Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

09 -

Phiên bản Dịch · 10314 chữ

Thứ Sáu, ngày 5 tháng 5, 1 giờ 55 chiều, trên xe limo tới Công viên Trung tâm

Mình sẽ ngồi cách xa Michael

Mình sẽ không ôm anh ý.

Mình thậm chí cũng sẽ không bắt tay anh ý.

Mình sẽ không làm bất cứ chuyện gì mà có thể dẫn tới việc ngồi gần Michael và ngửi được mùi hương quyến rũ trên tóc anh. Bởi mình biết mình sẽ mất hết kiểm soát và làm chuyện gì đó khiến mình sẽ ân hận.

Mà không phải lo lắng quá, dù sao Michael cũng không thích mình như ngày xưa. Giờ anh ý chỉ coi mình là bạn thôi.

Nhưng dù sao mình cũng không nên làm gì mất mặt trước mặt anh ý.

Hơn nữa, mình đã có bạn trai - một người cực kì, cực kì yêu mình. Luôn mong muốn những gì tốt đẹp nhất ình.

Do đó, nói tóm lại là:

Ngồi cách xa Michael - √

Không ôm anh ý - √

Không cả bắt tay - √

Không được làm gì dẫn tới việc ngửi mùi hương trên tóc anh - √

OK. Ổn rồi. Mình có thể làm được. Mình hoàn toàn tự tin là mình sẽ làm tốt. Bọn mình chỉ là hai người bạn, đi ăn trưa cùng nhau. Bạn bè đi ăn với nhau là chuyện thường mà.

Chỉ có điều chắc ít có bạn bè nào lại đi tặng một cỗ máy trị giá cả triệu đôla làm quà như thế.

Ôi Chúa ơi. Mình không thể.

Đến nơi rồi ư? Hix, mình nghĩ mình bị say xe mất rồi.

Thứ Sáu, ngày 5 tháng 5, 4 giờ chiều, trên xe limo tới chỗ bác sĩ Knutz

Mình đúng là một kẻ thất bại.

Một đứa con gái chẳng ra gì, vừa xấu xa vừa đáng ghét!

Mình không xứng đáng đứng bên cạnh J.P, chứ đừng nói là đeo chiếc nhẫn mà anh tặng.

Tới giờ mình vẫn không hiểu tại sao chuyện đó lại xảy ra! Tại sao mình lại cho phép nó xảy ra.

Còn nữa, đó hoàn toàn là lỗi của mình. Michael không có lỗi gì hết.

Ừm, nếu có thì cũng chỉ một chút xíu thôi.

Còn phần lớn tội lỗi là do mình.

Mình là đứa con gái tồi tệ, đáng khinh nhất thế giới này!

Mặc dù rất đau đớn nhưng phải thừa nhận một điều: mình đúng là cháu của bà! Không chệch vào đâu được!

Hoặc cũng có thể vì chơi với Lana nhiều đâm nhiễm cái tính lẳng lơ của cậu ta.

Ôi Chúa ơi! Không biết mình có nên trả lại cái thẻ Hội Domina Rei không? Vì chắc chắn không một thành viên Hội Domina Rei nào lại đi làm cái chuyện mà mình vừa làm!

Ban đầu mọi chuyện bắt đầu rất tự nhiên và vô tư. Mình xuống chỗ nhà thuyền và thấy Michael đã đang chờ ở đó. Hôm nay trông anh bảnh trai khủng khiếp (cũng không có gì là ngạc nhiên) trông bộ vét cách điện rất hiện đại (nhưng không thắt cà vạt). Tóc anh hơi bù xù, như thể mới gội đầu xong. Lại càng HOT!!!!

Việc đầu tiên - ngay giây đầu tiên khi vừa nhìn thấy mình - anh bước tới đón chào bằng một nụ hôn trên má.

Mặc dù mình đã cố tránh sang một bên: "Ôi, đừng, em đang bị cúm!"

Nhưng anh chỉ cười và nói: "Anh thích được lây cúm của em".

Ok, chuyện đã xảy ra như thế đó. À, mới là lần thứ nhất!

Nói chung là mình ngay lập tức bị choáng ngộp bởi hương thơm quyến rũ toát ra từ mái tóc anh. Có cảm giác như nhóm gen MHC khi ấy đã hoạt động hết công suất, bởi vì đầu mìn cứ mụ mị hết cả đi. Mình gần như đổ nhào ra đằng sau, may mà chú Lars kịp đỡ lấy khuỷu tay mình: "Công chúa, cô không sao chứ?"

Có. Rất nhiều sao đằng khác. Mình suýt tí nữa thì bị hạ đo ván bởi sự khao khát của bản thân! Sức hút vô hình đó do nhóm gen MHC đem lại!

Cũng may là sau vài giây mình cũng trấn tĩnh lại được và lập tức cười xòa chữa ngượng, như không có gì xảy ra (trong khi thực ra đã có chuyện xảy ra! Một thứ cảm xúc cực kì, cực kì tội lỗi!).

Tụi mình được dắt tới một chiếc bàn đôi ngoài hiên, khá mát mẻ (chú Lars ra quầy bar ngời vừa có thể theo dõi trận bóng đá trên TV, trong khi vẫn để mắt được tới mình. Chú Lars ơi chú Lars, sao tự dưng hôm nay lại ngồi xa tít mù khơi thế không biết?????)

Anh Michael chuyện trò rôm rả trong khi mình vẫn chưa tỉnh hẳn khỏi tác dụng của chất dẫn dụ hay cái chất gì đó khiến đầu óc con người ta mụ mị, không nghĩ được thông suốt.

Ôi, bàn của bọn mình lại còn ở NGAY KẾ BÊN HỒ nữa chứ! Làm mình phải nhấp nhổm nhìn quanh xem có thấy bóng dáng của Lana và Trisha đâu không, phòng trường hợp cậu ấy chèo thuyền ra đây thật.

Hoặ có thể mình đang bị cái khung cảnh thơ mộng này mê hoặc. Ánh nằng Mặt Trời lấp lánh phản chiếu lên mặt nươc đẹp kinh khủng, khác hẳn so với sự ồn ã, tất bật của thành phố New York. Mình có cảm giác như đang ở... Genovia.

Aaaaaaa, người mình cứ lâng lâng như say thuốc vậy.

Đến mức Michael cũng phải nhận ra: "Mia, em không sao chứ?"

Mình lúc lắc cái đầu, giống như Louie Mập vẫn thường làm mỗi khi mình gãi tai cho nó quá mạnh, và cười ngượng: "Không, không sao ạ. Em vẫn ổn. Xin lỗi anh, em chỉ hơi mất tập trung một chút". Tất nhiên mình không thể nói cho anh ý biết lý do TẠI SAO mình lại mất tập trung như thế.

Đúng lúc mình nhớ ra cái tin tốt lành mới nhận được sáng nay và hồ hởi khoe với anh: "Sáng nay em nhận được một cú điện thoại ở bên nhà xuất bản. Họ muốn xuất bản cuốn sách của em".

"Ôi thích thế" - mặt anh Michael sáng bừng lên khi nghe thấy tin đó, và anh nhoẻn miệng cười rất tươi với mình. Mình vẫn nhớ như in nự cười mê hồn đó, từ hồi năm thứ nhất, khi anh thường xuyên lẻn vào lớp Đại số giúp mình làm bài tập của thầy G. Và mỗi lần như vậy tim mình gần như muốn ngừng đập và toàn thân lâng lâng như bay lên thiên đàng - "Phải ăn mừng to mới được !"

Rồi anh ấy gọi một chai nước suối có ga và nâng cốc chúc mừng thành công của mình. Tất nhiên là mình ngượng chín cả mặt, cũng nâng cốc chúc mừng thành công của anh (mặc dù hai cái thứ thành công khác nhau một trời một vực. Tiểu thuyết lãng mạn của mình sẽ chẳng cứu sống được một người nào cả, nhưng Michael lý luận là trong khi cổ máy ardio Arm của anh đang chữa bệnh cứu người trong phòng mổ thì cuốn sách của mình sẽ khiến người nhà bênh nhân đang lo lắng túc trực bên ngoài cảm thấy bình tĩnh và vui vẻ hơn. Nghe cũng có lý đấy chứ!)

Và cứ như thế, bọn mình thong dong ngồi nhấm nháp ly nước suối Perrier bên hồ nước yên ả, trong một chiều thứ sáu mát mẻ, giữa công viên trung tâm của thành phố New York.

