Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làm chuyện này thật sự là rất nóng!

Phiên bản Dịch · 2295 chữ

Ai da, cởi áo gì chứ, ngại lắm cơ! Nhưng lúc bơi cũng chỉ mặc mỗi một cái quần bơi thôi mà?

Nhan Mộ Cẩn nghĩ đến đây vậy là ngoan ngoãn cởi từng cái cúc áo cho Thời Khâm Tín. Anh nhìn cô nghiêm túc cởi từng cái từng cái mà máu nóng trong người đã không ngừng dâng cao, nhưng trên mặt vẫn là dáng vẻ học thuật như những ngày trước đây.

Nhan Mộ Cẩn cuối cùng cũng cởi hết cúc áo của anh, cô nhìn Thời Khâm Tín nói: “Được rồi, anh Khâm Tín, áo có cần cởi ra không anh?”

Anh gật đầu.

Cô vẫn như cũ giúp anh cởi áo, do khoảng cách gần nên lúc nhìn thấy cơ thể của Thời Khâm Tín tim cô cũng đập loạn lên mấy nhịp.

“Tiểu Mộ Cẩn, có muốn sờ vào ngực anh không?” Thời Khâm Tín mỉm cười nhìn cô: “Trước đây không phải là em hiếu kỳ sao?”

Mắt Nhan Mộ Đổng sáng lên, lập tức đưa tay ra.

Nhưng lúc tay cô tiếp xúc với da của Thời Khâm Tín đột nhiên có cảm giác nóng hổi.

Dưới da của anh máu nóng dâng lên cao, năng lượng ẩn trong các khối cơ của anh lúc này dường như cũng hiện lên rất rõ ràng.

Anh tiếp tục mê hoặc: “Không phải nói trước đây lúc ngắm cơ thể người em đều xem trên tivi sao, bây giờ là bản chính diện có thấy giống không?”

Nhan Mộ Cẩn vội vàng thu lại cảm xúc vừa loạn vừa căng thẳng lúc vừa rồi, trong lòng nghĩ nếu qua mất cơ hội lần này thì sẽ không còn lần sau nữa. Lần sau anh Khâm Tín của cô sẽ không cho cô sờ nữa!

Vậy là cô lập tức thuận theo các múi cơ lướt đi lướt lại.

“Quần ngủ che mất phía dưới rồi, giúp anh cởi quần ra đi!” Thời Khâm Tín rất tự nhiên nói.

“Anh Khâm Tín, anh có mặc quần lót không?” Nhan Mộ Cẩn cẩn thận hỏi.

Anh lại gần cô gái bé nhỏ của mình, giọng nói mang theo vài phần khàn khàn bên tai cô: “Tiểu Mộ Cẩn, em thấy anh giống thằng đàn ông không mắc quần lót đi ngủ à?”

Mặt Nhan Mộ Cẩn bị Thời Khâm Tín trọc cho nóng bừng lên, cô rụt cổ lại, giọng nói nhỏ nhẹ: “Không giống!”

“Ngoan, vậy giúp anh cởi đi!” Thời Khâm Tín nói.

“À, vâng.” Nhan Mộ Cẩn đưa tay lại gần, ngón tay chạm và eo của Thời Khâm Tín, thoắt cái nhịp tim dường như lại từ lồng ngực nhảy ra.

Cô sợ nhất là bị Thời Khâm Tín cười, vậy là cô to gan dùng lực đêm quần của Thời Khâm Tín kéo hết ra.

Nhất thời thức đồ phía trong quần lót của anh đập thẳng vào mắt cô.

“Anh Khâm Tín!” Nhan Mộ Cẩn sau khi ý thức được đó là cái gì vội vã lùi lại phía sau, mắt cũng đỏ rựng hết cả lên.

Thời Khâm Tín thấy dáng vẻ thật sự bị dọa của cô trong lòng bất giác cảm thán.

