Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 45

Phiên bản Dịch · 3247 chữ

“Tiếng ồn gì thế?” Nàng ngước mắt nhìn lên trần nhà của khu đại sảnh. Sebastian đưa cốc của chàng cho nàng thay vì trả lời. Nàng lắc đầu.

Rượu của Langlinais mạnh nổi tiếng. Nó không phải là một sản phẩm của lâu đài, hiếm khi được chắt lọc và làm bớt gắt cho đến khi vị đắng dịu đi và vị ngọt còn lưu lại sau khi nếm. Công thức được những người ủ rượu bảo mật cẩn thận, họ cũng chịu trách nhiệm tổ chức những buổi liên hoan chè chén.

Buổi tối đã được lên kế hoạch cho lễ chúc mừng. Hoa quả trong vườn đã được hái xuống, còn củi, quả đầu và hạch sồi được thu lượm từ những khu rừng của vùng Langlinais. Những ngày này, không khí mù mịt do màn bụi sản sinh từ công tác đập lúa mì. Những công việc chuẩn bị thông thường cho mùa đông sắp đến.

Nhưng buổi lễ không chỉ tổ chức để chúc mừng cho vụ mùa, mà còn nhằm tỏ lòng thành với một trong những người con của mảnh đất. Jerard đã gần như trưởng thành trên đất Langlinais, cống hiến hết mình, với vị trí là một quản gia công tâm. Không phải ngày nào cũng có một người đàn ông xuất thân nông nô vươn lên hàng ngũ hiệp sĩ, và được ban thưởng ba con ngựa và một thanh gươm tuyệt đẹp.

Một tiếng thịch âm vang một lần nữa làm rung rinh trần nhà, nhưng không ai trong phòng dường như chú ý đến nó ngoài nàng.

“Anh không nghe thấy tiếng đó sao, Sebastian?” Nàng đứng dậy và định rời bệ để đi tìm hiểu nhưng chàng đã kéo nhẹ nàng trở lại ghế.

Chàng ra dấu bằng một tay và một người hát rong tiến đến trước, cúi chào rồi ngồi lên một cái ghế đẩu được đặt đối diện với những người khác. Anh ta vẩn vơ gảy năm sợi dây của chiếc đàn Ud, một dạng đàn luýt tay cầm ngắn, khi anh ta thuật lại một bản anh hùng ca về Charlemagne (Sác-lơ đại đế) và mười hai vị tướng lãnh vĩ đại của ông.

Mọi người trong đại sảnh đều bị hấp dẫn bởi câu chuyện của anh ta. Ngoại trừ Juliana, người vẫn còn lấn cấn về tiếng động nàng vừa nghe thấy, và đương nhiên cả Sebastian, người đang thực hiện những hành động không gắn liền với các hiệp sĩ.

“Lần này anh lại muốn giấu em điều gì thế, Sebastian?”

Bàn tay phải của chàng cầm cốc rượu, tay trái luồn vào dưới áo choàng và áo lót trong của nàng. Những ngón tay chàng đột nhiên rờ rẫm trên làn da trần của nàng.

“Sebastian!” Tiếng thì thầm của nàng dường như tuyệt nhiên không hề làm chàng mảy may bối rối, và nếu là một sự quở trách, nó cũng tốn công vô ích. Biểu cảm của chàng là của một người đàn ông đầy mãn nguyện, một nụ cười nhếch lên trên môi chàng như thể chàng thấy rất hài lòng với câu chuyện chàng đang lắng nghe. Một món tóc rủ xuống trên trán làm tăng vẻ trẻ trung của chàng, gần như khiến chàng trở nên tinh quái. Nhưng ánh mắt chàng cảnh báo rằng nàng sẽ thất bại trong việc ngăn cản những hành động của chàng. Chúng mang một vẻ biếng nhác, gần như là mơ màng, một biểu hiện chàng thường có. Không phải ánh mắt của một con thú săn, mà là của một người đàn ông muốn lên giường với vợ mình.

Nàng có thể cảm nhận được làn da mình ấm dần lên. Nếu nàng là một người phóng đãng khi tỏ ra háo hức với sự đụng chạm của chàng đến thế, thì chắc nó là thế.

