Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự kinh ngạc trong hôn lễ

Phiên bản Dịch · 1485 chữ

Hạ Nghiên Lạc lặng lẽ nhìn vào lễ đính hôn náo nhiệt phồn hoa cách đó không xa, sắc mặt trắng bệch.

Trên khán đài, bộ váy cưới tinh tế, lấp lánh, trang nhã được khoác lên người cô dâu kéo theo đó là những vật trang trí thêm dường như càng làm toát thêm vẻ quý tộc. Chúng không hề làm mất đi vẻ kiêu ngạo và thần thoại của cô dâu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dâu Giản Vũ San tươi cười lấp lánh, người đàn ông bên cạnh thì ôn nhu như ngọc.

Hai người họ thật sự tỏa sáng.

- Chú rể, anh có đồng ý đính hôn với cô dâu xinh đẹp trước mặt, theo sự giáo huấn của kinh khánh cùng sống với cô ấy, cùng cô ấy kết thành một , yêu thương, an ủi, tôn trọng, bảo vệ cô ấy giống như chính bản thân mình. Cho dù cô ấy ốm đau hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo hèn, từ đầu đến cuối đều vì cô ấy cho đến khi rời xa thế giới?

Trong lòng Hạ Nghiên Lạc căng thẳng, cô dán chặt đôi mắt về phía Kiều Dịch Dương trên khán đài.

Nửa năm trước người đàn ông này vẫn còn là vị hôn phu của cô.

Vốn dĩ tại lễ đính hôn này thực ra là phải dành cho cô và Kiều Dịch Dương.

Nhưng sau một tai nạn xe, Kiều Dịch Dương mất đi trí nhớ.

Cô nhớ rất rõ sau khi Kiều Dịch Dương tỉnh dậy nhìn thấy cô, trong mắt anh là chán ghét, anh nhìn cô rồi nói:

- Hạ Nghiên Lạc, cô khiến tôi cảm thấy muốn ghét bỏ.

Rõ ràng đã từng yêu nhau sâu đậm như vậy, sao đột nhiên lại biến thành ghét bỏ đối phương như thế?

Sau này, Giản Vũ San khóc nói với cô, cô ta và Kiều Dịch Dương thực sự đã là vợ chồng hy vọng cô có thể tác thành cho họ.

Năm đó, cô và Giản Vũ San sinh cùng ngày, vì sự nhầm lẫn của bác sĩ trong bệnh viện mà hai gia đình bế nhầm hai đứa trẻ.

Cô từ nhỏ đến lớn sống ở Giản gia, đến năm 16 tuổi sau khi bị bệnh phải kiểm tra nhóm máu với ông Giản và bà Giản mới phát hiện không khớp nên mới biết đến sự nhầm lẫn này. Vậy là cô được đưa đến Hạ gia. Hai đứa trẻ cũng được đổi lại vị trí cho nhau.

Chỉ là sau khi Hạ Nghiên Lạc về nhà không quá hai tháng bố mẹ đẻ của cô lại mất tích một cách kỳ lạ. Ông bà Giản sợ người đời đàm tiếu họ bạc bẽo đành đón cô về nhà, chỉ là tình yêu thương không còn như trước kia nữa.

Mặc dù rò ràng Giản Vũ San mới là con gái ruột của ông bà Giản nhưng khi nghe thấy bố mẹ ruột mà mình gọi suốt 16 năm chính miệng bảo cô đem vị hôn Kiều Dịch Dương nhường cho Giản Vũ San cô vẫn không kìm nén được mà đỏ mắt.

Cô khóc hỏi bọn họ:

- Con cùng đã từng là con gái của bố mẹ, bố mẹ cũng biết con và Kiều Dịch Dương đã ở bên nhau bao lâu rồi, tại sao muốn chia rẽ chúng con?

Nhưng trả lời lại chỉ là một cái tát lạnh lẽo vô tình.

Cô đi tìm Kiều Dịch Dương nhưng anh chỉ nhìn cô chán ghét rồi nói:

- Hạ Nghiên Lạc, cô tự xem đi cô và San San cũng coi như là chị em còn để tôi phải nóilại bao nhiêu lần nữa? Không ngờ cô lại ác độc như vậy, còn âm mưu cướp đi bạn trai của chị em, thật là lòng dạ ác độc. Cô đi đi, tôi mãi mãi không muốn nhìn thấy cô nữa!

Cô không ngờ, một người sau khi mất đi trí nhớ lại có thể quên sạch sẽ mọi thứ như vậy!

Tại sao một chút vết tích cũng không còn thế này?

Thậm chí tình yêu sâu đậm biến thành chán ghét, quan tâm biến thành cố ý gây thương tổn. Tất cả, toàn bộ đều sụp đổ hết rồi!

Hạ Nghiên Lạc nhớ đến những chuyện này nỗi buồn nơi đáy lòng lại càng lớn.

