Ngày 1,2, Cuộc Sống Thú Vị
Nhật kí của Bomb-Maker Ngày đầu tiên:
Bữa nay là ngày đầu tiên
mở cửa hàng nên khách
tương đối vắng… lèo tèo
chỉ có 3 thằng…
- Trong đó có 1 thằng tự xưng là thủ lĩnh nhóm
khủng bố hàng đầu I-Rắc,
nó đến mua 1 quả pháo
nguyên tử điều khiển từ
xa…
Gớm khổ! nhìn mặt anh ấy như cái mông bò mà bày
đặt xài hàng kĩ thuật
cao… ờ thì anh đây cũng
đồng ý cho chú toại
nguyện (chú đã đưa anh 3
tỷ tiền cọc rồi nên ko làm cũng kì )… đưa quả pháo
cho nó xong thì mình ngồi
đếm tiền… đếm đến gần
hết mới chợt nhớ là chưa
điều chỉnh giờ nổ, tính
chạy ra cảnh báo thì nghe 1 tiếng ầm rất lớn… Đây
cũng thông minh nên cũng
hiểu vấn đề, thế là đành
xách đít đi vô…
Tự sự (TS): vãi đạn thật,
ngày đầu tiên làm việc mà đã “mất khách”!
- ừm, đến khoảng giữa
trưa, mình đang ngồi ăn
cơm thì có 1 thằng đập cửa
rầm rầm xin mua hàng =.=!
nó bảo mún mua 1 quả thật to để đánh bom nhà
con bồ cũ cho bõ ghét!
Đm! Người ta bảo trời đánh
tránh bữa ăn, thế mà thằng
cầy này lại dám phá bữa
của mình! Tức khí liền với đại 1 quả
bom đang lăn lóc trên sàn
chọi đại ra, thằng ku chụp
đc hay ko thì tùy…
1 lần nữa, mình lại nghe 1
cái đùng… hiểu thằng nhỏ ko chụp đc, đành dừng bữa
ăn đi ra hốt xác nó (thật ra
là phần còn lại của cái xác)
đem đi…vất (bố éo rãnh
mà chôn cất cho mày!)…
nhân tiện lụm lun xấp tiền nó để lại. Đừng trách tao,
dù sao tao cũng đưa hàng cho mày rồi TS: koi như mày xui thôi
con ạh, phá bữa của anh thì
đến Binladen anh cũng xử chứ đừng nói chú - đến cuối ngày, lại có 1
thằng đến mua hàng
(thằng này là thằng cuối
cùng trong ngày)… đúng
12h chuẩn bị đóng cửa thì
nó mò tới… Đệt cái thằng canh giờ độc vãi!
Em này thì chỉ yêu cầu dễ
thôi, xin 1 quả lựu đạn cỡ
nhỏ để đem về thực hành
gỡ lựu đạn (hình như giáo
viên môn GDQP trường nó biểu vậy)… Thấy mặt nó
cũng hiền lành, dễ
thương… nên mình cũng
vui vẻ giao hàng cho nó.
Thằng nhóc cũng lễ phép
cám ơn rồi chạy về… Chẹp, kì này thì ko nghe
bùm chéo gì hết, thế là yên
tâm đi ngủ… Sáng hôm sau
thức dậy thì chợt nhớ bọn
hs trong trường thường
tập gỡ mìn… rỗng! =.=! Ngay lúc đó radio đăng tin
1 em hs đem lựu đạn vào
khủng bố nhà trường, kết
quả cả lớp của em ấy cùng
giáo viên bộ môn đã biến
mất cùng căn phòng học… Nghe đến đây mình tắt
radio lun, lặng người 1
phút... rồi lại mở cửa làm việc TS: keo này thì đúng là do
lỗi mình thật… Sr nha ku,
hồi bé anh ko đi học nên
ko để ý mấy vụ này !
Nhật kí của Bomb-Maker Ngày thứ 2:
Bữa nay koi bộ khách đông
hơn hôm qua… Tất cả đều nhờ
vụ thằng nhóc hôm qua, sau
vụ nổ, dân đánh bom liều chết thấy hàng của mình xài tốt
quá nên chỉ 15’ sau khi radio
phát sóng thì đã có 1 đám kéo
tới nhá mình…
TS: nhỏ giờ ko tin quả báo, nhưng h thì tin rồi Thật đời nó khổ, hôm qua thì
éo có ai… hôm nay lại có quá
nhiều… Mà mấy cha vào mua
hàng mà éo bik mẹ gì về hàng
cả =.=!
