Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mua đồ cho bạn gái dùng là người đàn ông rất man

Phiên bản Dịch · 2460 chữ

Hơn nữa mặc dù cô nói là làm phẫu thuật nhưng Dạ Lạc Hàn lại cảm giác trực giác của bản thân cô không thể lừa anh ta được. Biểu hiện nhẫn nhịn của cô giống hệt mười năm trước, rõ ràng là họ rất ít thân mật.

Lẽ nào tình cảm giữa cô và chồng không tốt? Quan hệ hôn nhân chỉ duy trì bên ngoài nhưng thực ra sớm đã ly thân rồi?

Dạ Lạc Hàn cũng chẳng còn tâm tư mà tiếp tục suy nghĩ nữa, anh ta tắt tivi đi nhanh lên tầng hai.

Lúc đi đến cửa, anh ta đi rất nhẹ nhàng.

Mượn ánh đèn hai bên anh ta nhìn thấy Hoắc Tĩnh Nhiễm nằm yên lặng trên giường.

Cô nằm trên chiếc giường lớn màu hồng, đắp cái chăn màu xanh da trời, rèm trên đỉnh đầu che đi một nửa, dáng vẻ cô lúc này giống hệt ngày còn bé.

Nhưng cô bé ngày nào đã trưởng thành rồi, tóc cô tản ra giống như những sợi tơ vậy, lan tỏa cả một mảng ấm áp.

Anh ta đi đến, nhìn lên ngón tay trái của cô thấy trên đó không có bất kỳ chiếc nhẫn nào cả, ngay cả vết hằn do đã từng đeo nhẫn trong thời gian dài cũng không có.

Điều này khiến anh ta rất vui, ngón tay của Dạ Lạc Hàn chạm vào vị trí đeo nhẫn của Hoắc Tĩnh Nhiễm, trong lòng đột nhiên xuất hiện một khát vọng.

Mười năm trước, anh ta đã từng mua cho cô một chiếc nhẫn.

Lúc đó anh ta từ trong ngọn lửa thoát ra ngoài, rời khỏi Hoắc gia, mắt không nhìn thấy gì, trên người ngoài ít tiền lúc anh ta làm thêm khi đi học đại học ra cái gì cũng không có.

Sau đó cô tìm được anh ta. Đêm hôm đó cô đem bản thân cho anh ta. Ngày hôm sau anh ta dùng số tiền còn sót lại trong thẻ mua cho cô một chiếc nhẫn đính đá bé nhất trong cửa hàng.

Anh ta luôn luôn đợi đến khi anh ta khôi phục nhìn thấy ánh sáng sẽ cầu hôn cô, đáng tiếc sau này anh ta có thể nhìn lại được thì bọn họ lại thành người xa lạ.

Chiếc nhẫn kia anh ta đã từng ném từ trên tầng 19 của chung cư chỗ anh ta thuê xuống dưới thảm cỏ nhưng lại mất cả một buổi chiều nhảy vào đám cỏ tìm lại chiếc nhẫn chỉ có ba nghìn đồng đó.

Anh ta nghĩ không phải là anh ta không nỡ mà là dùng nó để thức tỉnh quá khứ ngu ngốc của mình.

Bây giờ, chiếc nhẫn này đang ở trong phòng ngủ của anh ta…

Luc Dạ Lạc Hàn phản ứng lại đã đi vào phòng ngủ của mình rồi, từ trong tủ bảo hiểm anh ta lấy ra một hộp nhẫn.

Hộp nhẫn màu hồng, xung quanh đã bị bào mòn rồi, nó hiện lên hơi thở của thời gian.

Anh ta chầm chậm mở ra, rút chiếc nhẫn lên sau đó đi đến trước mặt Hoắc Tĩnh Nhiễm.

Rõ ràng là cô chưa tỉnh nhưng anh tại lại có cảm giác hơi căng thẳng.

Anh ta nhấc tay cô lên, chỉ cảm giác trong bóng tối có một loại sức lực kêu gọi anh ta đem chiếc nhẫn này đeo lên tay cô.

Mà anh ta đúng là cũng muốn làm như vậy.

