Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiết tử

Phiên bản Dịch · 1418 chữ

“ Yếu Bạch! Công tôn Yếu Bạch!” nam hài 10 tuổi đang tìm khắp toà trang viên , gân xanh như muốn nổ tung làm cho khuôn mặt vốn lạnh lùng trở nên dữ tợn.

Cuối cùng, cậu cũng tìm thấy cô bé trong sườn viện vắng vẻ.

Nữ hài tử một thân áo ngắn làm bằng lụa tím, chiếc váy màu vàng, mái tóc đen bóng, nghiêm chỉnh ngồi trên ghế.

Bộ trang phục này cậu đã thấy qua, hai ngày trước cô đã mặc cho hắn xem. Cậu còn cho rằng nữ hài tử này thật xinh đẹp, thường xuyên thay quần áo mới cũng chẳng phải là điều gì to tát…

Cậu khẽ híp mắt, đi vòng ra sau họa sư, nhìn chằm chằm vào bức họa giai nhân trên giấy

“ Như thế nào? Giống ta không?” Mắt Công tôn Yếu Bạch sáng lấp lánh chờ mong

Nam hài tử mặt không gợn sóng, nhìn thêm một chút, rất tự nhiên đi đến bên cạnh cô bé.

Cô bé động cũng không dám, duy trì tư thái đoan trang và đẹp nhất

“ Ngươi định làm gì? Mới 12 tuổi mà đòi họa sư vẽ bộ dáng 20 là để làm gì?” Cậu bé trách cứ, ánh mắt ẩn chứa sự tức giận

“ Một tháng nữa ta 13 tuổi rồi, không còn nhỏ nữa” Cô bé kháng nghị, cái miệng nhỏ chu lên một chút ngay lập tức lại khôi phục tư thái mỉm cười. Cô bé nhẹ giọng: “Còn nữa, ngươi phải lễ độ một chút, tuy rằng không phải thân, nhưng về danh phận ta là cô cô của ngươi đó”

Cậu bé không thèm để ý lời cô

“ Ta biết ngươi không phục. Xét về tuổi tác thì ta cũng chỉ hơn ngươi có 2 tuổi, nhưng về bối phận thì ngươi chính là kém ta một bậc…. hắc hắc… Họa sư, họa sư, ông đừng đưa thần thái vừa rồi vào bức họa nhé” nàng muốn bức họa của nàng phải thật hoàn mỹ, đẹp như tiên nữ, không phải sẽ rất tự hào sao.

Họa sư mỉm cười gật đầu “ Như Công Tôn tiểu thư mong muốn”, ngữ khí thật ấm áp và lịch sự

Nam hài tử bất động thanh sắc đảo mắt bốn phía, âm thầm dò xét họa sư kia. Hắn thấp giọng hỏi người bên cạnh:

“ Như thế nào lại chọn nơi này để vẽ tranh? Ngươi chọn hay hắn chọn?

“Ta chọn đó” cô bé sớm biết điệt nhi này luôn phòng đông phòng tây, một chút yên tâm cũng không có

Cô chu cái miệng nhỏ nhắn nhìn theo đám mây đang liên tục thay đổi nơi chân trời “ Ta nghĩ, vẽ tranh sẽ mất nhiều canh giờ đi, ngồi yên một chỗ thật chán, dứt khoát ra đây phơi nắng luôn. Người nhìn kìa, đám mây kia thật giống đàn cá đang bay trên trời nha”

Cậu bé cũng ngẩng đầu nhìn lên đám mây trắng như tuyết trên bầu trời, quyết định bỏ qua trí tưởng tượng của cô bé, lại hỏi:

“ Sao lại không có ai trong sân?”

“ Hai ngày này là sinh thần của Phó ca ca, trong trang có rất nhiều người ra ra vào vào, đoàn kịch, trù công, đoàn tạp kỹ, mọi người rất bận rộn ạ, nên ta chọn nơi yên tĩnh này” nàng hiểu ý của hắn, nhỏ giọng nói “ Họa sư cũng là người trong trang mời tới, vốn là để họa Phó ca ca, ta nhanh tay đoạt trước. Người yên tâm đi, những người trang mời tới đều đã qua điều tra kỹ càng, danh tiếng họa sư là nhiều năm tích lũy, tuyệt không giả được”

Nam hài nghe vậy cũng không nói thêm nhiều. Dù sao cũng không có gì làm, đi theo nàng giết thời gian cũng tốt.

Một lát sau, cô bé quả nhiên không chịu được tịch mịch, liền hỏi cậu bé:

“ Người vừa xem qua bức họa, có đẹp hay không? Có đẹp không hả?”

“ Xấu”

Khuôn mặt nhỏ nhắn trầm xuống, vừa cố gắng nặn ra nụ cười, vừa dùng khóe mắt trừng cậu

“ Đâu có xấu? Đâu có xấu? Người có hiểu hay không thế nào là kính lão tôn hiền , cho dù xấu… ý ta là, nếu thật sự có xấu, người không dỗ ta được à?

