Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mẹ, đợi con mấy năm, lớn rồi con sẽ cưới mẹ

Phiên bản Dịch · 1392 chữ

Hạ Nghiên Lạc có chút căng thẳng, có điều vẫn cười rất tự nhiên: “Hoắc tiên sinh, có thể mở cửa giúp tôi không?”

Ánh mắt của anh ta liếc sang, dường như đang tìm tòi, có điều một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, cửa xe đã được mở ra.

Hạ Nghiên Lạc thở nhẹ một hơi, lại một lần nữa cảm ơn Hoắc Khải Quân, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bước đi không gấp không vội rời khỏi.

Sau khi cô tiến vào tiểu khu, xe của Hoắc Khải Quân quay đầu lại rời đi.

Về đến nhà, Hạ Nghiên Lạc mới phát hiện trên người đã xuất hiện một tầng mồ hôi.

Đèn trong nhà bật sáng, cậu con trai Hạ Thần Hy đang xem: “Dũng sĩ giáp sắt”.

Thấy cô về, cậu bé nhướng mày nhìn cô:

- Mẹ xinh đẹp, hôm nay về muộn hơn ngày bình thường một tiếng! Có phải bị đồng nghiệp nam nào theo đuổi không, đang hẹn hò sao?

Hạ Nghiên Lạc nhìn cậu con trai đáng yêu, ánh mắt còn có chút nghịch ngợm, cô vừa thay giày vừa nói:

- Con nhìn dáng vẻ mẹ lúc này mà xem, nào có ai ngốc theo đuổi mẹ? Nếu có người đó nhất định mắt bị mù rồi!

- Vậy sao? Hạ Thần Hy đứng dậy, từng bước từng bước đi đến bên Hạ Nghiên Lạc, như cười như không nói:

- Mẹ xinh đẹp, con vừa nghe thấy bên có tiếng mèo kêu, cho nên con đi ra ban công, sau đó mẹ đoán xem con nhìn thấy gì nào?

Đứa trẻ này, cũng không biết có phải vì từ nhỏ đã cũng cô lưu bạt khắp nơi khiến nó già dặn hơn những đứa trẻ cùng lứa, nghe những lời của ông tướng con này đang cố ý gài cô vào bẫy, Hạ Nghiên Lạc không biểu tình nói:

- Được rồi, nói thẳng ra đi!

- Con nhìn thấy một chiếc xe việt dã màu đen, cái xe xa quá nhìn không rõ. Nhưng quan sát bên ngoài có thể nhìn ra, nó có chút giống với Maybach in trên lịch để bàn của nhà chúng ta. Hạ Thần Hy ôm một chân của Hạ Nghiên Lạc:

- Mẹ, mẹ nói thực lòng đi, mẹ đang ở bên cạnh người có tiền đúng không?!

- Hì….” Hạ Nghiên Lạc bất giác mỉm cười:

- Cái đứa trẻ này con đang có cái ý nghĩ gì thế?

- Con chính là nghĩ như vậy đấy, con không ngốc, người có tiền không dựa dẫm được đâu. Hạ Thần Hy quay lại sô pha, duỗi hai cái chân ra:

- Trước đây cô Xuân nhà sát vách bị người có tiền chơi đùa mẹ quên rồi sao? Mẹ chúng ta đã nói qua rồi mà, mẹ tuyệt đối không được tẩy trang trước mặt đám đàn ông!

- Yên tâm đi, cho dù tẩy trang, mẹ không phải vẫn còn một cái đuôi là con đi theo sao, con cho rằng thật sự có người đàn ông ngốc như vậy muốn làm cha nuôi của con à? Hạ Nghiên Lạc nhéo vào hai cái má của Hạ Thần Hy.

- Cái này không phải là mua một tặng một à, chuyện này con đã tính rồi, con mới là người không tin có người đồng ý đó! Hạ Thần Hy chớp chớp mắt:

- Mẹ, đừng vì có chồng rồi mà quên con đấy!

- Yên tâm đi, mẹ không quên con đâu, cho dù có làm hoàng hậu cũng phải để hoàng đế phong con làm thái tử! Hạ Nghiên Lạc vỗ ngực nói!

- Được! Hạ Thần Hy tắt tivi đứng dậy:

- Có điều, tìm hiểu cũng phải là đối tượng thật lòng, mẹ nhớ là có con giúp mẹ kiểm tra! Anh hy này có thể tin vào được!

Đứa trẻ này, tự gọi mình là anh Hy, còn kêu Hạ Nghiên Lạc gọi là anh Hy.

- Biết rồi! Hạ Nghiên Lạc thay quần áo trong nhà đi vào nhà vệ sinh tẩy trang.

