Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô ấy tại sao từ trước đến giờ đều không đeo nhẫn kết hôn?

Phiên bản Dịch · 2441 chữ

Hoắc Tĩnh Nhiễm tắm xong vừa đi ra đa trông thấy Dạ Lạc Hàn tắm xong rồi đẩy cửa đi vào.

Động tác nhẹ lau tóc của cô nhất thời ngừng lại, sau đó cô chuyển tầm nhìn đặt khăn lông xuống, ngồi lên giường.

Ngọn đèn màu hồng nhạt chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, dường như mang lại cho một tầng ánh sáng dịu dàng. Lúc này cô ngồi trên chiếc giường cô chúa giống như là lúc thiếu nữ 20 tuổi vậy.

Tâm tư Dạ Lạc Hàn dao động, đồng tử mắt của anh ta rơi trên mái tóc ướt nhẹp của Hoắc Tĩnh Nhiễm, hơi chau mày.

Anh ta đi vào nhà vệ sinh lấy một cái khăn khô nén lại cho cô: “Tóc vẫn còn nhỏ nước, muốn mê hoặc ai chứ? Lau khô đi!”

Hoắc Tĩnh Nhiễm cầm lấy khăn, cũng không nói gì bèn đi vào nhà vệ sinh lau khô tóc.

Cô vừa mới lau không ít nước thì Dạ Lạc Hàn đã đi vào, từ trong ngăn kéo anh ta lấy ra một cái máy sấy tóc rồi bật công tắc.

Gió nóng thổi lên đầu, Hoắc Tĩnh Nhiễm theo bản năng muốn trốn.

Nhưng Dạ Lạc Hàn lại giữ chặt lấy eo cô, tiếp tục sấy tóc cho cô.

Cô cảm thấy vô cùng mất tự do nhưng lại không sao trốn được sự ép buộc của anh ta.

Thậm chí cô hễ ngước mắt sẽ nhìn thấy anh ta ôm cô phía sau, dáng vẻ nghiêm túc sấy tóc cho cô.

Sống cùng anh ta khiến cô theo bản năng cảm giác không an toàn, đáy lòng hiện ra sự bài xích sâu đậm.

Thậm chí ngay cả khi anh ta buông eo cô ra, lúc ngón tay anh ta xuyên qua tóc cô cô đều cảm thấy sự tiếp xúc đó giống như nọc độc của rắn cắn vào cổ họng cô.

Cho nên khi Dạ Lạc Hàn nhìn thấy có một sợi tóc dài vướng trên trán Hoắc Tĩnh Nhiễm, anh ta rất tự nhiên thuận tay gạt nó đi thì cô lại giống như rất sợ hãi đột ngột đẩy anh ta ra.

Mà máy sấy tóc trong tóc anh ta chạm vào ngón tay của cô đúng chỗ đang tỏa nhiệt, nhất thời cô đau kêu lên một tiếng.

Hoắc Tĩnh Nhiễm thu tay lại nhìn ngón tay bị đỏ lên một mảng.

“Sao thế?” cô đang muốn dùng miệng thổi, Dạ Lạc Hàn đã nắm lấy tay cô, khi nhìn thấy vết đỏ nhỏ trên ngón tay cô anh ta lập tức cho tay cô vòi nước.

Anh ta xả nước lạnh vào chỗ tay cô bị bỏng.

Cô cũng để kệ anh ta xả nước, không nói cũng không động đậy.

Cứ thế đến khi vết đỏ kia không còn Dạ Lạc Hàn mới trực tiếp buông tay cô, sau đó bước những bước lớn ra ngoài.

Hoắc Tĩnh Nhiễm cũng không biết anh ta muốn làm gì, chỉ cảm giác vừa rồi chỗ tóc của cô bị Dạ Lạc Hàn chạm vào có cảm giác kì lạ sao đó.

Cô chau mày, cầm máy sấy tóc, thổi lại một lần nữa thì cảm giác đó mới tiêu tan.

Mà vẫn chưa đặt máy sấy tóc xuống thì Dạ Lạc Hàn đã đến.

