Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắn chỉ là một kẻ nghèo hèn.

Tiểu thuyết gốc · 1480 chữ

Chương 2:Em có khi nào thực sự yêu tôi ?

"Thực sự cô là minh tinh Tịnh Nhi sao?".Lý Phàm hoảng hốt kêu lên.Tuy cậu không xem tivi nhưng cậu không thể không biết đến minh tinh Tịnh Nhi,diễn viên nổi tiếng với vẻ ngoài xinh đẹp cộng với tài năng diễn xuất phi thường đã trở thành mục tiêu săc đuổi của các công ty giải trí lớn của Hoa Hạ,có một bài báo đã tôn vinh cô là mỹ nhân ngàn năm có một giới giải trí.

"Đương nhiên rồi,lừa cậu làm gì ".Tịnh Nhi mỉm cười nhìn Lý Phàm đang ngây ngốc nói.

Lý Phàm vẫn đang ngây ngốc,cậu không tin được rằng minh tinh nổi tiếng đang đứng trước mặt và nói chuyện với mình.

"Thế nhưng minh tinh nổi tiếng làm gì ở đây ?".Sau khi chấp nhận được hiện thực này Lý Phàm quay sang nói với Tịnh Nhi

"Tôi đang quay một bộ phim ở thành phố Hải Thị này".Tịnh Nhi đáp lại Lý Phàm

"Cảm ơn cô đã đưa tôi vào bệnh viên,ơn này chắc chắn tôi sẽ trả lại cho cô ".Lý Phàm cảm kích nói với Tịnh Nhi,nếu quả thực lúc đấy Tịnh Nhi không đưa Lý Phàm vào bệnh viện thì có lẽ cậu sẽ phải bỏ mạng ở nơi đấy.

"Nhóc con cậu hảo chữ bệnh đi đó là cách trả ơn tốt nhất cậu giành cho tôi rồi đấy".Tịnh Nhi xoa đầu Lý Phàm cười nói

Vì Lý Phạm bị thương rất nặng nên Lý Phàm phải nằm trong bệnh viện một tháng,một tháng này Tịnh Nhi thường xuyên đến thăm cậu,nói chuyện với cậu để cậu không cảm thấy cô đơn điều này làm cho Lý Phàm cảm thấy trong lòng phi thường vui vẻ,tinh thần thay đổi rõ rệt.

Sau một tháng cuối cùng đã đến ngày Lý Phảm ra viện,vì Tịnh Nhi hôm nay có một buổi quay quan trọng nên hôm nay không thể đến gặp cậu được Lý Phàm cũng hiểu được rằng làm minh tinh vô cùng bận huống chi Tịnh Nhi là cái tên mà hàng loạt các công ty giải trí nổi tiếng săn đuổi khiến cho cô ấy còn bận bịu hơn.

Làm xong thủ tục xuất viện,cậu thu don đồ đạc khi ra khỏi phòng cậu nghe thấy được tiếng quát" Khốn khiếp,các ngươi không có tiền thì cút ra khỏi đây đừng phí thời gian của lão tử" của một bác sĩ nói với một phụ nữ trung niên,còn phụ nữ trung niên kia thì quỳ gối cầu xin tên bác sĩ"Bác sĩ xin hãy cứu chồng tôi,tiền viện phí tôi sẽ cố gắng tìm cách trả,làm ơn hãy cứu ông ấy " nước mắt tuôn ra bác gái ấy vẫn cố gắng ôm chân cầu xin bác sĩ đó cứu chồng mình.

"Bỏ cái bàn tay bẩn thỉu đó ra khỏi giầy ta" Bác sĩ quát lớn đá người người phụ nữ trung niên nhưng bà ấy vẫn cố gắng bám lấy chân của tay bác sĩ mồm vẫn luôn nói "làm ơn,làm ơn".Đột nhiên một thanh niên sông ra hướng nắm đấm vào thẳng mắt tay bác sĩ khiến hắn ngã lăn ra,người thanh niên này không phải ai khác chính là Lý Phàm lúc này cậu đang rất phẫn nộ vì hình ảnh tên bác sĩ này khiến cậu nhớ đến một kẻ cậu vô vùng căm thù đó chính là Quý Đình ,kẻ chỉ biết chà đạp những kẻ yếu hơn mình,những kẻ đáng khinh tởm.

"a di,mau đứng lên đi"Lý Phàm quay sang đờ người phụ nữ trung niên kia đứng dậy rồi nhẹ nhàng nói

"Tiểu từ hỗn đản kia,người có biết mình vừa đánh ai không,ta là đồ đệ của Hà Lão người nghĩ mình có thể ra khỏi đây an toàn sau khi đánh ra sao" Tên bác sĩ tức giận quát.Hà Lão là viện trưởng của bệnh viên,là người nhân vật có tiếng nói phi thường lớn trong giới y khoa,một trong những nhân vật quyền lực nhất ở thành phố Hải Thị này.Tên bác sĩ này được Hà Lão thu làm đồ đệ vì có tài năng về y thuật vì thế hắn trở nên khinh thường người khác luôn lấy tên Hà Lão để bảo hộ cho mình

"Lão tử chẳng cần biết người là ai chỉ cần biết ta thấy ngươi chướng mắt"Lý Phàm khinh thường nói với tên bác sĩ kia

"Ngươi"Tên bác sĩ tức giận đến mức không thể nói ra lời vì hắn cả đời chưa từng nhận lấy sự nhục nhã như thế này, hắn thề hắn phải khiến tên tiểu tử này phải trả giá một cách thống khổ nhất.

