Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tán tận lương tâm

Phiên bản Dịch · 3298 chữ

"Tôi muốn ăn em......"

"Tôi muốn ăn em......"

Thanh âm của anh càng ngày càng nhẹ, mang theo mị hoặc dụ người ta phạm tội, đầu lưỡi vờn qua vờn lại vành tai cô.

Lâm Miểu Miểu sắc mặt không thay đổi kéo tai của mình ra khỏi giữa hàm răng của anh.

"Không được!" Cô tốn rất nhiều sức lực, mới phun ra được hai chữ này. Trước khi từ chối, cô muốn suy nghĩ cảm nhận của Tông Chính, muốn suy nghĩ tâm ý chân thật của chính mình, sau một hồi suy nghĩ, từ chối đã trở nên khó khăn hơn. Cô thích Tông Chính, nhưng còn chưa thích đến mức bằng lòng cùng anh phát sinh chuyện thân mật nhất, có lẽ là bởi vì thiếu cảm giác an toàn, thứ cô phải giao ra không chỉ là thân thể, mà còn có trái tim của chính mình.

Vất vả thắp hơn trăm cây nến, lại tặng hoa, vậy mà vẫn bị từ chối, Lâm Miểu Miểu cảm thấy có lẽ anh lại muốn trở mặt.

Cánh tay giữ ở bên hông càng siết chặt hơn, Tông Chính im lặng mấy giây, hô hấp dồn dập nóng bỏng phun ở trên đỉnh đầu cô, qua mười mấy giây, anh lại dùng thanh âm trầm thấp khàn khàn đó, tiếp tục dụ dỗ: "Chúng ta thử một lần, nếu như giữa chừng em không thoải mái, thì kêu dừng......"

Anh vừa mới di chuyển tay đến ngực cô, còn chưa kịp vuốt ve, đã nghe thấy Lâm Miểu Miểu kêu "dừng".

Tông Chính bực bội xoay mặt cô đối diện với mình: "Tôi còn chưa bắt đầu, em kêu dừng cái gì?"

Lâm Miểu Miểu bình tĩnh quơ quơ con dao trong tay: "Tôi muốn làm cơm." Tông Chính không khoan nhượng trả lời: "Tôi muốn yêu."

Lâm Miểu Miểu bị Tông Chính ôm đặt trên bàn bếp, hôn đến mức đầu óc choáng váng, đến khi lò nướng vang lên một tiếng "đinh", mới lấy lại được lý trí.

Cô đẩy Tông Chính ra, khép lại áo bị anh cởi ra, vẻ mặt có phần mất tự nhiên, khi một người phụ nữ thích một người đàn ông, theo bản năng sẽ vì anh giữ lại một con đường đi đến trái tim.

Nếu như lò nướng không kêu, cô có thể bị Tông Chính cởi sạch ở phòng bếp, không hề phản kháng hay không?

Tông Chính lại dán sát lại, Lâm Miểu Miểu nghiêng đầu né tránh môi anh, thanh âm không hề có khí lực: "Tôi muốn làm cơm, tôi đói."

"Tôi muốn yêu, tôi cũng đói!"

Lâm Miểu Miểu lại lần nữa đẩy anh ra, Tông Chính nhìn chằm chằm ánh mắt của cô hỏi: "Em thích tôi, tôi cũng thích em, vì sao muốn từ chối?"

"Đây chưa phải là yêu......"

"Anh yêu em." Câu trả lời của anh tràn đầy chân thật đáng tin, như đinh chém sắt kiểu "Tông Chính".

Lâm Miểu Miểu ngẩn người, mở mắt trừng trừng nhìn bờ môi của anh dừng trên bờ môi cô, quần áo của cô bị ngón tay của anh gẩy ra, sau đó là áo ngực, tiếp đó là khóa quần......

"Đợi đợi đã......" Lâm Miểu Miểu hơi thở không ổn định, âm thanh cũng để lộ sự bối rối.

Tông Chính lên tiếng dừng lại động tác, ngước mắt nhìn cô.

"Tôi...tôi còn chưa chuẩn bị xong." Trong đầu Lâm Miểu Miểu loạn hết cả.

Tông Chính thở một hơi thật dài, ngón tay thon dài nắm lấy cái cằm tinh tế của cô, cô không hề bình tĩnh thong dong, giống như một con thú nhỏ bất lực ở trước mặt anh, trong ánh mắt ướt át tất cả đều là hoảng loạn, căng thẳng, làm cho anh không nhịn được muốn ôm cô vào trong lòng, yêu thương thật nhiều.