“Có một biểu hiện lạ trên mặt em, vợ yêu,” chàng nói, lời thì thầm của chàng không lớn hơn một hơi thở dội vào tai nàng. “Em có thấy đói không?”

Nàng lắc đầu từ bên này sang bên kia. Thậm chí giọng nói của chàng cũng ẩn chứa quyền năng, khiến không khí nóng hổi và đặc quánh lại hơn quanh họ. Như thể khiến nàng thấy khó thở.

“Em chắc không? Em trông như đói đến cồn cào rồi. Lại đây,”: chàng nói, đứng dậy và chìa tay ra cho nàng. “Mỉm cười và xin thứ lỗi vì đã rời bàn tiệc quá sớm, vợ yêu của anh.”

Nàng làm như được bảo, không thắc mắc thêm về sự khao khát tràn trề quanh cả hai người. Chạm vào em. Chạm vào em đi. Nó như một bài ca mà nàng hát trong tâm trí, một bài ca mà chàng duờng như nghe thấu dễ dàng.

Chàng dẫn nàng qua tầng lầu có phòng ngủ của họ. Việc chia sẻ một chiếc giường đơn giản hơn nàng nghĩ. Tuy nhiên, chàng quá to lớn, đến mức nhiều lần trong đêm, nàng tỉnh dậy thấy chàng lấn nàng đến tận mép giường. Một đầu ngón tay cũng đủ để đẩy chàng ra, và chàng lại lăn về phía góc giường của chàng. Tuy thế, đôi lần, chàng choàng mở mắt khi nàng chạm vào như thể chàng vẫn tỉnh như sáo. Sau đó, chàng vươn đến chỗ nàng và ý nghĩ về giấc ngủ biến mất ngay khỏi tâm trí họ.

Trên đỉnh ngọn tháp phía đông, chàng kéo nàng vào trong cái ôm ghì của chàng, miệng chàng phủ lên miệng nàng trước khi nàng kịp thốt lên lời. Chàng có một cách hôn như cướp lấy hơi thở của nàng. Tất cả những gì nàng quan tâm trong những thời khắc đó là Sebastian và chiếc miệng tài tình của chàng. Chàng rải một trận mưa những nụ hôn lên khuôn mặt nàng, hơi thở của chàng gấp gáp, tay chàng ghì lấy tóc nàng không chút nhân nhượng.

Chàng rút ra, lướt theo đường nét gương mặt nàng với những ngón tay. Thậm chí đến giờ nàng vẫn kinh ngạc với sự tiếp xúc của làn da chàng với nàng, không hề có rào chắn giữa họ.

“Anh thường ngồi đây và ngắm nhìn em, Juliana, và tự hỏi sẽ có cảm giác như thế nào khi được chạm vào em.”

Một luồng hơi ấm tràn qua nàng với những lời của chàng.

Chàng đặt cả hay tay lên eo nàng, rồi quay nàng lại để lưng nàng tựa vào chàng. Kéo nàng sát vào gần, chàng vòng một tay quanh thắt lưng nàng. Tay kia tiến lên tháo dải nơ buộc tóc nàng.

Khi chàng làm xong, và tóc nàng như một đám mây phủ quanh vai, bàn tay chàng khum lấy bầu ngực nàng, “Anh thường phân vân liệu ngực em có mịn màng như làn da em, liệu chúng có giống như hai ngọn đồi trắng như tuyết với đỉnh nhũ màu hồng thanh nhã.” Ngón tay cái của chàng sượt qua vú nàng, và khi nó dựng đứng lên và thẫm màu lại với sự cọ xát của chàng, chàng cười nhẹ. “Rồi anh phát hiện ra vào một đêm rằng đúng là như thế. Mềm mại và trắng như tuyết.”

Nàng giơ tay lên và vòng ra sau cho đến khi chạm vào mặt chàng. Chàng hôn lên những ngón tay nàng, rồi cúi xuống để đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán nàng. Những ngón tay nàng len vào tóc chàng.

“Em đã nghĩ là mình sẽ chết mất, em khao khát được cảm nhận sự đụng chạm của anh quá mức.” Một sự thú nhận nhỏ nhẹ. Đó là lần đầu tiên họ nhắc lại về cái đêm chàng xen ngang giờ tắm của nàng.

“Anh cũng đến mức đó.”

