Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 3

Phiên bản Dịch · 4012 chữ

Quyền Quý đem một khối khăn lông lớn đưa cho Sở Hạm đang từ trong hồ tắm lớn bước ra, cẩn thận hỏi, “Sở Vương thật sự muốn Vương Phi làm nha hoàn?”

Sở Hạm tiếp nhận khăn lông lớn lau chùi lên thân mình, “Nếu nàng muốn làm nha hoàn như vậy, ta sẽ giúp nàng đạt được mục đích.” Khóe miệng hơi phớt lên, vừa nghĩ tới nữ nhân…chết tiệt nọ, liền nhịn không được nộ khí xung thiên, giận tái mặt, trong mắt hiện lên hàn quang, “Hừ, dám hưu ta.”

Quyền quý hít vào trong miệng một ngụm khí lạnh, Sở Vương quả nhiên sẽ không dễ dàng buông tha Vương Phi.

“Đi đem nàng gọi tới cho ta.” Sở Hạm mặc quần ngủ, tùy tiện choàng một tấm áo dài, đi hướng tẩm cung.

“Vương Phi…”

“Sau này không được kêu nàng là Vương Phi.”

“Vâng… Vương… Khụ… Nguyệt Nhi nhìn qua rất mệt mỏi… Có nên để nàng nghỉ ngơi thêm một ngày rồi gọi tới hầu hạ Sở Vương ngài?”

Sở Hạm trừng mắt, lạnh lùng nói: “Bảo ngươi đi kêu, phải đi kêu tới.”

Quyền quý nhanh như chớp đã đi, Sở Vương tuy rằng cao ngạo lãnh khốc, nhưng đối với cấp dưới cùng hạ nhân cũng vô cùng tốt. Từ ba năm trước đây sau khi hắn cưới Vương phi, chỉ cần nhắc tới chuyện Tuyên Nguyệt Nhi, hắn liền thay đổi trở thành một người không giống nhau, tính tình tệ hại muốn chết.

Nguyệt Nhi tắm sạch những tro bụi cùng mồ hôi lưu lại trên người sau nhiều ngày bôn ba, thoải mái nằm ở trên giường nhỏ.

Gian phòng này nho nhỏ ngầm trong lòng đất. Mặc dù trước kia không có bài trí xa hoa. Trên giường cũng không có chăn tơ lụa xa xỉ. Nhưng đối với nàng hiện tại toàn thân đau nhức đến nhấc tay cũng không nổi thì không sao cả.

Lại nói, ban ân cũng tốt nha.

Mới vừa mới thiu thiu ngủ. Đã bị tiếng đập cửa làm bừng tỉnh.

Mắt nhắm mắt mở mông lung mở cửa. Nhìn về hướng Quyền Quý con ngươi không đành lòng:”Sở Vương muốn ngươi đi hầu hạ.”

Nguyệt Nhi đã sớm dự đoán được hắn sẽ không bỏ qua nàng. Nhưng không nghĩ tới lại nhanh như vậy. Không do dự. Cũng không có oán thán. Mang lên vẻ thanh tú cứng rắn. Hướng Quyền Quý mỉm cười. Hắn đối với nàng quan tâm. Nàng xin ghi trong lòng.”Đi thôi.”

Quyền Quý đem nàng dẫn tới một gian phòng trên nhà lớn mang phong cách cổ xưa khí khái xa hoa.”Ở bên trong. Ngươi hầu hạ cẩn thận một chút. Ta lui xuống trước đây.”

Nguyệt Nhi nhẹ gật gật đầu.

Quyền Quý quay đầu bất an thoáng nhìn, rồi đi.

Nguyệt Nhi bước qua cánh cửa, trong lòng lo lắng, không biết người Sở Hạm bắt nàng hầu hạ là ai đây. Lấy từ việc hắn cáu giận đối với nàng, phải chăng là tìm một người khó hầu hạ để làm nàng lo lắng.

