Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhớ

Tiểu thuyết gốc · 950 chữ

Trường An cung - Tẩm điện công chúa.

Nguyệt quốc là một đất nước, bốn mùa phân rõ. Giờ đang vào giữa đông, tuyết rơi trắng xóa, rét lạnh thấu xương.

Trường An cung mái ngói lưu ly lấp lánh, bên phải là mười dặm mai đỏ tươi rực rỡ. Cánh hoa đỏ như máu, trong nền tuyết trắng xóa lại càng nổi bật.

Lam Nguyệt ngồi ngây ngốc, qua khung cửa bàng gỗ lê hoa trạm trổ tinh tế mà ngắm nhìn rừng hoa. Gió lạnh khẽ thổi bay một thân nguyệt sắc. Tóc dài đen bóng tùy ý buông xõa, mượt mà tựa thác đổ. Da thịt mềm mại, trắng mịn như tuyết. Mi thanh mục tú, đôi con ngươi màu hổ phách trong suốt vô hồn.

- Công chúa, nên đóng cửa vào thôi, trời rất lạnh. - Thân là đại nha hoàn thiếp thân của nàng, Thiển Ngữ đau lòng lên tiếng.

Lam Nguyệt vẫn thất thần, ánh mắt trống rỗng không một chút tiêu cự. Rừng mai rộng lớn chợt trở nên cô tịch dưới màu trời ảm đạm. Thiển Ngữ càng nhìn, càng vì Lam Nguyệt mà đau lòng. Khẽ phất tay với những nha hoàn nhị đẳng phía sau. Họ hiểu ý lui xuống, không bao lâu sau dâng lên một tấm áo choàng. Thiển Ngữ khẽ nâng áo choàng cho nàng rồi yên lặng lui xuống, không nói gì nữa. Thiển Ngữ biết, công chúa nhà nàng đang chờ Mặc hộ vệ. Chỉ sợ . . . hôm nay không chờ được rồi.

Tân hoàng muốn đưa công chúa đi hòa thân, việc này đã sớm truyền xa, chỉ là công chúa không để ý truyện bên ngoài nên không biết. Tối hôm qua, nghe nói Mặc hộ vệ đi bái kiến Hoàng thượng, không hiểu sao lại khiến long nhan nổi giận. Hoàng thượng có lệnh, giam Mặc hộ vệ trong địa lao, Thiển Ngữ nghĩ, tám phần là vì truyện củ công chúa, cũng chỉ có chuyện của công chúa mói khiến cho người luôn bình tĩnh như ngài ấy trở nên nóng nảy.

Thờ dài một hơi, công chúa nhà nàng vốn rất thông minh mà, chẳng qua vì cái chết quá đột ngột của Hoàng hậu nương nương mà trở nên như vậy, luôn thu ngồi ngây ngốc, không để ý cái gì. Thật may là còn Hoàng thượng, Thái tử cùng Mặc hộ vệ yêu thương bảo hộ. Giờ Hoàng thượng băng hà, Thái tử bị Sở vương truất ngôi, đã sớm rời khỏi Hoàng cung, còn Mặc hộ vệ lại bị giam trong địa lao. Thật là buồn bực!

Thiển Ngữ càng nghĩ càng hờn, Sở vương đáng ghét! ! Chỉ vì mấy cái thành trì chết toi chết bầm mà đưa công chúa đi hòa thân. Hu hu, cả cái thiên hạ này, có ai không biết, Tĩnh vương Phong quốc tính tình thâm trầm, bụng dạ khó lường. Cộng thêm hai cái trắc phi của hắn , ai mà không phải lang mỹ nhân rắn rết? Công chúa nhà nàng đơn thuần như thế, dịu dàng như thế, sang đó người đơn thế cô, làm sao mà đấu được? Lại nói, số phận những vị công chúa tiền triều, có ai đi hòa thân mà an ổn đâu? Không bị độc chết thì cũng bị khép vào tội chết. Thâm cung như biển, đáng sợ biết bao! T-T

Thiển Ngữ không dám nghĩ tiếp, chỉ mong sao công chúa bình an.

- Thiển Ngữ - Chợt, Lam Nguyệt gọi nhẹ nhàng và hơi khàn, trong tẩm điện tĩnh mịch nghe có vẻ rất vang.

- Có nô tì, công chúa có gì sai bảo?

- Thương, tại sao chưa tới? - Nàng nói rất khẽ, tiếng nói vừa thốt ra đã vội vả chìm nghỉm trong tiếng gió tuyết. Mắt nàng cụp xuống, lông mi thật dài che lấp mất con ngươi màu hổ phách, mày liễu nhíu nhíu.

Vào mùa đông, mỗi khi mai nở, từ thao trường trở về chàng cũng sẽ ngắt cho nàng một cành mai, sữ mang theo hơi lạnh từ bên ngoài gọi nàng rời giường, đôi khi sẽ vấn tóc cho nàng nữa.

Đôi con ngươi màu hổ phách khẽ động, nàng cắn môi, đầu hơi cúi nhìn chiếc bình nhỏ trong tay. Tay áo rộng che gần hết chiếc bình nhưng vẫn lộ ra vài đường chạm khắc.

Sao hôm nay không tới? Sao không bẻ mai cho ta? Sao không gọi ta rời giường? Sao không vấn tóc cho ta nữa? Sao không.... tới nữa chứ?

Lam Nguyệt cúi đầu, môi mím lại thành một đường thẳng băng. Nàng không khỏi nhớ tới lần đó, sinh thần của nàng, chàng đứng trước mặt nàng, con ngươi màu lam đầy dịu dàng. Chàng thiếu niên vận áo bào màu lam dáng người cao lớn do ngượng ngùng mà chân tay luống cuống. Chàng giơ trước mặt nàng một chiếc bình bạch ngọc, cao khoảng hai tấc, chạm hoa văn mai đỏ. Từ hoa văn cũng có thể nhận thấy người khắc dụng tâm ra sao.

- Thần khắc không đẹp lắm...

Nàng nhìn chàng ngẩn người khiến chàng càng thêm bối rối, mặt càng đỏ.

- Nếu công chúa không thích, thần có thể làm lại...

Lúc đó, nàng cảm thấy chàng rất tuấn tú, làm nàng rất vui, rất thoải mái. Giống như, gió mát...

Mẫu hậu nói, Nguyệt nhi, những người tặng quà cho con thì đều rất thích con, con phải trân trọng họ.

Lam Nguyệt cụp mắt.

- Không thích ta nữa sao? - Nàng lẩm bẩm, giọng nói rất nhỏ, chìm nghỉm trong tiếng gió sắc lạnh rít dưới mái lưu ly của Trường An cung.

Bạn đang đọc Nguyệt Mặc Thương Lam sáng tác bởi CungLam

Truyện Nguyệt Mặc Thương Lam tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CungLam
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.