Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngoại truyện 3.

Phiên bản Dịch · 3799 chữ

Phụ nữ săn sóc trẻ con mặc dù từ sáng đến tối bận rộn mệt nhọc không được thanh nhàn, nhưng cũng có chỗ tốt của nó, đó chính là một khi mất tích sau đó rất nhanh sẽ được tìm ra. Hết cách rồi, con nít không tìm thấy mẹ đương nhiên sẽ náo loạn lên rồi.

Buổi tối Diệp Ba Ni tan lớp hội họa về nhà thì phát hiện mẹ vô duyên vô cớ không thấy đâu nữa, ngay cả gọi điện hỏi dì Tiểu Dương cũng không biết mẹ cậu đi đâu, tâm trạng lập tức tệ hẳn đi! Tuy không náo loạn, nhưng trạng thái này so với khóc rống còn nghiêm trọng hơn, mặc dù Chu Mai sợ tới mức e là bản thân chuyện bé xé ra to rước lấy rắc rối, nhưng cũng vẫn lần lượt gọi điện cho Diệp Thừa Trạch, Hạ Vũ và Lý Hạo Nhiên, "Trời ơi, cũng có thể là tôi chuyện bé xé ra to, có lẽ Diệp tiểu thư ở bên ngoài điện thoại hết pin rồi, chờ một lúc có thể sẽ trở về... Nhưng, cô ấy chưa bao giờ như vậy, ngay cả cơm tối Ba Ni ăn cái gì cũng không báo, gọi điện thoại hỏi Dương tiểu thư, Dương tiểu thư cũng nói tối nay cô ấy không có lịch, hẳn đã sớm về nhà rồi mới đúng... Tôi nghĩ nếu điện thoại hết pin cũng có thể mượn điện thoại người khác gọi về, cho nên có chút lo lắng...."

=====

Diệp Gia Dĩnh cảm giác mình bị đưa đến trong một nhà xưởng bỏ hoang ở khu vực ngoại thành.

Trịnh Minh Duệ thật đúng là có thiên phú làm chuyện xấu, gây mê cô xong mang ra khỏi nhà trọ, giả vờ đưa bệnh nhân đến bệnh viện gọi taxi rời đi trước, sau khi vòng quanh một vòng làm bộ đi vào bệnh viện tổng hợp đầy ắp người, sau đó dạo bên trong một vòng đi ra tiếp tục ngồi taxi đến nơi của mình đổi xe đến đây, một loạt chuyện đều làm đâu vào đấy.

Cũng không biết qua bao lâu, thuốc mê trên người Diệp Gia Dĩnh từ từ biến mất, đầu óc dần dần tỉnh táo, hai mắt đã có thể mở ra, chậm chạp chuyển động cái cổ cứng ngắc, đập vào mắt chính là một căn phòng lớn vô cùng trống trải, tường chung quanh bong ra từng mảng, cửa sổ rất cao, vừa nhìn liền biết chỉ dùng để làm chỗ ở bình thường.

Tiếp tục cử động cơ thể đau nhức, phát hiện mình nằm ở trên sô pha rách tràn ngập mùi mốc. Sau khi nhìn rõ hoàn cảnh, phản ứng đầu tiên trong đầu không phải sợ hãi, mà là: Không xong rồi!! Mất tích lâu như vậy Ba Ni sẽ bị dọa sợ!! Sau đó cảm giác sợ hãi sẽ dâng lên từng đợt.

"Minh Duệ! Trịnh Minh Duệ!"

Diệp Gia Dĩnh cố gắng hô hai tiếng thì có tiếng bước chân vang lên, sau đó cánh cửa "ken két" mở ra, Trịnh Minh Duệ đi vào, vẫn là vẻ mặt trung hậu nụ cười thân thiết, "Gia Dĩnh, cô đã tỉnh rồi."

Diệp Gia Dĩnh ôm đầu ngồi dậy, "Anh muốn làm gì? Cho dù anh muốn làm thì cũng hãy để tôi gọi điện cho Ba Ni trước đã, thằng bé không thấy tôi sẽ lo lắng, sẽ sợ!"

Trịnh Minh Duệ "chậc chậc" lắc đầu, "Gia Dĩnh, tôi có chút khó hiểu, người như cô sao có thể đối tốt với Diệp Ba Ni như vậy! Thật sự không thể nào tin được!" Sau đó rất ôn hòa từ chối yêu cầu của cô, "Không thể, bây giờ cô không thể gọi điện cho bất cứ ai."