Có 2 chú nhìn khá giống nhau (chắc ae sinh đôi sinh ba gì ấy)
đến gian bom hẹn giờ mò cả
tiếng đồng hồ… 1 lúc lâu sau
mới chui đầu ra hỏi 1 câu rất
ngây thơ “bom ko có ngòi nổ
thì đốt chỗ nào anh?” =.=! TS: dạ thưa 2 bố, ng` ta gọi nó
là bom “hẹn giờ” là có lý do
đấy ạh >
Rồi lại 1 thằng Mỹ đen, nhìn
mặt cũng ngu ngu lết đến chỗ
mình bảo “chú bán anh 1 quả hạt nhân để kích động khủng
bố VN koi”
TS: vãi thật, thế khi sủa câu
đó mày có bik ng` mày đang
nc là dân nước nào ko?!
Mặc dù rất ức chế, nhưng thân là chủ tiệm thì “khách hàng là
thượng đế” (mặc dù gần đây
toàn bọn cô hồn vào tiệm
mình =.=!)… Ừ thì thằng em
đây cũng đưa anh 1 “quả”… 1
tuần sau đó thì nghe tin ở VN 1 thằng điên xách 1 cái thùng
rác lao đầu vào thủ tướng…
thật ko may chưa kịp tiến
đến vòng 16m50 thì nó đã bị
bảo vệ xả 7 viên vào sọ… tội
thật… TS: bố thằng ngu! Đek phân
biệt đc đâu là bom đâu là
thùng rác mà cứ tinh vi… ngu thì chịu nhé con Cái đám cô hồn… nhầm…
khách hàng ấy vào phá mình
(éo thấy thằng nào mua cái gì
cho ra hồn) cả buổi trời…. đuối
quá đành viện cớ vì lý do hết
hàng nên phải đóng cửa sớm. Thế mà chúng nó vẫn chưa
chịu về đấy! đứng đó cù cưa
éo gì ko bik (bọn mày tưởng
đây là trại tế bần àh mà đòi
xin xỏ!
TS: đệt! ko lẽ tao lại cho mỗi thằng 1 quả tiễn đi 1 đoạn!??
Rồi đến trưa, mình vừa ăn
xong thì có khách tới, lần này
là 1 chị xinh tươi vào loại “hàng khủng”
Nhưng rất tiếc…chị này nhìn
mặt thì xinh chứ cái đầu thì
cũng như bọn kia… ko té
giếng thì cũng đập đầu vào
trụ điện TT.TT Vào hỏi mua 2 dây C4 để… thử
lòng ng` yêu, koi nếu mình
dọa chết thì anh ta có chịu
quay về ko =.=!
TS: thưa mẹ, có thiếu cha gì
cách để thử mà mẹ cái chọn cái kiểu “điên cũng ko dám nghĩ
tới” này?! Con đây sống với
bom mà cũng thấy sợ đấy ạh
=.=!
Haizz… hết cách… ai bảo mình
là chủ tiệm làm chi…Mặc dù hơi choáng nhưng vẫn đưa
hàng cho chị ta. Nhưng ít ra
chị này cũng còn bik sợ chết,
bảo mình giữ cái kíp nổ đi,
chứ cho chị ấy lỡ bấn quá mà nhấn đại thì “toi đời gái” Vậy là chị ta ra về… 2 tiếng
sau bật TV lên thì thấy chị ấy
đc lên TV lun vì đã nghĩ ra cách thử lòng quá khủng Lúc ấy máy quay đang quay
cảnh chị ấy đứng trên cầu
(đã mang bom mà còn đứng
trên cầu làm éo gì? Sợ chết ko nổi àh ) Xem thấy hay nên với tay
lụm cái “rì mọt” bắt lớn lên
nghe xem chỉ nói cái giè… ai
dè vừa nhấn 1 phát tự nhiên
thấy chị ta nổ cái bùm… từng
mảnh bay cao lên rồi rơi xuống lả chả cứ như mưa thịt
bò =.=!
Đang thắc mắc thì chợt nhớ TV
nhà mình làm éo gì có “rì
mọt” >
mình có linh cảm chẳng lành… liền nhắm chặt mắt lại rồi từ
từ he hé liếc qua cái tay cầm rì
mọt… cái kíp nổ chỉ kiu mình
giữ…
TS: chị àh đừng trách em, đến
con bồ em còn ko dám giao mạng cho em đấy ạh !
Thôi… koi như 1 bài học cho
chị nhé… mà thôi, em đoán
chắc chị cũng ko có lần sau
đâu… Đi vui vẻ nha chị…
đừng ám em… Hah… keo này thì mình thấy
hơi ớn lạnh rồi… bữa nay đành
đóng cửa ngủ sớm… ngày nào
cũng “sát sinh” vài em thế này
sao con lên trển nổi trời?! 7.7
Đăng bởi | Toanyt |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 168 |