Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 9.1

Phiên bản Dịch · 2945 chữ

Lúc từ trong quán rượu đi ra đã là xế chiều.

Đeo kính lên để che đi đôi mắt sưng đỏ vì khóc và tâm tình phiền muộn của mình, đứng tại chỗ phát ngốc một hồi Hàn Thủy mới quyết định về căn hộ mới thuê.

Vốn cho là còn sớm như vậy, Tư Khấu Ngọc khẳng định vẫn còn ở công ty, nhưng là thời điểm cô mở cửa đã phát hiện anh đã trở lại.

Trong phòng bếp bay ra mùi canh cá đậm đà, thơm nức mũi khiến cho bụng Hàn Thủy đã không ăn cơm cả một ngày bắt đầu “phất cờ khởi nghĩa”.

"Đã về rồi?" Tư Khấu Ngọc từ trong phòng bếp thò đầu ra, anh mặc một thân quần áo ở nhà thoải mái, bên ngoài còn khoác thêm một chiếc tạp dề hình Teddy vô cùng dễ thương, đúng là hình ảnh tiêu chuẩn của người đàn ông gia đình.

Thật không biết người đàn ông này cũng có một mặt như thế?

Rõ ràng có thể thuê một người giúp việc để nấu cơm nhưng người đàn ông này lại không chịu, còn nói là không quen có người lạ trong nhà.

Nếu đã là địa bàn của anh, Hàn Thủy cũng không tiện nói nhiều.

"Ừ." Hàn Thủy cúi đầu đáp một tiếng, ~d.đ.l.q.đ~ cởi giày đổi sang dép đi ở nhà, để túi xuống ghế salon trong phòng khách rồi tháo kính xuống chạy nhanh vào phòng tắm.

Cô nhìn bản thân trong gương, có chút thê thảm không nỡ nhìn.

Cô vốn có một đôi mắt rất to tròn, vì khóc quá lâu nên bây giờ sưng hệt như hột đào, ngay cả chóp mũi cũng đỏ lên.

Ở trong phòng tắm mè nheo nửa ngày, dùng nước lạnh rửa mặt vẫn không tiêu trừ được dấu vết, Hàn Thủy rất ảo não, nếu để mặc kệ thì sẽ lưu lại dấu vết, đến lúc đó bị Tư Khấu Ngọc nhìn thấy lại bị chất vấn một hồi, rất phiền phức.

"Ăn cơm thôi." Bên ngoài truyền đến âm thanh của Tư Khấu Ngọc.

Một trận hoảng hốt bỗng dâng lên, có cảm giác không chân thực.

Hàn Thủy nghĩ, tại sao anh có thể bình tĩnh như vậy? Giống như không hề có khế ước gì tồn tại, bọn họ chỉ là một cặp vợ chồng mới cưới bình thường.

Cũng không thể trốn mãi trong phòng tắm, Hàn Thủy đành cúi đầu đi ra, nhìn thức ăn đã được bày xong trên chiếc bàn hình chữ nhật bằng thủy tinh, bốn món một canh, hai bộ bát đũa, có rau trộn thịt kèm theo, thoạt nhìn sắc, hương, vị đều có đủ cả.

Hàn Thủy có chút kinh ngạc, người luôn được mệnh danh là công tử phong lưu này không ngờ lại có một tay nghề nấu ăn ngon như vậy.

"Như thế nào? Không nhìn ra anh cũng biết nấu ăn hả? Rất kinh ngạc phải không?" Tư Khấu Ngọc xới cơm cho cô, giống như là khoe cái mình tưởng là mới lạ mà hỏi liên tiếp ba câu.

Sau khi trải qua một loạt sự tình như vậy, Hàn Thủy vẫn không cách nào tỏ ra mặt dày như anh mà coi như không có chuyện gì, chỉ đành khẽ gật đầu.