Chuyển qua dưới màn che, cảnh tượng trước mắt lại làm cho nàng dừng bước, vội cúi đầu lui về phía sau hai bước.

Sở Hạm lười nhác nằm nghiêng ở trên giường êm, trong tay vốn đang cầm tấu chương đọc kĩ, trường bào lụa tơ tằm rộng màu đen tùy ý choàng ở trên người, mở rộng ra trước ngực, vẫn chưa buộc lên, lộ ra bên trong bộ ngực rắn chắc màu mạch ngà. Cũng như trường bào là chiếc quần ngủ, nới lỏng suy sụp buộc ở dưới lưng, phía dưới rốn lõm sâu là một chút lông tinh tế (ặc ặc :|) , quần luôn luôn kéo dài đến phía dưới lưng, làm cho người ta lo lắng, chỉ cần hắn nhúc nhích thêm chút, cái quần dài kia liền lập tức chảy xuống. (dịch đoạn này ta thấy biến thái quá >”
Cùng tồn tại trên giường êm còn có một nữ nhân vô cùng dễ thương đãng nằm sấp trên đôi vai rộng lớn của hắn, trên người một kiện áo ngực cùng váy dài nhìn gần như xuyên thấu, bả vai tuyết trắng cùng cánh tay lộ ra, cánh tay mềm mại không đang quần lấy trước ngực hắn, một bàn tay đang tham tiền đến lay động quần áo trước ngực hắn.

Nguyệt Nhi cho tới bây giờ chưa có nhìn thấy nam tử mặc quần áo như vậy, càng chưa có nhìn nam nữ đều như thế dính cùng lấy nhau, khuôm mặt nhỏ nhắn nhanh chóng hồng nóng lên, xoay người liền muốn rời khỏi.

Chẳng biết tại sao, trong lúc nàng chứng kiến những hình ảnh như vậy thì trong lòng lại nổi lên một trận đau đớn. Trên giường chính là quân phu ba năm hữ danh vô thực của nàng, tuy rằng hiện tại không còn là như vậy, nhưng vẫn khiến nàng cảm thấy nhục nhã.

“Như thế nào? Muốn rút lui là có thể rút lui sao?” Thanh âm trầm thấp mang theo châm chọc, lạnh như băng khiến cho bây giờ đang là đầu mùa hạ vẫn khiến người ta cảm thấy một tia hàn ý.

Nguyệt Nhi hít sâu một hơi, quay người lại, đi lên trước, cách xa giường êm hai thước thì dừng lại, đem mặt quay qua một bên, không nhìn nam nữ trên giường, lẳng lặng chờ sở Hạm phân phó.

Sở Hạm liếc lên nàng, mặc dù thay đổi quần áo nô tì hạ đẳng thông thường, vẫn không thể che hết của nàng quốc sắc thiên hương, vẫn như ba năm trước đây quật cường, cao ngạo như vậy. Phần quật cường và cao ngạo này làm cho hắn nhớ tới Tuyên Vương phụ hoàng của nàng, trong đôi mắt lạnh liệt thầm nổi lên hận ý.

“Nhã phu nhân, đây là nha hoàn mới tới, sau này liền giao cho ngươi dạy dỗ.” Hắn đem tầm mắt quay trở về tấu chương, giống như bất kể là người đẹp bên cạnh hay Nguyệt Nhi cũng không có quan hệ gì.

“Ta thấy hôm nay Sở Vương đối với Tiểu Nhã không có hứng thú gì, nguyên lai là có một tiểu mỹ nhân như vậy.” Nhã phu nhân Nhã Mị phượng nhãn quét về phía Nguyệt Nhi trong mắt hiện lên rất nhiều hàn ý, khinh thường nhưng không thể che hết một tia ghen tị.