Cho tới khi những tia nắng chiếu rọi vào viên kim cương trên tay mình (quên béng mất không tháo ra) tạo thành những ánh cầu vồng nhỏ li ti phản chiếu lên mặt Michael làm anh phải nheo mắt lại.

"Ồ, em xin lỗi" - mình giật thót mình tháo vội cái nhẫn ra nhét vội vào trong ví.

"Viên đá đó to thật" - Michael mỉm cười trêu mình - "vậy là giờ hai người coi như đã đính hôn rồi hả?"

"Ôi không" - mình xua xua tay - "Chỉ là nhẫn tình bạn thôi anh" (lời nói dối thứ 11 của Mia Thermopolis)

"Hừm..." - Michael gật gù- "Xem ra giờ tình bạn có vẻ... đắt đỏ hơn nhiều so với khi anh còn học ở TH AE nhỉ".

Thâm thật!

Nhưng rồi chính Michael là người thay đổi chủ đề: "À, mà năm tới J.P sẽ theo học ở trường nào em?"

"Ừm..." - mình dè dặt nói- "Chú Sean Penn đã chọn vở kịch của anh ấy để chuyển thể thành phim. Vì thế J.P đang tình tới chuyện sẽ chuyển tới Hollywood vào năm sau và học Đại học sau"

Michael có vẻ vô cùng thích thú khi nghe cái tin đó "Vậy sao? Vậy là em và cậu ta sẽ chơi trò yêu xa nhau sao?"

"À, cái đó thì em cũng chưa biết nữa. Bọn em đang tình chuyện em cũng sẽ chuyển tới Hollywood cùng anh ý..."

"Tới Hollywood á?" - giọng Michael đầy nghi hoặc, rồi anh giơ tay xin lỗi - "Xin lỗi... Chỉ là anh chưa bao giờ nghĩ em phù hợp với cuộc sống ở Hollywood. Không phải là em không đủ quyến rũ hay gì cả. Trái lại là đằng khác"

"Cám ơn anh" - mình đỏ bừng mặt vì ngượng. May là đúng lúc đó nhân viên phục vụ bưng đồ ăn tới, nên mình có thể giả vờ tập trung vào đĩa sa-lát, thay vì nhìn vào mắt anh.

"Nhưng em hiểu anh muốn nòi gì" - mình mở lời, sau khi người phục vụ đi khỏi - "Bản thân em cũng không biết cả ngày sẽ làm gì ở Hollywood. Anh J.P nói em có thể viết. Nhưng... trước giờ em nghĩ rằng, nếu hoãn một năm học đại học lại, em sẽ tham gia vào Quỹ Hoà bình Xanh, rong đuổi trên những chiếc thuyền nhỏ chăm sóc lũ cá heo xanh. Chứ không phải tối ngày loanh quanh ở khu Melrose. Anh biết tính em đấy!"

"Mà anh nghĩ bố mẹ em sẽ không đời nào chấp nhận mấy cái kế hoạch đó của tụi em đâu" - Michael cười nói.

"Em cũng nghĩ thế" - Mình thở dài cái thượt - "Có vài việc em cần phải cân nhắc kĩ lưỡng. Không còn nhiều thời gian nữa. Bố mẹ bắt em phải có quyết định cuối cùng, sau khi cuộc bầu cử kết thúc".

"Em sẽ đưa ra được một quyết định đúng đắn mà" - Michael nói chắc như đinh đóng cột - "Lần nào chẳng vậy".

Mình nhìn anh trân trối: "Sao anh có thể nói thế? Ngược lại là đằng khác".

"Có mà".

" Michael, em là người đã làm hỏng mọi chuyện" - Mình đặt dĩa xuống - "Anh là người rõ nhất. Chính em đã làm hỏng bét quan hệ của anh với em".

"Không, không phải em" - trông Michael có vẻ hơi sốc khi nghe mình nói vậy - "Là anh mới đúng".

"Không, là em" - mình vẫn khăng khăng nhận lỗi về mình. Không thể tin được cuối cùng hai đứa lại nói về chuyện này... câu chuyện đã khiến mình phải trăn trở bấy lâu nay, câu chuyện mà mình đã tâm sự với bạn bè, và bác sĩ Knutz... nhưng lại chưa bao giờ bàn luận về nó người duy nhất có liên quan... Michael. Đáng ra mình phải nói với anh ấy điều này từ rất lâu rồi mới phải - "Đáng ra em không nên nghiêm trọng hóa mọi chuyện lên như vậy về chuyện của chị Judith..."

"Đáng ra anh phải kể cho em nghe từ đầu" - Michael ngắt lời mình.

"Ngay cả thế" - mình vẫn khăng khăng - "Nhưng em đã hành động như một con dở hơi, thiếu suy nghĩ..."

"Không, Mia. Em không hề..."

"Ôi" - mình giơ tay lên ngăn không cho anh nói tiếp - "Thôi không nói chuyện cũ nữa...Nghe này, em là người có lỗi. Anh hoàn toàn đúng khi chia tay với em. Mọi chuyện khi đó quá căng thẳng. Cả hai chúng ta đều cần có chút không gian riêng để bình tâm lại".

"Đúng vậy" - Michael gật gù - "Bình tâm lại một tí. Chứ không phải để em quay lưng và đi đính hôn với người khác trong thời gian đó".

Trong một giây, mình sững người không thốt lên được lời nào. Mình thậm chí quên cả thở. Có cảm tưởng như không khí trong lồng ngực bị ai đó dùng bơm hút sạch ra ngoài, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt. mình chỉ biết nhìn anh trân trối, không dám chắc những gì mình vừa nghe có chính xác không. Anh ấy thực sự vừa nói rằng... liệu có khi nào anh...?

Và rồi anh cười phá lên, lúc người bồi bàn quay lại dọn đĩa salad cho anh (trong khi mình gần như chưa đụng miếng nào): "Anh đùa đấy. Nghe này, anh biết đó là một sự mạo hiểm. Và anh không thể yêu cầu em đợi anh cả đời được. Em hoàn toàn có quyền đính hôn - hay gọi là gì ý nhỉ, à trao nhẫn tình bạn - với bất kỳ người con trai nào em muốn. Miễn sao em hạnh phúc là anh vui rồi".

Khoannnn. Ý anh ấy là sao?

Mình không biết phải nói hay làm gì trong tình huống này nữa. Bà đã chuẩn bị trước ình hàng chục tình huống khác nhau có thể xảy ra - kể cả tình huống bị mấy cô hầu phòng cuỗm sạch đồ trong Đại sứ quán khi có đảo chính.

Nhưng lại không có sự chuẩn bị nào cho những lúc như thế này.

Không lẽ bạn trai cũ của mình đang ám chỉ muốn hai đứa quay lại với nhau?

Hoặc có thể do mình suy diễn quá nhiều (đây đâu phải lần đầu tiên)?

Thật may đúng lúc đó người ta đem bữa chính ra và Michael lái câu chuyện bình thường trở lại như ban đầu. Có lẽ ngay từ đầu anh ấy đã chẳng có ý gì hết. Tất cả là do mình thích "ăn dưa bở" thôi. Đột nhiên tụi mình nói về chuyện có khả năng đạo diễn Joss Whedon sẽ chuyển thể Buffy the Vampire Slayer thành phim điện ảnh , về nữ diễn viên Karren Allen và các vai diễn của cô ý , về buổi concert tối qua của Boris, về công ty của Micheal và về cuộc tranh cử của bố . Hai đứa mình gần như không có một điểm chung nào cả ( thứ nhất , anh ấy là một nhà khoa học , thiết kế ra cánh tay rô-bốt phẫu thuật , trong khi mình là một tiểu thuyết gia... và là một công chúa. Mình thích các bộ phim nhạc kịch còn anh ý lại ghét cay ghét đắng . Và quan trọng nhất là hai đứa có bộ gen đối lập hoàn toàn ), vậy mà sao lắm chuyện để nói với nhau thế không biết.

Thật là lạ!

Và rồi không hiểu vì lí do gì mà câu chuyện dẫn tới Lilly.

"Bố em đã xem mẫu quảng cáo Lilly làm chưa ?"-Micheal hỏi.

"À"- mình cười hớn hở - "Rồi ạ ! Cậu ấy làm em bất ngờ kinh khủng ! Mà... chuyện đó có liên quan gì tới anh không đấy?".