Chàng quay người nàng lại và cúi đầu xuống để chạm môi lên cổ nàng. “Em có hương vị của những đoá hồng, Juliana.”

Chàng nhấc đầu lên, hơi thở của chàng nhanh như của nàng. Nàng vùi đầu vào khuôn ngực chàng. Chàng cầm một tay nàng đặt lên chàng. Chàng cảm nhận thấy sự cương lên và nặng nề của chàng bên dưới lòng bàn tay. Nếu không phải nó đã xảy ra, nàng chắc sẽ chắc phản ứng đó là không thể. Không có gì đáng ngạc nhiên, vì sao nàng lại thấy bị kéo giãn và tràn ngập khi chàng vào trong nàng.

Những ngón tay nàng bắt đầu một cuộc khám phá chậm rãi trên chỗ khuấy động của chàng. Nàng đã phát hiện ra rằng nàng có thể khiến chàng run rẩy, hay hít vào một hơi thở trầm, rung động.

Chàng ngả nàng nằm xuống trên mặt sàn gỗ của toà tháp, một nơi không phù hợp làm chốn khuê phòng cho cuộc hẹn hò của họ. Nhưng những cơn mưa đã đến từ khi trời còn sớm, và không khí giờ tươi mát và trong lành. Không có bụi, và như đôi lúc nó vẫn xảy ra, màn đêm dường như rõ ràng hơn sau cơn bão. Nàng ngước nhìn lên trời để thấy hàng ngàn vì sao lấp lánh, như những ngọn đuốc từ xa xa. Nhưng không có ngọn lửa nào trên trời có thể thu hút sự chú ý của nàng một khi Sebastian đã nằm xuống bên cạnh nàng.

Chàng chống người trên một khuỷu tay, và lần lượt, cởi bỏ trang phục của nàng, xé bung những mối nối của hai ống tay áo ôm sát khi chúng không dễ tháo ra. Nàng không hề phản đối, Ai mà dám chống lại một người lính thập tự chinh. Ánh trăng tạo nên những cái bóng trên mặt chàng, hoàn lại vẻ tuyệt đẹp trong phong thái bình dị. Nàng đưa tay lên để áp vào má chàng. Chàng tạm dừng chiến dịch đầy quyết tâm.

“Gì thế, Juliana?” Chàng quay đầu lại, ban tặng một nụ hôn nhẹ giữa lòng bàn tay nàng.

“Giá mà em có thể giữ mãi giây phút này an toàn, Sebastian. Cho đến tận cùng của thời gian.” Những lời đến từ nơi sâu thẳm trong nàng, một nơi bí mật được cất giấu và dễ tổn thương.

Nụ cười của chàng sáng chói trong ánh trăng, nụ hôn của chàng mời mọc nàng tự lạc lối trong vòng tay chàng, một lần nữa bị cuốn vào đam mê cháy bỏng.

Chàng đã chỉ hi vọng làm xao lãng sự chú ý của nàng khỏi những tiếng động do những người thợ xây tạo nên. Khi phòng viết của nàng được xây, việc đó khá dễ dàng; chàng chỉ việc giữ nàng bận rộn trong thung lũng hay trong phòng ngủ. Nhưng căn gác đang được sửa sang thành phòng tắm, hoàn thành với một bồn tắm bằng đá tương tự như cái ở Montvichet.

Tất cả những dự định làm xao lãng trôi tuột khỏi đầu chàng khi gặp mắt nàng và chàng nhận thấy bản thân mình rơi vào nỗi ham muốn quá nhanh chóng. Quá sâu sắc đến nỗi chàng bất chấp cả những tiếng cười đuổi theo họ khi rời đi, hoặc việc họ đã bị đem ra bàn tán với những nhận xét khôi hài thô tục.

Chàng là một người đàn ông rất thông thạo quyền lực của mình. Một chiến binh hiểu rõ những điểm mạnh, và cố gắng để hạn chế những điểm yếu. Vậy thì, tại sao chàng lại thấy mình như một cậu trai thiếu kinh nghiệm mỗi khi nàng mỉm cười với chàng, hay thu mình trong vòng tay chàng? Có lẽ điều chàng cảm nhận trong thời khắc này không chỉ là sự ham muốn, chàng nghĩ, khi ngó xuống nàng. Tình yêu chăng? Một từ quá nhỏ bé, một ý nghĩ quá yếu ớt. Chàng biết chàng sẽ cảm nhận về người con gái này như vậy cho đến cuối cuộc đời và có lẽ sẽ là bất diệt.

