Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhân Thú Loạn - Chương 6

Phiên bản Dịch · 3392 chữ

“Sao vậy, bảo bối? Ta làm đau em rồi sao?” Thấy Trovey nằm phục tại chỗ khóc rống, Hắc Kim vội vàng tiến đến hỏi: “Để ta xem nào…” Vén ra cách mông của thiếu niên, cái miệng nhỏ nhắn nơi hoa khẩu đã sưng đỏ đến sung huyết, hình dạng tựa như đóa anh đào vừa bị người ta dày xéo vậy.

“Không có chảy máu…” Hắc Kim nhẹ nhàng thở ra, an ủi liếm lên lưng Trovey: “Bảo bối, em tuyệt vời quá! Thân thể của em thật làm cho ta mê muội!”

Không để ý tới lời nịnh nọt của Hắc Kim, Trovey vẫn gục đầu nức nở.

“Thật sự đau lắm sao? Muốn ta đi hái chút thảo dược cho em không?”

“Quay lại!” Trovey miễn cưỡng chống thân đứng dậy, gọi lại Hắc Kim đang muốn đi tìm thuốc: “Ngươi dìu ta đến bên hồ đi, ta muốn tắm rửa!”


Vốc làn nước trong suốt nhẹ nhàng xối lên người, Trovey không khỏi vì mình mà cảm thấy bi ai. Nước hồ mát rượi tuy có thể gột rửa cảm giác khó chịu trên thân thể sau khi giao phối, nhưng cái loại tâm tưởng chán ghét vì nghĩ mình bị một con dã thú xa lạ cường bạo lại không sao có thể tẩy trừ khỏi trí óc cậu được.

Thấy Trovey bi thương, Hắc Kim chậm rãi trầm vào trong nước, đi đến trước mặt cậu: “Trovey, tại sao em lại khổ sở như vậy? Em thật sự không thích sao?”

“Không phải, Kim…” Bắt gặp nỗi thương tâm trong mắt Hắc Kim, Trovey khổ sở quay đầu sang hướng khác: “Ta yêu ngươi, Kim! Ta nguyện ý vì ngươi làm bất cứ chuyện gì… Nhưng là… mỗi lần giao phối xong ta đều cảm thấy sinh vật vừa xâm phạm ta không phải ngươi, mà là một con dã thú ta hoàn toàn không quen biết! Cái loại cảm giác bị cường bạo này sắp bức điên ta rồi! Ta chỉ muốn ở bên ngươi, thế nhưng lại cảm giác đó không phải chân chính là ngươi… Ta thật sự không biết nên làm gì bây giờ, ta không biết…” Trovey bưng mặt nức nở khóc lên.

Nhìn Trovey nghẹn ngào, Hắc Kim thở dài: “Lúc trước ta đã từng nói qua, thú đực trong kỳ động dục sẽ không thể khống chế được chính mình, ta vẫn sợ rằng ta như vậy sẽ thương tổn tới em, ta đã tận lực cẩn thận, nhưng hiện tại xem ra, ta vẫn còn làm chưa tốt…”

Trovey mím môi khóc, nước mắt rơi trên mặt hồ tĩnh lặng tạo ra một vòng lại một vòng gợn sóng.

“Trovey, em hối hận sao?” Hắc Kim bi ai nhìn thiếu niên đang thương tâm: “Nếu em thật sự hối hận, ta sẽ đưa em trở về…”

Bị lời nói của Hắc Kim làm chấn động đến mở to hai mắt, tuy rằng tinh thần cùng thân thể đều đã chịu đủ tàn phá, nhưng trong đầu Trovey chưa bao giờ có ý niệm muốn rời đi.

“Không! Ta không muốn về!” Trovey thét lên: “Ta đã là của ngươi, cho dù có chết ta cũng không quay về!”

Hắc Kim bất đắc dĩ nhìn người yêu bé nhỏ của mình, xoay người sang hướng khác quyết tâm không nhìn gương mặt khổ sở của cậu.

“Trovey, ta không muốn thấy em phải thống khổ như vậy, nếu ở bên ta khiến em thống khổ, ta thà rằng để em trở về.”

Bất chấp sự kháng nghị mãnh liệt trên thân thể đau nhức của mình, Trovey tiến tới ôm lấy Hắc Kim từ phía sau lưng: “Ngụy biện, đều là ngụy biện! Nếu không muốn thấy ta thống khổ, vậy đừng nói mấy câu phải rời xa ta gì đó nữa, ta đem tất cả đều cho ngươi rồi, sao ngươi còn nhẫn tâm bỏ mặc ta?”