"Ừm ..."-Micheal cười đầy ranh mãnh - " Là do con bé muốn làm đấy chứ. Nhưng... đúng là anh cũng có nói vài câu khuyến khích nó đôi chút. Anh không thể tin được hai đứa vẫn chưa chịu làm lành với nhau suốt từ hồi đó đến nay. Định trở mặt luôn đó hả?".

"Không phải tụi em trở mặt nhau" - mình nhớ lại lúc Lilly nói với mình chuyện anh trai cậu ấy buộc cậu ấy phải đối xử tử tế với mình - "Chỉ là... thú thật là em cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra nữa. Cậu ấy không chịu nói".

"Nó cũng không chịu kể cho anh nghe" - Michael nói - "Em thực sự không biết sao?".

Lần cuối cùng tụi mình còn nói chuyện như hai người bạn thân là khi Lilly khóc lóc với mình chuyện J.P chia tay cậu ấy. Mình vẫn luôn tự hỏi liệu đó có phải là nguyên nhân làm rạng nứt tình bạn của tụi mình không. Không lẽ tất cả những chuyện này là vì một đứa con trai? Vì thế mà cậu ấy nói mình ngu ngốc?

Nếu vậy thì vô lý quá! Lilly đâu phải là kiểu người hy sinh tình bạn (lại còn là bạn thân nhất) chỉ vì một đứa con trai?

"Thật mà" - mình thở dài - "Em không biết gì luôn".

Khi người ta mang thực đơn tráng miệng ra, anh Michael gọi mỗi loại một ít và quả quyết rằng bọn mình có thể ăn hết (bởi vì bữa trưa hôm nay là ăn mừng thành công của hai đứa mà), trong khi anh say sưa kể ình nghe những câu chuyện thú vị về sự khác biệt văn hóa giữa Nhật Bản và Mỹ - ví dụ như việc các cửa hàng ăn nhanh bên đó giao hàng trong những chiếc bát sứ thật và sau khi ăn xong anh chỉ cần để nó ngoài bệ cửa, nhân viên nhà hàng sẽ quay lại lấy sau và quay vòng lại - rồi cả những tình huống dở khóc dở cười mà anh gặp phải khi đi hát karaoke với đồng nghiệp (một nét văn hóa rất đặc trưng của người Nhật).

Qua câu chuyện của anh mình cũng phát hiện ra rằng anh và chị Midori váy siêu ngắn kia thực chất chẳng có gì với nhau. Bởi chị ý đã có bạn trai và anh ấy là quán quân karaoke ở Tsukuba.

Đột nhiên mình để ý thấy giữa hồ có hai cô gái trẻ đang loay hoay chèo thuyền , và thay vì đi thẳng, thuyền của họ cứ mòng mòng một chỗ. Cả hai có vẻ đã mất hết kiên nhẫn, quay sang cãi nhau nảy lửa, còn mình thì bụm miệng cười.

Nhưng đến khi hóa đơn được mang ra - Michael khăng khăng đòi trả tiền, mặc dù mình đã nói đi nói lại là bữa hôm nay do mình mời, để cám ơ món quà của anh cho bệnh viện Genovia - mọi chuyện bắt đầu mất kiểm soát thực sự.

Hoặc có thể nó đã mất kiểm soát từ đầu giờ chiều rồi - một cách chậm rãi - nhưng mình không để ý. Mà hình như cuộc đời mình luôn trớ trêu như vậy.

Khi bọn mình đứng ngoài nhà thuyền đợi xe, Michael hỏi mình có kế hoạch gì sau đó không và mình thú thật là không (cho tới cuộc hẹn với bác sĩ Knutz, nhưng tất nhiên là mình không nói cho anh ấy biết. Có thể một ngày nào đó nhưng không phải hôm nay).

"Vậy là em rảnh cho tới 4 giờ đúng không? Tốt!" - Michael bất ngờ nắm lấy tay mình - "Chúng ta có thể tiếp tục ăn mừng".

"Ăn mừng kiểu gì nữa ạ?" - hỏi xong mới thấy mình ngớ ngẩn. Chắc do ảnh hưởng của việc đứng gần Michael như thế. Mình gần như không ý thức được mọi chuyện xung quanh, nói gì tới việc nghĩ xem bọn mình sẽ đi đâu và ăn mừng thế nào.

"Em đã bao giờ thử ngồi trên cỗ xe đó chưa" - Michael hỏi.

Anh ấy dắt mình ra chỗ mấy cỗ xe ngựa từ lúc nào không hay. Nói chung, dạng xe ngựa này chạy nhan nhản trong Công viên Trung tâm, chủ yếu để phục vụ khách du lịch.

Thật lãng mạn làm sao! Không hề sến tẹo nào. Tina và mình vẫn thường mơ tới một ngày được cùng người yêu đi dạo trên cỗ xe đó.

"Tất nhiên là chưa rồi" - mình kêu lên, vờ như kinh hãi - "Mấy cái đó chỉ dành cho khách du lịch thôi! Hội PETA còn đang vận động đề nghị cấm lưu hành loại xe này. Mà chỉ các đôi yêu nhau mới hẹn hò trên đó".

"Hay lắm" - Michael chìa tay đưa cho cô đánh xe một ít tiền và kéo tay mình - "Bọn mình sẽ đi một vòng dạo quanh công viên. Chú Lars, chú ngồi ghế trước nhé. Và đừng có quay người lại".

"Khônggggg!" - mình hơi lùi lại, mím cười khi nhìn thấy khuôn mặt hài hước của cô đánh xe trong bộ váy đồ xộ, diêm dúa thời xưa. Và rồi mình buột miệng nói ra cái lý do mà mình chưa từng thổ lộ với ai (trừ Tina, tất nhiên) vì sợ bị gọi là hâm - "Em sẽ không leo lên đó đâuuuu! Như thế thật độc ác với lũ ngựa".

Cô đánh xe có vẻ hơi khó chịu khi nghe thấy câu nói đó của mình.

"Tôi chăm sóc bầy ngựa của mình rất chu đáo" - cô nói giọng lạnh tanh - "Có khi còn cẩn thận hơn nhiều khi cô chăm sóc lũ thú cưng ở nhà, cô gái trẻ ạ".

Làm mình thấy tội lỗi vô cùng. Thêm vào nữa, Michael nhìn mình như muốn nói Thấy chưa, em đã làm tổn thương cô ấy rồi. Giờ thì em phải leo lên đó thôi.

Mình thực lòng không muốn chút nào. Thật đấy!

Chẳng phải vì mấy cỗ xe này quá sến và chỉ dành cho khách du lịch mình, hay là vì mình sợ có ai đó sẽ nhìn thấy và cười nhạo (bởi lâu nay mình vẫn luôn mơ ước được đi dạo quanh thành phố trên cỗ xe ngựa như thế này). Mà bởi... vì nó quá lãng mạn! Lại còn với một người không phải bạn trai của mình!

Tệ hơn nữa, anh ấy từng là bạn trai cũ của mình! Và là người, trước khi tới đây hôm nay, mình đã thề thốt là sẽ không ngồi cạnh hay có bất cứ cử chỉ thân thiện nào.

Nhưng nhìn cái cách Michael âu yếm chìa tay ra chờ đợi như thế kia làm sao mình có thể từ chối cho nổi. Hơn nữa ánh mắt anh như muốn nói Thôi mà em, chỉ là một cuộc dạo chơi vòng quanh công viên thôi. Có gì phải lo chứ?

Mà cũng đúng. Bọn mình chỉ đi dạo quanh công viên, chuyện gì có thể xảy ra chứ?

Mình đã ngó quanh nãy giờ rồi, không thấy có bóng dáng tay paparazzi nào hết.

Cái ghế bọc nhung đỏ ở cỗ xe phía sau trông cũng khá rộng rãi, bọn mình hoàn toàn có thể cùng ngồi mà không sợ đụng chạm gì hết. Có khi còn đủ rộng để mùi hương trên tóc anh không bay qua được chỗ mình ý chứ!

Ngoài ra, một đứa con gái New York chính hiệu như mình chắc sẽ khó xiêu lòng bởi mấy trò lãng mạn kiểu này lắm. Mặc dù trong vở Hoàng tử của lòng dân của J.P mình được mô tả như là một đứa con gái yếu ớt, suốt ngày trông chờ vào sự giúp đỡ của người khác ( một sự xuyên tạc lố bịch!), nhưng thực tế mình khá bản lĩnh và cứng rắn. Mình còn sắp trở thành tiểu thuyết gia có sách được xuất bản cơ mà!