Diệp Gia Dĩnh cố nén vừa tức vừa sợ, xúc động muốn mắng hắn, "Đó là con trai của tôi! Đương nhiên tôi phải đối tốt với nó. Anh phí nhiều sức như vậy làm tôi hôn mê đưa đến chỗ này rốt cuộc là muốn làm gì?!"

Trịnh Minh Duệ kéo một cái ghế gỗ mất nước sơn ngồi ở trước mặt cô, dùng giọng nói ôn hòa tựa như nói chuyện phiếm, "Cô hỏi tôi à, tôi vẫn chưa nghĩ kỹ, rốt cuộc nên thử dùng cô đổi một khoản tiền với Lý Hạo Nhiên tốt hơn hay là dẫn đi theo tôi thì tốt hơn. Gia Dĩnh, thật ra tôi vẫn luôn rất thích em, em rất xinh đẹp, lại có cá tính, làm vợ của tôi chắc chắn có hứng."

Diệp Gia Dĩnh căng thẳng đến mức toàn thân căng cứng, bộ dáng của Trịnh Minh Duệ như vậy thật sự rất giống kẻ biến thái, "Không thể nào."

Trịnh Minh Duệ nhìn ra cô đang khẩn trương, chợt bắt đầu nhẹ lời an ủi, "Đừng sợ, tôi cũng không phải là kẻ biến thái, sẽ không làm chuyện giam cầm ép buột."

Diệp Gia Dĩnh không còn lời nào để nói. Kẻ biến thái nói mình không phải là biến thái, ai tin chứ!

Trịnh Minh Duệ, "Thật ra em đi theo tôi cũng không có gì không tốt. Em và Diệp Thừa Trạch tiếp tục trở mặt, làm trong giới giải trí chắc chắn sẽ thất bại, Ba Ni cũng sẽ được ba nó dẫn đi, mình em ở lại thì có ý nghĩa gì chứ?"

Diệp Gia Dĩnh nghe xong mờ mịt chẳng hiểu gì lại rất tức giận, "Sao tôi lại trở mặt với anh trai tôi chứ? Ba Ni sẽ bị Hạ Vũ mang đi?" Dựa vào cái gì anh ta dẫn đi chứ!!!!!

Trịnh Minh Duệ lại tiếp tục hòa nhã cười một tiếng, "Ái chà, tôi quên mất, cho dù không có Diệp Thừa Trạch và Diệp Ba Ni, em còn có Lý Hạo Nhiên. Anh ta cũng thật là kỳ lạ, sao có thể coi trọng em chứ?" Lễ độ giảm âm thanh xuống nói, "Trong tình trạng xử nam sao?"

Khóe miệng Diệp Gia Dĩnh co giật, "Chắc vậy."

Trịnh Minh Duệ cực kỳ tiếc hận thở dài, "Vậy thì hết cách rồi, tôi chắc chắn tranh không lại với đại minh tinh." Nói xong điện thoại đột nhiên vang lên âm thanh nhắc nhở, hắn cầm ra xem thế nào, sau đó cười một tiếng, nói với Diệp Gia Dĩnh, "Tốc độ của Lý Hạo Nhiên nhanh thật! Thật sự làm cho người ta bất ngờ. Ba giờ trước tôi đã liên lạc với hắn ta nói em ở trong tay tôi, bảo hắn ta giao tiền chuộc, không ngờ hắn ta chuẩn bị tiền nhanh như vậy!"

Diệp Gia Dĩnh rất muốn khinh bỉ hắn, vừa rồi còn nói vẫn chưa nghĩ ra rốt cuộc là đòi tiền hay là muốn người, vậy sao không nói đã sớm đòi tiền chứ? Nhìn Trịnh Minh Duệ không có lộ ra xu thế bạo lực, trong lòng bình tĩnh hơn một chút, nhưng vẫn tin chắc hắn là một kẻ biến thái giấu nghề, điểm quan trong nhất khi đối mặt với biến thái chính là không thể kích thích hắn.

Mặc dù cực kỳ lo lắng, không biết cục cưng Diệp Ba Ni thế nào, mình có thể thoát hiểm hay không, cũng cố gắng ổn định tinh thần, cẩn thận nói, "Tôi rất đói bụng, có đồ ăn không?"