“Trovey…” Hắc Kim đau lòng lại bất đắc dĩ nhìn bé con phía sau, xem ra cuộc sống sau này của mình đều phải dùng để trả nợ cho bé con này rồi?

Đột nhiên, trong không khí truyền đến một tia khí tức không tầm thường, Hắc Kim cảnh giác trừng hai mắt, dùng mũi đánh hơi xung quanh, đi từng bước về phía bờ hồ. Trovey cũng cảm nhận được bầu không khí có chút khác lạ, vội theo sát phía sau Hắc Kim lên bờ.

Ở một chỗ tối ven hồ, đột nhiên truyền đến tiếng ‘loạt soạt’ của sinh vật nào đó đang di chuyển… Hắc Kim nhìn chằm chằm bụi cỏ đang không ngừng rung động, thân mình nhanh chóng gồng lên. Từng cơ bắp hiện lộ trên cơ thể hoàn mỹ, da lông bó chặt lấy hình thể kiên cố, mỗi bước đi đều hùng tráng vững vàng.

Lúc này Hắc Kim đẹp đến oai phong, Trovey mê muội nhìn nó, hưng phấn đến mức muốn hét lên. Đúng thế! Đây mới chính là Hắc Kim, đây mới chình là người ái nhân khiến cho cậu phải kiêu ngạo!

Không chú ý tới biểu lộ hưng phấn của bé con phía sau, Hắc Kim chuyên tâm nhìn chằm chằm bóng đen trong lùm cây trước mặt, miệng cất lên tiếng gầm nhẹ uy hiếp.

Thanh âm “loạt soạt” càng ngày càng vang, chỉ chốc lát sau, một cái bóng đen liền phi ra từ nơi phát ra tiếng động!

Hắc Kim dùng thân thể to lớn làm lá chắn, thật cẩn thận giấu Trovey ở sau người, mà Trovey lại càng không ngừng nghiêng ngó, tò mò muốn nhìn rõ đối phương.

Bóng đen đi ra dưới ánh mặt trời, đó cũng là một con hắc báo xinh đẹp! Sau khi thấy rõ kẻ đến là ai, Hắc Kim cuối cùng cũng có thể thả lỏng thân thể đang căng thẳng.

“Không cần lo lắng, nó là bạn của ta!” Hắc Kim quay lại an ủi bé con phía sau. Trovey không sợ hãi chút nào nhìn chằm chằm con hắc báo trước mắt này, thậm chí còn nhìn đến say sưa.

Con hắc báo vừa bắt gặp thấy Trovey, liền cảnh giác lui lại đằng sau mấy bước.

“Hô… Ngao…” Hắc Kim dùng ngôn ngữ của loài báo câu thông với nó, một lát sau, con hắc báo kia tốt cục cũng buông địch ý chậm rãi tới gần bọn họ.

“Nó không biết nói sao?” Trovey tò mò nhìn con báo đen đang dần tiến đến, ghé vào bên tai Hắc Kim nhỏ giọng hỏi.

Hắc Kim nghe xong cười: “Bé ngốc, em cho là ai cũng lợi hại được như ta sao?”

“Vênh vừa thôi!” Trovey nhẹ giọng xì một tiếng, tiếp tục quan sát hắc báo đã đến gần.

Đó là một con báo cái trẻ tuổi, cái đầu nhỏ hơn so với Hắc Kim, dáng người rắn chắc, đường cong mềm mại, trước ngực còn có một vòng lông rậm màu ngân bạch, xinh đẹp cực kỳ!

Con báo cái vừa tới cũng không liếc Trovey lấy một cái, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm Hắc Kim, cái mũi còn ngửi đến ngửi đi trên người nó…

Như là chào lại, Hắc Kim ngửi ngửi người con báo cái, thỉnh thoảng còn nịnh nọt liếm liếm bộ lông sáng bóng của nó. Vừa bắt đầu còn nhìn say sưa, sau đó Trovey mới cảm thấy càng ngày càng không được bình thường. Báo cái dần dần dán lấy Hắc Kim, cố ý vô tình đẩy Hắc Kim cách xa khỏi Trovey, Hắc Kim hoàn toàn không có phát hiện Trovey đã “bị ép thoái vị”, chỉ đem toàn bộ tâm thần đều đặt ở trên người con báo cái.

Cảnh tượng kế tiếp cơ hồ khiến Trovey phải thét lên, con báo cái kia cư nhiên giơ cái đuôi lên, để Hắc Kim ngửi ngửi nơi tư mật của nó! Càng tức giận là Hắc Kim lại dám cương!

“Kim, nó là bạn gì của ngươi?!” Trovey bị vứt bỏ ở ngoài, chỉ có thể tức giận ngập trời lớn tiếng chất vấn.