Lần này thịt gần như đã đến bên miệng anh.

"Lúc nào thì chuẩn bị xong?"

"Tôi......" Lâm Miểu Miểu tiếp tục lấy ánh mắt mờ mịt, bất lực, hốt hoảng nhìn anh, Tông Chính bị nhìn như vậy mạch máu sôi sục, ngón tay bất thình lình nắm lấy bộ ngực căng cứng vươn thẳng của cô, tuỳ ý chà xát xoa nắn ép hỏi: "Lúc nào chuẩn bị xong?"

"Tôi... không biết... a......."

Âm thanh rên rỉ từ trong cổ họng của cô phát ra, cao trước thấp sau, mang theo âm cuối du dương, kiều mị đến mức có thể khiến bất kỳ người đàn ông nào mất đi lý trí, lần đầu tiên cô phát ra thanh âm du dương êm tai này, giống như một thùng dầu tưới lên ngọn lửa dục vọng đang cháy lên trong lòng anh.

Thịt đã đến bên miệng, anh nghĩ mình có thể nhẫn nại lâu hơn, nhưng âm thanh rên rỉ kiều mị đến cực điểm này, khiến mạch máu trong người anh gần như muốn nổ tung, anh đột ngột cúi đầu ngậm chặt quả anh đào cao ngất, mút thật mạnh, dường như muốn đem cả nơi đẫy đà này nuốt hết vào trong bụng.

Lâm Miểu Miểu gần như bị anh liếm khắp nơi khiến cho toàn thân vô lực, tốn rất nhiều sức lực mới đẩy được anh ra, thở dốc xuống dưới bàn, ở trong nháy mắt chạm xuống đất, vì đôi chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.

Cô nhặt lên quần áo trên mặt đất, còn chưa mặc, đã bị Tông Chính ném ra, nụ hôn vội vàng nóng bỏng lại một lần nữa rơi trên ngực cô. Lâm Miểu Miểu hít sâu một hơi, dùng sức đẩy anh ra, giơ chân lên để ngang trước mặt anh.

Tông Chính liếm môi dưới, hỏi: "Thoải mái không?"

Khuôn mặt của Lâm Miểu Miểu nóng bừng, chân tay luống cuống mặc quần áo đi ra ngoài, Tông Chính bắt cổ tay của cô, tiếp tục hỏi: "Lúc nào thì chuẩn bị xong?"

"Không biết!"

"Thẹn quá hóa giận?" Anh kéo cô vào trong lòng, hơi thẳng lưng, bộ phận sưng tấy của anh vừa vặn khảm vào giữa hai chân của cô, chống vào nơi bí ẩn nhất của cô, anh cười khẽ: "Chiều cao vừa vặn."

Khuôn mặt của Lâm Miểu Miểu không có biểu cảm gì, nhưng trên mặt lại nóng hừng hực, cô nghiến răng nghiến lợi uy hiếp: "Anh đừng có được voi đòi tiên! !"

"Thoải mái không?"

Lâm Miểu Miểu siết chặt nắm đấm, xấu hổ không nói gì, im lặng một lúc cô buồn bực hỏi: "Anh nói sẽ tôn trọng tôi cơ mà?"

Tông Chính hừ một tiếng: "Em quyến rũ tôi trước, kêu...như vậy..." Thanh âm của anh lại thấp xuống, cười mờ ám, "Có ướt hay không?"

"...... đi ra ngoài! !"

Buổi tối đi ngủ, Tông Chính lên giường đã bắt đầu quấy rối Lâm Miểu Miểu, tự nhiên cọ tới cọ lui ở mông của cô, lại chẳng kiêng nể cầm lấy tay của cô, nắm vật sưng tấy của mình trượt lên trượt xuống. Toàn bộ quá trình, Lâm Miểu Miểu đều ở trong trạng thái cứng đờ sắc mặt không thay đổi, chỉ hy vọng anh nhanh chóng làm xong, đừng đến khiêu khích dụ dỗ cô.

Sáng hôm sau là cuối tuần, vì Tông Chính nghỉ hai ngày, cho nên phải đi đến tháp đồng hồ làm thêm giờ, Lâm Miểu Miểu nhận lời hẹn đi đến phòng vẽ tranh của Phương Đới, vốn Lý Trân muốn đi cùng cô, nhưng tạm thời Lý Trân có việc, Lâm Miểu Miểu kiên quyết nói một mình mình có thể ứng phó, cho nên Lý Trân để cô đi một mình.