Trước kia một người bạn dạy cô hóa trang, kỹ thuật hóa trang của người bạn này phải nói là xuất thần nhập quỷ, dường như biến ngũ quan của một người hoàn toàn thành một người khác.

Cho nên, lúc cô đi làm thường xuyên nghĩ tới sử dụng cách này sẽ tránh được toàn bộ nguy hiểm và phiền phức.

Khi Hạ Nghiên Lạc xóa bỏ lớp mặt nạ hóa trang trên khuôn mặt , khuôn mặt sáng sủa ưa nhìn bèn hiện ra.

So với bảy năm trước, ngũ quan của cô hoàn toàn nở rộ, da trắng như sữa, khó mà thấy khuyết điểm trên khuôn mặt cô, nó mang theo sự trưởng thành theo thời gian, là một mỹ nhân khiến người ta không thể không để mắt.

Hạ Thần Hy bên cạnh còn cảm thán:

- Mẹ xinh đẹp, ai mà cưới được mẹ có khác gì nhặt được vàng đâu! Người ta thường nói của của nhà mình không thể cho người ngoài được, hay là mẹ đợi con thêm mấy năm nữa, con lớn rồi sẽ cưới mẹ nhé!

- Biến! Mỹ nhân làm lại phát ngôn ra câu nói như thế đấy.

- Mẹ, mẹ, mẹ ưu nhã thế! Lại phát ngôn như vậy à! Đứa trẻ nhếch mép cười, nhân cơ hội Hạ Nghiên Lạc đang cúi người mà mau chóng chuồn đi.

- Mấy ngày này phải đi học rồi, mẹ mượn cho con bài tập lớp một con đã xem chưa?

Hạ Nghiên Lạc nói lớn bên ngoài phòng.

- Mẹ yên tâm đi, con sớm đã xem rồi!

Hạ Thần Hy đi vào trong phòng của mình nói:

- Mẹ xinh đẹp, cậu bé đẹp trai của mẹ phải đi ngủ rồi!

Hạ Nghiên Lạc cắn môi.

Cô nhìn mình trong gương, nhẹ nhàng lắc đầu.

Trong bảy năm này, cứ ra ngoài là cô lại lấy thân phận là Lý Nhược Tuyết, hóa trang thành một cô gái bình thường, diễn một vai diễn khác.

Thậm chí con của mình cũng đứng tên trên một hộ khẩu khác là Lý Thần Hy.

Lúc đầu cô bị đuổi học, lại không có nơi nào để đi, một lần bị ngất trên đường, có một chị tốt bụng cứu cô.

Chị ấy tên là Trần Ngọc Đình, chồng chị ấy họ Lý, con họ được ba tháng thì xảy ra sự cố.

Thế nên họ nói đợi Hạ Nghiên Lạc sinh con xong tạm thời đứng tên trên hộ khẩu của họ là con của Trần Ngọc Đình, sau này đứa trẻ được sinh ra mang họ Lý, nếu làm như thế tương lai chuyện học hành nếu có hộ khẩu rồi thì cũng không phát sinh vấn đề gì.

Sau này cô nhận anh Lý Đại Hải chồng của Trần Ngọc Đình làm anh trai, đổi tên thành Lý Nhược Tuyết, tìm người làm cho cô một thân phận giả cho đến tận bây giờ.

Lúc đó, cô cũng đã từng nghĩ đến việc bỏ đứa bé. Nhưng khi mà cô không còn nơi nào để đi, nhìn thế gian này lạnh lẽo vô tình, cô chỉ cảm thấy đứa bé trong bụng mình mới là chỗ dựa duy nhất của mình.

Cho nên cô cắn răng kiên định giữ lại nó, mẹ con sớm tối nuôi nhau.

Cứ thế mà đã bảy năm rồi, mọi đau khổ cũng coi như đa qua đi, tất cả dường như càng lúc càng tốt.

Hạ Nghiên Lạc thu dọn, tắm rửa xong, trước hết cô đến phòng Hạ Thần Hy phát hiện cậu bé đã ngủ rồi.

Từ ánh sáng xuyên qua cửa sổ cô nhìn thấy lông mày của đứa trẻ, nhẹ nhàng ngưng ánh nhìn.

Có thể nói, từ lúc ra đời Hạ Thần Hy đúng là tiêu điểm của đám đông.

Ngũ quan của nói vô cùng cân đối, da trắng, nhìn giống như con búp bê đặt trong tủ kính vậy.

Mà càng lớn lông mày của nó đã vài phần anh tuấn, có thể dự đoán được, tương lai sau khi trưởng thành nó chính là tiếu soái ca trong lòng các nữ sinh.

Rốt cuộc bố đẻ của nó là ai? Lúc đầu ở căn phòng nhỏ ấy, người đàn ông đó suy cho cùng là ai?

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 248

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.