“Sở Vương muốn hắn dạy dỗ thánh nha hoàn như thế nào? Hoặc là có thể cho nàng ở lại chỗ này hầu hạ chúng ta, cũng có thể thuận tiện học một chút?” thân mình như rắn lắc lắc bò lên trên người Sở Hạm. (ọc mềnh sợ rắn :-&)

Nguyệt Nhi âm thầm thở sâu, cắn chặt môi dưới, hi vọng đem đem những cay đắng không tên trong lòng ném ra ngoài cơ thể, bắt đầu hối hận rời khỏi Nam quận, hắn sao có thể dùng phương thức nhục nhã nàng đến như thế? Chẳng biết lúc nào môi đã bị cắm nát, mùi máu tươi tanh ngòm chảy vào trong miệng.

Sở Hạm đẩy ra bàn tay đang không thành thật thăm dò tới quần của hắn, “Ngươi lui ra.” Ngữ khí lạnh nhạt mà không dung chút nghi ngờ.

Ngữ khí lạnh băng kia dừng lại trong tai Nguyệt Nhi, bắt đầu hoài nghi người nam nhân này rốt cuộc có tình cảm hay không? Có lẽ căn bản không có, hắn đối với nữ nhân đang hầu hạ hắn cũng có thể lạnh nhạt như thế.

Nhã phu nhân đôi mắt đẹp mỉm cười mờ ám, rời khỏi thân thể Sở Hạm, kéo qua một món đồ lụa mỏng, choàng ở trên người, cười duyên vừa hướng trên mặt Sở Hạm hôn một cái, mới tao nhã xoay người rời đi, đang nhìn Nguyệt Nhi bên người xê dịch thì trong mắt bắn ra oán độc khiến Nguyệt Nhi sửng sốt.

“Lại đây.” Sở Hạm không nhìn bóng lưng Nhã phu nhân rời đi, lạnh lùng nhìn Nguyệt Nhi.

“Ngươi kêu ta tới làm cái gì?” Nguyệt Nhi không quay đầu lại, lãnh đạm đang hỏi, vừa rồi một màn khiến nàng ngực đau đớn hóa thành tức giận, thậm chí muốn xoay người phẩy tay áo bỏ đi. Chẳng lẽ hắn gọi mình đến là muốn để nàng thay thế vị trí của Nhã phu nhân? Nếu thật là như vậy, vậy hắn đừng hòng.

Sở Hạm mày căng thẳng, âm điệu đề cao, “Lại đây.”

“Sở Vương có cái gì phân phó, cứ việc nói cũng được, nô tỳ ở chỗ này, có thể nghe được.”

Hừ lạnh một tiếng, thân hình cao lớn vô thanh vô tức rời khỏi giường êm, đi tới trước mặt nàng, bàn tay to mạnh mẽ chế trụ bên ngoài nàng, không có tí tẹo nhỏ nào là thương hoa tiếc ngọc.

Nguyệt Nhi đau đến cơ hồ gần kêu ra tiếng, nhưng nàng cố nén không thốt dù chỉ nửa âm, nàng không muốn hắn nhìn thấy nàng yếu đuối. Nhìn thẳng quan sát đôi mắt lạnh lẽo thấu xương trước mắt.

“Ngươi luôn mồm nô tì, chính là ngươi nhìn lại ngươi xem, một chút bộ dạng nô tì cũng không có? Ngươi là muốn ta đến nói cho ngươi biết, nên làm nô tì như thế nào sao?” Sở Hạm từng bước từng bước tự nói xong, trong con ngươi hàn ý càng ngày càng lãnh khốc vô tình. Khi tầm mắt của hắn dừng ở trên cành môi nàng bị cắn nát thì giữa lãnh khốc lại hiện lên một tia phức tạp đau lòng, nhưng chính là chợt lóe lên, đổi thành hận ý càng đậm.

Bỗng nhiên, hắn buông tay ra, xoay tròn thân lại nằm trở về giường êm, “Lại đây.”

Nguyệt Nhi không muốn tiếp tục chọc giận hắn, nàng ba năm trước đây chỉ biết, chọc giận hắn có thể nhận lấy những trừng phạt đáng sợ như thế nào, lấy lại bình tĩnh, đi đến bên giường.