Thật ra thì nhìn ánh mắt hồng hồng của cô Tư Khấu Ngọc đã đoán được ra chuyện gì rồi, ~d.đ.l.q.đ~ trong lòng dĩ nhiên chả vui vẻ gì, về phần ai có thể khiến cho cô biểu lộ tâm tình ra ngoài như vậy, không cần nghĩ cũng biết là người nào rồi.

Anh rất muốn phát giận, rất muốn dùng sức lắc đầu cô thật mạnh, để cô hiểu rõ, nhìn cho rõ, rốt cuộc ai mới là người đàn ông của cô, là anh a, là anh đấy!!!

Nhưng khi nhìn đến vẻ mặt khó có được an tĩnh của cô, trong lòng lại có chút không đành lòng. Thôi, thôi, bỏ qua đi, trong vòng một đêm bị người thân phản bội thì dù là ai đi nữa cũng sẽ không chịu nổi. Huống chi Hàn Thủy mới chỉ là một cô nhóc chưa đầy hai mươi tuổi, chuyện này khẳng định là một đả kích rất lớn đối với cô.

Về phần nguyên nhân buồn phiền của cô cũng có một phần do anh, Tư Khấu Ngọc trực tiếp bỏ qua, anh tin tưởng mình có thể chinh phục được cô, khiến cho cô yêu anh.

Một ngày nào đó, cô sẽ tha thứ cho việc anh gài bẫy cô.

Anh cũng không nói rõ được, rốt cuộc là từ khi nào thì anh đối với cô gái này bắt đầu nghiêm túc. Có yêu hay không anh cũng không rõ, nhưng có một điều anh biết rất rõ, anh thật sự không thể buông tay cô.

Hai người lặng lẽ ăn xong cơm, sau đó đi tắm, rồi cùng nhau ngồi xem ti vi ở phòng khách, trong căn hộ yên tĩnh chỉ còn truyền ra âm thanh từ TV. Tư Khấu Ngọc rất tự nhiên quàng tay qua bả vai cô, ánh mắt nhìn thẳng vào ti vi, tựa hồ trên TV đang chiếu gì đó rất hấp dẫn.

Hàn Thủy rốt cuộc không nhìn nổi, đẩy anh một cái, "Tôi đi ngủ đây."

Anh vừa nghe, lập tức tắt TV, "Tốt, cùng đi ngủ thôi."

Hàn Thủy cảm thấy rất lúng túng, rất quẫn bách, có một số việc cô đã sớm đoán trước sẽ xảy ra nhưng khi thật sự đối mặt vẫn cảm thấy không được tự nhiên.

Hai người đồng thời trầm mặc, khiến không khí nhất thời có chút tẻ ngắt.

"Sao vậy?" Anh vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, nhẹ nhàng hỏi.

Hàn Thủy trầm mặc hồi lâu, rốt cục vẫn phải lên tiếng, "Nếu có một ngày anh coi trọng người phụ nữ khác, nhất định phải sớm nói cho tôi biết đấy."

Trải qua nhiều sự việc, cô thật là không có biện pháp hòa hợp (Qt dịch là khuấy hợp) cùng anh, ~d.đ.l.q.đ~ không có yêu nhưng nếu giữ lại tôn nghiêm được là tốt, ít nhất cô có thể tự an ủi chính mình rằng quan hệ giữa bọn họ chỉ là quan hệ khế ước, mà không phải là quan hệ giữa chủ nhân và sủng vật.

Nhưng lời này nghe vào tai Tư Khấu Ngọc lại là một tầng ý tứ khác.

"Em cứ như vậy không kịp chờ đợi muốn rời khỏi anh sao?" Tay anh khẽ vuốt cổ cô, chỉ cần anh thoáng dùng lực một chút là có thể bẻ gãy cổ của cô.

"Anh là kim chủ của tôi, tôi làm sao rời khỏi anh được?" Hàn Thủy cười nhưng nụ cười lại không tới đáy mắt, cánh tay ngọc ngà chủ động quấn lên cổ anh, hai chân dạng ra ngồi lên đùi anh.

