Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khoảng cách với anh lại gần thêm một lần nữa

Phiên bản Dịch · 1142 chữ

Lái xe mặc dù nghi ngờ nhưng mệnh lệnh của Hoắc Khải Quân nói một là một hai là hai, ông ta không dám trái chỉ đành lái xe đến bến xe buýt.

Vẫn chưa đợi được xe buýt thì một chiếc xe Maybach đã chạy đến, Hạ Nghiên Lạc cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục hướng về phía xe buýt sẽ đi tới.

Nhưng, chiếc Maybach màu đen đột nhiên hạ cửa kính, tiếp đó một giọng nam trầm có từ tính, âm sắc rất êm dịu, không giống với những người, anh ta nói một câu rất đơn giản tại bến xe:

- Lên xe.

Hạ Nghiên Lạc quay đầu ánh mắt đối diện với Hoắc Khải Quân.

Cô trấn động, anh ta… đang nói chuyện với cô sao?

Cô nhìn xung quanh, bên cạnh cơ bản là không có ai, anh ta thật sự nói chuyện với cô!

Cô vội và đi đến giải thích:

- Hoắc tiên sinh, tôi không phải phóng viên giải trí, Ngài tại bữa tiệc chẳng phải là đã nhìn ra rồi sao…

Hoắc Khải Quân cau mày, có chút mất kiên nhẫn:

- Lên xe! Tôi không muốn nói lại lần thứ ba!

Ngữ khí khi anh ta mở lời nhất thời khiến Hạ Nghiên Lạc cảm giác mệnh áp lực trong miệng lệnh của anh ta đưa ra làm cô hơi sợ hãi.

Trong đầu cô hiện lên một ý nghĩ: anh ta đã hạ lệnh cô có thể không lên xe sao? Cô lại không có cách nào để phản kháng lại anh ta.

Cho nên cô gật đầu, nhìn một chút rồi kéo cửa ghế phụ.

Nhưng cánh cửa này bị khóa rồi, cô không kéo được.

Cô vội vã nhìn Hoắc Khải Quân, mặc dùng cực kỳ không tình nguyện, có điều cô vẫn phải mở cửa phía sau.

Lần này chỉ cần nhẹ dùng sức đã mở được cửa rồi.

Hạ Nghiên Lạc ngồi vào trong.

Vẫn may không gian trong xe rất lớn, mặc dù Hoắc Khải Quân chiếm một nửa diện tích, tuy nhiên khi cô ngồi vào khoảng cách giữa hai người họ vẫn là khoảng 50cm.

- Địa chỉ. Câu nói của Hoắc Khải Quân đơn giản mà hàm ý.

- Ồ. Hạ Nghiên Lạc vội vàng nói với tài xế:

- Chào chú, chú đưa cháu đến tiểu khu Thủy Cảng ở đường Ngọc Trạch là được rồi, cám ơn chú!

Tài xe dường như từ trước đến giờ chưa từng đến nơi đó, rất chuyên chú tìm kiếm trên đường đi trên bản đồ, sau đó mới khởi động xe.

Trong xe rất yên tĩnh, bởi vì có Hoắc Khải Quân ở đây, Hạ Nghiên Lạc cảm giác bản thân đến hít thở còn không dám.

Cô thậm chí không dám hỏi anh ta tại sao đột nhiên lại đi làm từ thiện, đưa cô người như cô và cái người không có một tin đồn nào như anh ta về nhà. Toàn bộ nghi vấn cô chỉ có thể để ở trong lòng.

Buổi tối đường xá rất thông, từ đây cách nhà Hạ Nghiên Lạc vốn dĩ theo lộ trình là nửa tiếng, do tài xế lái xe vừa nhanh vừa an toàn, cho nên không lâu Hạ Nghiên Lạc phát hiện, đã đến gần đường Ngọc Trạch rồi.