“Đấm chân.” Sở Hạm lại cầm tấu chương vừa rồi bị bỏ xuống, gối tựa gập lại, một cái chân dài cong lên.

Nguyệt Nhi hạ mí mắt xuống , quỳ nửa thân mình, cầm nắm tay nhỏ, do dự mà nhẹ nhàng đấm khi hắn duỗi thẳng đùi. Nàng muốn…chân hắn như vậy đấm thật manh, đấm cho tới khi gãy chân thì thôi, nhưng dưới tay chân hắn rắn chắc nàng mới hiểu được hắn nguy hiểm tới mức độ nào.

“Vừa rồi nữ nhân kia kêu Nhã phu nhân, là người có sở trường về cách giao thiệp của nữ nhân, có thủ đoạn có thể làm cho nam nhân được thoái mái hưởng thụ nhất.” Sở Hạm tầm mắt rời khỏi trên tấu chương, híp nửa mắt, liến nhìn đôi môi nàng bị thương.”Ngươi nếu chỉ muốn thoát khỏi ta, hãy cùng nàng hảo hảo học một ít làm nữ nhân phải như thế nào, nếu tướng sĩ của ta vừa lòng với biểu hiện của ngươi, ngươi là có thể thoát thoát khỏi ta.” Hắn nói rất chậm rãi, không biểu hiện trên mặt hắn một tia biến hóa gì.

Nguyệt Nhi cách tay dừng ở giữa không trung, ngẩng đầu, ngẩng đầu nhìn lên nam nhân phía trên giống như thấy ma quỷ, khuôn mặt dễ nhìn lại như rắn rết ác độc thông thường, lửa giận thiêu đốt lên trong lòng của nàng, “Ngươi nói cái gì? Ngươi muốn tặng ta cho tướng sĩ của ngươi? Cùng bọn hắn tiêu khiển?”

Hắn nhìn thấy nàng bộ dạng không kiềm chế được giận dữ, ngược lại thoải mái, hắn thà rằng xem nàng giận, cũng không nguyện xem nàng đối với hắn bộ dáng coi thường, ảm đạm cười, “Việc này có gì là không thể? Tặng nô tì khao tướng sĩ có công vốn là chuyện rất bình thường, dù sao ngươi chỉ muốn thoát khỏi ta, ta cũng sẽ thanh toàn…”

Lời vừa hạ xuống, “Bá” một tiếng vang giòn, theo trên mặt đau bỏng rát, trong mắt châm biếm, biến thành kinh ngạc, tiếp tục chuyển sang lửa giận. Lấy thân thủ của hắn, vốn có thể dễ dàng tránh đi một tát này, nhưng hắn không nghĩ tới nàng dám đánh hắn, cũng không biết tại sao rõ ràng đã nhìn thấy nàng dương tay, lại không nghĩ cần phải tránh, thật sự đã trúng bàn tay này của nàng.

Ngồi thẳng người, căm tức nhìn Nguyệt Nhi, âm u hỏi: “Ngươi dám đánh ta?”

Nguyệt Nhi nhìn cánh tay mình đang ở giữa không trung, cũng ngây ngẩn cả người, nàng có thể đánh hắn, hơn nữa lại có thể đánh trúng hắn. Bị hắn gầm lên một tiếng tinh thần phục hồi lại, áp chế sợ hãi trong lòng, thu tay về, khăng khăng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, thản nhiên nhìn vào trong mắt hắn biến ảo, giờ khắc này nàng hận hắn cực kì, “Ta ở lại Sở quốc, là vì thành dân, không phải vì để ngươi vũ nhục. Ngươi có thể cho ta đi làm những việc nặng nhọc, mặc kệ có mệt như thế nào, ta cũng đều cam tâm tình nguyện, nhưng ngươi không thể để cho người khác tới lăng nhục ta.”

Sở Hạm bới vì phẫn nộ nên mắt hẹp chặt, sát lên trước, “Ngươi có tư cách gì cùng ta nói điều kiện? Ngươi hiện tại bất quá chỉ là một nô tì của ta, việc nô tì phải làm chỉ có thể là thuận theo.”