Khi anh ta nhìn thấy ngón tay trắng ngần của cô, lúc nhìn vào chiếc nhẫn kim cương bé nhỏ dưới ánh sáng tờ mờ vẫn ánh lên sáng ngời thì tay anh ta đã nắm chặt lại rồi, đáy mắt rõ ràng cũng hơi nóng.

Một ý nghĩ trong đầu dần dần cũng rõ, giống như là mắng chửi khiến anh ta phát điên.

Anh ta muốn cô và người đàn ông kia ly hôn, sau đó anh ta cưới cô!

Mặc dù anh ta rất hận cô, mặc dù cô phản bội anh ta, tất cả tình yêu của cô dành cho anh ta đều là lừa dối nhưng anh ta vẫn muốn khóa cô lại trong thế giới của mình!

Ý nghĩ này từ lúc nảy sinh ra đến giờ không quá một phút đã trở thành chấp niệm trong đầu anh ta rồi.

Đáy mắt của anh ta dần dần khóa trên người cô, cô là của anh ta, cho dù cả hai đều hận nhau thì cũng phải cả đời dây dưa!

Ngày hôm sau khi Hoắc Tĩnh Nhiễm tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trong lòng Dạ Lạc Hàn.

Cô hít sâu một hơi động đậy chuẩn bị ngồi dậy.

Nhưng khi cô động đậy đột nhiên cảm giác giữa hai chân có một dòng nhiệt chảy ra.

Cô cho rằng là do Dạ Lạc Hàn tối hôm qua để lại nhưng cảm giác dưới bụng dần dần rõ ràng, có xác định cô đến ngày rồi.

Cô dùng lực động một cái muốn từ trong cánh tay Dạ Lạc Hàn thoát ra. Cô cúi đầu nhìn, quả nhiên kinh nguyệt đến rồi.

Mười năm này cô luôn điên loạn nên cũng không biết quy luật của chu kỳ kinh nguyệt, nhưng sau khi tỉnh lại xác nhận một lần dường như hôm nay khác với trước kia ít ngày.

Lần này đến sớm hơn trước kia hơn một tuần.

Dạ Lạc Hàn dường như là gần sáng mới đi ngủ cho nên mặc dù đã hơn 9 giờ rồi mà anh ta vẫn chưa tỉnh.

Mãi đến khi anh ta cảm thấy trong lòng trống không mới giật mình mở to mắt.

Trong ánh nắng cô gái cùng anh ta thân mật mặt đang đỏ lên, trên khuôn mặt còn mang theo biểu hiện vô cùng khẩn chương, dường như đang do dự điều gì đó.

Mà cảm xúc như thế này so với sự chán ghét, đau khổ hoặc những cái khác được cô thể hiện ra trước đây lúc họ trùng phùng lại sinh động hơn rất nhiều.

Trong lòng anh ta hiện ra cảm xúc vui vẻ, dường như rất thuận miệng hỏi: “Tiểu Nhiễm, em sao thế?”

Hoắc Tĩnh Nhiễm chỉ cảm thấy mất mặt cho nên không cảm giác trên tay mình xuất hiện một chiếc nhẫn.

Nhưng cô lại rõ nếu không nói ra anh ta nhìn đệm sẽ phát hiện. Hơn nữa cô cũng không mang băng vệ sinh, lại không thể ra ngoài mua cho mình.

Cô cắn môi, có chút khổ não: “Cái đó của tôi đến rồi.”

Dạ Lạc Hàn ngẩn ra: “Cái gì đến?”

Hoắc Tĩnh Nhiễm chau mày, anh ta còn giả vờ gì nữa? Nhưng cô chỉ có thể tiếp tục nói: “Kinh nguyệt đến rồi… Tôi không mang băng vệ sinh.”

Dạ Lạc Hàn lúc này mới phản ứng lại, anh ta cúi đầu nhìn ga trải giường trong đầu vẫn là một mảng trống không. Anh ta hỏi: “Làm sao bây giờ? Xử lý thế nào?”

Mặc dù trước đây anh ta có sống cùng cô hơn một tháng nhưng khi đó anh ta không nhìn thấy gì cho nên anh ta cũng không biết cô xử lý thế nào. Việc này anh ta hoàn toàn không có kinh nghiệm.

