Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Di Cư, Và Bạn Mới Trường Mới

Tiểu thuyết gốc · 960 chữ

Bình thường đi học về 2 anh em tự đi không cần ai đón. Nhưng hôm đó, mẹ Vương đi đón. Tan học mẹ dẫn đi xin ít rau để về trồng. Mà phụ nữ hay ngồi lê chém gió. Mãi đến 6h tối mới từ nhà cô bạn của mẹ đi về. Về tới nhà là 6h30'. Bố hắn nổi điên lên xông vào đấm đá mẹ hắn. Dùng sống dao đập vào đầu, lưng, vai mẹ. Máu me bê bết, nhìn mẹ bị đánh mà không can không bảo vệ được, hắn rất tức giận và hận thù căm ghét bố hắn. Hắn chỉ muốn giết quách ông ấy đi cho xong. Mẹ hắn khuyên hắn không nên hận thù bố vì ông ấy là bố. Lúc ấy hắn từng nghĩ lấy gan cóc để hạ độc cho ông ấy ăn. Nhưng không thành. Bố hắn trúng thầu cà phê năm 1997-1999, có hàng trăm triệu. Mà năm ấy 1 chỉ vàng có 500k chứ mấy. Bản thân Vương đi học cấp 1 mà trong túi lúc nào cũng có vài trăm. Tiền tự kiếm được không phải xin nhé. Bố của Vương dân Hải Phòng, ác độc nổi tiếng 1 vùng. Sự độc ác mà nổi danh. Ông ấy tên Lưỡng, nhưng gọi là Luận. Nếu ai có dịp đến nông trường 715A xã EA Riêng, huyện Ma ĐRắc, tỉnh Đắc Lắc hỏi thăm ông Luận thầu C7(C7 là thôn 7). Có lẽ xa cách gần 20 năm, dân vùng đó vẫn nhớ đấy. Còn ở Hải Phòng, dọc cái đường Tô Hiệu quận Lê Chân, hỏi những người đã ở đó từ 1990, hầu như ai cũng biết Lưỡng công an số 2 Lê Đại Hành. Vì sao? Vì ông ấy đánh người quá dã man. Đánh vợ con như kẻ thù huống chi người ngoài.

Năm 1999 mẹ sinh em gái đặt tên là Quỳnh. Cuối năm 1999 mẹ cùng em Quỳnh đi Sài Gòn thăm và ăn tết với bà ngoại.Hè 2000, bố nói đi đón mẹ và em về nhưng khi về chỉ có bố với em gái còn mẹ không quay lại. Bố nói "mẹ chúng mày bỏ chúng mày đi rồi ". Vương không tin sự thật như thế. Bố đón em về rồi cũng chẳng chăm chú cho 4 anh em. Học tập, ăn uống tự lo, bố đi gái gú, cho đến bây giờ Vương điều tra ra được là mình còn có 1 đứa em gái mà bố đi cặp bồ bên ngoài sinh cùng năm với em Quỳnh. Năm 1997 bố có khai hoang 15hecta đất ở xã CưKRóa. Hè 2000 trả đất thầu cho nông trường, bố đưa 3 anh em vào thôn 8 xã CưKRóa sống. Còn Bách ở lại, sống nhờ nhà bạn bố để đi học lớp 5. Lúc đó Vương vừa thi lên cấp 2 xong. Từ trường về nhà là 7km đường núi đồi.

Vương đi học buổi sáng, sáng dậy 4h30 để nấu cơm. Mùa mưa tức là học kỳ 1. Đi học từ lúc 5h mà đến lớp lần nào cũng muộn 5-15'. 7km thôi, đi bộ nhanh hơn đi xe đạp. Vì mùa mưa mà, đi xe dính đất khỏi đạp, ngồi cậy đất đến phát khóc. Sau đó không thèm đạp xe và đi bộ. Bởi vì đi xe 2 lần mà đến lớp tụi nó học xong 1 tiết rồi, còn học gì nữa. Vương đi học rất hiếm khi nói chuyện trong giờ học. Chưa bao giờ bị nhắc nhở vấn đề đó. Không học bài cũ, khi kiểm tra thì chỉ trả lời tầm 4-7 điểm là thôi. Chỉ cần trung bình, không thích làm học sinh giỏi. Từ lúc mẹ đi, Vương trở lên trầm cảm, ít nói chuyện với bạn bè. Qua 1 lần vô tình nghe radio thì biết Vương đã bị tự kỷ.À quên, Vương rất sợ ma, mặc dù chả biết von ma mặt ngang mũi dọc ra làm sao. Lắm hôm dậy sớm nghe Cú Mèo kêu, nổi cả da gà. Nhà Vương ở trong rừng nữa, đi thi được cộng 3 điểm cơ mà. Thuộc vùng sâu vùng xa đấy. Quanh nhà là núi rừng với suối. Có cả lợn rừng, khỉ. Nhà Vương lúc ấy không biết bố kiếm đâu được khẩu R15, gần giống AK ấy, đạn to bằng ngón út, vàng chóe. Xóm làng cách nhà tầm 1km. Tuy nhiên xa thì xa, hú gọi là nghe ngay, rừng núi vọng tiếng. Đồi nhà Vương cách biệt mọi người trong xóm bởi 1 khe suối to. Cạnh đất nhà chỉ có 1 rẫy nhà khác nhưng nhà nó lại cách nhà Vương 23km. Nhà đó trồng cây Điều và Dứa. Hè đến dứa chín, điều được thu, Vương hay sang nhặt về nướng. Có hôm Vương với Bách đi thấy dứa chín, vặt xuống ăn, không có dao. 2 thằng đập vào đá như khỉ, rồi ăn.

Nhà Vương trồng 4 cây roi (mận), quả rất nhiều. Vương ham ăn, bị đánh hoài. Cơm ăn 7,8-11,12 bát 1 bữa. Chuối, ngày xơi hết cả buồng. Cái tội ham ăn nên bị Quỳnh lừa hoài. Bố cấm hái roi ăn nếu bố chưa cho phép. Hôm bố đi đám, Quỳnh lúc ấy 4 tuổi, nó bảo "bố bảo cứ ăn đi, bố cho ăn đấy". 2 thằng kia không dám vặt, còn Vương thì ra vặt ngay 2 rổ to. Đến khi ăn, 3 đứa kia lao vào ăn như chết đói. Đến tối bố về, Quỳnh nó khoe "bố ơi Vương vặt roi ăn". Và thế là Vương được ăn thêm 1 trận "roi" miễn phí nữa. Mới biết bị lừa thì đã muộn.

Bạn đang đọc Nhật Ký Của Tôi sáng tác bởi ThầnVươngCaCa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThầnVươngCaCa
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.