Vì thế mình đành cười xoà, theo kiểu OK, thôi thì cứ thử một lần cho biết, vịn vào tay Michael và leo lên trên xe. Trong khi đó chú Lars trèo lên ngồi cạnh cô đánh xe. Và rồi cuộc dạo chơi của bọn mình bắt đầu...

Mình đã nhầm.

Cái ghế không hề rộng như mình tưởng.

Và mình không hề cứng rắn tẹo nào.

Cho đến giờ mình vẫn không hiểu chuyện đó xảy ra như thế nào. Chỉ biết đó là nó xảy ra gần như ngay lập tức, sau khi xe bắt đầu khởi hành. Mới một phút trước, Michael và mình còn đang thoải mái ngồi cạnh nhau, Không hề Hôn Nhau... vậy mà chỉ vài giây sau... hai đứa đã ở trong vòng tay của nhau. Chìm đắm trong nụ hôn dài tưởng chừng như bất tận. Giống như hai kẻ chưa được hôn bao giờ.

Hay nói chính xác hơn là giống như hai người yêu nhau say đắm lâu ngày mới được gặp lại, thành ra bao nhớ nhung, khao khát bấy lâu được dồn hết vào những nụ hôn nồng cháy.

Và họ cứ hôn nhau mãi. Rất nhiều lần. Bù lại cho quãng thời gian xa nhau suốt 21 tháng dài đằng đẵng.

ĐÚNG VẬY. BỌN MÌNH HÔN NHAU SUỐT DỌC CON ĐƯỜNG BĂNG QUA HƠN 20 TOÀ NHÀ. GIỮA THANH THIÊN BẠCH NHẬT. TRÊN MỘT CHIẾC XE NGỰA THỜI TRUNG CỔ.

Không hiểu khi đó mình đã nghĩ gì nữa. Ai đó hoàn toàn có thể nhìn thấy bọn mình. VÀ CHỤP ẲNH !!!!!

Một phút trước mình còn đang mải mê tận hưởng không khí trong lành, mát mẻ và thanh bình của Công viên Trung tâm với những thảm cỏ xanh mướt, tiếng chim kêu ríu rít, tiếng trẻ em chơi đùa, chạy nhảy... vậy mà nhoáng một cái...

OK, mình thừa nhận là cũng tại Michael ngồi SIÊU GẦN bên mình cơ.

Tay anh choàng qua ôm lấy vai mình lúc xe ngựa hơi chồm lên để xuất phát. Nhưng phản ứng đó rất bình thường, Michael chỉ tốt bụng giữ cho mình không bị lao về phía trước thôi. Một việc mà bất kỳ người bạn nào - là con trai - cũng sẽ làm khi ngồi xe ngựa cùng bạn-là-con-gái.

Chỉ có điều sau khi xe đã trở lại bình thường, anh vẫn không có ý định thu tay về.

Và rồi mình ngửi thấy mùi hương quen thuộc, khó cưỡng lại ấy.

Mình vội quay sang để nói với Michael - một cách lịch sự nhất có thể, đúng như bà vẫn dạy trong các bài học làm công chúa - rằng chuyện giữa hai bọn mình là không thể. Giờ mình đang hẹn hò với J.P nên mình không thể làm điều gì gây tổn thương hay có lỗi với J.P. Anh ấy đã ở bên cạnh mình vào lúc mình đau khổ nhất. Vì thế Michael nên từ bỏ ý định đó đi, nếu có.

Nhưng mình đã không thể thốt ra những lời đó.

Bởi khi vừa quay sang định nói với Michael, mình thấy anh đang nhìn mình và mình không thể không nhìn lại và thấy ánh mắt anh như đang tha thiết muốn hỏi một điều gì đó. Mà mình không dám chắc câu hỏi đó là gì.

Nhưng mình nghĩ mình có thể đoán ra.

Và mình đã trả lời lại một cách nhiệt tình, khi anh cúi xuống hôn lên môi mình.

Như mình đã nói ở trên, hai đứa ôm hôn nhau không biết trời trăng gì nữa, suốt dọc con đường băng qua hơn 20 toà nhà. Hoặc hơn. Trước giờ mình vốn dốt toán mà.

Cũng may chú Lars đã làm theo lời Michael dặn và không một lần quay lưng lại nhìn.

Chỉ khi cỗ xe dừng lại mình mới choàng tỉnh và ý thức được mình đang ở đâu. Có lẽ tại không còn bị thôi miên bởi tiếng bước chân đều đều của mấy con ngựa. Hoặc cũng có thể vì cú ghìm cương dừng xe đã khiến cho hai đứa bổ nhào ra khỏi ghế.

"Ôi Chúa ơi!" - mình thảng thốt nhìn Michael, sực nhớ tới chuyện vừa xảy ra.

Ôm hôn thắm thiết với một chàng trai không phải là bạn trai mình. Trong một khoảng thời gian khá dài.

Điều đáng sợ nhất là mình lại thích cái cảm giác đó mới chết chứ. Rất rất thích là đằng khác. Sức mạnh của nhóm gene MHC quả là kinh khủng. Không gì có thể chống đỡ nổi!

Và mình dám nói là Michael cũng có chung cảm giác như mình.

"Mia" - mắt anh cúi xuống nhìn mình đắm đuối. Mình có thể cảm nhận được trong ánh mắt ấy đang chứa chan một thứ tình cảm mà mình không dám nói ra lúc này. Tay anh giơ lên âu yếm vuốt tóc mình - "Em cần phải biết một chuyện. Em cần phải biết là anh y..."

Nhưng mình đã kịp giơ tay lên chặn miệng anh, như đã làm với Tina hôm trước. Bàn tay mà mới mấy tiếng trước vẫn còn đeo chiếc nhẫn kim cương 3 cara. Do một anh chàng khác tặng.

Mình lắc lắc đầu: "ĐỪNG NÓI CÂU ĐÓ!"

Bởi vì mình biết chắc anh định nói câu gì.

Sau đó mình đứng dậy gọi với lên: "Chú Lars, chúng ta về thôi. Ngay bây giờ".

Ngay lập tức chú Lars nhảy xuống, đỡ mình ra khỏi xe. Và hai chú cháu đi về phía đậu xe limo.

Mình chui tọt vào trong xe, không hề ngoái đầu nhìn lại.

Không một lần luôn.

Vừa có tin nhắn của Michael. Nhưng mình quyết không mở tin nhắn ra đọc. Mình sẽ KHÔNG đọc.

Bởi vì mình không thể làm như vậy với J.P. Mình không thể.

Nhưng Chúa ơi... mình yêu Michael vô cùng.

Ơn Chúa, cuối cùng cũng đã tới nơi.

Hôm nay bác Knutz và mình sẽ có hàng tá chuyện để nói.

Thứ Sáu, ngày 5 tháng 5, 6 giờ chiều, trên xe limo từ chỗ bác sĩ Knutz về nhà

Khi mình bước vào văn phòng bác sĩ Knutz chiều nay thì thấy bà đã có mặt ở đó rồi. Đây đâu phải lần đầu tiên.

Tại sao? Tại sao? Tại sao? TẠI SAO bà cứ liên tục tìm cách phá vỡ cái nguyên tắc bảo mật thông tin giữa bác sĩ và bệnh nhân thế nhỉ? OK, cứ cho là vì hôm nay là buổi điều trị cuối cùng của mình ở văn phòng bác sĩ Knutz đi nhưng bà có mặt ở đây cũng có giải quyết được vấn đề gì đâu. Chỉ vì mình đã từng rủ bà tham gia một vài buổi điều trị của mình không có nghĩa là bà được quyền đến BẤT CỨ LÚC NÀO bà thích.

Bà lấy lý do rằng đây là nơi duy nhất bà biết có thể tìm thấy mình ( thật phí là mấy phút trước bà không chịu nhìn ra ngoài cửa sổ căn hộ trên tầng áp mái của bà. Đảm bảo bà sẽ nhìn thấy cảnh cô cháu gái rượu đang mải mê ôm hôn một anh chàng không phải là bạn trai của cô ta, trên cỗ xe ngựa chạy vòng quanh Công viên Trung tâm).

Bà lấy lý do thế thì mình chịu rồi.

"Nhưng nói gì thì nói bà cũng không nên có mặt ở đây" - mình hậm hực.

