Chương 1
Tôi không cho rằng mình đủ kiên nhẫn để sống cùng với ai. Nhưng cuối cùng tôi vẫn khỏe re cho đến tận năm hai với một đàn anh cùng khoa khóa trên.
Quân nấu ăn giỏi lắm, vậy nên tôi lúc nào cũng bắt anh nấu cơm. Và anh nấu thật. Dĩ nhiên tôi phải lau dọn nhà cửa, giặt giũ quần áo. Phải công bằng cho dễ sống chung chứ.
" Này. Sao anh lúc nào cũng vứt bừa tất sang chỗ em vậy?" Tôi gắt với Quân.
" Anh có à?" Và như mọi khi, anh lảng ngay.
Ôi sao cái tên này khốn nạn thế?!
" Anh làm em khó chịu đấy!" Và tôi gắt hơn. Mỗi khi bực dọc về điều gì, tôi sẽ không ngại bày tỏ quan điểm cá nhân.
Quân ngừng chơi game, anh xấu hổ ho khan, chạy lại rót cho tôi tách trà xanh, cười làm lành.
" Xin lỗi em." Nhưng anh vẫn không hứa sẽ không tái phạm với tôi nữa. Và tôi vẫn sẽ lại nổi cáu nữa vì chuyện này cho mà xem.
Chúng tôi sống chung cũng vui vẻ và hòa thuận, chẳng ai phạm vào sự riêng tư và sở thích của ai cả. Quân rất biết cách làm mối quan hệ của chúng tôi trở nên tự nhiên và gắn bó, tôi cũng cố gắng làm căn phòng nỏ này của hai người trở nên thoải mái và vui vẻ.
Xét theo một khía cạnh nào đó, chúng tôi rất quan tâm và chăm sóc lẫn nhau. Điều này đôi khi làm tôi thấy hơi xấu hổ nhưng cũng rất hạnh phúc!
Đăng bởi | Ủliễu |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 23 |