Hắc Kim để ngoài tai lời nói của Trovey, chỉ lo dùng đầu lưỡi liếm lông con báo cái, hơn nữa càng liếm càng gần…

“Trước đây ta cự tuyệt ngươi cầu hoan, có phải ngươi đi tim nó hay không?” Trovey ghen với con báo cái, một bên vung tay chỉ trích người yêu không trung thực của mình: “Nhất định là vậy! Bằng không lấy dục vọng của ngươi, sao có thể nhịn được trong thời gian dài như thế?! Lúc trước có lần ngươi đi suốt một ngày không về, nhất định là tới chỗ của nó!” Không có được câu trả lời của Hắc Kim, Trovey tự suy tự diễn tiếp tục la hét.

Cự đại của Hắc Kim đã nhô đầu ra khỏi túi lông nhung, đỉnh đầu còn kết đọng giọt dịch trong suốt… Báo cái nhu thuận nằm phục dưới thân nó, Hắc Kim cũng hoàn toàn không để ý chung quanh, lập tức úp sấp lên.

“Hắc Kim, quay lại!” Mạnh mẽ kéo Hắc Kim đã nằm trên người báo cái xuống, Trovey tức giận đến đỏ bừng mặt: “Ngươi… Sao ngươi có thể? … Ngươi không phải vừa mới cùng ta… cùng ta…” Trovey ngượng ngùng không thể nói tiếp, ánh mắt vẫn quật cường trừng nhìn… người yêu của mình.

Báo cái bị phá hỏng chuyện tốt, hung ác gầm nhẹ với Trovey. Hắc Kim tuy rằng đang ‘mê gái’, nhưng vẫn theo phản xạ hộ ở trước người Trovey.

“Trovey, ta không có cách nào… Em có biết ta bây giờ là trạng thái gì không…” Hắc Kim tiến thoái lưỡng nan nhìn báo cái dào dạt hơi tình cùng tiểu ái nhân ngập đầy ghen tuông bên cạnh: “Trong gia tộc hắc báo, một con báo đực có mấy người vợ là chuyện rất bình thường… Em…”

“Không được! Ta không cho phép!” Trovey điên cuồng lắc đầu: “Ngươi chỉ có thể giao phối với ta! Ngươi là của ta! Tất cả của ngươi đều là của ta, ta quyết không cho phép người khác cùng ta chia xẻ ngươi!”

Tình dục bị khơi mào, hơi thở của Hắc Kim càng ngày càng nặng nhọc hơn.

“Trovey, thân thể của em còn phải nghỉ ngơi, chỉ là ta chờ không nổi nữa…”

Gượng gạo rời thân qua, Trovey ngượng ngùng dùng hai tay vén ra hai cánh mông trắng nõn của mình, để lộ đóa hoa anh đào vừa mới bị thô bạo ngắt hái, cho Hắc Kim ngửi ngửi.

“Ta… có thể…”

Thanh âm của Trovey vì cảm thấy thẹn mà trở nên run rẩy.

Hắc Kim đem cái mũi sáp đến, hít hà nụ hoa vừa bị dày xéo, bên trong còn lưu lại hương vị của chính mình kia. Trovey chủ động khiến Hắc Kim hưng phấn đến phát cuồng, một chân đẩy ngã thân mình gầy yếu của thiếu niên, dẫn theo dục vọng dâng trào muốn lập tức đi vào. Trovey đáng thương vừa trải qua một đêm tàn phá, sớm đã không còn đủ sức duy trì tư thế thú giao, vô luận Hắc Kim loay hoay như thế nào, đều không nâng dậy nổi vòng eo nặng trĩu.

Dục hỏa đốt người, Hắc Kim nôn nóng loay hoay, bụng cọ đến cọ đi trên mặt đất, cái đuôi cũng càng không ngừng phe phẩy.

Nhìn đến Hắc Kim khổ sở như thế, Trovey đau lòng không thôi. Dứt khoát ngửa người nằm trên bãi cỏ, run rẩy mở lớn hai chân, đem nơi riêng tư vẫn là một mảnh ửng hồng loã lồ ở trước mặt Hắc Kim.

“Có lẽ… ngươi có thể thử làm tư thế của con người xem…” Trovey ngập ngừng, khuôn mặt tú lệ bởi vì động tác xấu hổ này mà ánh đầy hào quang.