Tư Khấu Ngọc tức giận muốn phát hỏa, cô nhóc đáng chết này, miệng lưỡi thật sự không ngoan chút nào, ngay cả một lời nói hay cũng không chịu nói cho anh nghe, động tác lại cố tình chủ động như vậy, khiến cho anh không cách nào phát ra lửa giận với cô. Muốn đẩy cô ra lại có chút không nỡ, thật hiếm khi cô chủ động thế này, thôi thì cứ mặc kệ vậy.

"Tốt nhất là cả đời cũng không rời xa anh." Anh nói nhỏ, vòng tay ôm chặt lấy eo nhỏ của cô, cúi đầu xuống, có chút gấp gáp chiếm lấy bờ môi đỏ mọng mê người của cô, mới có mấy ngày, anh đã muốn cô đến phát điên.

Vốn là Tư Khấu Ngọc hoàn toàn có thể yêu cầu Hàn Thủy phụng bồi mình nhưng khi nhìn thấy cô đang khổ sở vì mấy chuyện kia, anh lại cứng rắn đè xuống dục vọng của chính mình, chỉ chờ đến khi tất cả kết thúc.

Cả đời dài bao nhiêu? Ai có thể lấy cả cuộc đời mình ra làm cam kết đây? Cô có chút bi ai nghĩ, Dụ Hàm Phàm cũng từng nói muốn dùng cả đời mình để bảo vệ cô, nhưng đến cuối cùng lại cũng bỏ cô mà đi. Mà gặp gỡ Tư Khấu Ngọc, hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn trong cuộc đời cô. (haizz chị suy nghĩ quá tiêu cực r ==)

Thậm chí, giữa bọn họ cho tới bây giờ vẫn chưa từng nói ra suy nghĩ chân thật của mình, cô lợi dụng anh, mà anh cũng lợi dụng cô.

Bọn họ như vậy, như thế nào có thể ở bên nhau cả đời?

Hết thảy đều là vọng tưởng mà thôi.

Hàn Thủy không nói lời nào, chủ động đem cái lưỡi nhỏ nhắn của mình vào trong miệng anh, lớn mật đùa giỡn với anh, hai tay mò mẫn vào trong áo ngủ của anh, ở trên da thịt rắn chắc của anh mà sờ loạn, ngay cả hai điểm nhạy cảm trước ngực cũng không buông tha, hết vân vê lại nhào nặn, chà xát khiến chúng dựng đứng lên.

Tư Khấu Ngọc thở hốc vì kinh ngạc, dục vọng toàn thân đều tập trung xuống phía dưới, cảm giác được ngọn lửa dục vọng bị kìm nén mấy ngày nay đang chực chờ muốn bùng phát.

"Chết tiệt." Anh thở hổn hển, bắt lấy hai cái tay đang làm loạn của cô khóa trên đỉnh đầu.

"Sao thế, không thoải mái sao?" Cô dừng lại, nâng hai tròng mắt đang nhuốm đậm sương mù lên, môi đỏ mọng nước khẽ nhếch lên.

"Em học cái này ở đâu?" Anh có chút tức giận không kiềm chế được, cô vừa mới phá thân, không thể nào đã quen thuộc với việc này nhanh như vậy, lại nghĩ đến một loại khả năng, trong lòng anh dâng lên một cỗ ghen tỵ.

Cô đưa tay nắm lấy vạt áo ngủ của anh, dùng sức một chút, một tiếng "xoạt" vang lên, chiếc áo ngủ bị cô xé rách lộ ra lồng ngực tinh tráng, "Em đặc biệt mua phim AV về học đấy, ừ, tốt lắm, bây giờ chúng ta huề nhau." Cô nhìn cái áo ngủ tan tác của anh hài lòng nói, trong giọng nói còn khó nén được ý dương dương tự đắc. (....ặc mua phim AV về học, e thật bái phục chị)

Nghe vậy, Tư Khấu Ngọc có chút không biết nên khóc hay nên cười, quả nhiên là một cô nhóc thù dai, mình xé áo choàng tắm của cô, cô liền xé áo ngủ của anh.

