Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết thúc

Phiên bản Dịch · 4194 chữ

LE 4 Kết thúc

Trong hình dạng gió xoáy lướt đi mãnh liệt, Krishna trông thấy tại một chân núi xuất hiện ánh sáng phát ra nên ngay lập tức thay đổi hướng đi. Trong khu rừng trở nên ầm ĩ hơn, nhưng đám thú hoang vừa cảm nhận được khí tức kẻ này liền chạy trốn ra khắp bốn phía.

Coi bộ cô gái thí nghiệm đã bắt đầu tố thể hòa tan (meltdown) rồi, Krishna tự hỏi. Khi họ chạy trốn thì chuyện này đã được coi là sẽ phải xảy ra, tiếp theo là sau đó. Cô gái thí nghiệm nếu không còn dùng được nữa, vậy thì phải có một trong hai người Saigou Homura hoặc Sakamaki Izayoi chết.

Đám bọn chúng vẫn còn hiểu biết ít lắm về chiếc lò địa ngục.

Thứ cần là xác chết.

Nhưng theo tình hình này, coi bộ dù có giải thích cũng không chấp nhận rồi.

Krishna nặng nề chậc lưỡi trong gió.

(Chỉ còn cách khiến cho một trong hai người này chết đi mà thôi. Vậy thì, chọn Saigou Homura.)

Sakamaki Izayoi và Parashurama vẫn còn sứ mệnh cần thực hiện.

Nguyên gốc Saigou Homura cũng chỉ là vật thay thế cho Sakamaki Izayoi. Vào thời điểm Sakamaki Izayoi được dự đoán là có khả năng sẽ được triệu hồi tới Khu vườn nhỏ, để sửa chữa lịch sử nên mới sinh ra điểm bất thường là Saigou Homura.

Chuyện đến mức này, dùng cơ thể hắn lấp vào chỗ trống là của thiên trả địa thôi.

Rồi khiến Sakamaki Izayoi thay thế tên đó tiến hành nghiên cứu thể hạt. Sửa chữa lịch sử như vậy đúng là sắp xếp hợp lí.

Khóe miệng nhếch lên tàn bạo, Krishna tăng tốc phóng đi. Giờ đã hóa thành ma vật nuốt trọn ánh sáng, Krishna phát ra ánh sáng ngôi sao (astra), sẽ rất nhanh lao xuyên qua được khu rừng.

Nhưng ngay lúc đó--- Một cơn gió chói lọi thổi tan đi cơ thể bóng tối của hắn.

“…!!?”

Khoảnh khắc đó, gió đen bị thổi tan, khu rừng tỏa ra màu sắc rực rỡ mĩ lệ lên như thể được ánh mặt trời chiếu rọi.

Cực quang--- Đúng là một cảnh tượng đáng để gọi như vậy. Một thứ ánh sáng còn rực rỡ hơn ánh mặt trời, còn trắng tinh lóa mắt hơn ánh trăng, sánh ngang với cả ánh sao.

Thân thể người ẩn sâu bên trong cơn gió đen vừa bị ánh sáng chiếu trúng, Krishna liền sử dụng khí thế quỷ thần để lại khiến cho gió đen bao trùm. Krishna không biết rốt cuộc đã có chuyện gì, nhưng đã nắm chắc được nơi phát ra nguồn sáng.

Hắn lao thẳng tới căn nhà nhỏ nơi phát ra nguồn sáng.

Đi tới căn nhà nhỏ tại chân núi này, Krishna gặp phải một cảnh tượng không ngờ tới, phải nheo mắt lại.

Hắn biết cô gái này sẽ chết vì thể hạt ẩn giấu trong cơ thể dùng cho việc tiêu hủy chứng cứ. Lúc Izayoi và Homura đưa cô gái đi, tương lai này đã được xác định.

Nhưng hiện tại trước mặt hắn, là một cô gái đang bình yên ngủ say, và một thiếu niên đang ngồi trên ghế.

“……”

Chuyện gì đây chứ. Krishna kinh ngạc xem xét tình hình.

