Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tường màu hồng, giường màu hồng

Phiên bản Dịch · 2274 chữ

“Ừ.” Hạ Nghiên Lạc trả lời, nước mắt lại không nén được mà càng rơi càng nhiều.

Cô phát hiện, cô thật sự bắt đầu quen dựa vào người khác rồi, trước đây lúc cô vẫn còn ở một mình, lúc buồn có lẽ sẽ không khóc.

Nhưng bây giờ giống như anh an ủi một chút thì ấm ức của cô đã biến thành nước rồi.

“Bảo Bảo, không khóc.” Hoắc Khải Quân giúp cô lau nước mắt: “Anh rất có thể là ghét, chúng ta không sợ, tin anh, mọi việc đều sẽ được giải quyết.”

“Ừ.” Cô tiếp tục gật đầu, trọng tâm đều dựa lên người anh.

Hoắc Khải Quân ôm cô, một tay gửi ảnh cho Thời Khâm Tín.

Dần dần cảm xúc của Hạ Nghiên Lạc cũng bình phục được một ít, lúc này cô mới ý thức được, Hoắc Khải Quân bị thương cô vội nói: “Khải Quân, em dựa vào người anh vết thương của anh liệu…”

“Không sao, chông em không phải hồ giấy.” Hoắc Khải Quân nói: “Em bé như vậy, bây giờ có ôm em cũng không sao hết.”

“Ừ.” cô cũng lười biếng giấu mặt trong lồng ngực của anh, cánh tay ôm lấy eo anh.

Không lâu điện thoại bí mật của Hoắc Khải Quân vang lên.

Anh cầm điện thoại lên nghe: “Phân tích ra chưa?”

Thời Khâm Tín nói: “Anh Thâm, em bảo đội ID bên đó tra, từ trong hình ảnh đảo ngược trong ảnh phân tích ra một địa chỉ, em đã gửi tin nhắn cho anh rồi.”

Hoắc Khải Quân nắm chặt điện thoại: “Được, anh lập tức phái người qua bên đó!”

Hạ Nghiên Lạc nghe anh nói cả người cũng hơi trấn động, trong lòng căng thẳng, bất gác nắm chặt lấy góc áo của Hoắc Khải Quân tìm cảm giác an toàn.

Anh đã không dành thời gian ôm cô nữa mà cố gắng tranh thủ thời gian gọi một cuộc điện thoại sau đó lập tức dặn dò: “Lập tức phái người đi đến địa chỉ mà tôi nói! Tốc độ nhanh nhất! Đem người bị giam cầm cứu ra!”

Gác điện thoại, anh nghĩ gì đó lại gọi cho Thời Khâm Tín: “Khâm Tín, chú nói bên liên minh kỹ thuật xem xem, ảnh này có phải là ảnh ghép không ?”

“Ảnh chắc là thật.” Thời Khâm Tín nói: “Nhưng, bây giờ chụp ảnh thị hiếu đều chụp như thế này cho nên không loại trừ có chỉnh sửa, hoặc nếu là thật vẫn cần chuyên gia trên lĩnh vực ảnh thuật phân tích.”

“Được, anh sắp xếp.” Hoắc Khải Quân gác điện thoại.

“Khải Quân, sao vậy?” Hạ Nghiên Lạc căng thẳng hỏi anh.

Anh lúc này mới có thời gian đem đôi tay lạnh băng của cô đặt vào lòng bàn tay mình: “Lạc Lạc, bên Khâm Tín đã truy ra được địa chỉ chụp bức ảnh này rồi, anh đã cử người lập tức cứu người, chúng ta chỉ cần đợi tin tức thôi.”

Hạ Nghiên Lạc gật đầu: “Vâng.”

Nói xong cô lại lo lắng hỏi: “Người của họ có phải rất nhiều không, liệu có đánh rắn động cỏ không?”