Trịnh Minh Duệ vẫn bày ra thái độ rất hòa ái mà lắc đầu, "Có, nhưng không thể cho em, tôi sợ em khôi phục sức lực quá nhanh tôi nhìn không nổi. Xin lỗi, Gia Dĩnh, em kiên trì chút, xem chừng Lý Hạo Nhiên rất lo lắng cho em, vội vã mang em trở về, chờ hắn ta đem tiền tới tôi sẽ thả em đi." Lưu luyến nhìn khuôn mặt nhỏ của Diệp Gia Dĩnh hồi lâu, "Lúc tôi còn nhỏ cũng rất thích em, cảm thấy em thật xinh đẹp, thường xuyên không nhịn được mà lén nhìn em, đáng tiếc mỗi lần em phát hiện đều chẳng thèm ngó ngàng tới tôi dù chỉ một lần, rất đả kích người đấy! Tôi không thể chịu nổi nữa, hết cách rồi, chỉ có thể cố gắng để dành chút tiền rời đi, từ nay về sau e rằng chúng ta sẽ không có cơ hội gặp lại."

Diệp Gia Dĩnh nghĩ thầm, vĩnh viễn không gặp lại mới là tốt nhất. Cô cẩn thận hỏi, "Anh đòi Lý Hạo Nhiên bao nhiêu tiền chuộc."

Trịnh Minh Duệ duỗi bàn tay ra, có vẻ đắc ý, "Ba trăm vạn, thế nào, con số này rất vừa, không quá mức chứ!"

Diệp Gia Dĩnh thở dài, trong lòng cũng chấp thuận con số Trịnh Minh Duệ đưa ra quả thật rất vừa mức, không nhiều đến nỗi làm cho người ra mạo hiểm từ chối, cũng sẽ không ít khiến hắn vội vàng vô ích một cuộc này.

Xem ra Lý Hạo Nhiên vui vẻ đáp ứng muốn giao tiền, thật sự.... thật sự làm cho cô rất vui vẻ.

Về phần thịt đau, lúc này Diệp Gia Dĩnh cũng chẳng quan tâm tới nữa, mặc dù cô vẫn luôn xem trọng tiền bạc, nhưng cũng không cho rằng tiền bạc quan trọng hơn an toàn và tự do.

Chẳng qua tại sao Trịnh Minh Duệ không đi đòi tiền Diệp Thừa Trạch? Còn chắc chắn mình sẽ trở mặt với Diệp Thừa Trạch lần nữa?

Tiếp tục cẩn thận hỏi, "Vậy tôi muốn uống nước có được không?"

Có lẽ Trịnh Minh Duệ rất thưởng thức bộ dạng yếu ớt khôn ngoan này của Diệp đại tiểu thư, cười tươi nói, "Được, uống nước thì có thể."

Xoay người đi, chỉ chốc lát sau mang vào cho cô một thùng nước Gia Luân, còn có một ly thủy tinh rất sạch sẽ, "Em uống đi, tôi đi gọi điện thoại!" Quay người đi ra ngoài, rất rõ ràng ở bên ngoài khóa trái cánh cửa.

Qua nửa giờ sau lại trở về, kinh ngạc, "Ối, em uống nhiều như vậy!"

Vẻ mặt Diệp Gia Dĩnh vô tội, "Tôi rất đói bụng, không có gì ăn chỉ có thể uống nước."

Qua một lát nữa, Diệp Gia Dĩnh ôm bụng, "Tôi muốn đi toa-lét."

Trịnh Minh Duệ dẫn cô tới một toa-lét đơn giản ở ngoài sân nhà kho, "Không được khóa cửa."

Diệp Gia Dĩnh hết sức thức thời, nghe lời hợp tác, không cho làm thì không làm, chẳng qua là vì quá đói lại không có đồ ăn, vì thế không ngừng uống nước lót dạ.

....

"Tôi lại muốn đi toa-lét."

Trịnh Minh Duệ rất bất đắc dĩ cười khổ, "Có lẽ tôi không nên cho em uống nước."

Diệp Gia Dĩnh mượn cơ hội đi toa-lét, đã quan sát địa hình hai lần, trong lòng cũng có tính toán, rất đúng lúc làm ra vẻ đáng thương, "Thế tôi nhịn một lát vậy."

=====

Rốt cục Diệp Ba Ni đã phá vỡ hình tượng ông vua lạnh nhạt ở trong mắt mọi người, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ tủi thân, đôi mắt tròn xoe đều đỏ hết lên, cậu không khóc rống, chỉ không ngừng nhỏ giọng lặp lại một câu, "Ba Ni muốn mẹ!"