“Nô tì cũng là người, cũng có tôn nghiêm.” Nguyệt Nhi cắn chặt răng, hắn cho dù là giết nàng, nàng cũng muốn cho hắn biết nàng không phải có thể để hắn muốn làm gì thì làm.

“Xem ra ngươi thật sự là thiếu dạy dỗ, ta hiện tại muốn ngươi cần phải biết làm nô tì trong nhà đế vướng là như thế nào.” Sở Hạm duỗi cánh tay, kéo Nguyệt Nhi nửa người đang quỳ trên mặt đất, để tại trên giường êm, “Đem quần áo cởi.”

Nguyệt Nhi lời nói muốn phản bác, tới đầu lưỡi lại thấy hắn đang lạnh lùng nhìn gần, nuốt trở vào, theo bản năng bảo vệ vạt áo trước ngực, đứng dậy chậm rãi lùi về phía sau hai bước

“Muốn ta giúp ngươi?”

Thanh âm theo hơi thở lạnh lẽo, kích thích ngạo khí của Nguyệt Nhi. Ưỡn ngực, nhìn thẳng lên tên nam nhân kiêu ngạo phía đối diện.

Dưới ánh nến, da thịt trơn bóng nổi lên như phái ra ánh sáng, thần thánh mà không có thể xâm phạm, lại xinh đẹp đến mức không người nào có thể dời tầm mắt khỏi trên người nàng.

Đáng chết, Sở Hạm nhăn chặt mày, chưa bao giờ hắn đối với nữ nhân động tâm, từ ba năm trước đây gặp qua nàng, lại không thể tiêu tan, ba năm này, không có lúc nào là không nhớ tới nàng, nhưng vừa nghĩ tới cha mẹ chết thảm, phần tưởng niệm này liền hóa thành hận ý, hận nàng cũng hận chính mình.

Đã tựa như này. Hắn đối mặt nàng trong khi vấn không có phương pháp đem nàng đặt ở ngoài tâm. Giữa con ngươi đen bất khuất của nàng lại càng khắc sâu vào giới hạn cảm xúc của hắn.

Để cho hắn nhớ tới ánh mắt bất khuất của mẫu thân khi bị khinh nhờn kia. Hai tay nắm chặt. Thật lâu mới tiếp tục buông ra.

Nguyệt Nhi ngây dại. Thẳng trong con ngươi kia nhìn nàng đầy hận ý. Khiến nàng đột nhiên sợ hãi. Nên hận là chính mình. Vì sao hắn nhìn nàng ánh mắt sẽ giống như vậy.

Sở Hạm thu lại những kí ức không chịu nổi. Trong lòng lửa giận càng không cách nào tắt. Đột nhiên tới gần nàng. Hơi thở nóng rực cấp bách phun trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.”Ngươi sẽ thay mặt phụ thân ngươi trả nợ máu còn thiếu cho ta.”

Chưa đợi nàng lấy lại tinh thần thì trong nháy mắt. Hai tay đã nắm chặt vòng eo nàng. Tầm mắt dừng ở trên cành môi nàng vẫn đang rỉ máu tươi. Bỗng cúi đầu. Khẽ mút trên miệng vết thương của nàng.

Trên môi truyền đến đau. Khiến Nguyệt Nhi nháy mắt thanh tỉnh. Chuyển vội đầu tránh đi đôi môi của hắn.

Môi dính máu của nàng đặc biệt đỏ tươi, tôn lên khuôn mặt cực kì tuấn dật của hắn, có vẻ cực kỳ tà mị.

“Ngươi giết cha của ta, chiếm thành trì của chúng ta, người thiếu nợ máu là ngươi.”