Hoắc Khải Quân nhìn cô, nghiêm túc mà yên định nói: “Chiếc nhẫn trên tay em đại diện cho năng lực, đều là trải qua quá trình mà luyện thành, muốn thành công thì phải làm một cách toàn diện, anh từ trước đến giờ nếu không nắm chắc sẽ không làm.”

Hạ Nghiên Lạc thấy dáng vẻ tự tin của anh như vậy trong lòng cũng ổn định nhiều, cô nhìn Hoắc Khải Quân gật đầu nói: “Khải Quân, cám ơn anh, may mà có anh!”

Lúc này cô thật sự có chút muốn cảm ơn Giản Vũ San.

Không phải vì tức giận mà là cảm ơn thật lòng.

Nếu bảy năm trước cô không ở cùng Hoắc Khải Quân, vậy thì bảy năm sau cho dù bọn có hôn ước với tính cách của Hoắc Khải Quân sẽ không đồng ý với hôn sự này.

Cho nên cô cũng không có đứa con trai thông minh đáng yêu như vậy, bố mẹ cô gặp phải chuyện này cô cũng không có bất kỳ năng lực nào cứu được họ.

Thấy cô vợ nhỏ chủ động ôm lấy anh, Hoắc Khải Quân cúi đầu hôn cô: “Lạc Lạc, bất luận xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ luôn ở bên cạnh em1”

Cô gật đầu khóe môi cong lên trong đáy mắt đều là tia sáng.

Đêm hôm nay chủ định là một đêm mất ngủ, thời gian nhanh chóng trôi qua, mà dường như lại có tiếng bước chân chầm chậm.

Hạ Nghiên Lạc và Hoắc Khải Quân đang nhẫn nại chờ đợi tin tức, cuối cùng đúng 12 giờ đêm điện thoại của Hoắc Khải Quân vang lên.

Trong lòng Hạ Nghiên Lạc dường như tức thì bị bóp lại, cô căng thẳng đến nỗi không thở được.

Hoắc Khải Quân nhận điện thoại: “Sao rồi?”

“Anh Thâm, thành công rồi!” Thanh âm bên đó rất hỗn loạn: “Chúng em cứu được một người đàn ông khoảng 50 tuổi, nhưng ông ấy bị thương rất nặng, chúng em đã đưa ông ấy đến bệnh viện cấp cứu rồi.”

“Chỉ có một người đàn ông? Không có phụ nữ?” Hoắc Khải Quân chau mày.

“Không có, chỉ có một người đàn ông, ông ông ấy hôn mê rồi, không biết thân phận của ông ấy, có điều chúng em chụp ảnh rồi.” Bên kia nói: “Em lập tức gửi cho anh.”

Rất nhanh điện thoại của Hoắc Khải Quân rung lên, anh mở ảnh ra đưa đến trước mặt Hạ Nghiên Lạc: “Lạc Lạc, em xem, là bố em phải không?”

Hô hấp Hạ Nghiên Lạc ngừng lại, chầm chậm dịch chuyển ánh nhìn.

Đây là bố cô!

Hơn nữa trên ngực không bị thương

Lúc này cô không biết là nên khóc hay cười, vậy là duỗi tay ra ôm Hoắc Khải Quân, toàn thân run rẩy.

Hoắc Khải Quân vỗ sau lưng cô nói: “Lạc Lạc, mặc dù mẹ em không ở đó, cũng không biết có phải nằm trong tay chúng không nhưng bây giờ bố em được cứu ra rồi, trong tay bọn chúng chỉ có một mình mẹ em là con tin nên càng không dám động đến bà đâu.”

“Đúng, anh nói đúng…” Hạ Nghiên Lạc lẩm bẩm trong họng: “Mẹ em sẽ không sao chứ?”

“Có điều bố em bị thương rồi, thương thế cũng không nhẹ, lâu như vậy cũng không được chăm sóc cho nên tạm thời chỉ có thể đến bệnh viện gần nhất, đợi sau khi tình hình ổn định mới chuyển viện.” Hoắc Khải Quân lại nói.

“Ừ, được. Vậy chúng ta đi thăm ông đi.” Hạ Nghiên Lạc nói.