Dù đây là cơ hội quá tốt để bắt đi cả hai người, nhưng hắn không dám hành động. Krishna lúc xác nhận có hiện tượng mô phỏng phát quang diễn ra do tố thể hòa tan, hắn liền dự định lấy Saigou Homura làm vật thí nghiệm thay thế.

Nhưng cô gái trước mặt lại không diễn ra tố thể hòa tan gì cả, chỉ chìm vào giấc ngủ trong yên bình.

(…Không thể hiểu nổi, nhưng không sao. Nhìn trước tương lai tại Khu vườn nhỏ có đôi khi không hoạt động tốt được. Lần này cũng chỉ là một lần ngẫu nhiên thế thôi.)

Gió đen thổi tới trước mặt hai người kia. Không xảy ra tố thể hòa tan là may rồi, thứ cần để cứu loài người là xác chết.

Gió đen tạo thành hình dạng vũ khí chakram, cũng giấu nó vào trong bụi cây bao quanh hai người.

Ngay lúc hắn định im lặng phóng nó về phía cả hai người, Saigou Homura đã lên tiếng.

“---Không cần dùng mấy âm mưu chán ngắt này, anh hùng bội ước.”

Giọng nói khác hẳn từ trước tới nay.

Toàn bộ lưỡi đao gió bị bóng đen vươn ra từ Saigou Homura cản lại.

Lần này thì Krishna rốt cuộc cũng thể hiện vẻ sợ hãi rõ ràng, nhưng Saigou Homura không quay đầu lại, cứ mặc kệ, mà nói.

“Lúc này tâm trạng ta đang rất tốt. Có thể bỏ qua cho mấy hành động khiêu khích của ngươi. Thân phận thật của ngươi, hóa thân của ta cũng chưa phát hiện được. Mấy màn kịch tiếp theo mới là màn cao trào phải không?... Nhưng, nếu ngươi tiếp tục làm ra những hành động khiêu khích,”

Không đợi Saigou Homura nói xong, trên tay Krishna đã xuất hiện vũ khí chakram do gió đen tạo thành. Hắn ngay từ đầu đã không quan tâm kẻ địch trước mặt mình là ai.

Một khi chiến đấu đã bắt đầu, tim hắn sẽ lạnh lùng như cọc băng.

Krishna sử dụng tốc độ nhanh nhất ném tới bảy cái chakram. Mỗi cái đều chứa đựng sức mạnh đủ để chém núi chặt sông.

Hóa thân thứ tám của [Avatara], Krishna.

Là người đi đầu trong tư tưởng chúa cứu thế, một khi kẻ này đã giáng lâm xuống trần, hắn sẽ không bao giờ ngừng lại cho đến khi tương lai được cứu.

Saigou Homura hơi ngẩng đầu lên, nhẹ quay về sau--- dùng con mắt hồng ngọc như thể tan ra trong máu chế nhạo.

“Vậy sao. Thế thì chết.”

Cái bóng ba đầu lan ra theo mặt đất cắn nát toàn bộ chakram gió đen. Không còn hình dạng nữa nên chúng hóa thành lại bão tố, lan tràn ra khắp khu rừng.

Giờ thì Krishna đã chắc chắn. Quái vật trước mặt không phải là Saigou Homura.

Mà là một tồn tại nào đó đang mặc lên cơ thể Saigou Homura.

Nhận ra chuyện đó, Krishna dùng tay phải lấy ra một mũi tên rực rỡ, bao trùm lên sấm sét đen rồi bắn về phía Saigou Homura.

Đây là đòn tấn công nhắm cả vào cô gái bạch tạng. Thiếu niên này nếu muốn bảo vệ cô ta cũng tốt thôi.

Đối mặt với vô số mũi tên lao thẳng xuống từ trên trời, Saigou Homura---

“…Cái”

Xuất hiện trước mặt Krishna. Hắn hiểu được đối phương dùng cách nhảy để đi tới trước mặt hắn, cũng biết tốc độ đối phương không bình thường chút nào. Nhưng thế này vẫn quá là kì lạ,

Saigou Homura dùng đầu ngón tay bắt nhẹ lấy mũi tên. Mặc kệ thứ sấm sét có thể thiêu sạch cả tế bào ngay khi tiếp xúc kia, cậu nhe răng cười nhạo.