“Phụ thân ngươi một mạng bồi thường những tội ác đã gây ra của hắn.” Hắn hận nàng lại khơi dậy những kí ức quá khứ hắn không mong muốn, một người bị giết chỉ là cha nàng, mà hắn cả phụ mẫu, gia tộc đây? Vậy mà cha của nàng chỉ một mạng người là có thể bồi hoàn. Hai tay buộc chặt, cơ hồ muốn siết chặt đoạn eo của nàng, không nhìn đến trong mắt nàng chứa cả tức giận lẫn mê hoặc, lại cúi đầu, ngậm chặt cánh môi mềm mại của nàng.

“Ngươi… . Buông ra… . . Dừng tay…” Nguyệt Nhi xấu hổ tới cực điểm, cố gắng dùng khí lực toàn thân, muốn đẩy ra hắn, nhưng nàng càng giãy dụa, hắn càng là dùng sức giữ chặt lấy nàng, động tác thô bạo, hoàn toàn không có dịu dàng.

“Ngươi tên súc sinh này… . Buông tay…” Nguyệt Nhi trong nháy mắt tránh được môi của hắn, quát mắng.

“Súc sinh? Ngươi đã quên thân phận của ngươi!” Trong mắt của hắn tức giận càng sâu, song chưởng thu về, đem nàng đẩy ngã vào giường êm, dùng sức xé mở vạt áo trước ngực nàng.

Nguyệt Nhi sợ hãi tới cực điểm, liều mạng tay chân vung lên đấm đá, tuy nhiên chỉ một chút cũng không ngăn cản được bàn tay to của hắn, quần áo trên người trong khoảnh khắc đã hóa thành những mảnh nhỏ.

“Không…” Nàng khàn giọng kêu, “Ngươi không thể, ta chỉ là làm một nha hoàn! Ngươi không thể…”

“Ta cần chính là sự phần phục của ngươi.” Tầm mắt của hắn dừng ở trên cơ thể nàng, khu hạ thể thì trở nên cực nóng, thân thể này so với trong tưởng tượng của hắn còn xinh đẹp hơn, đây vốn là thân thể của vợ hắn, lại cùng với hắn trợn mắt nhìn.

Nguyệt Nhi bị hắn nhìn kĩ soi mói, xấu hổ vô cùng, tiếp tục cũng không có cách nào chịu được, khom gối hướng hắn đẩy ra, lại bị hắn nhẹ ngăn chặn, tiếp tục cũng không thể nào nhúc nhích.”Sở Hạm!” Giận dữ của nàng mang theo toàn bộ hận ý, hô to tên của hắn.

Không ngờ thanh âm này, lại càng khiến cho hắn kích thích sâu sắc, thân thể cường tráng như núi áp chế, “Nếu ngươi còn là Vương Phi của ta, ta rất thích ý ngươi gọi ta như vậy, nhưng ngươi hiện tại chính là nô tì.”

Nguyệt Nhi một khắc này mới chính thức cảm thấy nam nhân này mạnh mẽ, kiên cường làm cho nàng không có lực phản kích… . Giờ khắc này mới biết được cái gì là bất lực, nhanh nhắm mắt lại, không cho hắn chứng kiến lệ đã nảy lên trong hốc mắt.

Nhưng không kìm được lông mi rung động chợt hiện nước mắt , lại bán rẻ nàng.

Tim của hắn đau xót, hôn lên mắt của nàng, hắn không thể lừa mình dối người, tuy rằng nàng là kẻ thù của hắn, nhưng hắn vẫn yêu nàng, hắn hận chính mình như vậy, cũng hận để cho hắn không thể từ bỏ nàng.

Nàng cảm thấy nhiệt độ trên lòng bàn tay hắn, nóng đến như muốn bỏng da thịt của nàng, cũng cảm thấy bộ ngực của hắn ở trên nàng ** bộ ngực truyền đến nhiệt độ, hết thảy đều trở nên kỳ quái, làm lòng của nàng điên cuống không thể khống chế.