Bên ngoài cho dù cô không quay đầu lại nhìn cũng có thể thấy chúng rất thân thuộc, Hoắc Khải Quân dường như hơi mệt, anh ta luôn luôn nhắm mắt dưỡng thần. Mà chiếc xe này hiệu quả cách âm vô cùng tốt, cực kỳ yên tĩnh, cho nên cô thậm chí còn nghe được cả tiếng thở nhẹ của cả hai.

Không khí càng lúc càng áp lực, Hạ Nghiên Lạc cảm giác phía bên cạnh thân mình vì căng thẳng mà mau chóng căng cứng lên rồi.

Lúc tài xế lái xe đến đường Ngọc Trạch, Hoắc Khải Quân đột nhiên mở mắt.

Anh ta quay đầu nhìn Hạ Nghiên Lạc:

- Cô học qua đàn piano à?

Hạ Nghiên Lạc quay đầu sang phía anh ta vội vàng gật đầu một cái:

- Ừ, lúc nhỏ có học qua.

Mà Hoắc Khải Quân đã nhìn thấy rõ đôi mắt của cô lúc cô quay đầu sang phía mình.

Hồi ức thoắt cái như một luồng điện xuyên qua lớp bụi mờ ảo, anh ta đột nhiên nhớ lại, bảy năm trước, anh ta bị người anh em sinh đôi truy sát hạ thuốc đã gặp gỡ cô gái đó ở Giản gia.

Lúc này trong xe có một đường sáng, nó rất giống với ánh sáng lúc đầu ở căn phòng nhỏ ấy.

Mà cô gái trước mặt này mà khuôn mặt của cô ấy thực sự quá bình thường, cho nên khiến người ta thoáng chốc chỉ dồn lực chú ý vào đôi mắt của cô.

Khuôn mặt cô ẩn trong thanh âm của bóng tối, nhưng đôi mắt lại là điểm sáng duy nhất trong sự bình thường ấy, nó khiến người ta phải nhìn vào mắt cô, không kìm nén được mà bị ánh sáng long lanh ấy hấp dẫn.

Anh ta dường như lại một lần nữa như người đạp lên tuyết.

Trong bảy năm này, anh ta luôn luôn tìm kiếm cô gái đó nhưng đều bặt vô âm tín.

Năm ấy, sau khi anh ta hôn mê thì đến nửa đêm mới tỉnh dậy, cô gái bên cạnh sớm đã không thấy đâu, nhanh ánh sáng ngoài cửa sổ máu tươi bên bệ cửa sổ, sự đau đớn lại hiện lên trong mắt anh ta.

Sau đấy, Hoắc Khải Quân mang theo vết thương rời khỏi căn phòng ấy, đợi sau một tháng thì giải quyết việc truy sát của người anh em song sinh. Về đến Hoắc gia lại tìm kiếm cô gái ấy nhưng mà đều không sao tìm được cô.

Mà trong bảy năm này, cô gái ấy dường như biến mất khỏi thế gian, chưa từng xuất hiện trước mặt anh ta.

Chiếc nhẫn đại diện cho địa vị và phú quý ẩn dấu của anh ta cũng trong đêm ấy biến mất không thấy đâu.

Trong xe, Hạ Nghiên Lạc phát hiện Hoắc Khải Quân liên tục nhìn mình trong lòng cô trầm mặc. Những người có tiền này tư tưởng đều thay đổi kiểu thế này sao, ai mà biết được anh ta đang muốn nghĩ gì!

Ánh mắt của cô nhanh chóng chuyển sang bên ngoài xe, thấy đã đến gần tiểu khu, cô vội vàng nở nụ cười bĩnh tĩnh nói:

- Hoắc tiên sinh, đến nhà tôi rồi, cám ơn Ngài!

Tài xế đã dừng xe, Hạ Nghiên Lạc cúi đầu hành lễ với Hoắc Khải Quân, đang muốn mở cửa đi ra, nhưng phát hiện cửa xe đã khóa rồi!

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 235

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.