Cậu bé không thèm nhìn cô, chỉ nhìn thẳng phía trước “ Ta chỉ dỗ tiểu hài tử, không dỗ trưởng bối”

Cô bé muốn nghiến răng nghiến lợi, nhưng vì duy trì tư thái đành phải nhịn , muốn tặng cho cậu một quyền mà phải nhẫn. Thật khổ a!

Họa sư nghe hai người đấu võ mồn, cười nói:

“ Công tôn tiểu thư, tiểu nhân vẽ chân dung cũng được nhiều năm. Mặc dù tiểu thư chưa cập kê, nhưng nguyệt nga tinh mâu (2), thanh lệ thoát tục, khắp thế gian cũng khó tìm. Phong thái tuyệt sắc như vậy, không đến năm năm nữa, sợ là nam tử khắp thiên hạ đều muốn đạp nát cánh cửa của Vân Gia trang”

Cô bé nghe vậy, khuôn mặt liền phiến hồng, con mắt rủ xuống không biết đang suy nghĩ gì. Một lát sau, cô phát hiện điệt nhi đang nhìn chằm chằm mình, liền hướng tới hắn làm cái mặt quỷ, nháy mắt với hắn:

Ai tới cầu hôn, ta cũng không gả. Hiển nhi, đến lúc đó, người giúp ta nói vài lời tốt đẹp, ta liền ở tại Công tôn gia làm một Sổ tự công tử, chờ tương lai ngươi lấy vợ sinh con, cấp cho ta một oa nhi phụng dưỡng là tốt lắm rồi

Thanh âm nũng nịu, như tiểu cô nương được nuông chiều từ bé, sắp lớn rồi mà vẫn có thể cùng vãn bối đùa giỡn.

Rõ ràng hơn hắn 2 tuổi, so với hắn tính tình còn trẻ con hơn, thân thể cũng yếu đến mức làm cho người ta sợ hãi, hại hắn cứ nghĩ rằng nàng giống như là chất nữ chứ không phải cô cô của hắn.

Cậu bé thấp giọng nói: “Làm càn”. Sau đó liền không cùng cô bé đối võ mồm nữa

“ Công tôn tiểu thư sinh ra ở Vân gia trang, cùng giang hồ mật thiết không thể tách rời, lớn lên nhất định có tên danh sách giang hồ đệ nhất mỹ nhân, “ họa sư cười nói

Cô bé nghe vậy, nụ cười vốn rực rỡ bỗng đóng băng.

Cậu bé bên cạnh híp mắt, nghiêm nghị nói:

“Giang hồ mỹ nhân gì chứ, hơn phân nửa người đẹp đều không có não, nếu ngươi thực vào danh sách mỹ nhân, ta sẽ không nhận ngươi là người của Công tôn gia, thật mất mặt”

Cô bé không giữ được khuôn mặt kéo căng nữa, bỗng bật ra tiếng cười

Họa sư mỉm cười, nghe hai tiểu hài tử nói chuyện. Ông tập trung họa nốt bức tranh, cho đến khi mặt trời hạ hướng tây, ông đưa bút càng nhanh chóng. Trước khi màn đêm buông xuống, ông cười nói:

“ Không khác biệt lắm. Ngày mai sửa vài nét là ổn rồi”

Sắc mặt cô bé vui vẻ, đứng lên nói:

“ Ta có thể hay không nhìn qua một chút…ôi…….”cô bé kêu lên một tiếng, chân đã tê rần

Cậu bé kiên nhẫn ôm lấy eo của cô bé. Hắn không dám dùng nhiều lực, cô cô lớn tuổi hơn hắn nhưng thể lực thực sự là…. Đôi khi hắn thử đụng một cái, thực hoài nghi trên người nàng rốt cuộc có xương hay không .

“ Tiểu thư không cần nóng vội, bức họa sẽ thật hoàn mỹ mới giao đến tay người” họa sư cuộc bức họa lại, tiến lên đưa cho nam hài tử “ Bức họa này để ở chỗ ta khó bảo toàn tiểu thư sẽ không nhìn lén, chi bằng để ở chỗ tiểu thiếu chủ mới an toàn”

 Cậu bé khẽ giật mình, trực tiếp đưa hai tay ra tiếp nhận. Họa sư nói có lý, nhưng không hiểu sao, cậu lại lạnh sống lưng. Liếc mắt liền nhìn thấy cô bé đang mỉm cười nhìn mình.

Vẫn bình thường.

Cô bé vẫn ổn, không có dấu hiệu gì không khỏe, cậu mới yên lòng

Sau đó…. sau đó…..

Bạn đang đọc Nhất minh thiên hạ của Vu Tình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Congtonvoba
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 90

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.