“Không được!” Hoắc Khải Quân lập tức nói: “Cho dù em và vệ sĩ đi anh cũng không yên tâm. Quốc gia ở Đông Nam Á đó anh mặc dù có người nhưng không bằng Ninh Thành được, hơn nữa vết thương của anh chưa khỏi, không đi cùng em được. Lạc Lạc, anh không thể để em có bất kỳ mạo hiểm nào!”

Nghe những lời của anh, tâm trạng cô cũng dần dần thả lỏng, vậy là Hạ Nghiên Lạc gật đầu: “Được, Khải Quân, em ở đây đợi bố em dần dần bình phục rồi chuyển viện về đây.”

“Ngoan.” Hoắc Khải Quân nói: “Nếu ông ấy khôi phục nhanh, anh sẽ sắp xếp để ông tham dự hôn lễ của chúng ta!”

“Vâng!” Hạ Nghiên Lạc nhất thời nở nụ cười, nhưng tức thời lại bị sự lo lắng thay thế: “Nhưng mẹ em…”

“Đừng lo lắng, đợi sau khi bố em tỉnh lại chúng ta sẽ hỏi tình hình.” Hoắc Khải Quân nắm lấy tay Hạ Nghiên Lạc.

Bố của Hạ Nghiên Lạc - Hạ Huy Hoằng tối thứ sáu cuối cùng cũng từ từ tỉnh lại.

Mà tối thứ sáu này đối với Hoắc Tĩnh Nhiễm mà nói lại là thời khắc vô cùng đau khổ.

Ý nghĩa của nó chính là cô phải lập tức chuyển đến nhà của Dạ Lạc Hàn, mặc dù chỉ có một ngày cuối tuần nhưng đối với cô mà nói đều là sự sỉ nhục!

Cô tùy ý thu dọn mấy bộ quần áo, chọn lựa những bộ xấu nhất, mang theo đồ dùng cá nhân, tất cả để trong một cái va li.

Người giúp việc thấy cô tối muộn còn kéo theo vali hành lý ra cửa bất giác hỏi: “Đại tiểu thư, cô muốn đi công tác à?”

Cô gật đầu: “Ừ.”

Đi đến cửa, cô nhìn thấy vệ sĩ Lữ Kính bên cạnh: “Anh đưa tôi xe là được rồi, tôi tự lái.”

“Đại tiểu thư, cô thế này tôi không yên tâm.” Lư Kính là vệ sĩ Hoắc Khải Quân sắp xếp cho Hoắc Tĩnh Nhiễm, thấy cô tự ý hành động trong lòng khó tránh lo lắng mình thất trách.

“Thực ra là thế này, tôi kết giao bạn trai.” Hoắc Tĩnh Nhiễm phát hiện, lúc cô nói ra hai chữ ‘bạn trai’ bản thân đang tự cười nhạo chính mình.

Nhưng vẫn tiếp tục dùng ngữ khí rất tùy tiện nói: “Tôi thực ra không tiện dẫn theo một người đàn ông, anh ấy sẽ giận.”

Lư Kính không còn cách nào khác: “Đại tiểu thư, vậy cô cẩn thận nhé, phía Hoắc tổng…”

“Chúng tôi mới yêu cho nên anh đừng nói với bất kỳ ai.” Hoắc Tĩnh Nhiễm nói xong bèn ngồi vào trong xe.

Trên đường cô cố ý lái xe rất chậm, đến lúc 11 giờ 55 phút điện thoại vang lên.

Giọng nói lạnh lùng của Dạ Lạc Hàn vang lên: “Cô Hoắc, tôi nghĩ tôi nên thức tỉnh cô, trước 12 giờ phải đến chỗ tôi, nếu không…”

Cô tắt điện thoại, khóa xe, đi vào biệt thự của Dạ Lạc Hàn.

Đang bực mình không lâu thì chuông cửa vang lên, Dạ Lạc Hàn cảm giác đây dường như là âm thanh vui nhất trong ngày hôm nay mà anh ta nghe được.