Hoắc Tĩnh Nhiễm nói: “Anh có thể bảo người giúp việc giúp tôi đến siêu thị gần đây mua đồ không? Hoặc anh nói với tôi xem siêu thị có chuyển hàng tận nhà không tôi gọi điện thoại…”

“Khu ngoại ô phía nam là siêu thị gần nhất có thể lái xe đến đó nhưng không giao hàng tận nơi.” Dạ Lạc Hàn nói: “Nhãn hàng nào? Em nói với anh, anh thay em đi mua.”

“Nhãn hàng nào cũng được, miễn cưỡng một chút cũng chấp nhận được, chủ yếu là phải mua một gói dùng ban ngày và một gói dùng ban đêm.” Hoắc Tĩnh Nhiễm cũng không ngờ được mối quan hệ của cô và Dạ Lạc Hàn như thế này mà bây giờ cô lại thành người phổ cập cho anh ta kiến thức về băng vệ sinh…

“À, dùng ban ngày và đêm, anh nhớ rồi.” Dạ Lạc Hàn nói xong lại nhìn Hoắc Tĩnh Nhiễm một cái: “Em bây giờ còn cần anh giúp gì không?”

Cô lắc đầu.

Anh ta bèn đứng dậy: “Anh đi mua, em ở nhà đợi anh.”

Nói xong anh ta liền đứng dậy đi vào phòng ngủ thay quần áo rồi đi ra.

Anh ta nghĩ cái thứ đồ riêng tư đó của người phụ nữ của anh ta sao có thể để người giúp việc đi mua được? Cho nên mặc dù hơi ngại nhưng anh ta vẫn buộc mình phải đi mua.

Dạ Lạc Hàn lái xe đến siêu thị gần nhất, lúc đi vào không biết có phải trong lòng có ma hay không là anh ta luôn cảm giác nhân viên của siêu thị cứ nhìn mình.

Anh ta đi đến khu đồ dùng hàng ngày, rất nhanh đã nhìn thấy giá bày băng vệ sinh.

Ở đây bày đầy một giá hàng, hộp và túi xanh xanh đỏ đỏ khiến anh ta nhất thời không biết lấy cái nào.

Mà lúc này bên cạnh có khách đi qua còn nhìn anh ta một cái.

Có lẽ cảm thấy anh ta rất đẹp trai nên mới lén nhìn anh ta mấy lần.

Anh ta cảm giác mình giống như trộm vậy, căng thẳng đến hơi đỏ mặt. Sau đó anh ta nhanh chóng cầm mấy túi, cũng không xem rõ cứ thế ném hết vào trong giỏ hàng.

Lúc này anh ta lại nhìn thấy có loại viết trên đó là dùng hàng ngày hoặc đêm, thế là anh vớ luôn ba túi rồi xoay người đến quầy thu ngân.

Lúc tính tiền anh ta rất xấu hổ nhưng nhân viên thu ngân lại cười nói: “Tổng cộ 78 tệ 6 hào.”

Dạ Lạc Hàn móc ví tiền ra lại phát hiện bản thân do vội quá mà quên mang. Vậy là anh ta đành hỏi: “Có trả tiền bằng wechat được không?”

“Được, quét mã là xong.” Nhân viên thu ngân nói rồi mỉm cười: “Anh ơi, không cần ngại đâu, đàn ông mua thứ đồ này không phải là bất chính gì là làn man, nó chứng minh anh đối với bạn gái rất tốt! Phụ nữ chúng em thích nhất là bạn trai đi mua những đồ dùng cho phụ nữ như thế này, cảm giác rất ấm áp!”

Dạ Lạc Hàn ngẩn ra: “Ấm áp?”

“Vâng.” Nhân viên thu ngân nói: “Người đàn ông mua băng vệ sinh cho bạn gái hoặc vợ là đẹp trai nhất! Người bạn trai quá xuất sắc!”

Nói xong cô ấy đưa túi cho Dạ Lạc Hàn.

Anh ta nhận lấy nói tiếng cám ơn. Lúc đi ra ngoài trong lòng có một thứ cảm giác hạnh phúc dâng cao.

Bạn trai, bạn gái?

