Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

BUỔI TỐI NGỦ CÙNG NHAU

Phiên bản Dịch · 2389 chữ

Tâm trạng tốt của Lâm Miểu Miểu thoáng chốc đã bị phá hư không còn một mảnh, sau khi cô về đến nhà, xị mặt bôi thuốc cho Tông Chính, vì tâm tình không thông thoáng, tự nhiên xoa hết sức mạnh tay, Tông Chính bị xoa nắn đuôi mắt giật giật, sầm mặt nắm lấy cái tay Lâm Miểu Miểu đang làm loạn: “Lâm Miểu Miểu, cô muốn bị đặt ngang lột sạch, hay đứng thẳng lột sạch?” Lâm Miểu Miểu trong lòng hừ lạnh một tiếng, lực xoa nhẹ hơn một chút.

Làm đi làm lại gần nửa tiếng đồng hồ, Lâm Miểu Miểu rửa sạch tay, ngồi trên sô pha phòng khách, mở ti vi, bật phim mẹ chồng nàng dâu ra xem, chuẩn bị nhập vai nhân vật mình yêu thích, Tông Chính thong thả bước đến bên cạnh cô, lạnh lùng bỏ lại một câu “vô vị”, rồi chuyển kênh sang trận thi đấu bóng rổ.

Lâm Miểu Miểu nhẫn nhịn, đây dù sao cũng là nhà Tông Chính, cô đứng dậy đi thẳng về phòng ngủ, trên máy tính sửa lại mấy bức ảnh chụp ngày hôm nay, lại vào MSN nói chuyện với Mễ Chân một lúc.

Mễ Chân nói với cô qua một khoảng thời gian nữa, sẽ đến thành phố Z tìm cô, Lâm Miểu Miểu ngập ngừng hỏi lúc nào, Mễ Chân đã không còn ở trên MSN trả lời cô, mà trực tiếp gọi điện thoại từ nước Y tới, cho cô biết thời gian cụ thể.

Mười giờ tối, Lâm Miểu Miểu mới từ trong phòng tắm tắm rửa xong, ra ngoài đã nhìn thấy Tông Chính nửa nằm trên giường cô, thoải mái ngâm nga, vừa nhìn thấy cô, đã không kiêng nể gì híp mắt lại, sáng quắc nhìn chằm chằm cô.

Lâm Miểu Miểu nhíu mày, cảnh giác giữ chặt khăn tắm của mình: “Đi ra!” Người này vào phòng người khác, không thèm gõ cửa nữa? Rõ ràng cô đã khóa trái cửa rồi.

“Không có sự cho phép của tôi, anh không thể tùy tiện đi vào phòng tôi!”

Tông Chính bộ dạng lười biếng duỗi hai cánh tay, thay đổi tư thế nằm dễ chịu hơn: “Nhắc lại rõ cho cô một câu, đây là nhà tôi!”

Lâm Miểu Miểu hít sâu một hơi: “Được! Ngày mai tôi dọn ra ngoài!”

Tông Chính chế nhạo: “Ngày thứ hai mới cưới thì rời nhà đi thuê? Cô tự đi nói với cha cô, hay là để tôi đi nói với ông ấy?”

Lâm Miểu Miểu : “……”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Miểu Miểu bị hơi nước làm cho hồng lên, con mắt đen láy lấp lánh một ngọn lửa, Tông Chính nghĩ thầm, cái dáng vẻ này so với dáng vẻ lạnh như băng, đẹp hơn nhiều, Tông Chính hơi nhếch môi mỏng: “Sau này, chúng ta ngủ cùng nhau.”

Không đợi Lâm Miểu Miểu nổi giận, Tông Chính đã tiếp lời: “Tôi không cưỡng ép cô bây giờ phải thực hiện nghĩa vụ người vợ, tôi đã lùi một bước, Lâm Miểu Miểu, cô đừng có được voi đòi tiên!”

Lâm Miểu Miểu âm thầm tức giận. Tông Chính cưỡng ép được cô sao? Được voi đòi tiên? Nói cho cùng là ai được một tấc lại muốn tiến một thước hử?

Giọng điệu của Tông Chính càng ngày càng châm biếm, “Lâm Miểu Miểu, cô không phải ỷ mình có bản lĩnh, không xem tôi ra gì, giờ không dám sao?”