Chàng không thể trì hoãn thêm để được chạm vào nàng, vì vậy mối nối cuối cùng trên chiếc váy lót của nàng bị xé toạc không thương tiếc. Nàng nằm đó, trần truồng, những mảnh trang phục nằm rải rác quanh nàng như một cái nền làm tôn lên vẻ đẹp của nàng. Ánh trăng tắm nàng trong một luồng sáng, tạo nên một đường cong huyền ảo cho đôi môi, một tia sáng nhấp nháy ra hiệu cho đôi mắt nàng.

Không hiểu sao dường như thật đúng đắn và phù hợp khi họ cùng nhau đến đây, dùng nơi này làm khung cảnh cho sự khao khát lớn nhất của chàng. Không biết đã bao nhiêu đêm chàng ngồi quan sát nàng và cảm nhận nỗi đau thể xác quá lớn đến mức chàng không thể chịu hơn được?

Để đền bù cho người đàn ông đó, chàng cúi xuống và hôn lên bầu ngực nàng, nếm náp sự cứng chắc của một núm vú. Vì người đàn ông đó ước ao được tìm hiểu, mơ mộng về những điều này, chàng cuốn nó vào giữa hai làn môi chàng, lắng nghe tiếng thở gấp mềm ướt của nàng khi chàng dùng răng nhay nhay phần da thịt nhạy cảm của nàng.

Người đàn ông cũ trong chàng quỳ bên cạnh, một bóng ma của khao khát và ham muốn. Chàng nghe thấy những mệnh lệnh trong đầu, sự hối thúc, và trượt hai tay lên khắp người Juliana. Chàng biết rõ từng phần trên cơ thể nàng tường tận như cơ thể chàng. Chỗ lõm nơi eo nàng nối với hông đặc biệt nhạy cảm. Những ngón chân nàng uốn lại khi chàng chà xát lên đỉnh của chúng. Hơi thở nàng nín lại khi những ngón tay chàng lướt lên đùi và sau đó là chỗ nối giữa hai chân nàng. Thay vì tự khép chặt mình lại, đôi chân nàng tách ra, một sự mời mọc không lời.

Chàng cởi bỏ áo dài, thắt lưng, bít tất trang trí hoa văn. Chẳng mấy chốc chàng cũng trần trụi, cơ thể chàng hoà vào bóng tối khi màn đêm phủ xuống họ như lớp bụi mù.

Những ngón tay chàng tỏ ra tài năng vượt bậc trong lúc này, thấm nhuần bản năng hay có lẽ là sự dỗ dành ngon ngọt của người đàn ông quá khứ trong chàng, người đã dùng nhiều giờ liền mường tượng ra một dịp như thế này. Chàng đụng chạm vào nàng dịu dàng, với sự kim chế sinh ra từ những niềm mong ước. Đôi môi chàng phủ lên bầu vú nàng, cổ, cánh tay nàng. Chàng yêu nàng bằng miệng, làn da nàng được xức dàu với những nụ hôn và những hơi thở hắt, như thể hơi thở của chàng không thể đến đủ sâu hay đủ gấp.

Nàng ghì chặt cánh tay chàng, hai bàn tay nàng vươn ra, đầu nàng lật từ bên này sang bên kia. Háo hức và phản đối, trong cùng một lúc. Chàng cảm nhận được nàng, căng mọng và ẩm ướt, và sờ vào nàng dịu nhẹ, rồi gia tăng dần với những cái vuốt ve gấp rút hơn.

“Juliana ngọt ngào,” chàng nói trên môi nàng.

Sự kéo dài bị quên lãng, sự khao khát lên tới tột bậc. Chàng trượt sâu vào trong nàng, nghe hơi thở run rẩy của nàng bật ra. Chàng tựa người ra sau, chống đỡ trên hai đầu gối, lướt mu bàn tay lên người nàng, ngay phía trên nơi họ hoà làm một. Chàng nhấn nhá dịu dàng, khi nàng cong người bên dưới chàng. Rồi lại một lần nữa, khi một tiếng nức nở mềm mại thoát ra từ đôi môi nàng.