Tất nhiên là bà lờ lớ lơ như không nghe thấy lời mình. Bà nói bà muốn biết liệu cái tin mình sắp xuất bản cuốn tiểu thuyết lãng mạn kia có đúng không và nếu đó là sự thật thì tại sao mình nỡ làm chuyện xấu hổ đó với gia đình và dòng họ...

"Cháu làm như thế có khác gì ám sát ta hả Mia?" - bà chì chiết - "Có thiếu gì cách sao cháu không chọn, mà đi chọn cái cách phá hoại thanh danh của ta, một cách từ từ, trước mặt bạn bè của ta như thế? Sao cháu không được bằng một phần của Bella Trevanni Alberto, luôn biết nghe lời bà của mình, cơ chứ???"

Aaaaaaa, đầu mình còn chưa đủ thứ phải lo lắng hay sao...

Và rồi bà chuyển sang ca thán vụ trường Sarah Lawrence (thêm một lần nữa): "Ta biết cháu sẽ đưa ra quyết định cuối cùng sau ngày bầu cử (và prom). Nhưng nếu cháu chịu chọn trường Sarah Lawrence, ngôi trường chắc chắn ta sẽ chọn nếu ngày ấy quyết định theo học Đại học, thì mọi chuyện sẽ ổn thoả cả".

Mình vò đầu tức tối chạy vụt qua mặt bà, chui tọt vào trong văn phòng của bác Knutz, để khỏi phải nghe thêm một lời cằn nhằn nào của bà. Nhiều khi bà có những phát ngôn khiến người khác chỉ muốn nổi sung, nhất là khi mình đang bị khủng hoảng trầm trọng như thế này (sau sự cố vừa rồi với Michael).

Bác Knutz trái lại, rất bình tĩnh nghe mình trút bầu tâm sự - về vấn đề giữa mình với bà: "Ta rất tiếc khi cháu cảm thấy như vậy. Nhưng dù sao hôm nay cũng là buổi điều trị cuối cùng của cháu ở đây, vì thế cháu không phải lo sự việc như thế lại xảy ra một lần nào nữa. Nhưng nếu cháu muốn, ta có thể nói chuyện với bà cháu".

Vô ích thôi, bác ơi!

Rồi bác chăm chú nghe câu chuyện của mình với Michael và hỏi một câu rất không liên quan: "Thế cháu đã suy nghĩ những gì ta nói tuần trước về con ngựa Sugar chưa?"

"Dạ?"

"Bởi vì... như ta đã nói, đôi khi một quan hệ trông rất hoàn hảo trên giấy tờ lại không hề tốt đẹp như ngoài đời thực. Giống như con Sugar có vẻ là một con ngựa hoàn hảo trên giấy tờ nhưng thực chất nó cũng chỉ bình thường như bao con ngựa khác".

CON SUGAR! Mình thì đang dốc hết ruột gan kể lể về mối quan hệ phức tạp của mình với hai chàng trai (và người bà khó tính), vậy mà bác Knutz không nói được gì khác ngoài cái con ngựa ngu ngốc kia.

"Bác Knutz" - mình nói - "Chúng ta có thể nói về chuyện gì khác ngoài bò với ngựa không?".

"Tất nhiên rồi, Mia".

"Bố mẹ bắt cháu phải đưa ra quyết định cuối cùng về chuyện chọn trường, sau khi cuộc bầu cử của bố cháu chấm dứt - và cả buổi Prom nữa. Nhưng cháu không thể quyết định được. Cháu có cảm giác tất cả những trường chịu nhận cháu chỉ vì cháu là một công chúa...".

"Nhưng cháu không thể chắc chắn điều đó mà".

"Đúng là vậy. Nhưng với số điểm SAT lẹt đẹt như thế, rõ ràng là...".

"Mia, chúng ta đã nhiều lần nói về chuyện này rồi" - bác Knutz cắt ngang - "Ta đã bảo cháu phải cố gắng tập trung, đừng để cho những chuyện cháu không thể kiểm soát ám ảnh. Ngược lại, cháu cần phải làm gì nhỉ?".

Mình ngước nhìn những bức tranh trên tường sau lưng bác, một bầy ngựa đang chạy tung tăng trên thảo nguyên. Trong suốt 21 tháng vừa qua, mình đã ngắm bức tranh đó mấy tỉ lần rồi, và lần nào cũng thầm mong cho nó rơi bẹp xuống. Không đến nỗi làm ai bị thương, nhưng đủ mạnh để khiến bác ý giật mình.

"Chấp nhận những điều mà cháu không thể thay đổi" - mình nói - "Và cầu nguyện xin Chúa ban cho sức mạnh và lòng dũng cảm để thay đổi những thứ trong khả năng của cháu, cũng như trí thong minh và sự sáng suốt để nhận ra sự khác biệt".

Vấn đề là... mình biết bác ấy nói đúng. Đó gọi là Lời cầu nguyện thanh thản, và nó giúp cho con người tìm lại được sự cân bằng trong cuộc sống (thường thì phương pháp này chỉ áp dụng cho những người cai rượu, nhưng có lẽ nó cũng sẽ có tác dụng với một đứa dễ-hoảng-hốt như mình).

Nhưng bản thân mình cũng tự ngộ ra được chân lý đó!

Giờ mình chỉ biết rằng mình đã 18 tuổi và mình sắp tốt nghiệp. Không chỉ tốt nghiệp trung học hay các bài học làm công chúa vời bà, mà còn cả những buổi điều trị tâm lý với bác Knutz. Cũng chẳng phải mình đã hoàn thiện bản thân hay gì hết, bởi Chúa biết mình vẫn chưa đạt được cảnh giới đó... Và mình cũng ngờ rằng trên đời này có ai làm được điều đó lắm. Trong khi vẫn muốn được coi là người bình thường biết suy nghĩ.

Mình mới nhận ra một sự thật: không ai có thể giúp mình. Bởi các vấn đề của mình quá rối rắm Kể cả bác sĩ tâm lý giàu kinh nghiệm đến mấy cũng sẽ bó tay với một ca "tai nạn" như mình. Này nhé, từ một đứa con gái Mỹ dưới mức bình thường đột nhiên phát hiện ra mình là công chúa của một nước nhỏ giữa lòng châu Âu, mẹ thì kết hôn với thầy giáo Đại số, bố thì thay hết bạn gái này đến bạn gái khác, cô bạn thân nhất thì không thèm nói chuyện cùng, bạn trai cũ thì càng ngày càng quyến rũ khiến cô không kiềm lòng nổi và đã hôn anh đắm đuối trên xe ngựa lúc đi dạo trong Công viên Trung tâm, còn anh bạn trai hiện tại thì đem mấy chuyện riêng tư của cô ra dựng thành kịch, và cô có một người bà cực kỳ lập dị.

Từ nay mình sẽ phải tự mình giải quyết mọi vấn đề. Và mình nghĩ là mình làm được.

Nhưng mình không muốn làm cho bác Knutz phật ý, bởi vì bác ý đã giúp đỡ mình rất nhiều trong quá khứ. Vì thế mình chỉ nói: "Bác Knutz, bác đọc tin nhắn này cùng cháu nhé?"

"Rất sẵn sang" - bác mỉm cười hiền hậu.

Và rồi hai bác cháu mình cùng mở tin nhắn ra đọc.

Tin nhắn viết:

Mia, anh sẽ không nói lời xin lỗi. Anh sẽ đợi em. Yêu em, Michael.

Wow.

Và... wow.

Đến bác Knutz cũng phải công nhận với mình. Mình có cảm giác tim mình đang đập càng lúc càng nhanh, nghe như kiểu Mi-chael, Mi-chael, Mi-chael.

"Ái chà" - bác Knutz gãi gãi cằm - "Anh chàng này thẳng thắn thật. Vậy... giờ cháu định tính sao đây?"

"Ý bác là sao?" - mình ỉu xìu nói - "Cháu chẳng tính toán gì hết. Cháu sẽ vẫn hẹn hò với anh J.P thôi".

"Nhưng cháu không thấy hấp dẫn bởi cậu ta cơ mà".

"Cũng... có mà" - mình ngập ngừng cãi. Sao bác ý biết nhỉ? Mình chưa bao giờ thú nhận điều đó với bất kỳ ai, kể cả bác Knutz - "Hay nói chính xác hơn là... cháu đang cố tìm".