Lâm Miểu Miểu khuôn mặt bình tĩnh đi đến bên giường, kìm nén tức giận nhìn chằm chằm Tông Chính, Tông Chính hất mày, hết sức bình tĩnh thoải mải cùng cô đối mặt, sau đó ánh mắt Tông Chính nhiều lần liên tiếp lướt qua ngực và đùi của cô, Lâm Miểu Miểu rối rắm bực bội, quay người cầm đồ ngủ, đi vào phòng tắm.

Chờ Lâm Miểu Miểu thay quần áo xong từ phong tắm đi ra, Tông Chính mỉm cười từ trên giường đứng dậy, chăm chú nhìn Lâm Miểu Miểu bắt đầu chậm rãi cởi quần áo.

Lâm Miểu Miểu cảnh giác nhìn anh: “Anh làm gì?”

“Tắm!”

Lâm Miểu Miểu trong lòng chửi thầm, người này có bệnh, nhất định phải chạy đến phòng cô tắm. Lâm Miểu Miểu cũng không muốn chống đối với anh, đến trước gương bắt đầu sấy tóc, sau khi vừa sấy khô tóc, trong phòng tắm vọng ra tiếng của Tông Chính, “Lâm Miểu Miểu, sang phòng tôi, cầm áo choàng tắm qua đây!”

“Không rảnh!” Lâm Miểu Miểu đầu cũng không quay lại trả lời.

“Cô muốn nhìn cơ thể trần truồng của tôi?”

Lâm Miểu Miểu cứng đờ, tức tối để lược xuống: “Chờ đấy!”

Tông Chính mặc áo choàng tắm, lau tóc được một nửa, xốc chăn lên, đặt mông ngồi trên giường của Lâm Miểu Miểu.

Lâm Miểu Miểu tức đến không muốn nói lại: “……Về phòng của anh đi!”

Tông Chính liếc nhìn Lâm Miểu Miểu, ra vẻ mặc kệ cô, cởi áo, vừa duỗi chân dài, đã chiếm hơn nửa giường.

Lâm Miểu Miểu nắm thành nắm đấm, ngứa tay không chịu được.

“Buổi tối còn chưa bôi thuốc!” Tông Chính hất cằm với Lâm Miểu Miểu, lười biếng nói: “Đến bôi thuốc cho tôi!”

Lâm Miểu Miểu đứng ở cạnh giường, liên tục hít thở vài lần, cảnh cáo trừng Tông Chính một cái, mới xoay người lấy rượu thuốc đổ vào lòng bàn tay, trực tiếp bỏ qua bước chà nóng đã đặt lên trên mặt Tông Chính, Tông Chính hét lên một tiếng, giơ tay bắt lấy cổ tay của Lâm Miểu Miểu, Lâm Miểu Miểu nghẹn một bụng tức giận, cong gối thúc về phía sườn lưng của Tông Chính, hai người đồng thời kêu lên, Tông Chính thì bị Lâm Miểu Miểu húc đầu gối, Lâm Miểu Miểu thì bị Tông Chính chết cũng không buông, bị động ngã trên giường, cằm của cô vừa vặn đập vào cái đó của Tông Chính, Lâm Miểu Miểu mở mắt ra liền trông thấy vật thô cứng dựng thẳng lên, cô thẹn quá hóa giận chống người dậy, đạp vào đùi của Tông Chính một cái.

Tông Chính túm chặt mắt cá chân của Lâm Miểu Miểu, Lâm Miểu Miểu đứng không vững lập tức ngã trên người Tông Chính, sau đó áo ngủ của cô bị xé rách, Lâm Miểu Miểu tức giận, một chân tự do, một cái quét ngang đã quét Tông Chính ra xa nửa mét.

“Anh làm bậy nữa……” Ý tứ đe dọa không cần nói cũng biết.

Tông Chính phẫn nộ nhìn cô: “Cô ra tay trước!”

Lâm Miểu Miểu im lặng, xoay người thay đồ ngủ, lúc quay lại tâm trạng của cô đã bình thường trở lại, thản nhiên nói với Tông Chính: “Xoa thuốc!”