Phòng làm việc của Phương Đới ở vùng ngoại ô của Z thị, sát sông Tử Nha, bốn mùa xuân hạ thu đông, bầu không khí trong lành mát mẻ, là một nơi vừa yên tĩnh vừa thoáng mát, sau khi Lâm Miểu Miểu khi đi qua một khu biệt thự lớn, cuối cùng cũng đến nơi, đến phòng làm việc của Phương Đới, cô mới biết chỗ này còn là phòng làm việc của Úc Hân, Phương Đới một nửa thời gian ở phòng làm việc bên sông Tử Nha, một nửa thời gian ở phòng làm việc tại Hồng Quế Nhai.

Nhân viên trực tiếp dẫn Lâm Miểu Miểu tới phòng vẽ của Phương Đới, cô mới ngồi xuống nghe Phương Đới nói được mấy câu những thứ cần chú ý, thì Úc Hân đã đến, bà mặc trang phục thời Đường kiểu Trung Quốc màu xám, im lặng đứng một bên, Phương Đới bước vào trạng thái làm việc, cũng không đi chào hỏi bà.

Lâm Miểu Miểu ngồi từ chín giờ sáng đến thẳng bốn giờ chiều, đói đến mức ngực dán vào lưng, rốt cuộc Phương Đới mới dừng bút, mấy tiếng này bức họa vẽ ra cũng không phải tác phẩm hoàn thành, Phương Đới ít nhất còn phải vẽ thêm mấy lần nữa, chẳng qua phần sau cũng không cần Lâm Miểu Miểu tham gia.

Úc Hân vẫy vẫy tay về phía cô, đưa cô đi vào nhà hàng nơi làm việc, ấn tượng của Lâm Miểu Miểu về Úc Hân rất tốt, nhưng sau khi từ chỗ Phó Thuần biết được một chuyện, trong lòng luôn có cảm giác kỳ lạ, khi nghe đám phụ nữ kia bàn tán "Loại trường hợp ngày hôm nay, Cố Dung sẽ không tới", khi đó cô cho rằng "loại trường hợp này" là chỉ nơi cô có mặt.

Sau đó suy nghĩ lại, Cố Dung sẽ vì cô mà tránh sao?

Tuyệt đối không!

Dù cho có mặt Lý Trân, có lẽ bà ta cũng phải mỉa mai châm biếm cô vài câu, đây là chuyện nhà nhà họ Lâm, người ngoài cũng không thể nói gì.

Ăn cơm xong, Úc Hân lại đưa cô đi xem tác phẩm tranh phong cảnh của mình, cảm giác kỳ lạ trong lòng Lâm Miểu Miểu càng sâu hơn, Úc Hân đứng trước một bức tranh nói đến quá trình tâm huyết khi vẽ, đang nói bà đột nhiên nhận điện thoại, nghe điện thoại xong, bà hơi áy náy nói với Lâm Miểu Miểu, "Nói đưa cháu đi tham quan các bức tranh, nhưng giờ lại có chút việc, giờ ta phải đi xử lý một chút."

"Dì đi làm việc đi ạ."

Úc Hân lại lần nữa cười hòa ái, "Cháu muốn có thể tự mình đi xem? Thích bức nào, cứ nói với nhân viên quản lý, xem như ta tặng cháu làm quà gặp mặt."

Nếu trước khi nói đã cảm thấy kỳ lạ, bây giờ lại càng kỳ lạ hơn, Úc Hân là Phó chủ tịch hiệp hội Mỹ thuật ở Z thị, trong số họa sĩ tranh sơn thủy ở Trung Quốc cũng có thể đứng vào tốp 10, mấy năm nay bà vẽ rất ít, mỗi năm cũng không quá hai, ba bức, trong đó một bức cao nhất, từng bán ra với giá rất cao hơn 80 vạn đô la Mỹ.

Ở đây có phần là các tác phẩm của Úc Hân, còn có phần là các tác phẩm quý của bà, vừa rồi cô nhìn thấy một bức tranh phong cảnh của họa sĩ đời Minh, vậy mà Úc Hân để cho cô tuỳ ý chọn?

Lâm Miểu Miểu trước giờ luôn là người thẳng thắn, do dự hai giây, thẳng thắn hỏi: "Cháu có thể hỏi nguyên nhân không?" Cô tin thứ gọi là duyên số này, lần đầu tiên gặp nhau có lẽ đã có thiện cảm, nhưng thiện cảm có thể tuỳ ý tặng người ta một món quà gặp mặt giá trị cao ngất ngưởng, chỉ sợ có gì đó không bình thường.