Cái này thuộc về phạm trù khoa học. Mà mình thì chúa dốt mấy môn khoa học.

Nhưng vẫn có nhiều cách để vượt qua được nó. Như Kenneth Showalter - có thể gọi là một nhà khoa học - đã làm. Mình cần phải tìm ra cách chế ngự lại tình cảm của mình với Michael, đẩy lùi mọi cảm giác mà nhóm gene MHC gây ra ình. Bởi vì mình không thể làm tổn thương J.P. Mình không thể. Anh ấy đối xử với mình quá tốt.

"Mia" - bác Knutz nhìn đồng hồ thở dài - "Vậy là chúng ta chưa thể kết thúc trong hôm nay đúng không?"

Úi, tất nhiên là kết thúc được rồi chứ. Không phải bàn cãi gì nữa.

"Cháu không thể chia tay một người hoàn hảo và tốt bụng như J.P" - mình phân trần. Liệu mình có nên kể cho bác ý nghe vụ bố gọi mình là một đứa chảnh choẹ không nhỉ? - "Chỉ vì bạn trai cũ nói muốn quay trở lại với cháu".

"Cháu không những có thể mà còn bắt buộc phải làm như thế, nếu cháu vẫn còn yêu anh bạn trai cũ đó" - bác Knutz nói - "Nếu không sẽ không công bằng với anh chàng hoàn hảo, tốt bụng kia".

"Ôi giời ơi!" - mình bần thần - "OK, giờ cháu không biết phải làm sao cho phải nữa".

"Cháu biết" - bác Knutz động viên mình - "Và cháu sẽ làm điều đó vào thời điểm thích hợp. Nói về chuyện thời gian mới nhớ... cuộc hẹn của chúng ta cũng đến lúc kết thúc rồi".

AAAAAAAAAAA!!!!

Bác ý vừa nói gì cơ? Mình sẽ biết phải làm gì vào thời điểm thích hợp á? Chịu thôi!!!!

Điều duy nhất mình muốn làm bây giờ là: chuyển sang sống ở Nhật, ngày ngày gọi đồ ăn nhanh giao tới tận cửa dưới danh nghĩa của một người khác (Daphne Delacroix).

Thứ Sáu, ngày 5 tháng 5, 8 giờ 30 tối, ở nhà

Tina vừa gọi,cậu ấy muốn biết cuộc hẹn hò trưa nay của mình và Michael thế nào.Trước đó cô nàng đã gọi mấy lần rồi nhưng mình không nghe máy(cả J.P cũng gọi vài cú).Mình vẫn chưa dám đối mặt với hai người họ bởi mặc cảm tội lỗi.Làm sao mình có thể kể cho Tina nghe chuyện đó?

Làm sao mình có thể nói chuyện bình thường với J.P như trước được nữa? Trong khi không sớm thì muộn mình cũng sẽ phải giáp mặt với họ. Nhưng... chưa phải lúc này.

Mình cũng không hề đả động gì tới chuyện đó với Tina.

"Ừm, bữa trưa cũng ok" - mình giả vờ như không hề có chuyện hai đứa đi dạo trên cỗ xe ngựa cổ hay chuyện hai đứa ôm nhau thắm thiết suốt cả quãng đường... Vì thế cũng không hề có chuyện về cái tin nhắn cuối cùng kia của Michael.

CHÚA ƠI! Con đúng là một đứa con gái lẳng lơ!

"Thật à Mia?" - giọng Tina phấn khởi thấy rõ - "Tuyệt quá! Vậy còn cái vụ nhóm gene MHS kia thì sao?"

"Hử? À, à... ý cậu nói nhóm gene MHC ý hả? Ừm, cũng ổn. Mọi thứ đều nằm trong sự kiểm soát".

Lẳng lơ và ĐIÊU TOA!

"Vậy sao?" - cậu ấy có vẻ không tin lời mình lắm thì phải - "Vậy thì tốt rồi, Mia. Từ nay cậu và anh Michael có thể làm bạn với nhau mà không phải ngại ngùng gì nữa".

"Tất nhiên rồi" - mình nói (Lời nói dối thứ 12 của Mia Thermopolis) - "Không thành vấn đề".

"Nếu cậu nói vậy" - Tina ngập ngừng nói tiếp - "Chỉ có điều..."

"Sao?" - mình hỏi mà lòng phập phồng lo sợ. Không lẽ cậu ấy đã nghe được điều gì? Không lẽ Lana và Trishe rút cuộc đã tự chèo thuyền được vào bờ và bám theo bọn mình? Mình mới nhận được tin nhắn của Lana, nhưng không hiểu gì bởi chỉ toàn kí tự chẳng liên quan: )($#!

... Làm mình cứ tưởng cô nàng đang ở Nobu nhảy nhót và bấm nhầm điện thoại nữa chứ. Tối thứ Sáu nào cậu ấy và đám bạn chẳng lượn lơ khu đó.

"Mình vừa buôn với Boris" - Tina nói - "Và cậu ấy thúq nhận với mình một chuyện... ừm, có lẽ cậu sẽ cười phá lên khi nghe chuyện này nhưng mình nghĩ cậu cũng nên biết... rằng trong suốt thời gian ở bên Nhật, anh Michael đã nhờ Boris... để mắt tới cậu giùm anh ý. Những lúc hai cậu có chung tiết ở lớp Năng khiếu và Tài năng... Không thể tin được là Boris giấu mình chuyện này suốt gần hai năm qua. Vì anh Michael đã dặn cậu ấy không được kể ình. Xem ra họ còn thân thiết hơn là mình tưởng. Boris còn nói cậu ý nghĩ là anh Michael yêu cậu vô cùng, và trước giờ vẫn luôn là vậy. Cho dù hai người đã chia tay nhưng anh ấy chưa bao giờ một giây một phút nào hết yêu cậu. Có lẽ anh ấy nghĩ rằng thật không công bằng khi bắt cậu phải đợi anh ấy suốt quãng thời gian anh sang Nhật để chứng tỏ cho bố cậu và mọi người thấy anh hoàn toàn xứng đáng với cậu... Ôi Chúa ơi, chuyện này thật... thật lãng mạn quá đi!!!".

Mình phải để xa máy ra một chút, khi nước mắt bắt đầu rơi lã chã. Mình không muốn để Tina nghe thấy tiếng thút thít của mình.

"Ờ, chuyện đó quả đúng là lãng mạn thật".

"Không phải Boris có ý rình mò gì cậu đâu" - Tina phân bua - "Mình cũng chưa bao giờ kể cho cậu ấy nghe về những điều cậu nói với mình. À, tí quên, Boris còn kể ình lý do tại sao anh Michael rời bỏ bữa tiệc sinh nhật của cậu nửa chừng như thế, ngay khi anh J.P rút chiếc nhẫn kim cương ra. Đúng như mình suy đoán.... bởi vì anh ấy không thể chịu đựng nổi khi phải chứng kiến cậu trao nhẫn hẹn ước với một anh chàng khác. Mặc dù Boris không nói hẳn ra nhưng mình nghĩ anh Michael cũng chẳng ưa gì anh J.P, nhất là khi giờ cậu đang hẹn hò với anh ấy. Tất cả là bởi vì anh ấy đang ghen!!! Ôi lãng mạn chết đi được ý!!!!"

Cả khuôn mặt mình giờ đã chan hoà nước mắt. Nhưng mình cố vờ như không có gì xảy ra.

"Ờ, ờ thế à? Công nhận!"

"Mà này, anh ấy không hề đả động gì về chuyện đó lúc hai người đi ăn trưa nay à?" - Tina đột nhiên hỏi - "Dù chỉ là một lời giải thích hay biện hộ?"

"Không" - mình cố kìm nén không khóc nấc lên - "Tina, giờ mình đang là bạn gái của anh J.P mà. Mình sao có thể làm điều gì có lỗi với anh ý được?"

Lại nói dối rồi!

"À, ừ... tất nhiên rồi. Cậu không phải loại con gái đó".

"Ừm... mình phải đi đây. Tối nay phải ngủ sớm để mai còn xinh đẹp đi dự prom chứ".

"Chính xác!" - Tina reo lên - "Mình cũng thế! Mai gặp nhau nhá".

"Ừ, mai gặp" - nói rồi mình cúp máy.

Và ngồi bệt xuống đất khóc nức nở như một đứa trẻ con suốt hơn 10 phút, cho tới khi mẹ thảng thốt chạy vào, mặt đầy lo lắng: "Sao thế con?"