"Tiểu yêu tinh." Anh nâng mông nhỏ của cô lên, hung hăng ma sát với dục vọng của chính mình, bên dưới áo ngủ cô chỉ mặc một chiếc quần lót mỏng, hai chân lại mở rộng, chỗ kín mềm mại liền đụng phải phân thân cứng rắn của anh, hai người đồng thời lên tiếng rên rỉ.

"Bây giờ còn muốn lên sao?" Tư Khấu Ngọc cười nhẹ, vẻ mặt khiêu khích.

"Sao không dám?" Lòng háo thắng của Hàn Thủy lại bị kích thích, hoàn toàn không chú ý bản thân đã bị mắc câu. (...bị lừa riết r vẫn k rút kn =.=)

Có lúc phụ nữ không nên háo thắng như vậy, nếu không sẽ rất dễ dàng thua thiệt, đây cũng là bài học mà rất lâu sau Hàn Thủy mới ngộ ra được, chẳng qua lúc đó mới nhận ra, cô có hối hận cũng đã quá muộn rồi.

Rất khí phách đẩy Tư Khấu Ngọc ngã xuống ghế salon, sau đó chính cô lại rất kiêu ngạo mà leo lên ngồi trên người anh, hai chân kẹp chặt thắt lưng rắn chắc của anh, cách một lớp vải mỏng manh của chiếc quần lót, cô khẽ vặn vẹo cái mông, cố ý cọ xát chỗ cứng rắn kia.

Tư Khấu Ngọc rên lên một tiếng, hai bàn tay to lớn bao trùm hai khỏa mềm mại trước ngực cô, dùng sức vuốt ve.

"Tiểu yêu tinh, có tuyệt chiêu gì thì cứ việc xuất ra đi." Anh cố gắng đè nén dục vọng của mình, âm thanh trở nên khàn khàn trầm thấp mà dụ dỗ.

"Tư Khấu Ngọc, trợn to mắt của anh lên mà nhìn cho rõ, hôm nay tôi thế nào đè anh." Lời nói thì mười phần khí phách, ~d.đ.l.q.đ~ trên thực tế trong lòng Hàn Thủy lại đang run rẩy, dù sao "học" cùng với "hành" căn bản là hai chuyện khác nhau, bây giờ cô thật là cưỡi hổ khó xuống.

"Vậy anh mỏi mắt mong chờ." Tư Khấu Ngọc chau chau mày, để hai tay xuống, mặc kệ cho cô đùa giỡn mình, chỉ có mồ hôi trên trán mới chứng minh người đàn ông này đàn cực lực đè nén dục vọng của mình.

Cô muốn trả thù lại vụ lần trước, anh liền cho cô cơ hội, chỉ cần cô vui là được.

Hàn Thủy cúi người, dùng cái lưỡi linh hoạt như chuồn chuồn lướt nước hôn dọc từ trên môi của anh xuống cổ, hầu kết, đến xương quai xanh, rồi dừng trước chỗ mẫn cảm trên ngực, sau lại cảm thấy mình quá mức dịu dàng, liền dùng sức cắn xuống, lại hôn rồi lại gặm.

"Hí." Tư Khấu Ngọc không nhịn được hít một hơi, cô nhóc này chẳng lẽ không biết như vậy rất hành hạ người sao?

"Sao vậy, mới vậy đã không chịu nổi? Xem ra anh cũng chẳng có gì hơn cả." Cô lên tiếng châm chọc anh, tay nhỏ bé vuốt ve thân thể anh, sau đó ngồi chồm hỗm giữa hai chân anh, kéo quần lót của anh xuống, phân thân to lớn kiên đĩnh liền bắn ra.

Mặt Hàn Thủy đã đỏ hồng, không khỏi có chút hối hận mình đã hành động quá mức dại dột.