“Anh muốn nghe tiếng hét của em,” chàng nói, ngắm nghía nàng. “Anh muốn em thèm muốn, đói khát, Juliana.”

Chàng đu đưa cùng nàng, những cú đâm nông và nhanh. Cơ thể nàng cong lên để nhận được nhiều hơn từ chàng. Đôi tay nàng cắm vào cánh tay chàng. Chàng luồn một tay xuống dưới nàng, đẩy quần áo của nàng chèn ở dưới, rồi lại tự nâng người chàng lên. Góc độ của cơ thể nàng lúc này đưa chàng gần hơn đến với điểm trung tâm của nàng. Lại một lần nữa, chàng chuyển động, nhu cầu của chàng như một phiến gỗ nặng để phá thành, còn những ngón tay chàng là chìa khoá.

Những âm thanh nho nhỏ thoát ra từ môi nàng, những tiếng rên rỉ hay nài xin, chàng cũng không biết nữa. Chàng tự hạ người xuống, bắt đầu những cú đâm dài hơn, rút ra gần như hoàn toàn, rồi sau đó đưa vào tới nơi sâu thẳm nhất của nàng.

Hai mắt nàng mở to, ánh mắt nàng tha thiết và đầy ham muốn.

Chàng đột nhiên nhận ra ý nghĩa của khoảnh khắc này. Chàng có thể trao cho nàng sự cuồng nhiệt nhưng đó là vì chàng đang chế ngự nàng. Chàng không muốn sự quy phục từ Juliana.

Chàng đã quá gần như choáng váng trong vòng tay nàng. Hơi thở của chàng trở nên gấp gáp, nhu cầu chạy qua chàng thành những đợt sóng rung động. Chàng tự hạ thấp người xuống, và lăn tròn cho đến khi nàng ở bên trên chàng, cơ thể họ vẫn nối kết.

“Đưa anh đến đỉnh cùng với em, Juliana,” chàng thì thầm.

Những móng tay nàng rê trên ngực chàng, đầu nàng ngửa ra sau khi toàn bộ cơ thể nàng dường như run rẩy.

“Sebastian.” Tên chàng là một tiếng thở dài.

Đôi tay chàng siết chặt hông nàng, nâng nàng lên, rồi hạ xuống trên chàng. Một bài học nàng tiếp thu rất nhanh. Những chuyển động tiếp theo là của nàng, khi nàng quỳ hai đầu gối xuống mặt sàn, nâng lên và tự trêu chọc trên chàng. Cảm xúc quá tràn đầy, đẩy chàng gần hơn tới đỉnh điểm.

“Chiếm lấy anh, Juliana,” chàng hét lên. Chàng nhắm nghiền mắt, cơ thể chàng đưa ra mệnh lệnh thúc giục chàng đi sâu hơn vào nàng, kết thúc việc này. Tâm trí chàng lại giục giã sự kìm chế. Chàng không muốn biết liệu bên nào sẽ thắng, thể xác hay lí trí.

Nàng mở rộng chân, dấn người tới hơn trên chàng. Làm thế nào mà chàng trước đây lại chưa từng phát hiện ra rằng sự đê mê lại có thể gần với sự tra tấn nhỉ?

Nàng nẩy người lên lần cuối, niềm khao khát trong sự siết chặt của nàng cũng liên tục như chàng. Những móng tay nàng gần như đâm vào da chàng. Chàng cảm thấy cái rùng mình của nàng bao quanh chàng, khi cơ thể nàng thúc giục chàng đi đến cuối cùng.

Cuối cùng, tiếng hét của nàng báo hiệu sự thăng hoa. Nó quá sắc nét đến đau đớn, nhưng tràn ngập sự sung sướng. Một khoảnh khắc sau đó nữa, và nàng đổ dài trên chàng, nụ hôn của nàng nuốt trọn tiếng rên rỉ của chàng khi nàng đồng hành với chàng đến thiên đường.

Người đàn ông chàng đã từng, lay lất và cô độc, biến mất vĩnh viễn, thể xác chàng khuây khoả và tâm hồn chàng trọn vẹn.

Bạn đang đọc Người yêu dấu - My Beloved của Karen Ranney
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.