Cô lặng lẽ đứng trước cửa, trong tay kéo theo một vali hành lý, giống như nhiều năm về trước. Lúc ấy cô đỗ đại học trước tiên là đến trường anh ta. Lúc anh ta đến cổng đón cô cũng cái dáng vẻ như vậy.

Trong lòng hoang mang tự đánh cho mình hai cái.

Lúc này Dạ Lạc Hàn mới mở cửa ra, chỉ là ánh mắt dịu dàng ấm áp trước đó đã sớm không thấy đâu rồi.

Anh ta mở cửa, cô đi vào, hai người không nói với nhau lời nào.

Hoắc Tĩnh Nhiễm đi đến hành lang, phát hiện có một đôi dép bông của nữ đặt dưới đất, màu hồng, bên trên còn có một con lợn đáng yêu.

Cô hơi chau mày, chuyển ánh nhìn lên người anh ta: “Cái này cho tôi à?”

Dạ Lạc Hàn gật đầu: “Người giúp việc mua.”

Cô trực tiếp đi dép vào, cũng chẳng hề do dự, cũng không tỏ thái độ là thích hoặc ghét.

Trực tiếp đi vào phòng khách, Hoắc Tĩnh Nhiễm ngồi trên sô pha, lặng lẽ nhìn Dạ Lạc Hàn.

Lúc này anh ta tự nhiên có cảm giác xấu hổ.

Anh ta kéo vali hành lý của Hoắc Tĩnh Nhiễm, hắng giọng: “Phòng của cô tôi đã bố trí xong rồi, đi theo tôi.”

Ha ha, nghiêm túc như vậy sao, rõ ràng trong lòng chỉ nghĩ đến chuyện ức hiếp cô vậy mà vẫn còn giả vờ bố trí phòng riêng!

Hoắc Tĩnh Nhiễm cũng không chấp nhất, tùy ý theo Dạ Lạc Hàn lên tầng.

Khi phòng được mở ra, cô tức thì ngẩn ra.

Căn phòng trước mặt toàn bộ đều bày trí cho phụ nữ.

Tường màu hồng, giường màu hồng, chăn màu xanh da trời, còn rèm cửa vào vàng nhạt.

Trong phòng còn có thể nhìn thấy một đôi gấu bông cô dâu chú rể, chính xác đây là phòng công chúa.

Cô chau mày, yên lặng như cũ.

Dạ Lạc Hàn thấy Hoắc Tĩnh Nhiễm chau mày giọng nói mang theo ngữ khí lạnh lùng như cũ: “Cô Hoắc, cô tương lai sẽ phải ở đây lâu dài, cho nên cô đối với phòng của mình có ý kiến gì không.”

“Không có, cũng được, dù thế nào cũng chỉ là để ở thôi mà.” Hoắc Tĩnh Nhiễm lạnh nhạt nói.

Dường như anh ta ghét nhất là dáng vẻ như thế này của cô, giống như là chẳng có gì khiến cô vui vậy.

Thậm chí anh ta còn hy vọng cô nói cô thích hoặc ghét nơi này, chí ít nó chứng minh trong lòng cô có suy nghĩ.

Nhưng, anh ta thất bại rồi!

Độ ấm nơi đáy mắt Dạ Lạc hàn giảm đi mất phần, anh ta bực tức mình vào mắt cô: “Đi tắm, tắm xong cởi hết quần áo lên giường đợi tôi!”

Ha ha người đây là sở thích của người đàn ông xấu xa này sao? Chính là bảo cô gái 30 tuổi như cô nằm trên chiếc giường trong căn phòng thiếu nữ mà cô đã từng thích tiếp nhận anh ta lâm hạnh sao?

Hoắc Tĩnh Nhiễm cười lạnh rồi đi vào phòng tắm.

Lời tác giả: Có phải cho Dạ Lạc Hàn phần thưởng không, phần thưởng là khẩu thị tâm phi.

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.