Anh chưa giúp cô hiểu lần đầu tiên là như thế nào đã muốn ăn sạch cô rồi, phải cho cô một thời gian từ từ tiếp nhận. Nhưng…

Xem ra, mấy năm này anh bảo vệ cô kỹ quá rồi cho nên…

Thời Khâm Tín nhích lại gần, ôm Nhan Mộ Cẩn: “Sao vậy, sợ à?”

Cô quên mất anh là sói, vẫn như cũ tìm cảm giác an toàn, theo bản năng dính trong lòng anh: “Anh Khâm Tín, em cho rằng anh sẽ không…”

Anh cười: “Ngốc quá, em lẽ nào hy vọng chồng em không làm được?”

“Không phải…” Nhan Mộ Cẩn nói xong lại thấy ngại, cắn môi, không biết nên làm thế nào mới tốt.

Thời Khâm Tín cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Cô ở trong lòng anh không trốn đi đâu được nên chỉ có thể tận hưởng nụ hôn của anh, nhịp đập trái tim càng điên cuồng.

Anh càng hôn càng sâu, không giống như trước đây, lúc này tay anh bắt đầu đốt lửa trên người cô.

Ngón tay của anh thiết kế vô cùng linh động, cởi cúc áo của cô vô cùng hiệu quả, chỉ có mấy giây mà áo của Nhan Mộ Cẩn đã bị cởi ra hết rồi.

Ai bảo đi ngủ sẽ mặc áo lót chứ? Cho nên tay của anh dễ dàng phủ lên ngực của cô, ôm lấy cả một bàn tay.

Thời Khâm Tín nhẹ nhàng rời khỏi môi của Nhan Mộ Cẩn, lúc nói chuyện cánh môi còn lướt qua cô mang theo độ ấm: “Giống như anh đoán trước đây, vừa vặn trong lòng bàn tay anh.”

Nhan Mộ Cẩn nhanh chóng muốn khóc rồi, nhưng một chút sức lực cũng không có, chỉ có thể tiếp tục nằm ổ trong người anh, ngoan ngoãn để anh tiếp tục làm càn trên người mình.

“Không nhỏ, nhưng nếu em muốn lớn hơn, anh hàng ngày giúp em mát xa.” Thời Khâm Tín nói, nhẹ nhàng bóp một chút: “Tiểu Mộ Cẩn, đàn ông mát xa sẽ khiến nó lớn hơn!”

Nhan Mộ Cẩn chớp đôi mắt tràn đầy mờ mịt: “Thật sao?”

Anh lập tức gật đầu: “Anh có khi nào lừa em không?”

Cô tin rồi, giọng nói hơi run rẩy: “Vâng.”

Đồng tử mắt Thời Khâm Tín sâu lại: “Được rồi, sau này hàng ngày đều mát xa cho em.”

Nói xong anh lại nói: “Có một cái nữa sẽ khiến em càng đẹp hơn. Hơn nữa, sắc khí cũng rất tốt, bây giờ chúng ta thử nhé…”

Nhan Mộ Cẩn thầm đoán được đó là gì, trong lòng cô run rẩy: “Anh Khâm Tín, em sợ…”

“Không sợ, anh sẽ rất nhẹ.” Thời Khâm Tín nói: “Ngoan, lần đầu tiên hơi đau một chút, sau này khắng định em sẽ thích!”

Mắt cô đỏ lên: “Anh Khâm Tín, sao gì anh cũng hiểu vậy, có phải trước đây anh mát xa cho người khác, còn là cô gái khác…”

Thời Khâm Tín gật đầu: “Đúng vậy.”

Mắt Nhan Mộ Cẩn mở to, sự xấu hổ biến thành cả một bụng ấm ức, nhất thời nước mắt như hạt đậu cứ từng giọt, từng giọt lăn xuống.

Anh lập tức phủ cơ thể lên hôn lên những giọt nước mắt ấy, anh nói nhỏ bên tai cô: “Người đó chính là em trong giấc mơ.”

Nói xong Thời Khâm Tín đem Nhan Mộ Đổng đặt xuống giường, cúi đầu, vốn dĩ nụ hôn nhẹn nhàng này lại trở lên kịch liệt, nhưng anh dường như đổi thành một người khác làm da của cô không ngừng nóng lên.