“---Ngươi, ngươi là ai!?”

“Hả! Ngươi phải biết rất rõ kia mà, đồng loại của ta!!!”

Trong khoảnh khắc Krishna bối rối nên chuyển động chậm lại, Homura với đôi mắt hồng ngọc phun ra một luồng nhiệt lượng như thể cả người cậu bốc lên lửa mặt trời.

Nhe răng ra cười nhạo, bóng của Homura biến thành cái bóng hình rồng ba đầu mà nhìn chăm chú vào Krishna.

“Nếu đối thủ chỉ là anh hùng bội ước thì ta sẽ không thức tỉnh. Nếu kẻ địch chỉ là Ma vương của [Ouroboros] ta cũng sẽ không thức tỉnh.--- Nhưng nếu là ngươi lại khác. Một kẻ đã biến thành kẻ bại trận như ngươi lại sử dụng vật chứa mới mà xuất hiện trên sân khấu một cách không biết xấu hổ, đến ta cũng phải thấy hổ thẹn.”

Nắm cổ áo của Krishna, quăng về phía chân núi.

Krishna bị ném đi với tốc độ vũ trụ cấp ba sau khi rơi xuống đất vẫn không ngừng được thế ném nên đâm xuyên qua bảy ngọn núi lớn.

Homura nắm chặt tay lại, co người nhảy lên đuổi theo, hung bạo nắm lấy đầu Krishna.

Như thể muốn cắt phá cả ngọn núi, cậu đè mạnh Krishna xuống đất rồi kéo đi, đồng thời tay phải của Homura mắt hồng ngọc cũng bắt đầu tích tụ ngọn lửa cực hạn.

Đối mặt với ngọn lửa cực hạn này, Krishna cuối cùng cũng cảm thấy tính mạng bị đe dọa.

(Ư… không xong rồi! Phải, phải dùng [Astra] đối phó thôi…!!!)

Xuất hiện dưới thân phận hóa thân của [Avatara], hắn không có [Mô phỏng sáng tinh đồ]. Từ lúc Kalki xuất hiện ở thời hiện đại, Krishna đã không còn là người liên quan tới lịch sử nữa, chỉ là vĩ nhân của quá khứ.

Thế nên hắn không thể sử dụng được [Mô phỏng sáng tinh đồ] của cứu thế. Thời đại mới đang tích tụ chuẩn bị như vậy, cái đó cũng chỉ có thể thuộc về hóa thân cuối cùng, Kalki.

“Ư--- Rực rỡ lên, ngôi sao tận cùng (Pashupati)…!!!”

Linh cách bộc phát. Trong tay phải xuất hiện vì tân tinh màu xám.

Homura mắt hồng ngọc trợn tròn mắt như thể thấy được một thứ không ngờ tới, cũng nhe răng ra cười nhạo.

Thế mà dám gào lên ngôi sao tận cùng trước mặt ta sao. Homura hung ác tạo thế--- phóng ra ngọn lửa cực hạn của tận cùng đang tích tụ trên tay phải, Vòng ánh sáng của kẻ cầm quyền (Khvarenah).

Hai ngôi sao tận cùng va chạm vào sau, quét sạch biển mây, hủy diệt bảy đỉnh núi thành cặn bã.

*

Về một phương diện khác--- Dù là Parashurama đang quỳ xuống trên bờ biển, dù là Orpheus khó nhọc chiến đấu, dù là Hercules đã mất đi bản thân, cả ba người đều bị cơn gió cực quang to lớn kia thu hút tầm mắt.

Cơn gió rực rỡ chỉ trong tích tắc đã từ chân núi lan qua rừng rậm, lướt qua nhà dân, lướt qua thung lũng, lướt qua bờ biển, tận đến lúc bay về phía đường chân trời, ánh sáng này mới dần biến mất. Ánh sáng này không để lại bất cứ dấu vết nào trên đất, nhưng chỉ cần thấy được luồng cực quang đó, bất cứ ai cũng sẽ ngừng lại toàn bộ suy nghĩ và hành động.

“…Ánh sáng khi nãy, là thứ gì vậy?”