Hình như từ lần đầu gặp mặt, thái độ Úc Hân đối với cô đã có chút khó hiểu, nào có người họa sĩ vẽ tranh Trung Quốc nổi tiếng giống như bà, sẽ chủ động nói chuyện về hội họa với một cô gái không quen biết chứ?

Úc Hân cười trừ, lại không trả lời, thấy thái độ của Lâm Miểu Miểu, cũng không có nhắc lại chuyện tặng quà gặp mặt, lúc Lâm Miểu Miểu lái xe trở về trong đầu vẫn hỗn loạn, mãi cho đến khi vào nội thành, đèn đỏ cô giẫm phanh mới tỉnh táo lại.

Đèn đỏ cô giẫm phanh, xe vẫn lao tiếp, xông thẳng qua vạch đường, không thể hãm lại lao về phía mấy cô gái trẻ.

Khi xe lao thẳng, Lâm Miểu Miểu ngay lập tức phản ứng lại, khuôn mặt của mấy cô gái trẻ gần như ở sát trước mắt cô, ngay cả vẻ mặt hoảng sợ cũng rõ ràng như vậy, cô chuyển nhanh tay lái, xe đột ngột chuyển hướng sang trái, bánh xe ma sát trên mặt đất tạo ra tiếng ma sát chói tai, khiến thần kinh của con người cũng gần như muốn đứt rời.

Thân xe gần như sượt qua sát bên cạnh mấy cô gái, đâm thẳng vào hàng rào, sang đến bên đường giành cho người đi bộ, trong ánh sáng tóe lửa, thân xe một lần nữa chuyển hướng đột ngột, lại một lần nữa đâm thủng hàng rào, trở lại trên đường xe chạy, tất cả khu phố trong phút chốc tràn ngập tiếng va chạm chói tai.

Lâm Miểu Miểu thử đạp phanh một lần nữa, xe lại lao như bay về phía trước, xông về phía xe tải chạy qua đối diện.

Lúc Tông Chính nhận được điện thoại của Lâm Miểu Miểu, trái tim gần như muốn nhảy ra từ trong cuống họng, đến khi thấy Lâm Miểu Miểu bình yên vô sự ngồi ở cửa phòng phẫu thuật, trái tim nảy lên mới hơi bình ổn.

"Không sao chứ?" Tông Chính bước nhanh tới, ánh mắt dừng trên cánh tay quấn băng của cô, trong phút chốc bầu không khí đều bị hơi thở nguy hiểm làm cho người ta sợ hãi bức ép.

"Tôi không sao, chỉ là có vài chỗ trầy da." Lâm Miểu Miểu lắc đầu, trong lòng ngạc nhiên nghi ngờ, anh đến nhanh thật, cô ở hiện trường tai nạn gọi cho anh, cô cũng mới đến bệnh viện không lâu sau, anh đã tới rồi.

Tông Chính gọi bác sĩ của cô đến, hỏi cặn kẽ mấy câu, nét mặt mới bình ổn lại, nhẹ nhàng ôm chặt lấy cô.

Lâm Miểu Miểu vài ba câu đem sự việc nói một lần, sau khi cô phát hiện phanh xe trở thành chân ga, quyết đoán chọn nhảy khỏi xe, sau khi nhảy khỏi xe cô chỉ bị thương nhẹ, nhưng có một người qua đường lại không may bị đuôi xe mất khống chế quét trúng.

Cảnh sát giao thông đã ghi xong lời khai, hiện trường tai nạn cũng có cảnh sát giao thông đang điều tra, Tông Chính đứng ở cửa hành lang gọi mấy cuộc điện thoại, Lâm Miểu Miểu im lặng ngồi trên ghế nhìn anh, từ lúc anh xuất hiện, thì giống như một lưỡi dao sắc bén tháo ra khỏi vỏ, một ánh mắt lạnh thấu xương đều mang khí thế tiêu diệt hết.

Nhưng khi anh nhìn về phía cô, ánh mắt lại rất dịu dàng.

Anh nói chuyện điện thoại xong, đi về phía cô, thấp giọng nói: "Tôi đưa em đi làm kiểm tra toàn diện trước."

"Nhưng mà......" Lâm Miểu Miểu nhìn phòng phẫu thuật đèn đang sáng.

"Để tôi giải quyết."

"Xe còn đâm hỏng cửa hàng......"

"Để tôi giải quyết."

"Cảnh sát......"

"Để tôi giải quyết."