Hạ Vũ thấy vậy trái tim đều muốn vỡ ra, trong lòng nguyền rủa 1800 người bắt Diệp Gia Dĩnh đi, cả gan dám làm hại con trai anh đau khổ như thế. Ngồi xổm xuống, thủ thỉ thù thì dường như sợ hù dọa ai đó, "Ba Ni, cục cưng, ngoan, ăn cơm trước được không? Mẹ con nhất định có thể trở về."

Diệp Ba Ni dùng đôi mắt tròn xoe tràn ngập uất ức nhìn anh lắc đầu, "Ba Ni ăn không vô."

Hạ Vũ vô cùng đau lòng, "Vậy uống nước, nước cần phải uống."

Diệp Ba Ni vẫn lắc đầu, "Ba Ni cũng không uống nước."

Bởi vì Diệp Ba Ni không chịu đi đâu, ngay cả nhà trẻ cũng không chịu, kiên quyết muốn ở nhà đợi mẹ cậu trở về, cho nên Hạ Vũ đành phải gạt tất cả mọi chuyện trong tay sang bên, ở trong nhà Diệp Gia Dĩnh cùng đợi với cậu.

Trong lúc đó cậu Diệp Thừa Trạch của Diệp Ba Ni vội vàng đến một chuyến, diễn cảm trên mặt ngưng trọng, "Biết rồi, là con trai của một tài xế kỳ cựu trong nhà chúng tôi làm, chủ yếu là muốn đòi tiền, mẹ của Ba Ni chắc hẳn tạm thời không gặp nguy hiểm gì. Chỉ là có chút kỳ lạ, không biết tại sao hắn chỉ đòi tiền Lý Hạo Nhiên."

Diệp Ba Ni chạy tới, ngửa đầu hỏi, "Mẹ đâu?"

Diệp Thừa Trạch cúi người ôm lấy cậu, "Mẹ cháu sẽ mau về thôi, không có chuyện gì cả."

Rõ ràng Diệp Ba Ni có lòng tin với Diệp Thừa Trạch hơn so với Hạ Vũ, dùng bàn tay nhỏ bé ôm lấy cổ của Diệp Thừa Trạch , mặt cũng dựa lên bả vai anh, hết sức ý lại, "Vâng."

Diệp Thừa Trạch nhìn bộ dạng này của cháu ngoại trai cũng rất đau lòng, vỗ vỗ đầu của cậu lại an ủi mấy câu. Lúc gần đi nói với Hạ Vũ, "Lý Hạo Nhiên đã mang theo tiền đi với người khác đến đàm phán cùng Trịnh Minh Duệ, tôi cũng muốn đi, chỗ Ba Ni làm phiền anh rồi."

Hạ Vũ sửng sốt, "Trịnh....?" Ngay sau đó khôi phục lại bình thường, "Tôi sẽ chăm kỹ Ba Ni."

Diệp Ba Ni lớn tiếng cổ động với bóng lưng của cậu Diệp Thừa Trạch, "Cậu cố gắng lên! Bảo chú Hạo Nhiên cũng cố gắng lên!"

Diệp Thừa Trạch dừng chân, vẫy vẫy tay rồi đi. Sắc mặt Hạ Vũ âm u lấy điện thoại ra bấm số, "Này, lần trước sau khi đưa tiền cho mấy người coi chừng người đó..."

=====

Lý Hạo Nhiên căng thẳng, dẫn theo mấy bảo vệ cùng một cái valy tiền đi trên đường nhỏ gồ ghề ở bên ngoài trấn, công việc đưa tiền trao đổi con tin này trước kia anh từng diễn trong phim hai ba lần, không ngờ lại lúc tự mình thực tế một lần.

Sự thật chứng minh, cuộc sống thực tế cùng tác phẩm nghệ thuật có độ chênh lệch cực lớn, bây giờ anh hoàn toàn không giống như diễn trong phim làm anh hùng can đảm bỏ bao công sức đấu trí đấu dũng, chiến đấu tới cùng với phần tử xấu, lấy mục đích chủ yếu là đem những người này ra công lý.

Hiện tại Lý Hạo Nhiên tập trung tinh thần muốn lấy tốc độ nhanh nhất giao tiền đổi người, người mình để ý đang ở trong tay đối phương, đang chịu sự uy hiếp cực lớn, dĩ nhiên an toàn là số một! Đừng nhìn tác phẩm điện ảnh và truyền hình, chỉ nhìn các quốc gia rồi sẽ biết, phương pháp tốt nhất để cứu con tin là dựa theo yêu cầu của đối phương trả tiền, nếu không bọn bắt cóc tống tiền ép giết con tin thì phải làm sao?!