Hiện đã bắt đầu bị tố thể hòa tan, Parashurama đè lên ngực, không ngừng nhìn theo nguồn sáng của luồng cực quang. Nhưng kẻ địch không kém cỏi đến nỗi bỏ qua cho sơ hở trí mạng này được.

“Khoan đã, dừng lại đã Hercules!!!”

Một con sử tử đen lao đi trên bờ biển. Mái tóc đã hóa đen bay phất phới trong gió, Hercules lao nhanh tới, cây gậy đập tan đại lục trong tay đánh về phía Parashurama.

Nãy giờ Parashurama còn cố gắng đẩy lùi được, nhưng giờ là đòn đánh trong lúc bất ngờ. Không còn kịp để né tránh hay làm trệch hướng nó xuống đất nữa.

Ngay khoảnh khắc định liều tất cả--- Một ánh sáng giáng từ trên trời xuống, như muốn ngăn cách hai người.

“---!!?”

“Ừm, không cần lo lắng, kẻ phế diệt. Tôi đến là để giúp cô. Đứng yên đấy đi.”

Parashurama giương cây rìu máu lên cảnh giác.

Nhưng cậu lại rất đơn giản đi qua được hàng phòng thủ của cô, tay phải Sakamaki Izayoi chạm vào trán cô. Cơ thể đang tố thể hòa tan từ từ trở nên ổn định.

Nhưng điều khiến cô kinh ngạc không phải vậy.

“Đứa trẻ…!!? Mi vừa xuất hiện theo cách nào vậy…!?”

“Bí mật nghề nghiệp. Dù sao tôi với cô còn chưa phân ra thắng thua cơ mà.--- Trước tiên xem xử lí người này chứ hả?”

Hercules nắm chắc lấy cây gậy.

Trước mắt Izayoi là một Hercules đã bị cướp đi bản thân.

“---“

“Tch. Không cảm nhận được linh hồn ông rồi, Anh hùng. Trông thế này thì giờ chỉ còn là con rối sao?”

“Đúng, đúng vậy! Kẻ tự xưng là Krishna kia đuổi theo hai người các cậu rồi đấy, em trai cậu không sao chứ!?”

Nghe thấy câu hỏi của Orpheus, một bên lông mày của Izayoi nhăn lại, trả lời bằng tiếng chậc lưỡi. Cách trả lời này rõ ràng là không giống Izayoi mọi khi, dường như có chuyện gì đó khiến cậu không vui đã xảy ra.

“…Bên đó không sao. Hiện tại quan trong là người này. Cho tôi mượn dây tơ đi Orpheus!”

Né tránh cây gậy đánh tới, Izayoi cầm lấy dây tơ từ chiếc đàn hạc của Orpheus.

Izayoi cởi dây tơ ra cũng là lúc bắt đầu sáng lên, lẻn ra sau lưng Hercules.

(Nhanh--- nhanh quá!)

Tốc độ không hề bình thường. Cho dù Parashurama đã tu luyện với võ thuật cấp Thần, nhưng vẫn không thể phản ứng kịp với chuỗi hành động liên tục của cậu. Tốc độ căn bản là không thể nhìn được bằng mắt thường kia khiến cô hít mạnh lấy một hơi.

Và cũng chưa hết. Izayoi quấn tơ quanh cổ Hercules xong liền bắt đầu quay ông bằng lực li tâm.

"Ư, ô...!!?"

Hercules vốn đã không còn là chính mình lần đầu tiên phát ra âm thanh đau đớn. Orpheus nhớ ra ra đây là nhược điểm của Gift không thể chặt đứt liền quấn thêm vài sợi tơ. Còn Izayoi đang tiếp tục tăng tốc độ quay--- ném Hercules lên màn trời với tốc độ vũ trụ cấp ba.

"Cái, cậu bị sao vậy!? Sao lại buông dây tơ ra!!! Chỉ thế này thì Hercules làm sao,"

"Không đúng--- không ổn rồi, chạy nhanh thôi!!!"

Parashurama nhận ra được nguy hiểm, để ý tới ánh sáng phát ra từ trên người Izayoi liền nhảy đi mất dạng.

Izayoi giơ lên máy B.D.A hình găng tay đeo trên tay phải, lườm về phía màn trời, hét lớn.