Anh ta đoạt máy sấy tóc trong tay Hoắc Tĩnh Nhiễm, sau đó đem thuốc cao trong tay đưa đến: “Mau lau khô đi còn làm chuyện chính nữa!”

Hoắc Tĩnh Nhiễm cúi đầu nhìn ngón tay mình: “Không cần, cám ơn.”

Cô lại không nghe lời anh ta nói, anh ta thô bạo đem bàn tay của cô kéo lên vị trí ngực của anh sau đó lấy thuốc cao ra, nhẹ nhàng quét lên ngón tay cô.

Tay của cô trong lòng bàn tay anh ta, cảm xúc nhẹ nhàng này kích thích cảm quan của anh ta. Lúc này thuốc cao trên ngón tay cô như những giọt sương được ánh sáng khúc xạ lại càng khiến cho trong màu trắng của ngón tay còn ánh lên một chút ánh hồng, đẹp đến không nhiễm bụi trần.

Mắt Dạ Lạc Hàn chớp chớp, anh ta đặt thuốc cao trực tiếp lên trên chậu rửa mặt, khóa trụ eo của Hoắc Tĩnh Nhiễm rồi cúi đầu hôn xuống.

Cô lùi lại, anh ta tiến lên, cứ thế cho đến khi cô bị ngăn lại bởi bức tường gạch men không thể lùi lại được nữa.

Lòng bàn tay của anh ta khóa hai bên cô lại cùng với bức tường, toàn bộ đường lui của cô đều bị chặn mất.

Mắt Dạ Lạc Hàn chớp chớp, ánh nhìn hướng về Hoắc Tĩnh Nhiễm: “Nếu đã tặng đến cửa, hà tất phải tự lập bài vị danh tiết cho mình?”

Lời của anh ta giống như một cái bạt tai vang lên ròn rã, ác độc rơi lên khuôn mặt Hoắc Tĩnh Nhiễm, tay cô nắm chặt phía sau, nắm chặt các vật trang trí mấp mô trên tường, móng gần như bị gãy hết rồi.

Nhưng Dạ Lạc Hàn là không hề cảm giác được cảm xúc lạ thường của Hoắc Tĩnh Nhiễm, anh ta giữ cằm cô ép cô thừa nhận nụ hôn của anh ta.

Anh ta cảm giác cô giống như một đóa hoa anh túc, khiến anh ta biết là có độc nhưng vẫn kìm nén mà muốn lại gần.

Anh ta càng hôn càng sâu lại không có cách nào khống chế mình thôi trầm luân, ngay cả linh hồn cũng vui mừng đến phát run.

Ngón tay của anh ta bao quanh cơ thể cô, từng chút từng chút tháo bỏ toàn bộ những vật cản trở trên người cô, cứ thế cho đến khi hai bên đối diện với nhau.

Sau lưng Hoắc Tĩnh Nhiễm dính vào bức tường lạnh lẽo, vì không còn đừng tháo chạy nên cô dính chặt trên tường. Da bị những vật trang trí trên bức tường làm đau.

Nhưng cô vẫn dùng lực như cũ muốn tháo chạy.

Mà Dạ Lạc Hàn dường như cảm giác được cô muốn tháo chạy nên đồng tử của anh ta sâu lại lập tức gia tăng lực hôn.

Đến khi tay của anh ta ngao du đến eo của cô, đột nhiên dùng lực đẩy cô lên…

Cơ thể đột ngột bị vật cứng làm đầy, tay của Hoắc Tĩnh Nhiễm nắm chặt thành nắm đấm.

Móng tay bị gãy dường như đâm vào lòng bàn tay, sự đau đớn đó truyền lại khiến cả cơ thể cô bất giác mà run rẩy, trán cũng lấm tấm một tầng mồ hôi.

Cảm giác chặt chẽ bao vây, sự điên cuồng và kích thích của Dạ Lạc Hàn khiến anh ta càng gia tăng tốc độ, mỗi lần trực tiếp tiến vào nơi sâu nhất của cô.

Nhưng khi anh ta nhìn thấy mồ hôi của cô càng lúc càng nhiều lại cho rằng cô bị kích tình trong lòng càng thêm vui sướng, nhưng khi phát hiện mặt cô hơi trắng bệch dường như đang kìm nén chuyện gì đó.