Hắc Kim sớm đã gấp đến không thể chờ thêm, vội vàng nhào tới, dùng dương cụ hùng vĩ tìm kiếm cửa vào hoa đồng của Trovey. Linh khẩu tiêm nhọn quả nhiên dễ dàng chui vào nụ hoa còn chưa hoàn toàn khép kín. Vì để giúp Hắc Kim thuận lợi tiến vào, Trovey gian nan nâng lên vòng eo hư nhuyễn, đưa mông nghênh đón hung khí cường ngạnh kia.

Sau một tiếng “Phập”, nơi tư mật của Trovey đã nuốt vào đầu kiếm của Hắc Kim. Sự xâm nhập đột ngột của dị vật cùng ‘vận động’ trong thời gian dài khiến Trovey vô lực không thể duy trì tư thế thẳng lưng nữa, cái mông mất đi sự chống đỡ của eo, nặng nề mà rơi phịch xuống bãi cỏ.

Tính khí (bộ phận sinh dục) bị cường lực tác động càng quấn chặt lấy nhau, móc câu mạnh mẽ giương ra như muốn đem hoa đồng của Trovey xé xuống, hung hăng lôi ra lớp mị thịt đỏ tươi từ trong cơ thể thiếu niên.

“A!” Cùng với tiếng kêu đau xót của Trovey, Hắc Kim bị thắt chặt cũng đau đến gầm nhẹ một tiếng. Thương Hắc Kim khó chịu, Trovey mạnh mẽ khống chế thân thể đang kêu gào, đem đôi chân thon dài quắp lấy vòng eo kiện mỹ của Hắc Kim, cố gắng duy trì ý thức thanh tỉnh, để giữ mình không rơi xuống khỏi người nó.

Hưng phấn khó nhịn, dã thú mặc kệ thân thể Trovey đã chuẩn bị tốt hay chưa, liền động thân đâm vào dũng đạo chật hẹp của thiếu niên, bắt đầu cuồng bạo trừu sáp.

Báo cái bị nửa đường đoạt mất bạn tình, nôn nóng đi qua đi lại bên cạnh, hai mắt hung tợn nhìn chằm chằm nơi thiếu niên cùng hắc báo một người một thú đang chặt chẽ giao hợp, miệng không ngừng thở dốc.

“Kim… Từ từ… Nó đang nhìn…” Trovey ngượng ngùng đem mặt vùi vào lớp lông bờm ở cổ Hắc Kim, hai tay ôm chặt lấy thân mình đang liên tục ra vào của nó.

Không để ý tới lời cầu xin của Trovey, Hắc Kim vẫn đang trầm mê trong khoái cảm giao hợp. Không ngừng tiến vào, lại lôi ra…

“A… Chậm… Chậm một chút… Ưm… Đau quá! … Kim…” Trovey thống khổ rên rỉ dưới sự xâm lược cường thế của Hắc Kim, tứ chi nửa giây cũng không dám lơi lỏng, gắt gao cuốn lấy con dã thú hung bạo, tựa như người đuối nước bám lấy khúc gỗ duy nhất trên biển, tuy bị sóng lớn xô đẩy, nhưng chỉ sợ một phút lỏng tay sẽ khiến mình rơi vào vực sâu vô tận.

Ở một bên quan sát, báo cái quyết định không ngồi yên nữa, bước tới định cắn xé cánh tay Trovey, đuổi cậu tránh xa khỏi Hắc Kim. Nhưng báo cái còn chưa tiến được tới gần, Hắc Kim đã cảnh giác nghiêng thân qua, đem thiếu niên an toàn giấu ở dưới thân, quay đầu hướng báo cái gầm nhẹ uy hiếp, lộ ra bộ hàm đầy răng nanh sắc bén.

Báo cái bị dọa chạy rồi, nhưng Trovey lại bởi vì động tác bảo hộ vừa nãy của Hắc Kim mà càng thấy thêm đau đớn. Hắc Kim nghiêng người dẫn tới cự vật trong cơ thể cậu cũng xoáy tròn theo, không nói đến sự thống khổ bởi xúc cảm gồ ghề cùng lớp da ram ráp trên cự vật mang tới, mà cái móc câu kia cũng chưa chịu buông tha cho cậu, vẫn bấu chặt lấy nội bích mà vặn xoắn hoa đồng…

“Ư… Hmm…!” Trovey đau đến không còn phát ra thanh âm gì được nữa, nhưng làn sóng thống khổ đầu tiên còn chưa qua đi, Trovey lại lập tức cảm thấy thứ của Hắc Kim trong cơ thể mình tiếp tục trướng lớn thêm vài phần!