Nàng tuy rằng hận của hắn, nhưng ba năm này, hắn chưa từng đến xem qua nàng liếc mắt một cái, nàng thật sự không oán hắn sao? Nàng có, từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, không biết hắn là Sở Vương thì trong lòng liền có hắn, sau này tuy rằng hận hắn, nhưng vẫn nhớ hắn, chính là nàng không biết nên cũng không thừa nhận yêu hắn. Nàng thà rằng tin tưởng bởi vì hận hắn, mới có thể nhớ tới hắn.

Sự trầm mặc của nàng làm nụ hôn của hắn trở nên ôn nhu, ngay khi đầu lưỡi của hắn trong nháy mắt tham lam tiến vào trong miệng nàng, toàn thân run lên, không thể như vậy. . . . . Dùng sức cắn mạnh.

Sở Hạm không dự đoán được rõ ràng nàng đã khuất phục lại đột nhiên như thế, thình lình đúng lúc lại bị cắn, kêu lên một tiếng đau đớn, “Nữ nhân chết tiệt!” Giữ chặt cằm của nàng, cái lưỡi sắp bị nàng cắn đứt đem toàn bộ máu tươi rót vào trong miệng nàng (ọe…em muốn ói >”
Kiên cường mạnh mẽ căng chân nàng đang liều mạng khép chặt hai đầu dối lại, chen đến giữa hai đùi nàng.

Da thịt nàng trắng mịn khiến cho hắn cảm thấy bị kích thích mãnh kiệt trước nay chưa từng có, hô hấp dồn dập, bất kể là hận cũng tốt, yêu cũng thế, hắn không muốn tiếp tục buông nữ nhân dưới thân này ra.

Người.

Ngay tại thời điểm hắn bắt buộc được nữ nhân dưới thân là lúc,ngoài cửa truyền tới thanh âm bẩm báo, “Sở Vương, Cô Quân có việc gấp cầu kiến.”

Sở Hạm mày hơi nhíu, trong mắt hiện lên một nét thoáng buồn bực, vội ngẩng đầu, không cam lòng nhìn thấy nữ nhân trong lòng, vội vàng đứng dậy, tùy tay kéo áo choàng trên bình phong che lại người nàng, “Thỉnh.”

Nguyệt Nhi luống cuống tay chân mặc trường bào, thỏ ra tất cả những hơi thỏ riêng biệt của nam nhân kia, mới vừa bao lấy kiều khu (là … ấy ấy :|), liền thấy một nam tử khí khái hiên nang đang tiến vào, đứng ở tầm màn cách đó không xa, tuấn mắt đảo qua mặt của nàng, lộ ra một tia kinh ngạc.

“Đi ra ngoài.” Sở Hạm mắt lạnh liếc lên nàng.

Nguyệt Nhi cực kỳ nhanh nhảy xuống giường, chân trần trụi, không một lời bước nhanh chạy vội ra ngoài. Trường bào đen thui khoác vội phật vào hai má Sở Hạm, mang theo mùi thơm cơ thể duy nhất chỉ mình nàng có, thấm vào hơi thở của hắn, không khỏi khiến hắn rung động.

Nam tử hơi nghiêng một bên, dung nhan tuyệt mỹ thanh thuần đập vào trong mắt, hơi sững sờ, là nàng…

Quay đầu thì phía trên là ánh mắt sắc bén của Sở Hạm, hàm chứa một tia hờn giận không dễ nhận ra, vội thu liễm tâm tư.

Nguyệt Nhi ngón tay mảnh khánh gắt gao nắm chặt cổ áo, từng bước không dám dừng lại thoát ra khỏi tẩm cung ngạt thở này, trở lại phòng nhỏ của chính mình, cài chặt cửa phòng. Cho đến lúc này mới đưa nhanh thân thể mềm nhũn tựa vào trên cửa gỗ, che kín hai má hồng đang từ từ tái nhợt.

Vừa rồi lúc hắn làm nhục nàng, nàng hận hắn, nhưng khi rời khỏi hắn lại có một tia không muốn.

Bạn đang đọc Nha Hoàn Hảo Khó Chơi của Mạch Quả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.