Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lại là Yuuya

Phiên bản Dịch · 1351 chữ

Miu suốt ruột đợi ngày tuyết rơi. Có vẻ như trẻ con đứa nào cũng thích tuyết thì phải? Nhưng tuyết với tôi lại quá đỗi im lặng, mỗi lần đông đến tôi lại càng nhớ về mùa hè nhiều hơn, nhớ thanh âm man mác buồn của mưa và tiếng côn trùng kêu mỗi tối.

Tôi lên một danh sách quà tặng Giáng sinh, nó không dài nên tôi nhận ra rằng mình thật sự không có nhiều các mối quan hệ bạn bè hay đồng nghiệp thân thiết. Quanh năm cũng chỉ luẩn quẩn vài nơi, làm vài việc quen thuộc như bàn bạc với biên tập viên, đi uống cà phê với Fuyu và uống bia dưới hiên nhà với Yuuya. Thỉnh thoảng Osamu đưa tôi ra biển, tôi không thực sự thích biển nhưng lại luôn có cảm giác muốn đến đó. Biển đối với tôi không có gì thực sự vui nhưng những ký ức của tôi mỗi khi nhớ về biển lại dường như luôn bị đánh lừa. Tôi nghĩ rằng đó chính là điều thú vị ở biển, rằng mỗi khi nhớ về ta lại luôn cảm thấy nó thật tuyệt dù sự thật không phải thế.

Fuyu đang trong kỳ nghỉ đông tại Thụy Điển của cô ấy, ngày hôm nay Osamu đưa Miu đi mua đồ chuẩn bị cho Giáng sinh nên tôi gọi Yuuya đến nhà. Cậu ta cũng đang trong kỳ nghỉ đông và nhất định chỉ về nhà vào đúng ngày Giáng sinh.

“Mùa đông ở một mình công nhận buồn thật đấy.”

Yuuya than thở trong lúc tôi đang làm phác thảo tranh vẽ minh họa cho tập truyện ngắn mới nhất của Mamiya Jin và Akiyama Umi.

“Vậy sao cậu không về nhà? Hay kiếm một bạn cùng phòng ấy?”

“Em cũng chẳng biết nữa.” Yuuya lắc đầu, mang bàn sưởi ngoài phòng khách vào trong phòng làm việc của tôi rồi nằm, tay chống đầu thoải mái như đang trong phòng ngủ của cậu ta vậy. “Này.” Cậu ta hỏi: “Hồi mà chị chuyển về đây ấy. Sao hồi đấy một tiểu thư như chị lại dũng cảm đối đầu với sự chênh vênh của kinh tế vậy?”

Tôi nhướn mày, quay đầu lại phía sau nhìn Yuuya: “Là ý gì?”

“Thì chẳng phải nhà chị rất giàu sao? Còn anh Osamu khi ấy chỉ có một mình, việc làm chưa ổn định, tiền bạc đã đâu có gì…”

“Nhưng anh Osamu có một ngôi nhà.” Tôi đáp. “Thực ra thì lúc đột ngột bỏ đi tôi đâu có thời gian nghĩ đến chuyện tiền bạc. Tuổi trẻ mà, chỉ toàn làm những chuyện xấu hổ mà thôi. Cậu cũng thế đấy, nhưng chỉ cần có một nơi để ở là có thể yên tâm rồi.”

Yuuya chống cằm nhìn xuống chiếu tatami vẻ ngẫm nghĩ. Mái tóc lòa xòa của cậu ta được buộc ẩu một chùm trên đỉnh đầu để khỏi bị tóc che mất tầm nhìn. Thực sự thì tôi nghĩ Yuuya là một thằng nhóc dễ thương, kiểu nam thứ vui vẻ trong những bộ truyện tranh thiếu nữ. Mà thường thì đa phần thiếu nữ đọc truyện tranh đều luôn thích nam thứ hơn. Vậy mà trong suốt ba năm quen biết tôi chưa từng thấy cậu ta nói mình có bạn gái bao giờ.

“Thời buổi bây giờ chuyện yêu đương không thể thiếu vật chất được.” Yuuya đưa ra kết luận: “Lắm lúc em cũng muốn có bạn gái mà xong lại nghĩ thêm một lúc thì thấy thật rắc rối. Em cho là mình cần phải thành đạt trước đã.”

“Thành đạt thì nghe to tát quá.” Tôi cười: “Mà còn nghe chừng lâu lắc.”

Yuuya dẩu môi, thở dài rồi lăn qua lăn lại dưới bàn sưởi.

“Akiyama Umi xinh quá chị nhỉ?”

“Cô bé nhà văn hả?” Tôi hỏi dù biết thừa câu trả lời.

“Vâng. Con gái gì đâu mà đẹp dữ dội. Nhưng mà lạnh lùng thật đấy, mấy lần thấy cậu ấy đi một mình trong sân trường ở Todai đều chẳng thấy cười bao giờ.”