Nhan Mộ Cẩn lúc bắt đầu còn có thể suy nghĩ, nhưng sau đó dường như cô quên hết rồi, hoàn toàn cuốn theo sự điên cuồng của Thời Khâm Tín.

Cứ thế cho đến khi trong cơ thể truyền ra một cơ đau nhói cô mới ý thức được, anh Khâm Tín của cô thật sự là đàn ông…

Thời Khâm Tín sau khi đi vào lo lắng Nhan Mộ Cẩn bị đau nên không chuyển động, anh cúi đầu hôn lên má cô: “Tiểu Mộ Cẩn, có phải làm em đau không?”

Cô nước mắt long lanh nhìn anh: “Ừ.”

“Vậy anh tạm thời không động, đợi em thích ứng.” Thời Khâm Tín thương tiếc nói.

Nhan Mộ Cẩn cắn môi, chỉ cảm giác bị ánh mắt của Thời Khâm Tín nhìn căng thẳng đến độ không biết phải làm thế nào.

Trong đầu cô loạn như cào cào châu chấu với rất nhiều suy nghĩ, cuối cùng lại là: Cái đó của anh rốt cuộc dài như thế nào, cô chưa nhìn rõ thì đã đi vào rồi…

Lúc Thời Khâm Tín dừng lại cùng không nhàn rỗi, anh phủ người hôn lên cơ thể Nhan Mộ Cẩn, ngón tay linh động quét vào những nơi mẫn cảm của cô, cứ thế cho đến khi cơ thể cô dần dần buông lỏng mới khàn giọng nói: “Tiểu Mộ Cẩn, còn đau nữa không?”

Cô lắt đầu: “Đỡ hơn rồi.”

“Vậy anh tiếp tục nhé.” Thời Khâm Tín cũng không nhịn được nữa rồi, chỉ là động tác vẫn tương đối nhẹ nhàng.

Nhan Mộ Cẩn vừa xấu hổ vừa hiếu kỳ, tay dính chặt lấy vai Thời Khâm Tín, cắn răng không dám phát ra âm thanh.

Chết rồi, chết rồi, cô thật sự cùng anh làm ra chuyện này rồi, cảm giác rất hiếu kỳ, ngày mai không dám ra cửa mất….

Nhưng lúc bắt đầu Nhan Mộ Cẩn vẫn còn loạn tâm tưởng nhưng cuối cùng cơn đau dần đi xa mà cảm giác ngứa ngáy như bị công trùng cắn từng chút từng chút lại kéo đến.

Hô hấp của cô bắt đầu không ổn định, cả người dường như trong lồng hấp, mơ mơ hồ hồ.

Làm chuyện như thế này thật nóng!

Nhan Mộ Cẩn nhìn thấy trên trán Thời Khâm Tín có mồ hôi, vậy là cô giúp anh lau.

Cả người anh cứng lại nhất thời nhịp điệu ra vào lại càng nhanh hơn.

Cô bất giác kinh ngạc nhưng lại phát hiện bản thân tự nhiên lại thấy thích.

Sau đó cô lại nhìn thấy trên ngực anh cũng có mồ hôi.

Cô vừa chạm vào cô khối cơ đó thấy nó giống như giọt sương vậy.

Vậy là Nhan Mộ Cẩn lại giúp Thời Khâm Tín lau đi.

Anh lập tức nắm lấy tay cô, đưa đôi tay mềm mại đó từ trên ngực anh dịch xuống dưới. Đi qua cơ bụng, lại hướng xuống dưới….

“A…” khi Nhan Mộ Cẩn tiếp xúc với nơi rậm rạp đó tay cô dường như cũng nóng lên một tý.

Thời Khâm Tín lại kéo lấy tay cô đặt lên người anh em của anh, thanh âm bên tai cô như bốc cháy: “Tiểu Mộ Cẩn, nó ở trong cơ thể em, cơ thể của chúng ta đang ở cùng một chỗ… biết không? Đây là bài tập chúng ta mỗi tối đều phải làm…”

Nhan Mộ Cẩn nghe những lời trêu đùa thẳng tuột của anh lập tức nhắm mắt lại vờ chết, Thời Khâm Tín bất giác mỉm cười buông tay cô ra.