“Kim… Không! A… Nhẹ một chút… Đau quá!” Trovey rên lên bằng những tiếng đứt quãng, tính sự chẳng khác gì tù hình khổ sai này đã tra tấn cậu đến sống không bằng chết. Đây cũng là lần cậu cảm thấy đau đớn nhất kể từ trước tới nay, vô luận là sự khổ sở của “đêm đầu tiên”, hay sự thô bạo của lần thứ hai, đều so ra kém cuộc giao phối thống khổ hiện giờ.

Ra sức ôm Hắc Kim, đem tiếng rên rỉ cùng nước mắt của chính mình vùi vào lớp lông mềm mại của nó, Trovey cố gắng dâng thân thể mình lên tiếp tục lấy lòng dã thú trên người cậu.

Đắm chìm trong phấn khích, Hắc Kim không chịu dừng lại dù chỉ một giây, liền vẫn giữ nguyên tư thế giao hợp mà không ngừng dùng chân sau đào mạnh lớp đất dưới mông Trovey. Bùn đất ven hồ vốn xốp ẩm, chỉ chốc lát sau đã bị dã thú bới ra một cái hố to! Hai chân sau đứng ở trong hố, Hắc Kim rốt cục cũng tìm được độ cao thích hợp, tiếp tục phóng thích dục vọng cuồng nhiệt vô tận của nó!

Chờ khi tất cả hoàn toàn chấm dứt, Trovey đã mệt đến ngay cả khí lực mở mắt cũng không còn, vô lực để Hắc Kim cõng trở về sơn động. Cẩn thận đặt Trovey lên đệm cỏ mềm, Hắc Kim đem mớ quần áo ban nãy để lại đắp lên người thiếu niên.

“Lộc cộc!” Một chuỗi ngọc trong suốt rớt ra từ trong áo Trovey, trên sợi dây xuyên ba hạt châu lớn, sáng long lanh. Hắc Kim tò mò ngậm chiếc vòng lên, thử lắc lắc, trong hạt châu tựa như đựng nước vậy, theo sự đong đưa mà càng thêm lấp loáng.

Tỉnh táo lại từ trong phút thất thần ngắn ngủi, Trovey nhìn Hắc Kim ngây ngốc ngậm chuỗi ngọc mà thích thú đùa nghịch, không khỏi ôn nhu nở nụ cười.

Ra hiệu cho Hắc Kim tới gần, Trovey gỡ xuống chuỗi ngọc Hắc Kim đang ngậm trong miệng ra, đeo lên cổ nó.

“Ngươi đưa cho ta sính lễ quý giá như vậy, ta đương nhiên cũng phải hồi môn. Chuỗi ngọc này là của một người thần bí tặng cho ta, cũng là thứ duy nhất đáng giá của ta, giờ ta đem tặng nó cho ngươi, coi như của hồi môn của ta đi!”

“Ta đã có được thứ quý giá nhất trên thế gian rồi…” Hắc Kim dịu dàng liếm lòng bàn tay của Trovey, nhẹ giọng nói: “Đó chính là em! Trovey của ta…”

Nhìn gương mặt đỏ bừng của thiếu niên, Hắc Kim lại nhớ tới vấn đề trước đó còn chưa có nói xong…

“Em có hối hận không, bảo bối? Ta không có môi để hôn em, không có tay để âu yếm em, không thể giống như con người, giúp em đạt tới được cao trào trong tính sự, em có hối hận không?”

Che miệng Hắc Kim lại, Trovey lết thân mình đau nhức tựa vào lộng ngực rộng lớn của nó: “Sau này không bao giờ cho phép… ngươi nói như vậy nữa! Chúng ta trao đổi sính lễ rồi, coi như đã là người một nhà, ta đem thân thể của ta cho ngươi, sau này ngươi chính là mặt trời của ta, ngươi không được nói những lời ủ rũ đó nữa! Hơn nữa tính sự vốn là chuyện đòi hỏi sự thống khổ và nhẫn nại, nếu người khác có thể chịu được, tại sao ta lại không thể?”

“Không, bảo bối! Tin ta, tính sự cũng không phải khó chịu như em tưởng đâu, sau này ta nhất định sẽ khiến em sung sướng vì nó!” Hắc Kim giảo hoạt nháy mắt với thiếu niên mấy cái.

Cũng không thèm hỏi rõ, liên tục tiếp nhận hai lần tính sự kịch liệt đã vắt kiệt sức lực của Trovey, mỏi mệt không chịu nổi, cậu lại thỏa mãn ngắm nhìn chiếc vòng ngọc tỏa sáng rực rỡ trên cổ Hắc Kim, lát sau mới rúc vào lồng ngực rộng lớn đầy mao nhung của nó, thư thái chìm vào trong giấc mộng.

Bạn đang đọc Nhân Thú Loạn của Mộc Hi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.