Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2: Ông Lão Kỳ Lạ

Tiểu thuyết gốc · 953 chữ

*Sáng hôm sau...

Dực Phàm tỉnh dậy rất sớm, nhưng cô bé kia còn dậy sớm hơn cả hắn, lúc hắn thấy cô bé là cô đang nấu cơm ở trong bếp. Dực Phàm bước vào trong, một lát sau, hắn mấp máy môi:

- Đa tạ.

Cô bé quay đầu lại, thoáng giật mình một cái, rồi lại cười tít mắt:

- Đại ca ca dậy sớm vậy, huynh không nghỉ ngơi sao ?

- Ta đến để từ biệt.

- Huynh muốn đi à ? Không cần nghỉ ngơi thêm sao ?

Dực Phàm mím môi không nói, chỉ khẽ lắc đầu. Cô bé thấy vậy cũng không nói gì, mỉm cười: "Vậy ăn xong rồi huynh hẵng đi"

Dực Phàm vốn định từ chối, nhưng cái bụng teo tóp của hắn lại réo lên không báo trước khiến hắn ngượng ngùng gật đầu một cái. Khi dọn xong bàn ăn, hắn nhìn thấy một lão nhân sư ngồi bên chiếc bàn gỗ, trên tay vẫn cầm quyển sách...đây có lẽ là vị sư phụ đã cứu hắn mà cô bé kia nhắc đến hôm qua. Dực Phàm cúi đầu: "Đa tạ ngài"

Lão nhân sư không để ý tới hắn, tiếp tục đọc sách, Dực Phàm cũng không nói nhiều, lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh cô bé kia ăn cơm. Suốt buổi sáng, chỉ có tiếng ríu rít nói chuyện của cô bé, thỉnh thoảng lại có vài ba chữ của Dực Phàm nói thêm vào.

Xong bữa sáng, Dực Phàm cáo biệt cô bé và lão nhân sư.

Cô bé vẫn vô cùng vui vẻ, nhét cho hắn một đống lương khô, mỉm cười: "Đại ca ca, có thể cho muội biết tên huynh không ?"

"Dực Phàm" - Hắn mấp máp môi, nhè nhẹ nói ra một cái tên, kì thật hắn rất không thích cái tên này, bởi vì đây là tên đôi vợ chồng kia đặt cho hắn.

"Hửm ?" - Hình như cô bé không nghe rõ, liền ghé sát vào hắn hỏi lại

Hắn mím môi, trong chốc lát liền sửa lại: "Ta tên Đông Phong"

"Tên huynh thật hay" - Cô bé cười híp mắt - "Muội tên Liễu Diệp. Huynh đi đường bình an. Hẹn sau này tái ngộ"

Dực Phàm gật đầu, không nói gì nữa liền rời đi.

Lão nhân sư nhìn theo bóng dáng hắn, ánh mắt xẹt qua một cái gì đó.

Dực Phàm đi rất lâu liền đến một cái chợ, không khí vô cùng náo nhiệt. Hắn từ nhỏ đến giờ chỉ quanh quẩn trên núi đốn củi, săn bắt cùng đôi vợ chồng kia, hoàn toàn không biết đến những thứ ở đây, nên giờ phút này, hắn có chút hứng thú.

"Cậu bé, có muốn một lá bùa hộ mệnh không ?" - Một giọng nói khàn khàn vang lên, Dực Phàm quay đầu nhìn lại thì thấy một lão già đang ngước mắt nhìn hắn.

Hắn ngồi xổm xuống trước mặt lão già, đôi môi mỏng khẽ mở: "Đây là cái gì vậy ?"

"Mang lá bùa này bên mình có thể hộ thân, bảo vệ cháu khỏi nguy hiểm" - Lão già cười khẽ, cầm lá bùa lên đưa cho hắn xem

Dực Phàm hứng thú nhìn lá bùa, nhưng lại sợ bị lừa đảo, một mặt cũng là...hắn không có tiền. Hắn mím môi thành một đường thẳng, một lát sau liền hỏi:

- Có cách nào để thử công dụng của nó không ạ ?

Lão già mỉm cười, cho lá bùa vào một chiếc túi nhỏ rồi buộc một sợi dây đỏ đeo bên hông, tiếp đó, lão đưa cho Dực Phàm một con dao nhỏ:

- Cháu cầm con dao này đâm ta.

- Không...cách này...

- Cháu yên tâm, con dao nhỏ này quá lắm cũng chỉ khiến ta liệt giường mấy ngày thôi...

- Vậy...

Dực Phàm nhắm mắt, đâm con dao về phía lão già, chỉ nghe "keng" một tiếng, con dao găm nhỏ bị một lực đạo hất văng ra ngoài, rơi xuống đất. Dực Phàm kinh ngạc nhìn một màn vừa diễn ra, hắn phấn khích đứng lên: "Thật...thật tuyệt"

Lão già tháo lá bùa ra đưa cho hắn: "Được rồi, nhận lấy đi. Lá bùa này, coi như ta tặng cháu"

Lão già nhìn Dực Phàm, một lát sau lại lấy ra một thanh đoản kiếm đưa cho hắn: "Ta thấy cháu đơn độc một mình, đưa cháu hai thứ này để phòng thân. Cháu phải nhớ kĩ, cháu chỉ có một mình, sẽ phải đối mặt với nhiều thứ, trừ phi tận mắt chứng kiến, còn không, cháu không được tin bất cứ một ai. Cháu cũng không nên đối với ai cũng nhân từ, bởi vì...sẽ có một ngày, cháu và những người xung quanh cháu sẽ vì sự nhân từ của cháu mà gặp họa sát thân"

Dực Phàm mơ hồ hiểu lời dặn dò của ông lão, hắn cụp mắt xuống, gật đầu đa tạ rồi cáo từ.

Mọi người xung quanh kì quái nhìn cậu thiếu niên vừa đứng tự nói chuyện một mình, chẳng hiểu sao lúc sau trên người cậu ta lại có một thanh đoản kiếm và một lá bùa, rồi lại thấy cậu ta cúi đầu chào bức tường rồi rời đi. Người dân xung quanh xì xào bàn tán, cho là cậu ta bị quỷ nhập rồi.

........

Lão nhân sư ngồi xếp bằng trên giường gỗ, đôi mắt nhắm lại, xung quanh tản ra từng tia sáng trắng, bay lơ lửng trong phòng. Một lát sau, lão nhân sư mở mắt, nhìn cô bé đang ngủ bên chiếc giường bên cạnh, khẽ nói:

- Sắp đến lúc rồi, Tiểu Diệp, con phải tự mình sống cho tốt.

Bạn đang đọc Nguyện Vì Nàng Sa Đọa Thành Ma sáng tác bởi KỷTuNhiễm

Truyện Nguyện Vì Nàng Sa Đọa Thành Ma tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KỷTuNhiễm
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.