Lâm Miểu Miểu tập trung bôi thuốc, cơ thể của Tông Chính cũng thành thực nằm xuống, nhưng ánh mắt của anh thì không thành thật chút nào. Bôi thuốc xong, Lâm Miểu Miểu rửa sạch tay, mặt không biểu tình đứng bên giường không nhúc nhích, Tông Chính cười càng xán lạn, anh chống cằm hỏi: “Ngủ cùng tôi sợ như vậy sao?”

Sợ? Lâm Miểu Miểu im lặng giây lát, bỗng nhiên cười: “Đúng vậy.”

Tông Chính hơi giật mình, ngực dường như bị tiếng cười của Lâm Miểu Miểu khẽ đụng một cái. Lâm Miểu Miểu từ trong tủ quần áo lấy ra một cái chăn mới, sau khi lồng vỏ chăn đặt trên giường, tắt đèn lên giường, trong phòng lập tức rơi vào trong bóng tối.

Lâm Miểu Miểu nằm thẳng trên giường, lặng lẽ nói với chính mình, chỉ cần anh ta động tay động chân, mượn cơ hội này nhất định phải đánh cho anh ta thật đau.

Lâm Miểu Miểu mở to mắt chờ, kết quả chờ mấy phút, cũng chẳng thấy Tông Chính có động tĩnh gì, thật giống như lời anh ta nói, chỉ là ngủ thôi, Lâm Miểu Miểu buồn bực mãi, bên tai bỗng vang lên tiếng nói của Tông Chính, “Lâm Miểu Miểu.”

Lâm Miểu Miểu nắm tay lại, yên lặng chờ hành động tiếp theo của Tông Chính.

“Lâm Miểu Miểu?” Tông Chính lại tiếp tục gọi mấy tiếng.

“Có chuyện gì?” Giọng nói của Lâm Miểu Miểu không kiên nhẫn.

Trong bóng đêm khóe môi của Tông Chính âm thầm giơ lên, âm thanh hàm chứa ý cười phảng phất: “Không có gì!”

Lâm Miểu Miểu: “……” Chơi cô sao?

“Lâm Miểu Miểu?” “Lâm Miểu Miểu?”

Lâm Miểu Miểu nghiến răng hỏi: “Có chuyện gì?”

“Ngủ ngon.”

Lâm Miểu Miểu: “……ngủ ngon.”

Trong phòng lần nữa yên tĩnh lại, Lâm Miểu Miểu xốc lại tinh thần, tập trung nín thở, đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, Tông Chính ngoài trở mình, một chút động tác dư thừa cũng không có, chẳng lẽ muốn chờ cô ngủ sao?

Lâm Miểu Miểu nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Tông Chính cười lạnh, so kiên nhẫn! Ai sợ ai!

Lâm Miểu Miểu lại chịu đựng nửa tiếng đồng hồ, như trước không có động tĩnh, buổi sáng hôm sau, Lâm Miểu Miểu mở mắt, đập vào trong con ngươi là vẻ mặt đang ngủ của Tông Chính, trong lòng cả kinh, mình tối qua ngủ lúc nào thế? Thế nào lại ngủ mơ mơ hồ hồ như vậy? Nhưng, xem tình hình, dường như Tông Chính thật chỉ ngủ cùng thôi.

Lâm Miểu Miểu nghiêng đầu nhìn Tông Chính mấy lần, Tông Chính trong lúc mơ ngủ, không nóng nảy ngang ngược, vô sỉ hạ lưu như ban ngày, nhìn qua an tĩnh cực kỳ, thậm chí có vài phần tính khí trẻ con, da dẻ của anh ta so với đàn ông mà nói tương đối nhẵn nhụi, màu da lúa mạch khỏe mạnh, lông mi dài mà rậm, khóe môi hơi cười, hình như đang mơ một giấc mơ đẹp nào đó.

Lâm Miểu Miểu nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, sau khi mặc quần áo rửa mặt xong, liền đi ra công viên Đông Ngạn chạy bộ.

Hoa viên Thế Kỷ vào sáng sớm còn đang trong giấc ngủ say, công viên Đông Ngạn bên cạnh cũng đã thức tỉnh, cành lá xanh tươi đang vươn mình đong đưa trong gió sớm, trong bồn hoa cắt tỉa tỉ mỉ, những đóa hoa nhiều màu sắc đang đón ánh mặt trời mới ló rạng trong ánh nắng ban mai, bên tai, tất cả những âm thanh cuộc sống đang chảy không ngừng.

