Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vĩ thanh

Phiên bản Dịch · 964 chữ

Nhiều năm trước, Vân gia trang Công Tôn tiên sinh ngao du tứ phương, hiếm khi xuất hiện tại Vân gia trang, nhưng từ sau khi hắn cưới nghĩa muội Xuân Hương công tử, hắn ở lại Vân gia trang nhiều hơn, mọi người cũng thường trông thấy hắn mang theo thê tử trong thành đi dạo.

Hơn nữa những địa điểm đi dạo hơn phân nửa là phường mỹ thực.

Đồ ăn này ngon, đồ ăn kia ngon, hắn đều mang theo thê tử đến thử qua, bất quá thường chỉ đến một lần rồi không quay lại nữa, nghe nói bởi vì thê tử hắn khó ăn, không cảm giác được hương vị.

Thê tử hắn, là châu tròn ngọc sáng nhưng lại là cô nương vô cùng xinh đẹp. Có chút mập mạp, lại luôn cười đến vô cùng vui vẻ…..Tóm lại, cũng sẽ có người cho rằng cô nương này không đủ xinh đẹp bằng đệ nhất mỹ nhân trong sách giang hồ mỹ nhân những năm gần đây, nhưng nàng luôn dùng nét mặt cươi tười đối diện với tất cả, dần dà, cũng không ai nhắc lại vấn đề xứng hay không xứng nữa.

Về bản thân nàng, có một chuyện không biết có nên phiền não hay không……..

“ Hiển nhi…”

“ Sao?”

“ Hôm nay…..ta lại không thấy đói a…” Nàng phi thường buồn rầu nói

Trả lời nàng, trượng phu nàng liền trực tiếp buông hết mọi công việc, kéo nàng đi đến căn phòng nhỏ nơi có chiếc giường nhỏ kia

Đến đêm khuya, nàng lại chợt tỉnh lại vì đói, sau khi ăn no, hắn cùng nàng tản bộ tiêu thức ăn quay trở lại gian phòng của hắn, lúc này mới thật sự ôm nhau ngủ.

Qua mấy lần, nàng muốn tìm ra nguyên nhân, cho nên, sau khi ăn uống no nê, nàng có chút đỏ mặt lúng túng:

“ Hiển nhi, chúng ta thử lại một lần nữa được không?”

Đang mặc y phục, Công Tôn Hiển từ từ xoay người nhìn về phía nàng.

Nàng nhìn chằm chằm mười đầu ngón tay, nhỏ giọng nói:

“ Ta biết rất phiền toái, ngươi xem, ta trước kia đều phải dựa vào ăn mới sống được, hiện tại lại dựa vào ngươi mới đói bụng được…Cái này thật sự là…..”

“ Nàng lại có thể so sánh ta với Huyết Ưng sao?” Ngữ khí có chút quỷ dị

“ Không phải.” Nàng vẫn không ngẩng đầu nhìn hắn. “ Ta lần trước có hỏi Ngũ thúc, hắn cũng giúp ta bắt mạch, nói thân thể ta tốt lắm, nhưng nào chuyện tốt như vậy, cho nên ta muốn thử xem, nếu như ta không đói, vậy khẳng định không phải là do ngươi….” Nàng càng nói càng nhỏ, cơ hồ khiến người ta không nghe rõ. “Bất quá, nếu như thể lực ngươi không chịu được thì thôi vậy.”

“ Ta thể lực không chịu được?” Tạm ngừng, hắn đạm thanh nói: “Sơn Phong, nàng ở trên giường a.”

Ngụ ý, chính là có thể cùng nàng tiếp tục.

Không biết tại sao, nàng toàn thân có chút lạnh gai ốc, nhìn hắn một cái, hắn đang đem y phục vừa mặc cởi ra, nàng vừa đi qua bên người hắn, trước mắt đột nhiên tối om.

“ Đừng sợ, ta vừa tắt nến.”

“ Đó…” Có điểm lạ, bình thường thân mật đều vẫn để nến. Nàng vừa lên giường, khí tức của hắn liền đánh tới. Bỗng dưng, nàng tim đập nhanh hơn, tranh thủ nói: “Hiển nhi, chỉ là thử nghiệm nhỏ thôi, không cần quá sức, quá để ý, ta ăn không tiêu.”

Trong bóng tối, hô hấp giao nhau, âm thanh lạnh lùng vang lên bên tai nàng.

“ Sơn Phong, đừng đem ta cùng Huyết Ưng so sánh.” Hô hấp dần nặng nề, hắn trầm giọng: “Nàng muốn thử bao nhiêu lần ta đều sẽ đáp ứng nàng.”

Sau đó, nàng triệt để bị hạ gục.

Thí nghiệm chứng mình, nàng hoàn toàn dựa vào hắn mới có thể ăn cơm.

Nàng chợt có chút không cam tâm, nhiều lần khiêu chiến, đều là thất bại, kết quả là, nàng trở nên mập mạp, là một tiểu mỹ nhân phúc hậu.

Bởi vì nửa đêm liền ăn hai bữa, không mập cũng khó.

Sau đó--------

Vân gia trang Công tôn tiên sinh, theo thường lệ mang thê tử hắn, xuyên qua khắp ngõ nhỏ phố lớn, bất luận bốn mùa biến thiên, bất luận qua bao năm, đều luôn đem nàng đi tìm kiếm mùi vị mỹ thực.

Luôn luôn là như thế.

Công Tôn Hiển năm mười bảy tuổi biến mất, hai mươi mốt trở về trang, khoảng thời gian giữa đó không rõ tung tích. Hắn cưỡi một con ngựa trắng rời Trung Nguyên, quy ẩn trên một hòn đảo, không để ý thế tục, vượt qua ngũ quan, trảm lục tướng, tìm mọi cách câu dẫn Công Tôn Yếu Bạch. Công Tôn Yếu Bạch xuân tâm phơi phới liền đồng ý thành thân. Thành thân, cũng không viên phòng, hắn hôn môi thê tử mình, có chút run rẩy, kìm nén. Công Tôn Yếu Bạch thủy chung không dám hỏi, vì sao lại run, hay là do lần đầu tiên hôn mới khẩn trương như vậy. Đoạn ghi chép này còn mong Công Tôn tiên sinh phê bình chú giải, để người đời sau triệt để hiểu được nguyên do.

---------Vân gia trang đời tiên sinh thứ mười Công Tôn Hiển tình sử * Cửu công tử

Sau đó, đoạn văn này rơi vào tay Công Tôn Hiển, bị ném vào Cấp cổ các tầng thứ ba vĩnh viễn không thấy mặt trời.

Bạn đang đọc Nhất minh thiên hạ của Vu Tình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Congtonvoba
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.