"Mẹ ôm con đi" - mình mếu máo chìa tay ra.

OK, mình đã 18 tuổi và theo luật thì mình đã là người lớn nhưng điều đó không có nghĩa là mình không thể bò vào lòng mẹ, nằm im trong vòng tay mẹ suốt hơn 10 phút, cho tới khi Rocky chạy tới phụng phịu: "CHỊ không phải là em bé! Em mới là em bé!".

Mẹ âu yếm vuốt tóc mình, cười với Rocky: "Con nhường chị nhé. Cho chị làm em bé một tí".

Cậu nhóc thần mặt ra suy nghĩ một hồi, sau đó cuối xuống vỗ vỗ lên mà mình nựng như thật: "OK, em bé ngoan!".

Bỗng dưng tâm trạng mình thấy đỡ hơn hẳn.

Dù chỉ là một tí xíu.

Thứ Bảy, ngày 6 tháng 5, 1 giờ sáng, ở nhà

Mình vừa nhận được email của J.P:

Mia,

Anh đã cố gọi cho em nhiều lần nhưng em không chịu bắt máy. Anh biết có lẽ giờ em đang rất giận anh, nhưng xin em hãy để cho anh nói nốt những lời cần nói... Anh biết em yêu cầu anh đừng làm như thế nhưng dù sao anh cũng đã kể cho chú Sean nghe về cuốn sách của em. Đừng giận anh nhé! Anh làm như vậy là vì anh yêu em và anh luôn mong muốn những điều tốt đẹp nhất dành cho em.

Nếu em biết được chú Sean vừa gọi và nói gì với anh chắc em sẽ thấy việc anh kể cho chú ý nghe là đúng. Chú Sean là bạn rất thân với Giám đốc Nhà xuất bản Sunburst (chắc em không còn lạ gì về NXB này. Họ đã xuất bản những cuốn tiểu thuyết nổi tiếng được review trên tờ New York Times và chuyển thể thành phim điện ảnh). Họ RẤT MONG được xuất bản cuốn sách của em (miễn là em chịu dùng cái tên Công chúa Amelia Renaldo xứ Genovia). Chú Sean nói họ sẵn sàng trả ¼ triệu đôla cho bản quyền cuốn sách đó.

Quá tuyệt phải không Mia? Em không nghĩ là cần phải xem xét lại lời đề nghị hôm trước chứ? Cái giá họ đưa ra chỉ bằng móng chân của bên Sunburst đưa ra.

Anh đã rất cố gắng. Hy vọng là em hài lòng.

Ngủ ngon nhé! Và... anh rất mong chờ buổi tối ngày mai.

Anh yêu em

J.P

OK, về lý thuyết mà nói, mình nên nhận lời đề nghị của bên Sunburst. ¼ triệu đôla chứ có ít đâu... Cả một núi tiền đối với Quỹ Hoà bình Xanh. Chỉ có điều... nhà xuất bản Sunburst thậm chí còn chưa hề đọc cuốn sách của mình. Làm sao họ biết được là nó hay hay dở, chất lượng của nó có đủ để đem ra xuất bản hay không??? Họ chịu xuất bản chỉ vì tên tuổi của mình.

Ma mình thì chúa ghét điều đó. Như thế có khác gì... sáng tác một vở kịch về chính bạn gái của mình, một cô công chúa.

Mình biết đám hải cẩu con và những khu rừng đới sẽ phải hứng chịu hậu quả vì sự ích kỷ này của mình nhưng...

Mình không thể gật đầu với một hợp đồng xuất bản như thế. MÌNH KHÔNG THỂ.

Mình đúng là một kẻ thất bại. Thất bại hơn bất cứ một người nào trên hành tinh này.

Thứ Bảy, ngày 6 tháng 5, 10 giờ sáng, ở nhà

Cả đêm qua mình không nghĩ được điều gì ngoài J.P và số phận của đám hải cẩu con nếu mình không chấp nhận số tiền nhuận bút của nha xuất bản Sunburst.

Và tất nhiên là về Michael nữa.

Chắc tổng cộng mình ngủ giỏi lắm được 2-3 tiếng là cùng. Thật kinh khủng!

Nói chung là mình tỉnh dậy với cái đầu đau như búa bổ, và vẫn không biết phải làm thế nào với hai anh chàng này. Cũng còn may có cái tin bố đang bằng với số phiếu của anh René gỡ lại.

Theo như những gì mình đọc được trên báo chí sáng nay, tất cả các kênh thông tấn xã đều cho rằng chính đoạn clip quảng cáo của Lilly (mặc dù tất nhiên là họ không nói tên cậu ấy ra) và thiết bị phẫu thuật tiên tiến vào hàng bậc nhất hiện nay mà anh Michael đã quyên tặng cho bệnh viện Hoàng gia Genovia đã giúp bố có một cuộc bứt phá ngoạn mục như vậy.

Không thể tin nổi: nhà Moscovitz đã cứu bố một bàn thua trông thấy. Giúp bố có hy vọng giành được chiếc ghế Thủ tướng của Genovia.

Nhưng nghĩ lại thì... trước giờ có cái gì mà anh em nhà đó không thể làm được một khi hạ quyết tâm đâu?

Lần nào họ chẳng thành công.

Thật đáng sợ!

Cuộc bỏ phiếu sẽ kết thúc vào trưa hôm nay, giờ Mỹ (tức là 6 giờ chiều bên Genovia). Còn hai tiếng nữa. Thầy G đang rán bánh trong bếp (hình tròn chứ không phải hình trái tim như hôm trước) trong khi mẹ và mình thấp thỏm chờ đợi ngoài phòng khách.

Mình liên tục lẩm bẩm xin Chúa phù hộ cho bố.

Không thể nào có chuyện anh René giành chiến thắng đâu. Không bao giờ. Dù người dân Genovia có dốt nát đến mấy thì họ cũng hiểu được điều đó.

Oé, hôm nay là ngày bầu cử cũng có nghĩa là... tối nay là prom. Và mình buộc phải tham dự... Không thể trốn tránh được.

Chưa bao giờ trong cuộc đời mình lại chán ghét đi dự prom như thế.

À, cả chuyện trở thành công chúa nữa.

Thứ Bảy, ngày 6 tháng 5, buổi trưa, ở nhà

Họ đã đóng hòm phiếu.

Bố vừa gọi.

Số phiếu của hai bên sát nút nhau, còn quá sớm để tuyên bố điều gì.

Biết thế không ăn cố thêm mấy cái bánh. Tự dưng bụng mình nôn nao rất khó tả.

Thứ Bảy, ngày 6 tháng 5, 1 giờ chiều, ở nhà

Bà đang ở đây. Cùng với anh Sebastiano và đống váy cho buổi prom tối nay mà đáng ra mình phải đến chỗ bà để chọn. Bà nói đó là lý do tại sao bà phải đích thân tới nhà mình.

Nhưng mình biết thừa bà đến vì không muốn ngồi đợi kết quả một mình trong phòng ở khách sạn Plaza.

Mình rất hiểu cảm giác hiện giờ của bà.

Tất nhiên là Rocky nhảy tưng tưng vui sướng khi nhìn thấy bà: "Bà! Bà!" - và hôn gió bà lia lịa, như cách bà vẫn dạy. Bà giả vờ chộp lấy chúng và để vào tim.

Công nhận, khi ở bên lũ trẻ con, bà như là một người khác hẳn.

Mọi người đang căng thẳng cùng nhau ngồi chờ chuông điện thoại kêu.

Thật không khác gì tra tấn.

Thứ Bảy, ngày 6 tháng 5, 6 giờ chiều, ở nhà

Vẫn chưa có tin gì từ bố.

Mình đành phải đứng dậy cáo lui. Chuẩn bị váy xống cho buổi tối nay. Chú Paolo đến từ lúc nãy, tay xách nách mang đủ thứ dụng cụ, đồ nghề cho mái tóc của mình. Mình còn phải tắm rửa, đắp mặt nạ, xức dầu thơm... nói chung là đủ lệ bộ, những thứ cần chuẩn bị trước buổi prom (mình cố gắng không muốn nghĩ tới vụ hậu prom vội).

Cứ khoảng 20 phút mình lại ngó đầu ra khỏi phòng gọi vọng xuống dưới nhà xem có kết quả gì chưa.