Cô thu tay lại lại không biết để nó ở đâu.

Vừa nãy, cô sờ chỗ đó của anh, trên đó hơi…

Ngón tay nóng lên, toàn thân cũng nóng lên, tim đập nhanh đến muốn ngất, Nhan Mộ Cẩn phát hiện cánh môi của mình bất giác mà phát ra những âm thanh rên rỉ muốn xấu hổ.

Cô muốn dừng lại nhưng lại phát hiện dừng không nổi, chỉ có thể do anh đưa cô đi đến một nơi nào đó cùng anh triệt để trầm luân.

Lúc kết thúc, Nhan Mộ Cẩn mới từ trong mơ hồ tỉnh lại, cô nhanh chóng nhìn vào mắt Thời Khâm Tín lại nhớ đến biểu hiện vừa rồi hận không thể tìm một cái lỗ nào để chui.

Thời Khâm Tín lại đem cô ôm vào lòng: “Tiểu Mộ Cẩn, chúng mình đi tắm uyên ương nhé!”

Cô trong bồn tắm mặc cho anh nắn bóp. Sau đó anh lau sạch người cho cô rồi về phòng thay ga trải giường mới. Tất cả hành động của anh cô đều không mở mắt ra nhìn.

“Tiểu Mộ Cẩn?” Thời Khâm Tín nhìn Nhan Mộ Cẩn vì vờ ngủ mà lông mày rung rung bèn gọi cô: “Vợ?”

Lông mày của cô càng rung dữ dội.

“Vừa rồi em thoải mái không?” Anh hỏi.

Cô lập tức cắn môi không nói.

“Nếu không trả lời, sẽ bị phạt.” Thời Khâm Tín kéo Nhan Mộ Cẩn vào lòng: “Phạt mỗi ngày bốn lần, tối ba sáng một.”

Nhan Mộ Cẩn nghe xong bên tai đỏ ửng lên vội vàng mở mắt: “Vậy em nói rồi thì anh sẽ không phạt em chứ?”

“Ừ.” Thời Khâm Tín gật đầu nghiêm túc nói: “Có điều không được nói dối, nếu nói dối thì không phải là vợ ngoan của anh nữa, chuyện này có ảnh hưởng không tốt đến cuộc sống vợ chồng của hai chúng ta.”

Nhan Mộ Cẩn nghe xong trong lòng hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn chọn cách nó thật: “Ngoài lúc bắt đầu rất đau ra sau đó không đau nữa thì thấy dễ chịu.”

“Vậy em thích không?” Thời Khâm Tín lại hỏi.

Mắt cô trùng xuống, thành thực gật đầu: “Thích.”

“Ngoan thật!” Thời Khâm Tín nói: “Vậy sau này thưởng em mỗi ngày nhiều hơn một lần!”

Cô nghe xong thoáng chốc nhìn anh: “Vậy tại sao phạt lại là bốn lần?”

“Vì thưởng là bốn lần trở lên.” Thời Khâm Tín véo má Nhan Mộ Cẩn: “Quả nhiên dáng vẻ bây giờ so với trước kia xinh hơn nhiều rồi!”

“Thật sao?” mắt Nhan Mộ Cẩn sáng như sao.

“Ừ.” Thời Khâm Tín lập tức nói: “Sau này chúng ta làm nhiều em sẽ càng ngày càng đẹp.”

Cô chớp chớp mắt, gật đầu quyết định vì đẹp mà liều mạng! Hơn nữa vốn dĩ cùng dễ chịu mà.

Nhưng…

Nhan Mộ Cẩn đột nhiên nghĩ đến một chuyện quan trọng.

Cái đó của anh dài như thế nào cô mới sờ qua một chút nhưng vẫn chưa nhìn rõ…

Lời của dịch giả: Bạn Mộ Cẩn này không biết từ hành tinh nào rơi xuống! Theo cách nói của người Việt là ngố quá đi thôi.

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.