"Xin lỗi nhé, đòn này tôi mới học được thôi. Còn chưa khống chế được sức mạnh. Đừng có chết đấy, Anh hùng...!!!"

Nói rồi, tay phải Izayoi bắt đầu nén lại ánh sáng. Nhưng đây không phải là [Mô phỏng sáng tinh đồ]. Ánh sáng phát ra khắp cơ thể Izayoi đều áp vào trong tay phải.

image.jpg

Mạch máu tràn ngập thể hạt ngôi sao, khái niệm thời gian trong cơ thể trong và ngoài bắt đầu phân li.

Tư thế của cậu thô vô cùng. Không thể hiện được chút võ thuật nào học hỏi trong ba năm qua. Nhưng kẻ phế diệt hiểu được.

Đòn chuẩn bị dùng tới chính là đòn tấn công tất sát đúng theo ý nghĩa.

"---[Override with Another crown]---!!!"

Thốt lên câu nói then chốt. Nhịp tim và tốc độ lưu thông máu tăng lên tới tột cùng.

Ngay khoảnh khắc hiện tượng được gọi là mô phỏng phát quang bao trùm Izayoi---

Sakamaki Izayoi, lao lên màn trời với tốc độ vũ trụ cấp 6.

*

Đêm đó--- Hai trận đấu và ba luồng ánh sáng bao trùm đại lục Atlantis.

Dù gì cũng mới chỉ là đêm đầu tiên, đêm đó, xung đột giữa các người tham dự chỉ có hai trận chiến này. Các người tham dự khác đều chỉ dự định đứng ngoài chứng kiến.

Sakamaki Izayoi quay lại ngôi nhà nhỏ dưới chân núi, nhìn thấy người bên trong căn nhà nhỏ liền chậc lưỡi.

“…Tch. Chỗ ngươi sao rồi?”

“Không đáng để nói. Người đàn ông tự xưng là thủ lĩnh [Ouroboros] chạy mất rồi, còn hóa thân của ta thì ngươi nhìn rồi đấy.”

Khắp người Homura mắt hồng ngọc đều bị tàn phá, mang theo vẻ nhịn cười.

Dựa theo lời nói hành động và sức mạnh, bên trong chắc chắn không phải là Homura.

Izayoi lại chậc lưỡi, không có vẻ gì là muốn giấu đi sự không vui của mình, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mắt.

“Hóa thân (avatar), sao. Không ngờ Homura lại có tư cách trở thành hóa thân của ngươi.--- Vậy là sao chứ, Ma vương Azi Dakaha.”

Giương tay phải đeo B.D.A lên, Izayoi bước tới trong bộ dạng tức giận. Khi nãy tuy đã ưu tiên đi giúp Parashurama thoát khỏi nguy hiểm trước, nhưng thực chất vẫn muốn xử lí chuyện bên này hơn.

Saigou Homura bị gọi là Azi Dakaha thì cố nhịn cười, dùng cái thái độ nhìn thì cung kính nhưng thực chất không coi ai vào mắt, mà ngồi lên giường.

“Còn phải hỏi sao. Saigou Homura ngay từ đầu đã là hóa thân của ta. Nghĩ lại đi là hiểu ngay thôi? Địa vị bản thân của hóa thân này là thích hợp nhất thay thế cho ta.”

[Cái ác tuyệt đối]--- Người có khả năng sử dụng [thể hạt ngôi sao] để hủy diệt thế giới.

Loài người sẽ bị diệt vong vì kẻ nắm quyền có được động cơ vĩnh cửu thứ ba [thể hạt ngôi sao] phát cuồng, đây là suy luận cuối của Izayoi. Và suy luận này cũng sinh ra sau khi nghe Orpheus nói, tức là chưa được lâu lắm.

Nhưng suy luận này có một điểm không chính xác.

“Khốn nạn, bị lừa rồi. Đám người nắm quyền nổi điên lên là một khâu của cái ác tuyệt đối nhưng kẻ hủy diệt thế giới không phải người nắm quyền. Người nắm quyền chỉ là ngòi nổ cuối cùng mà thôi. Cái ác tuyệt đối không phải người liên can, mà đều hoàn toàn là người gây hại.”