Cách đó không xa, Giản Vũ San đứng trên sân khấu đã trông thấy Hạ Nghiêm Lạc giữa đám người đông đúc, cô ta lập tức ra hiệu bằng mắt về phía bà Giản.

Xem ra “người chị em tốt” này của cô ta vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ!

Hạ Nghiêm Lạc vừa mới bước vào một bước, khuôn mặt của ông bà Giản đã hiện ra trước mặt cô.

- Nghiên Lạc, con muốn làm gì, đây là lễ đính hôn của San San, con không được làm phiền bọn nó.

- Bố, mẹ hai người nghĩ nhiều rồi, con chỉ là đến chúc phúc cho họ, nhân tiện hỏi thăm Kiều Dịch Dương vài câu thôi.

Xem thần sắc hoảng loạn của ông bà Giản, Hạ Nghiên Lạc cười lạnh, cắn nhẹ góc môi.

Sao vậy, sự việc đã đi đến bước này rồi còn sợ xảy ra chuyện gì nữa sao?

Trong đám người huyên náo, Hạ Nghiên Lạc nhìn Kiều Dịch Dương khóe miệng cong lên. Cô lấy một chiếc nhẫn đáng yêu trên người nói với Kiều Dịch Dương:

- Thứ này là lúc đầu anh tặng cho em, bây giờ em trả lại anh, từ nay về sau em và anh không ai nợ ai, ai yêu ai cũng không liên quan đến nhau!

Tiếng va chạm của chiếc nhẫn bằng nắp lon tinh xảo trong khách sạn vang lên rất rõ ràng, Kiều Dịch Dương nhìn chiếc nhẫn làm từ nắp lon đó chỉ cảm thấy trong đầu có cái gì đó đang gọi mình khiến anh rất đau.

Lúc này anh đột nhiên cảm thấy có cái gì đó đang dính trên tay áo mình. Anh cúi đầu nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm của Giản Vũ San đã tràn đầy nước mắt:

- Dịch Dương, trong bụng em có chút không thoải mái, không biết có phải là có thai không, chúng ta mau chóng tuyên thệ rồi về phòng nghỉ ngơi được không?

Đây là người con gái anh yêu Giản Vũ San, Hạ Nghiên Lạc này lại muốn phá hoại tình cảm của anh và San San sao.

Trong tích tắc đôi mắt của Kiều Dịch Dương còn mơ màng đã tức thì khôi phục trở lại.

Giản Vũ San vội cười nói:

- Nghiên Lạc cậu buồn cười thật, vừa thi cấp ba xong trong người mệt mỏi nên cậu mới hồ đồ vậy sao? Bố mẹ, hai người mau đưa Nghiên Lạc đi nghỉ ngơi đi.

Khóe miệng Giản Vũ San nở nụ cười hạnh phúc nhưng chỉ có Hạ Nghiên Lạc mới biết kỳ thực trong lòng cô ta xấu xa đến thế nào.

Thấy Kiều Dịch Dương vô tình vô nghĩa, đáy mắt Hạ Nghiên Lạc hiện lên sự mất mát.

Cô bị ông bà Giản kéo đến ra khỏi lễ đường đưa đến một căn phòng không có người, hai người chỉ thẳng vào mặt cô giận dữ mắng:

- Hôm nay là hôn lễ của San San, cô tự nhiên cố ý phá hoại, cô sao có thể ác độc vậy?”

Ác độc?

Trong lòng Hạ Nghiên Lạc không hiểu nổi hai người này, rốt cuộc thì ai ác độc, ha ha!

- Cô cứ ở đây cho đến khi hôn lễ kết thúc mới được rời khỏi căn phòng này!

Mấy tiếng “cạch cạch” vàng lên, Hạ Nghiên Lạc không ngờ bố mẹ vậy mà lại khóa cửa. Cũng tốt, cô cơ bản cũng không muốn ra.

Đếm đến, biệt thự đèn đuốc lấp lánh, người người ra vào.

Giản Vũ San bên cạnh Kiều Dịch Dương cười nhạt mà hạnh phúc, thoáng chốc cô ta chợt xoay người lại nhìn về phía căn phòng nhỏ tối thui trên lầu, trên mặt hiện ra nụ cười thần bí.

Không biết “người chị em tốt” của cô ta có hài lòng về món quà lớn mà cô ta chuẩn bị cho không? Nghĩ tới là cô ta đã thấy có chút mong chờ rồi!

Trong phòng Hạ Nghiên Lạc yên lặng không nói, trong phòng cái gì cũng có, vốn tính tắm rửa lại mơ màng ngủ một giấc. Cô dự định sau khi hôn lễ kết thúc sẽ đi đến trường đại học vừa thi đỗ nộp đơn hỗ trợ học phí, cô không muốn cùng Giản gia có bất kỳ quan hệ nào nữa!

Ai cũng không thể ngờ được đúng lúc này, khóa cửa phòng của Hạ Nghiên Lạc đã nhẹ nhàng được mở ra...

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 958

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.