Mắt thấy cách nơi bọn bắt cóc tống tiền hẹn càng lúc càng gần không khỏi bắt đầu nín hơi ngưng thần, tiến vào trạng thái khẩn trương, toàn thân tựa như một dây cung kéo căng, chợt nghe thấy bên trong bụi cỏ dại cao hơn nửa người ở ven đường có tiếng nói, "Này, này, Hạo Nhiên! Bên này!"

Dây cung kéo căng lập tức buông lỏng, lấy mắt kính xuống quay đầu lại trợn tròn hai mắt, "Diệp Gia Dĩnh!!!"

Diệp Gia Dĩnh mặt xám mày tro leo ra bụi cỏ, giầy cũng mất đi một chiếc, thở hồng hộc, "Ôi, đứng đi qua đó, mau trở về đi, có lẽ Trịnh Minh Duệ đã chạy rồi."

Lý Hạo Nhiên cứng họng nhìn cô, "Diệp Gia Dĩnh, anh trai em nói họ Trịnh kia muốn tiền, đưa tiền thì hắn nhất định sẽ thả người, em ngoan ngoãn chờ anh tới là được rồi, chạy trốn như vậy rất dễ chọc giận hắn ta, lỡ như bị bắt sẽ nguy hiểm đấy!!!!" Nói xong trong lòng nghĩ lại mà sợ, chỉ vào Diệp Gia Dĩnh, "Em, em, em..."

Diệp Gia Dĩnh gượng cười, "Không phải em đang tiết kiệm tiền giúp anh sao."

Lý Hạo Nhiên bị nghẹn ở ngực, hồi lâu mới ổn định lại, kéo Diệp Gia Dĩnh qua, "Em có thể đi được không? Anh cõng em, trở về trên trấn sẽ có xe."

Diệp Gia Dĩnh ở trên đường lời thề son sắt, mình tuyệt đối không mạo hiểm, không biết Trịnh Minh Duệ lại đắc tội với người nào, người ta đột nhiên đến tìm hắn làm phiền, mình mới thừa dịp hỗn loạn mà chạy ra ngoài.

Lý Hạo Nhiên nghe xong thì nửa tin nửa ngờ.

Thật ra lúc Diệp Gia Dĩnh đi toa-lét lần thứ tư nghe thấy bên ngoài có người la hét ầm ĩ tìm Trịnh Minh Duệ gây phiền. Cô không biết kẻ đầu sỏ Trịnh Minh Duệ khiến cho con trai Hạ Vũ buồn rầu đã bị anh sai người trông chừng một thời gian, cho nên Hạ Vũ lập tức cử người qua. Còn tưởng rằng là Trịnh Minh Duệ chọc phải người nào, bị người ta tìm tới tận cửa rồi, vì vậy cực kỳ may mắn chui ra cửa sổ thông khí trên tường sau đó chạy ra ngoài.

Chỉ là sách lược cùng lộ tuyến chạy trốn cô không tiện mở miệng, cho nên Diệp Gia Dĩnh lượt qua không nói đến.

Lý Hạo Nhiên điện thoại thông báo cho Diệp Thừa Trạch đang chạy tới, em gái của anh đã bình an thoát hiểm, ngoại trừ trên người có chút bẩn, bị mất một chiếc dép ra thì không có gì đáng ngại. Diệp Thừa Trạch ở bên kia điện thoại có chút buồn bực đáp đã biết, để Lý Hạo Nhiên đưa Diệp Gia Dĩnh trở về trước, anh còn có chút chuyện phải xử lý, Lý Hạo Nhiên biết anh không dễ dàng bỏ qua cho Trịnh Minh Duệ như vậy, nhất định là muốn đi tìm hắn tính sổ rồi.

=====

Vì lo lắng Diệp Ba Ni ở nhà nên cô không muốn nghỉ ngơi nhiều, Diệp Gia Dĩnh theo Lý Hạo Nhiên đi đến trên trấn thì lái xe chạy về, mệt mỏi bước vào nhà liền hô to, "Ba Ni, Ba Ni! Mẹ đã về rồi."