Lâm Miểu Miểu chớp chớp mắt, cứ như vậy mà đi, có phải hơi vô trách nhiệm hay không, nhưng Tông Chính đã nói để anh giải quyết, cô nên tin tưởng anh, có thể giải quyết ổn thoả, vì vậy cô ngoan ngoãn đi theo Tông Chính.

Vì xảy ra tai nạn, người qua đường kia được cô đưa đến bệnh viện gần nhất, Tông Chính đưa cô rời khỏi bệnh viện này, đến một bệnh viện tư nhân làm kiểm tra thân thể, làm kiểm tra xong, Tông Chính cho cô biết cuộc phẫu thuật của người qua đường kia đã hoàn thành, cũng được chuyển đến bệnh viện tư nhân này.

Trước khi Tông Chính chưa tới, cô vẫn đang suy nghĩ chuyện xảy ra ngày hôm nay, buổi sáng lúc cô lái xe đến sông Tử Nha xe không có vấn đề gì cả, nơi xe của cô bị người ta phá, hẳn là trong bãi đậu xe chỗ phòng làm việc của Úc Hân.

Rời khỏi phòng làm việc của Úc Hân, vì cô mãi suy nghĩ, nên lái rất chậm, cho đến khi vào nội thành, mới phát hiện phanh xe xảy ra vấn đề, con người trong giây phút khủng hoảng, có người hoảng hốt lo sợ, có người lại càng tỉnh táo, không thể nghi ngờ Lâm Miểu Miểu là loại thứ hai, cô quyết đoán quẹo xe vào một ngõ nhỏ không người, sau đó lựa chọn nhảy khỏi xe, nhưng mà sau cùng cô không nghĩ tới giữa thùng giấy trong ngõ hẻm còn một người khuất đằng sau.

Cô vừa mới làm kiểm tra xong chưa được bao lâu, Lý Trân cũng chạy tới bệnh viện, sau khi xác nhận cơ thể của Lâm Miểu Miểu cũng không có vấn đề, Tông Chính liền đưa bà cùng về hoa viên Thế Kỷ.

Trước bữa tối cô lại nhận được điện thoại của Khưu Thục Thanh, Lý Trân và Tông Chính cũng tránh nói về chuyện xe bị phá, Khưu Thục Thanh lại nổi giận đùng đùng vừa đe dọa vừa uy hiếp: "Yên tâm! Bà nội trút giận cho con! Ta cũng muốn xem là tên khốn nào, ăn gan hùm mật gấu, dám động thủ trên đầu thái tuế.”

Sau đó, cô lại lần lượt nhận được điện thoại của Lâm Thế Quần, Diệp Ninh, Lâm Thế Quần đích thân đến hoa viên Thế Kỷ một chuyến, thấy cô không có gì đáng ngại, ở trong thư phòng trò chuyện cùng Tông Chính nửa tiếng mới đi.

Buổi tối lúc ngủ, vì trên tay Lâm Miểu Miểu quấn băng gạc, tắm rửa hiển nhiên vô cùng bất tiện, Tông Chính lại "nhiệt tình" muốn tắm giúp cô. Lâm Miểu Miểu ném một ánh mắt khinh thường, vẻ mặt Tông Chính không hề ngại ngùng hỏi: "Em bị thương, chẳng lẽ tôi còn có thể làm gì em? Tôi tán tận lương tâm như vậy sao?"

Trên tay, trên đùi, trên lưng Lâm Miểu Miểu tổng cộng có ba vết thương, cũng không nghiêm trọng, nhưng bây giờ vẫn không thể chạm vào nước, cô do dự ngầm đồng ý hành vi của Tông Chính, Tông Chính tương đối thành thật lau hai lần cơ thể cho cô, ôm cô lên giường, dựa vào ngực cô vừa liếm vừa hôn.

Lâm Miểu Miểu đẩy đầu của anh ra, đánh giá: "Tán tận lương tâm!"

Tông Chính im lặng mấy giây, vẻ mặt tự nhiên đường đường chính chính: "......tôi sợ thân thể em khó chịu, cho nên làm cho em thoải mái một chút."

Cô liếc nhìn anh, Tông Chính không biết xấu hổ lấy tay xoa xoa bộ ngực mềm mại, bình một câu: "Sờ mềm thật!" Nói xong anh bồi thêm một câu ám muội, "Đến đây, cả người em đều đang run rẩy, để trần có phải thoải mái hơn không."

"......đồ tán tận lương tâm!"

Bạn đang đọc Nhà Có Sư Tử Hà Đông của Bạc Hãn Khinh Y Thấu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.