Nhưng bố vẫn chưa gọi. Không hiểu đó là tín hiệu xấu hay tốt nữa. Không ngờ số lá phiếu của hai người gần nhau tới vậy.

Cuối cùng mọi thứ cũng chuẩn bị xong xuôi và mình đã sẵn sàng để thử váy. Tóc tai cũng đã tươm tất - chú Paolo dung mấy cái cặp ghim đính kim cương và ngọc bích mà bà tặng ình nhân dịp sinh nhật, để giữ cho phần mái khỏi loà xoà vào mắt, còn phần tóc phía sau buông xoã tự nhiên.

Thôi thì đi cho nó xong chuyện, đỡ phải nghe bà và bố cằn nhằn cử nhử. Mà mình cũng không có ý định chạy lăng xăng khắp nơi chào hỏi, bắt chuyện với mọi người. Do đó không cần phải quá cầu kỳ làm gì. Không ai để ý đến mình thì càng tốt. Mình đã có quá đủ vấn đề cần phải lo rồi.

Giờ mình chỉ đang cố gắng không nghĩ tới vụ hậu prom. Trong bộ não mình, một tấm biển CẤM VÀO to uỵch được cắm tại khu vực "hậu prom". Mình quyết định rồi, cách tốt nhất để mình có thể vượt qua được buổi tối ngày hôm nay là không nghĩ quá nhiều chuyện cùng một lúc. Mình thậm chí còn viết lại cho J.P, nói "Cám ơn anh!" vì lời đề nghị của nhà xuất bản Sunburst.

Nhưng lờ đi không nói về vụ mình đã gọi điện chấp nhận lời đề nghị của bên Avon và sẽ từ chối bên Sunburst. Bởi mình không muốn lại cãi nhau vì một chuyện không đáng như thế này, nhất lại là ngay trước buổi dạ hội cuối cấp của bọn mình. Mình đã quyết định: hãy cứ tạm quẳng gánh lo âu sang một bên và cùng J.P tham dự buổi prom cuối năm thật vui vẻ.

Bởi vì đó là điều tối thiểu mình có thể làm cho anh. Mình nợ anh ý quá nhiều.

Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Không ai cần phải biết chuyện mình đã dành gần như cả ngày hôm qua để hẹn hò với bạn trai cũ, trên một chiếc xe ngựa thời trung cổ, lòng vòng quanh Công viên Trung tâm. Ngoại trừ cô đánh xe, anh bạn trai cũ và chú vệ sỹ của mình.

Hy vọng là cô đánh xe đó không nhận ra mình và nếu có nhận ra cũng không đi "buôn bán" lung tung với bên TMZ - tờ báo điện tử chuyên trị các tin lá cải về giới showbiz và những người nổi tiếng.

Nãy giờ mình cứ thay ra thay vào không biết bao nhiêu chiếc váy mà anh Sebastiano đã cất công khuân tới tận nhà ình thử. Khán giả của buổi trình diễn thời trang mini đặc biệt này gồm có bà, mẹ, thầy G, Rocky, chú Lars, anh Sebastiano và chị Ronnie nhà kế bên.

"Thật đúng là như lột xác ý, Mia! Bình thường chỉ quen nhìn em quần bò áo phông, giờ trong lạ quá!!!" - chị Ronnie cứ gọi là há hốc mồm thán phục.

Cuối cùng, tất cả đều nhất trí chọn chiếc váy ren ngắn, bó sát, màu đen - trông không có vẻ công chúa hay prom cho lắm, nhưng lại rất hợp với một đứa con gái vừa mới lừa dối bạn trai mình ngày hôm qua (mặc dù tất nhiên là không ai biết chuyện đó, trừ mình và chú Lars, và có thể là cái cô đánh xe ngựa kia).

Nếu việc ôm hôn một anh chàng khác không phải bạn trai mình bị coi là lừa dối. Còn cá nhân mình thì không nghĩ thế. Nhất là khi người đó là bạn trai cũ của mình.

Hơn nữa bọn mình cũng có làm gì quá đáng đâu, ngoài hôn nhau.

Vì thế giờ mình đang ngồi đây, bình thản đợi J.P đến đón. Sau đó hai đứa sẽ tới khách sạn Waldorf để tham dự "buổi prom trong mơ" của mình: cùng nhau gặm cánh gà rán và khiêu vũ trong nền nhạc siêu sến... không biết nên khóc hay nên cười nữa!

Có tiếng gõ cửa thì phải. Chắc không phải là... À, thì ra là mẹ.

Thứ Bảy, ngày 6 tháng 5, 6 giờ 30 chiều, ở nhà

Biết ngay mà! Làm gì có chuyện mẹ để mình đi dự prom thoải mái như thế, mà không kèm theo một bài giảng dài ngoằng ngoẵng như mẹ vẫn làm, mỗi khi mình tham dự một sự kiện trọng đại kiểu như vậy. Prom hiển nhiên không phải là ngoại lệ rồi.

"Chỉ vì con hẹn hò với J.P được gần hai năm không có nghĩa con có nghĩa vụ phải làm chuyện gì mà con không cảm thấy thoải mái, hiểu chưa? Bọn con trai thường hay gây áp lực với con gái, nói rằng họ có những nhu cầu riêng và nếu cô gái đó yêu họ thật lòng thì cần phải đáp ứng những nhu cầu đó. Nhưng mẹ nói cho con nghe, con trai sẽ chẳng chết nếu những nhu cầu đó không được đáp ứng" - mẹ thao thao bất tuyệt - "Mẹ không nói J.P là loại con trai đó nhưng ở đời không nên nói trước điều gì. Nhất là trong những buổi tiệc như prom, bọn con trai thường nghĩ ra những trò không ai lường trước được".

Mình cố gắng để không phì cười trước sự lo lắng thái quá của mẹ. Tất nhiên mình biết bọn con trai sẽ chẳng chết nếu không làm chuyện đó - mình đã học trong môn Sức khoẻ năm lớp 10 rồi. Mẹ cứ làm như mình là trẻ con không bằng. Dù gì mình cũng 18 tuổi chứ còn bé bỏng gì nữa mà không biết mấy kiến thức cơ bản này.

Hơn nữa ý tưởng làm chuyện đó với J.P là do mình nảy ra vào 2 ngày trước đây, chứ có phải do J.P ép buộc gì mình đâu.

Nhưng dù sao mẹ cũng có lý của mẹ. Mình chẳng việc gì phải làm chuyện đó với J.P nếu không thấy thoải mái. Và mình cũng định là như thế. Cách đơn giản nhất để từ chối là: chỉ cần nói KHÔNG.

Mặc dù mình không hề muốn làm tổn thương tới tình cảm của J.P.

Giá mình có thể hỏi thẳng mẹ cách để nói không với J.P nhưng nếu như vậy mẹ sẽ đoán ra ngay là mình đang có ý định LÀM CHUYỆN ĐÓ. Mà mình thì không hề muốn mẹ biết tẹo nào.

"Mà prom cũng khiến bọn con gái làm chuyện bốc đồng, chứ không phải chỉ có con trai đâu nhé. Mẹ biết con không giống như mẹ hồi trung học, nhưng mẹ hy vọng rằng tối nay nếu con định... - mặc dù mẹ không hy vọng sẽ xảy ra chuyện đó - thì cũng phải có biện pháp phòng ngừa an toàn" - mẹ nói tiếp.

"M-m-ẹ-e-e-e" - mình đỏ bừng mặt lên vì ngượng. Trong những tình huống nhạy cảm như thế này, ngoài phản ứng đó ra thì mình còn biết làm gì hơn được nữa.

"Thôi mà Mia" - mẹ nhún vai - "Bố mẹ cũng từng trải qua tuổi của con rồi. Làm gì bố mẹ chẳng đoán ra sau buổi prom tụi con sẽ đi đâu và làm gì. Sẽ chẳng ai tin là mấy đứa đi chơi bowling thâu đêm suốt sáng đâu".

Lộ tẩy rồi!

"Mẹ ơi" - mình đổi giọng - "Con... ừm... ờ... OK, con hiểu rồi. Cám ơn mẹ".

ƠN CHÚA đúng lúc đó có tiếng chuông cửa. Anh ấy đã tới.

Mình chuồn khỏi đây được rồi.

Phù, may quá.

Thoát rồi.

Mình có thể làm chuyện này. Mình có thể làm chuyện này.

Bạn đang đọc Nhật kí công chúa của Meg Cabot
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.