“Đúng vậy. Nền văn minh loài người. Sự tiến hóa của loài người. Quá trình loài người sinh tồn. Trong quỹ đạo này tất nhiên sẽ có những sinh mạng bị bỏ qua. Người được sinh ra từ sự oán hận này, mới là đứa con trai [cái ác tuyệt đối] trời ban.”

Nghĩ lại một chút là có thể hiểu được.

Lí do loài người hủy diệt loài người, chung qui mà nói chỉ có ba lí do,

Nếu là loài người hủy diệt loài người, vậy thì chắc chắn phải là [mong ước của kẻ tội đồ là kết quả cuộc chiến sẽ không có ích gì cho loài người]. Cũng là nói, không thể là người nắm quyền.

Thế nên có ba khả năng có thể xảy ra.

Thứ nhất là [sự tự hủy diệt không cố ý].

Thứ hai là [sự hi sinh tối thượng vì khả năng loài người tự hủy diệt].

Thứ ba là [sự báo thù lên toàn bộ loài người, cũng khiến bản thân biến mất].

“Thế nên đứa con trời ban sẽ hủy diệt thế giới chính là [người có quyền báo thù toàn bộ loài người].--- Nếu xét tới ý nghĩa này, Saigou Homura vừa gần với người gây hại nhất, đồng thời cũng là người bị hại. Lý tưởng của một đứa bé như thằng bé, đứng trước mặt tội lỗi nguyên thủy vẫn rất kém cỏi ha.”

Thế nên mới là chuyện vui vẻ. Azi Dakaha nhếch mép cười. Trông thấy vậy, Izayoi dùng ánh mắt tức giận thật sự nhìn tới.

“…Ma vương. Ngươi đang chế nhạo quãng đường Homura đã đi sao?”

“Làm sao vậy được. Ta thực là vui từ tận đáy lòng, nhưng không phải là cười nhạo. Nếu khiến ngươi hiểu nhầm thì ta xin lỗi, dũng sĩ của ta.”

Azi Dakaha khoanh tay lại, dập tắt nụ cười.

Nhưng trong đôi mắt hồng ngọc người này vẫn không giấu nổi sự vui vẻ.

“Dũng sĩ của ta. Nguyên gốc, chỉ có thời khắc Saigou Homura quyết định sẽ hủy diệt loài người thì ta mới có thể hiện ra. Vậy nên lúc hai người dự định đi theo hướng cứu mạng người da đen bị bệnh bạch tạng, linh cách của ta đáng ra sẽ bị loại trừ hoàn toàn khỏi cơ thể Saigou Homura.”

“…Hừm? Vậy là có điều bất thường?”

Trông thấy ánh mắt ngạc nhiên của Izayoi, Ma vương xua đi toàn bộ biểu hiện vui vẻ, nhẹ gật đầu.

“Đúng vậy. Từ chuyện lần này, loài người đã hoàn toàn cố định sẽ đi theo phương hướng [cứu người bị hại]. Tiếp theo chỉ còn Chiến tranh chủ quyền mặt trời mà thôi… Nhưng, coi bộ có kẻ muốn chống lại chuyện đó xuất hiện rồi.”

Bất chợt, một cơn gió vô danh thổi qua giữa hai người.

Hiện ra vẻ không thoải mái một cách rõ ràng, Ma vương chậc lưỡi, đồng thời nhìn lên bầu trời qua cửa sổ.

“…Cơn gió hoang phế, thổi đến rồi.”

“Cơn gió hoang phế? Ngươi nói Sát thần mạnh nhất đó hả?”

“Đúng vậy. Chính là quái vật các người gọi là [Cơn gió hoang phế (End Emptiness)]. Ma vương không có diện mạo. Tên đó dự định sử dụng vật chứa mới mà xuất hiện theo hình thức khác.--- Đây vốn là chuyện không thể. Tương lai này đáng ra không thể tồn tại ở bất cứ đâu. Thế nên, có thể coi ta lúc này là người sửa chữa lịch sử.”

Tương lai đáng ra không tồn tại lại xuất hiện.

