghiên Lạc kinh ngạc, không tin được cô ấy lại lấy ra từ trong túi áo khoác của mình một chiếc nhẫn đính hôn lấp lánh.

Chiếc nhẫn này cô lại lần nữa trông thấy nó, quả nhiên là chiếc nhẫn mà 7 năm trước Kiều Dịch Dương đeo lên tay Giản Vũ San.

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 209

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.