Một loạt tiếng bước chân vội vàng, Diệp Ba Ni nhanh chóng chạy ra, bóng dáng nhỏ nhắn chạy ra cửa cực nhanh nhưng lại đứng yên, Diệp Gia Dĩnh vội vàng ngồi xổm xuống, "Chắc Ba Ni sợ lắm nhỉ, mẹ xin lỗi, lần tới mẹ nhất định sẽ chú ý, sẽ không ở bên ngoài lâu để Ba Ni ở nhà một mình nữa."

Diệp Ba Ni ngửa đầu nhìn nàng, diễn cảm trên khuôn mặt xinh đẹp từ dại ra đến uất ức, từ uất ức đến tức giận, đột nhiên mở cái miệng nhỏ ra bật khóc.

Cậu rất ít khóc, lần trước là ở nhà nội Hạ Vũ, leo lên cửa sổ tầng hai té xuống, bị kinh hãi mới khóc, kinh hãi lần này còn lớn hơn lần trước, Diệp Ba Ni uất ức muốn chết, bật khóc thét lên, bị Diệp Gia Dĩnh kéo vào lòng dùng sức hôn cậu để an ủi.

Diệp Ba Ni vừa khóc vừa phát hiện một vấn đề, "Mẹ bẩn chết đi được."

Diệp Gia Dĩnh đang đau lòng đến rơi nước mắt, lập tức cam đoan, "Mẹ đi tắm ngay, nhất định tắm sạch sẽ."

Diệp Ba Ni, "Ba Ni đói muốn chết rồi."

Diệp Gia Dĩnh, "Mẹ sẽ đi làm đồ ăn cho con ngay."

Trong cùng một lúc lo cả hai việc, không biết nên tắm trước hay nấu cơm trước, vẫn là Chu Mai giúp đỡ, vừa dụi dụi mắt vừa đẩy cô vào phòng tắm, "Cám ơn trời đất, cuối cùng Diệp tiểu thư cô không có việc gì quay trở lại rồi, cô mau đi tắm đi, tôi nấu cơm cho Ba Ni, vì không tìm thấy cô nên thằng bé không ăn vô thứ gì cả, cô trở về thì tốt rồi."

Diệp Gia Dĩnh biết trong thời gian mình mất tích Hạ không làm gì cả chỉ lo bảo vệ cho Ba Ni, cô lập tức thành tâm thành ý bày tỏ cảm kích với anh.

Hạ Vũ vừa khôi phục lại phong độ lịch lãm trước kia vừa có chút bộ dạng xa cách, "Ba Ni là con của anh, đây là chuyện anh nên làm." Nhìn Diệp Gia Dĩnh một cái, "Thật ra anh rất xin lỗi, lúc ấy anh nên đặt tất cả tâm tư vào chuyện tìm em mới đúng, dù sao ở nhà Ba Ni cũng có người chăm sóc sẽ không xảy ra chuyện lớn gì, còn em lại gặp nguy hiểm. Nhưng khi anh nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Ba Ni thật sự không an tâm."

Diệp Gia Dĩnh lập tức xua tay, "Không không không, anh có thể chăm sóc tốt cho Ba Ni mới quan trọng hơn bất cứ điều gì, tìm tôi không phải đã có anh trai và Hạo Nhiên rồi sao."

Hạ Vũ cũng cảm thấy Diệp Ba Ni mới quan trọng hơn, quay sang hỏi con trai, "Ba Ni, có phải con rất thích cậu không?"

Diệp Ba Ni, "Vâng, Ba Ni thích cậu nhất! Mẹ đồng ý mỗi tháng cho Ba Ni đến nhà cậu chơi một ngày. Nhà cậu có chú A Dũng, Ba Ni cũng thích."

Vì thế Hạ Vũ lập tức tiêu hủy giấy dai nhỏ kể cả đồ vật bên trong kia, đây là thứ nhất định sẽ ảnh hưởng đến tình cảm anh em nhà họ Diệp, vì để con trai anh mỗi tháng đều có thể chơi vui vẻ một ngày, vật này không thể lưu lại.

Diệp Gia Dĩnh chọn Lý Hạo Nhiên có lẽ là lựa chọn sáng suốt nhất, anh (HV) rất yêu Diệp Ba Ni, yêu con trai còn hơn yêu mẹ, vào thời khắc nguy cấp tất nhiên sẽ ưu tiên lấy con trai làm đầu, còn lúc này bên cạnh Diệp Gia Dĩnh vẫn luôn có người yêu cô đồng thời lấy cô làm đầu, như vậy làm cái gì cũng không chậm trễ.

HOÀN

Bạn đang đọc Nhặt Được 201 Vạn của Tế Phẩm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.