Ma vương cuốn lên cái bóng ba đầu, lửa giận bốc lên tận trời, nắm chặt tay lại như thể muốn bắt lấy gió.

“Dũng sĩ của ta. Lí do ta nhẫn nhịn sự hổ thẹn để cho người yếu đuối này mượn sức mạnh, có hai điều. Thứ nhất đương nhiên là để nhanh chóng tiêu diệt tên Ma vương không hiểu chuyện kia. Còn lại--- là để đưa linh hồn những dũng sĩ khiêu chiến với [Cái ác tuyệt đối] tới tương lai.”

“……”

Mọi trận chiến với Ma vương đều có ý nghĩa.

Mọi sự hi sinh trước mặt Ma vương đều có giá trị.

Để chứng minh chuyện đó, nhất định không thể để lịch sử kéo dài vô tận của loài người bị đứt ngang.

Nhưng là người trong cuộc, Izayoi lại không thích thú gì khi bị gọi là dũng sĩ, cậu gãi đầu nói.

“…Hừ. Chuyện đó hay lắm, nhưng đen là giờ ta đang bận giải quyết câu đố của đại lục Atlantis. Ngươi đợi khi nào ta có thời gian thì,”

“Vấn đề kém cỏi. Đại lục Atlantis và [Cự phủ (nồi lớn) ngôi sao] có những điểm giống nhau rất rõ ràng, ngươi cũng nhận ra rồi chứ? Chỉ cần biết được chiếc nồi lớn ngủ say tại bên trong Địa Trung Hải của Hy Lạp, tất nhiên sẽ đoán ra thôi.”

Ư. Izayoi nuốt lại những lời định nói. Cho dù cơ thể là Saigou Homura, nhưng trong đó vẫn là Đại ma vương. Đúng thật giả ngu cũng vô ích.

“…Sakamaki Izayoi. Dũng sĩ đã đánh bại [Cái ác tuyệt đối] của ta. Ngươi có nghĩa vụ này. Lừa dối bóng tối, ngăn cản bàn tay ma quái của vận mệnh--- Nghĩa vụ phải đi tới tương lai nhanh hơn cả ánh sao.”

“…!!!”

Sức mạnh cho chuyện đó là đây. Ma vương chỉ về phía tay phải Izayoi.

Cơ thể người mô phỏng theo việc hóa thành hạt, có thể hành động với vận tốc ánh sáng.

Kĩ thuật cuối cùng Ma vương Azi Dakaha từng lấy sức mạnh linh hồn kéo ra.

“Sakamaki Izayoi. Trước khi cơn gió hoang phế trở nên mãnh liệt, hãy phá giải câu đố của đại lục. Không phải bất cứ ai khác--- Ta tin rằng, ngươi chính là người sở hữu [con mắt không thành kiến].”

“Ư… Khoan đã tên khốn kia…!!!”

Bất chợt, Homura mất đi ý thức, ngã xuống. Trên cơ thể cậu không còn cảm giác uy quyền khi nãy. Ma vương hẳn đã trả lại cơ thể này cho hóa thân, Homura.

“Khốn nạn, nói liền một mạch những gì muốn nói xong là đi luôn… Thằng này cũng có điều bất mãn cơ mà…!!!”

Có vô số lời muốn trách mắng Rồng ba đầu. Thế mà nói xong hết những lời muốn nói là quay lại ngủ say luôn.

Izayoi cay cú nhìn lên trời. Nhưng lí do để chiến đấu đã có thêm rồi.

Chiến tranh chủ quyền mặt trời--- khiêu chiến câu đố này không phải là không có liên hệ với tương lai loài người. Tất cả đều có liên quan.

Vậy thì có muốn tóm lại cái tên rồng ba đầu kia cũng không phải không có khả năng.

Giờ cứ ngoan ngoãn nhảy múa đã vậy. Nhưng sẽ không kết thúc vậy đâu. Sakamaki Izayoi, như thể muốn nhìn chằm chằm vào bóng tối của vận mệnh, cứ nhìn lên bầu trời sao kia.

Bạn đang đọc Nhân Loại Chung Cực Thí Luyện của Tatsunoko Tarou
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CônBằng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.