Anh ta đột ngột dừng lại phát hiện cơ thể Hoắc Tĩnh Nhiễm vì anh ta buông lỏng mà thuận theo bức tường trượt xuống, cơ thể cô nhẹ nhàng run lên.

Mặc dù cung độ rất nhỏ nhưng khi anh ta và cô kết hợp thân mật sợ là chỉ động nhẹ một chút đều có thể thấy rõ.

Dạ Lạc Hàn đang bị mê hoặc đã nhìn thấy hoa văn mấp mô trên bức tường nhất thời trong lòng kinh ngạc.

Anh ta ôm cô lên đi nhanh vào phòng ngủ.

Anh ta đặt cô lên chiếc giường màu hồng, lúc này mới từ người cô rút ra, lật người cô lại.

Nhất thời phía sau lưng cô dường như có vết tích bị thương, trên làn da trắng ngần không tì vết của cô nên hiện ra càng rõ ràng hơn.

Đồng tử của anh ta dường như bị kích thích đến phát đau, trong lòng nổi lên một cơn phẫn nộ.

Cô ngốc vậy sao? Đau, bị thương mà không nói?

Anh ta phủ người hôn lên chỗ bị thương sau lưng Hoắc Tĩnh Nhiễm, người cô hơi căng ra, tay nắm chặt ga giường, nhất thời lúc này mới buông lỏng.

Anh ta đang muốn đi lấy thuốc, lại phát hiện chỗ cô nắm vào ga giường có máu.

Anh ta đem tay Hoắc Tĩnh Nhiễm cậy ra mới nhìn thấy lòng bàn tay cô bị ngòn tay đâm ra bị rách da, lộ ra một tia máu.

Lồng ngực anh ta phập phồng, nói không ra cảm xúc bản thân là gì, chỉ cảm giác anh ta vô cùng hận cái dáng vẻ này của cô.

Cô có biết bao không muốn ở cùng anh ta mới khiến mình thành ra thế này, kìm nén ẩn nhẫn thà bị đau cũng phải truyền cơn hận lên anh?

“Không muốn ngủ với tôi?” Giọng nói của Dạ Lạc Hàn dường như lạnh thấu xương: “Đáng tiếc, cô lại chỉ có thể ngủ cùng tôi!”

Nói xong anh ta giữ lấy eo cô trực tiếp tiến vào từ phía sau.

Anh ta va chạm trong người cô cứ thế cho đến khi cô không còn sức lực nữa mà buông bỏ bấy giờ tiết tấu của anh ta mới nhẹ lại, đi tìm những nơi mẫn cảm trước đây của cô.

Cô bị động tác của anh ta làm cho không còn sức lực nữa, nhưng cơ thể theo bản năng lại có một cảm giác vui sướng khó nói thành lời, đó là cảm giác vui vẻ cùng đau khổ khiến Hoắc Tĩnh Nhiễm cảm thấy như bị sỉ nhục mà không sao khống chết được.

Dạ Lạc Hàn dường như cố ý, thời gian mỗi lần so với mấy lần trước cũng dài hơn, thậm chí khi kết thúc Hoắc Tĩnh Nhiễm thật sự là một chút sức lực cũng không còn.

Cô vô lực nằm bò trên giường, hai chân mềm nhũn không hạ xuống được chỉ có thể kệ Dạ Lạc Hàn lấy khăn bông lau thân thể cho cô.

Cảm giác sau đó Hoắc Tĩnh Nhiễm càng mơ hồ, cô cũng không biết sau khi anh ta phát tiết dục vọng xong còn ở lại trong phòng hay đi rồi.

Cô chỉ thấy ngay cả đầu ngón tay cũng không duỗi ra được, ý thức hỗn loạn, dần dần rơi vào giấc ngủ.

Mà Dạ Lạc Hàn cơ bản không ra khỏi phòng. Anh ta nghe thấy tiếng thở của cô đều đều vậy là ngồi lại bên giường.

Anh ta nhẹ nhàng nhấc tay Hoắc Tĩnh Nhiễm lên, khi ánh mắt nhìn vào vết thương trong lòng bàn tay cô bất giác chau lại.