Mỗi một lần khi tâm trạng Lâm Miểu Miểu không tốt, cô sẽ chọn một nơi phong cảnh đẹp chạy chầm chậm, đem tất cả phiền muộn trong lòng từ trong ngực từng chút một trút hết ra, ban đầu cô không thích những nơi đông người, nhưng ở nơi này, từ trên người những người có tuổi mang theo tiếng cười, Lâm Miểu Miểu bỗng cảm thấy có cảm giác ấm áp, thành phố Z ở trong trí nhớ của Lâm Miểu Miểu luôn tràn ngập màu sắc ảm đạm, bây giờ hình như dần trở nên sáng sủa hơn, nhất là nhìn thấy ông cụ đầu tóc bạc phơ, đẩy một bà cụ ngồi trên xe lăn đi dạo, hình ảnh không biết tên này khiến người ta cảm thấy ấm áp.

“Bà Lý 30 năm trước vì tai nạn xe cộ đã mất đi đôi chân, buổi sáng mỗi ngày ông Lý đều đưa bà Lý ra ngoài đi dạo……”

Lâm Miểu Miểu quay đầu, bên cạnh không biết lúc nào có một người đàn ông trẻ khoảng hơn 20 tuổi, nhìn thấy Lâm Miểu Miểu quay lại, người đàn ông trẻ nở nụ cười ôn hòa nhã nhặn với cô, “Xin chào, tôi tên Lý Minh.”

Mặc dù bị người khác đột ngột làm phiền, nhưng ấn tượng đầu tiên Lý Minh cho Lâm Miểu Miểu lại là khiêm tốn, nhã nhặn, lễ độ. Giống như trong một bài thơ cổ đã miêu tả, quân tử khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc.

Nhất cử nhất động của Lý Minh đều mang theo sự hòa nhã, Lâm Miểu Miểu im lặng vài giây, mới nhàn nhạt đáp: “Lâm Miểu Miểu.”

Nhận thấy thái độ xa cách của Lâm Miểu Miểu, Lý Minh cũng không hỏi nhiều, mà mỉm cười kể câu chuyện thời trẻ của hai ông bà kia.

Lâm Miểu Miểu lặng im nghe một lúc, không nhịn được cảm khái một câu: “Thế giới này, người thật sự có thể bạch đầu giai lão còn lại bao nhiêu?” Chí ít, bên cạnh cô chưa từng có, cô tin thế giới này có một loại tình cảm gọi là “đầu bạc cũng không rời xa”, chỉ là bản thân gần như không có cách nào gặp được.

Vẻ mặt Lý Minh ngưng lại: “Trên đời, mặc dù người bên nhau hạnh phúc đến già không phải chỗ nào cũng có, nhưng cũng không ít, ……, cô dường như không tin vào tình yêu?”

Tình yêu? Nếu là tình yêu giữa Lâm Thế Quần và Lý Yên, Cố Dung, vậy Lâm Miểu Miểu chưa từng tin tưởng, tình yêu là cái gì? Trong lòng Lâm Miểu Miểu 21 tuổi, bên trong tình yêu xa vời so với hai chữ đơn giản kia, còn yếu ớt mệt mỏi hơn.

Lâm Miểu Miểu không tiếp tục chủ đề này nữa, gật đầu với Lý Minh, tiếp tục việc chạy bộ của mình, sau đó Lâm Miểu Miểu phát hiện, Lý Minh đứng ở phía sau cô cách mấy mét, cũng bắt đầu chạy bộ, Lâm Miểu Miểu quay đầu nhìn một cái, cũng không thèm để ý nữa.

Sau khi Lâm Miểu Miểu kết thúc thể dục buổi sáng thì trở lại hoa viên Thế Kỷ, vừa vào nhà đã thấy Tông Chính sắc mặt u ám ngồi trong phòng khách, giọng nói lạnh lùng chất vấn: “Đi đâu?”

“Thể dục buổi sáng.” Lâm Miểu Miểu nhìn thời gian, mới hơn 7 giờ sáng, Tông Chính cư nhiên lại dời giường.

Sắc mặt Tông Chính dịu đi: “Nhanh đi nấu cơm, tôi đói rồi!”

Bạn đang đọc Nhà Có Sư Tử Hà Đông của Bạc Hãn Khinh Y Thấu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.