“À, thế à.” Tôi ậm ừ, thật sự thì không quan tâm tới câu chuyện của Yuuya về Akiyama Umi lắm vì tôi chưa tiếp xúc với cô bé đó được nhiều.

“Người tốt thì có bạn trai hết cả rồi. Thật bất công.”

“Vậy hả?”

“Là Shibata Makoto đó.” Yuuya uể oải nói. “Ghen tị quá sức. Quá sức ghen tị.”

“Là ai vậy?” Tôi hỏi.

“Cái tên ca sĩ mà bé Miu nhà chị hâm mộ ấy. Đến Miu cũng thích hắn ta, thật quá bất công.”

“À à, rồi. Nếu là anh chàng đẹp trai đó thì cậu thua là đúng rồi.” Thỉnh thoảng tôi cũng hay bắt gặp cậu ta trên vài chương trình ca nhạc mà Miu xem, một chàng trai có hình thể đẹp và gương mặt điềm tĩnh, hoàn toàn trái ngược với Yuuya. Miu gần như thuộc mọi bài hát và thường hát theo cậu ta mỗi khi nhạc được phát. “Mà sao cậu lại thường xuyên gặp Akiyama Umi ở Todai vậy?”

“Em đến Todai.” Yuuya đáp.

“Để làm gì?”

“Thì là chuyện hỏi Hiro đấy.”

“Chà…” Tôi chẳng biết nói gì hơn. Suốt từ cuộc gọi điện thông báo lần trước của Yuuya tôi vẫn chưa lên được cho mình một kế hoạch nào cụ thể.

“Trông chị có vẻ chần chừ nhỉ?” Yuuya dài dọng hỏi. “Hai người là chị em cơ mà, cứ gặp đại thôi, hay em đi cùng với chị nhé?”

Lời đề nghị của Yuuya không tồi chút nào mà trái lại, tôi gần như cảm thấy biết ơn nếu có người bên cạnh mình vào lúc đó. Có thể tôi rất khá trong việc tự xoay sở khi ở một mình nhưng nếu là việc phải đi ra ngoài và gặp gỡ ai đó thì hoàn toàn ngược lại.

“Cậu không thấy phiền chứ?”

“Đi cùng với chị thì em không phiền gì cả đâu. Xong việc chỉ cần chị mời em một bữa là được.” Yuuya trả lời, dù đang ngồi quay lưng lại vẽ nhưng tôi vẫn có cảm giác như đang bị cậu ta nhìn chằm chằm sau gáy. Tự dưng lại nhớ về cái hồi cách đây ba năm khi chúng tôi mới gặp nhau lần đầu.

Đó là một ngày chủ nhật trời không đẹp lắm. Ngày hôm đó tôi vẫn nhớ là mình đang mải loay hoay trong bếp nấu súp miso, hồi ấy tôi vẫn còn chưa thạo nấu nướng cho lắm. Osamu đưa Yuuya về nhà, Yuuya lúc ấy vẫn còn đang học cấp ba, mới đang trong khoảng thời gian thi đại học.

Osamu giới thiệu Yuuya với tôi như cậu em thân thiết của anh. Yuuya trong bộ đồng phục đứng bên cạnh Osamu, hơi lùi xuống phía sau một chút cứ im lặng nhìn tôi chằm chằm, giản dị và dè chừng, khác hẳn bây giờ.

“Chào chị ấy đi chứ.” Osamu đánh nhẹ vào lưng Yuuya khiến cậu ta mất đà tiến về phía trước vài bước.

“Chị là vợ của anh Osamu ạ?” Cậu ta hỏi.

“Mới được một nửa như vậy thôi.” Tôi cười đáp lại. “Uống bia nhé?”

“Em chưa đủ tuổi sử dụng đồ uống có cồn ạ.” Cậu ta lễ phép trả lời, Yuuya ngày ấy khiến tôi có cảm giác như cậu là một bản sao nhỏ tuổi của Osamu vậy, một thằng nhóc luôn cố gắng để trở thành một người giống như bậc đàn anh mà mình luôn ngưỡng mộ.

“Này Kumiko, chị đang nghĩ cái gì đấy?” Tiếng Yuuya gọi kéo tôi trở về thực tại.

“Chuyện ngày xưa ấy mà.” Tôi khịt mũi.

“Chuông cửa kêu kìa, hình như anh Osamu về rồi đấy.”

Yuuya trườn khỏi bàn sưởi chạy ra mở cửa. Tôi nhìn theo những bước chân vui vẻ, gấp gáp của cậu ta, chẳng hiểu sao trong lòng cảm thấy hơi lơ đãng buồn một chút.

Bạn đang đọc Nhắm Mắt Lại Sẽ Thấy Sao Rơi của Ai Hidenori
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.