Cô muốn đem sỉ nhục mà đêm đầu tiên cô phải chịu trả lại gấp đôi cho anh, nhưng mà hôm nay xem ra, da mặt của cô vẫn không dày được bằng người đàn ông này.

Thời điểm nhìn đến dục vọng đang dựng đứng kia của anh, cô không khỏi có chút luống cuống.

"Sợ sao?" Thấy động tác của cô ngừng lại, anh cười khẽ.

Hàn Thủy không trả lời anh, do dự nắm lấy phân thân của anh, lửa dục vọng nóng bỏng khiến cho thân thể của cô run rẩy, hình ảnh đêm đó như thủy triều tràn về, rõ ràng, mập mờ, cuồng dã, khiến hô hấp của cô ngày càng dồn dập.

Tư Khấu Ngọc rên rỉ một tiếng, cô gái này đúng là khắc tinh trời sinh của anh, dù chỉ bị cô vuốt ve như vậy đã khiến anh khó có thể không chế được dục vọng của mình.

"Thật ngốc ngếch, vẫn là để anh dạy em thôi." Rốt cuộc không nhịn được nữa, Tư Khấu Ngọc lưu loát lật người đè cô gái đang ngây ngẩn xuống dưới, đôi môi khẩn cấp tìm được môi cô, không chút do dự chiếm lấy, nhiệt tình hôn.

Hàn Thủy nức nở, hai tay vô lực đẩy đẩy lồng ngực anh, lại càng giống như đang mời gọi, chọc cho Tư Khấu Ngọc lại càng vội vàng thêm mấy phần.

Bàn tay của anh tùy ý chạy loạn trên cơ thể cô, dễ dàng xé rách chiếc quần lót mỏng manh của cô, sau đó quẳng sang một bên, ngón tay dài quen thuộc vỗ về chơi đùa kiều nhụy của cô, hài lòng nghe được âm thanh yêu kiều động tình của cô.

"Nói cho anh biết, có thích không?" Anh thở hổn hển hỏi cô, cô không trả lời, chỉ đưa đôi mắt đã nhuốm màu kích tình nhìn anh.

Thoạt nhìn rất vô hại, rất chọc người.

Y hệt như thời điểm lần đầu tiên anh hôn cô, cô nhóc không hiểu phong tình này chỉ nhìn anh chằm chằm, vừa nghĩ tới đây, cả người anh liền nóng lên.

"Hàn Thủy, nhớ, em là của anh, vĩnh viễn chỉ có thể là của anh." Anh nổi giận gầm lên một tiếng, cũng không nhịn được nữa, đem phân thân to lớn nhắm ngay nơi thần bí mê người kia hung hăng đâm vào.

Thật chặt, thật mềm mại, nơi cổ họng Tư Khấu Ngọc phát ra tiếng thở dài hài lòng.

Vĩnh viễn có xa lắm không? Hàn Thủy cắn chặt môi dưới, móng tay bén nhọn không nhịn được đâm vào tấm lưng rắn chắc của anh.

Vậy hãy để bọn họ cùng trầm luân đi, cho dù tương lai có là địa ngục đi nữa.

Hai tay anh nắm lấy hông của cô, hai cánh tay cô bám chặt lấy lưng anh, hai người giống như e sợ ngày mai là tận thế, tận lực dùng sức, tận lực buổng thả bản thân, mạnh mẽ chiếm đoạt lẫn nhau.

Sau khi cao triều qua đi, Hàn Thủy giống như mơ mơ màng màng nghe được âm thanh của người đàn ông phảng phất bên tai mình.

Cô nghĩ, người đàn ông này sao lại lắm chuyện như vậy? Ngay cả giữa lúc làm chuyện đó cũng có thể thuần thục nói ra những lời ngon ngọt đó, rất có thứ tự sắp xếp nha.

Anh nói, anh yêu cô.

Là cô nghe nhầm, hay là đầu óc anh có vấn đề?

Bạn đang đọc Nhật Ký Nuôi Bà Xã của Tôn Ái
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.