Anh ta đi ra khỏi phòng, khi quay lại trong tay đã cầm theo hòm thuốc rồi.

Anh ta mở hòm thuốc ra lấy thuốc trong đó thấm vào bông tăm sau đó chầm chậm chấm lên vết thương của Hoắc Tĩnh Nhiễm.

Làm xong những việc này anh ta mới quỳ bên giường tiếp tục bôi thuốc sau lưng cô.

Đợi thuốc bôi xong anh ta mới đắp chăn cho cô, cầm bấm món tay giúp cô cắt hết chỗ móng tay bị gãy một cách gọn gàng.

Bấy giờ trời càng ngày càng khuya, vừa rồi mặc dù anh ta tiêu hao nhiều thể lực nhưng biểu cảm đau khổ lúc cô và anh ta thân mật lại khiến anh ta nhất thời không ngủ được.

Dạ Lạc Hàn tắt đèn, từ trong phòng Hoắc Tĩnh Nhiễm đi ra. Anh ta xuống tầng bật tivi.

Thực ra anh ta không muốn xem tivi, chỉ đột nhiên cảm thấy đêm tối quá yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ cho nên nghĩ tới trong nhà phải có nhiều tiếng động.

Nhà?

Lúc chữ này trong đầu anh ta hiện lên làm anh ta nhất thời ngẩn ra.

Quá khứ anh cho rằng Hoắc gia là nhà của anh ta nhưng khi tỉnh mộng mới biết nhiều năm như vậy anh ta lại nhận giặc làm cha!

Cho nên anh ta mới rời khỏi Hoắc gia, nhưng lại không có cách nào cự tuyệt được Hoắc Tĩnh Nhiễm anh ta thích từ nhỏ.

Hơn nữa, thấy cô vì anh ta mà quyết định rời xa Hoắc gia cùng anh ta mai danh ẩn tích mãi mãi bên nhau trong lòng anh ta vô cùng trấn động, anh ta cũng quyết định cưới cô làm vợ, đời đời kiếp kiếp đều đối tốt với cô.

Thực ra rất nhiều thứ đều là ân oán đời trước, chúng không liên quan gì đến cô.

Anh ta yêu cô từ rất nhiều năm về trước rồi, nó đã thấm vào máu thịt rồi nên không sao hóa giải nổi.

Nhưng dưới sự chờ đợi của anh ta đổi lại lại là hình ảnh dối gạt năm đó. Thậm chí toàn bộ tình yêu, đều hóa thành nỗi hận, đã 10 năm anh ta vẫn rất nhớ sâu sắc trong lòng, mỗi khi giật mình tỉnh lại mồ hôi đều đẫm áo.

Mà lúc này trong tivi truyền đến tiếng nói như trôi như nổi khiến tâm tư của Dạ Lạc Hàn bị dao động: “Gần đây giải trí Kiều thị thật sự bỏ ra một khoản tiền lớn, trước hết là mua giá cáo bộ phim điện ảnh của tác giả nổi tiếng Tây Hoa, sau đó lại bỏ ra một khoản tiền lớn mời ảnh đế Nghê Hạo Khải đảm nhiệm vai nam chính…”

Dạ Lạc Hàn đối với những tin tức giải trí không mấy hứng thú, đang muốn đổi kênh thì lại nghe thấy MC tiếp tục nói: “Thái tử gia của Kiều thị - Kiều Dịch Dương đối vợ chưa cưới Giản Vũ San cũng bỏ ra một khoản tiền lớn, hôm kia còn có phóng viên chụp được hai người cùng đi chọn nhẫn kim cương kết hôn…”

Nhẫn kết hôn?

Dạ Lạc Hàn đột nhiên nhớ đến trên tay Hoắc Tĩnh Nhiễm dường như từ trước đến giờ đều không đeo nhẫn kết hôn!

Một ý nghĩ trong đầu đột nhiên hiện ra, anh ta vội vàng cầm điện thoại tìm kiếm những bức ảnh và đoạn video trước đó Hoắc Tĩnh Nhiễm trong ngày cắt băng khánh thành Nhiễm Khắc Ký, cô không hề đeo nhẫn kết hôn!

Tại sao?

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.