Anh ta đột nhiên rất thích từ này, hoặc nghĩ đến chiếc nhẫn đính đá trên tay cô anh ta lại nghĩ ngay đến một từ khiến trái tim anh ta kích động - vợ.

Hoắc Tĩnh Nhiễm sau khi miễn cưỡng vệ sinh cá nhân cho mình trong nhà tắm không lâu thì Dạ Lạc Hàn quay về.

Cô nhìn thấy trong túi hàng của anh đầy ắp bèn ngẩn ra: “Sao mua nhiều thế?”

Trong lòng anh ta vẫn tồn tại suy nghĩ kia cho nên giọng nói mang theo mấy phần ấm áp, anh ta dương môi nói: “Không sao, không dù hết thì lần sau dùng.”

Trong lòng Hoắc Tĩnh Nhiễm hơi trùng xuống, đúng rồi cô sao lại có thể quên còn lần sau nữa?

Cô lấy từ trong đó ra một túi dùng hàng ngày rồi xoay người: “Cám ơn, tôi đi thay băng.”

Anh ta gật đầu, đồng tử không rời khỏi thân ảnh cô.

Cho nên lúc Hoắc Tĩnh Nhiễm đi ra phát hiện Dạ Lạc Hàn vẫn đang ở trong phòng cô.

Cô nhìn anh ta: “Vì đến kỳ kinh nguyệt của tôi rồi, cái đó không thể… cho nên tôi bây giờ đi về đây.”

Dạ Lạc Hàn chỉ cảm thấy niềm vui trong lòng thoáng cái bị cô quét sạch sành xanh, anh ta lạnh lùng nói: “Tôi cho cô đi à? Hoắc Tĩnh Nhiễm cô quên mất thân phận của mình rồi à?”

Cô hít một hơi, một khắc sau đã khôi phục lại sự lạnh lùng,

Hoắc Tĩnh Nhiễm đưa tay trái ra chỉ vào cái nhẫn nói: “Thân phận gì? Vậy anh Dạ có thể giải thích một chút anh đeo cho tôi chiếc nhẫn rẻ tiền này là cố ý sỉ nhục tôi phải không, nó biểu thị tôi chỉ có thể mang thân phận là bạn giường của anh?”

Rẻ tiền, sỉ nhục, bạn giường…

Dạ Lạc Hàn đột nhiên tiến lên mấy bước, anh ta đưa tay ra nắm chặt lấy cổ tay trái của Hoắc Tĩnh Nhiễm. Giọng nói sắc như dao: “Đúng, bởi vì cái nhẫn này tôi mua để tặng cho người phụ nữ tôi yêu sâu sắc, đeo nó cho cô đúng là để sỉ nhục cô! Bởi vì cô không xứng!”

Cuối cùng cũng nói ra lời thật lòng, người phụ nữ anh ta yêu nhất? Ha ha chỉ trách lúc đầu cô không nhìn rõ, móc ruột móc gan mình ra nhưng đổi lại lại là sự vô tình và tàn ác của anh ta!

Hóa ra chỉ vì anh ta luôn luôn có một người phụ nữ mình yêu sâu sắc nhất còn cô chỉ là một con hề mà thôi!

Trong phòng theo những câu nói của Dạ Lạc Hàn mà đột nhiên im lặng.

Chỉ là sau khi anh ta hét ra những câu ấy lại thấy hối hận.

Bởi vì anh ta nhìn đồng tử của cô đột nhiên biến sắc, còn có sự trào phúng trên khuôn mặt và sự cô đơn đến triệt để của mình.

“Tiểu Nhiễm…” trong lòng Dạ Lạc Hàn hoảng hốt, theo bản năng muốn giải thích.

Khoảnh khắc trước đó anh ta thậm chí còn nghĩ anh ta bất luận sử dụng thủ đoạn bỉ ổi gì, hoặc là uy hiếp ép buộc hay gì khác chỉ cần cô đồng ý cùng anh ta ký giấy kết hôn là được.

Nhưng…

Lời tác giả:

Dạ Lạc Hàn là bị bức ép đến nỗi ép Tĩnh Nhiễm phải kết hôn rồi, hahaha

Nhưng chuyện đi mua băng vệ sinh hôm nay ấm áp quá thôi?

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.