"Hà Lão, có chuyện rồi"một thanh niên hốt hoảng chạy tới báo tin cho Hà Lão

"chuyện gì mà khiến ngươi hôt hoảng như vây" một lão già với giọng nói khàn khàn vang lên,ngưởi này chính là Hà Trường Canh hay còn được mọi người gọi là Hà Lão ,một nhân vật có tiếng ở Hải Thành.

"có người tới gây sự ở bệnh viện,hắn còn đánh cả đồ đệ của người nữa" người thanh niên gấp gáp trả lời

"Hảo,để ta xem kể nào dám đến gấy rối ở chỗ lão phu" Hà Lão tức giận dứng dậy tiến ra cửa

"Ở đây xảy ra việc gì"Hà Lão quát lớn nhìn tên bác sĩ nói

"sư phụ là hắn,hắn là kẻ đánh đồ nhi" Tên bác sĩ chỉ tay hướng tới Lý Phàm nói trong lòng hắn cảm thấy phi thường hưng phấn vì có sư phụ mình ở đây.

"Là người sao kẻ đánh đồ đệ của lão phu" Hà Lão nhìn Lý Phàm nói

"Là ta đánh " Lý Phàm ung dung trả lởi không tỏ ra một tia sợ hãi nào.

Hà Lão nhìn Lý Phàm một hồi nghi hoặc trong lòng là hình như đã gặp gương mặt này ở đâu rồi rồi dần dần sự nghi hoặc đấy biến thành sự sợ hãi khi dần nhớ ra.

"Ngươi ..là..ai" Lão hoảng sợ run run giọng nói với Lý Phàm

"Lý Phàm" Lý Phảm lạnh lùng nói với Hà Lão

"Nhóc con sao ngươi dám nói chuyện với Hà Lão như thế " thứ kí hướng tới Lý Phàm quát.

"Câm miệng" Hà Lão đối với thư ký phẫn nộ quát.Trong lòng cảm thấy vô cùng lo lắng"Họ Lý và gương mặt này có lẽ nào chính là con trai của người đó" ông cảm thấy sợ hãi nếu đó là thực thì kể cả mạng sống của ông cũng giữ không nổi chứ đứng nói là bệnh viên này.

"Vị công tử này,có thể nói cho ta biết việc gì vừa xảy ra chứ" Hà Lão thay đổi thái độ thân thiện nói với Lý Phàm

Sự thay đổi này của Hà Lão khiến tất cả mọi người sắc mắt trở nên trắng bệch đường đường là Hà Lão 1 trong những nhân vật quyền lực nhất thành phố Hải Thị mà lại cung kính nói chuyện với một tên nhóc như vậy.

"Tên đồ đệ này của ông khinh thường,chà đạp chính bệnh nhân của mình,hắn không có tư cách của một bác sĩ"Lý Phàm chỉ tay vào tên bác sĩ nói

"ngươi từ giờ sẽ bị tước bỏ tư cách làm đồ đệ của ta,từ giờ ngươi bị đuổi việc biến khỏi đây" Hà Lão tức giận mắt lườm tên bác sĩ nói.Hắn cùng biết tên đệ tử của mình bình thường hống hách không coi ai ra gì,thường làm nhiều việc xấu dưới cái tên của mình nay hắn chọc phải tôn đại thần này ông cũng không có cách giúp hắn

"Sự phụ ta biết sai rồi,cầu xin người tha thứ cho đệ tử nếu người đuổi đệ tử,đệ tử khống biết sống như thế nào" Tên bác sĩ quỳ gối cầu xin Hà Lão hắn vốn nghĩ tên tiểu tử kia chỉ là một kẻ ngèo hèn,không có bối cảnh gì nhưng thái độ của Hà Lão đối với tên nhóc này hắn cung hiểu được Lý Phàm là một đại nhân vật có bối cảnh thông thiên hắn cảm thấy mình ngu xuẩn cỡ nào khi chọc phải tôn đại thần này.

"Đem hắn cút ra ngoài" Hà Lão đối với bảo an nói

"Dạ,Nam Lão" Bảo an nhanh chóng thi hành mệnh lệnh của Nam Lão ném tên bác sĩ ra ngoài

"Vị công tử này đừng lo,ta chắc chắn sẽ cho người nhà bệnh nhân một cái công đạo" Nam Lão cung kính nói với Lý Phàm

"Mong ngài hãy giữ lấy lời" Lý Phàm nói rồi tiến ra của rời khỏi bệnh viện

"Đưa ta tất cả lí lịch của người này" Nam Lão nhìn cái bóng xa dần của Lý Phàm nói.

Bạn đang đọc Người Yêu Minh Tinh Của Thái Tử Gia sáng tác bởi nhotsoi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhotsoi
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.