Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hành trình bắt đầu

Phiên bản Dịch · 1920 chữ

"Xin lỗi, Giao nhi, chiếm dụng chỗ của ngươi."

Sau trận chiến, Vương đại thúc trả lại chỗ ban đầu cho chủ nhân của nó.

Sau đó hắn cùng Nhạc Linh đi đến một chỗ khác.

"Ta đã thông qua khảo nghiệm của ngươi, điều đó chứng minh được ta có đủ tư cách để rời đi đúng không?"

Nhạc Linh hỏi.

"Đương nhiên được, nhưng ta vẫn phải nhắc nhở ngươi một câu. Tu Chân giới mười phần nguy hiểm. Không, phải nói càng ngày càng nguy hiểm. Ngươi nhất định phải chú ý."

Vương đại thúc tận tình khuyên bảo.

"Đừng tưởng rằng vượt qua ta liền có thể tự cao tự đại.. Bất quá thoạt nhìn, ngươi cũng không phải loại người như vậy."

"Vương đại thúc, vô luận như thế nào, ta vẫn muốn cảm tạ ngươi ba năm nay đã chiếu cố ta, sau khi trở về, ngươi hãy thay ta bày tỏ sự biết ơn, cũng như xin lỗi tới bọn họ. Ngoài ra, cũng giúp ta hướng đại ngốc một câu xin lỗi."

Nhạc Linh chân thành nói.

"Ta đã biết, về sau nếu chuyện của ngươi kết thúc, còn có thể trở về đây. Chúng ta, Vương gia thôn luôn luôn hoan nghênh ngươi."

Vương đại thúc vỗ vỗ vào bả vai Nhạc Linh.

"Ngươi cả đời này đều là người của thôn chúng ta, dù gặp phải sự tình gì, cũng có thể tới tìm ta thương lượng. Không nên cố gắng chọi cứng làm gì."

"Được, ta đã biết!"

Nhạc Linh nặng nề gật đầu.

"Thật là.. Người đã già rồi."

Vương đại thúc trên mặt nồng đậm ý tịch mịch.

"Ta lúc đầu muốn cưỡng ép ngăn ngươi lại, không cho ngươi rời đi. Vậy mà..!"

"Vương đại thúc, nói như vậy, lúc đó ngươi cứu ta không phải trùng hợp mà là đã có tính toán trước sao?"

Nhạc Linh trầm giọng hỏi.

"Nhưng ngươi làm sao biết ta sẽ xuất hiện ở nơi đó, hơn nữa, ngươi biết trên người của ta xảy ra chuyện gì sao?"

"Ta biết một chút, nhưng không thể nói cho ngươi được."

Vương đại thúc khoát tay áo.

"Ngươi cũng đừng nghĩ đến việc mong ta nói ra, trước thời gian này, ta sẽ không nói ra bất luận cái gì liên quan tới bí mật của ngươi. Còn nữa, ta phải nhắc nhở ngươi một tiếng, chuyện này trừ ta ra, những người khác trong thôn đều không biết."

"Cái này.."

Hai người cứ như vậy rơi vào trạng thái trầm mặc, không gian lúc này vô cùng lúng túng.

"Lại nói, Nhạc Linh à, ngươi đã nghĩ kỹ ngươi sẽ làm gì chưa?"

Vì muốn xua tan không khí ngột ngạt Vương đại thúc nhanh chóng chuyển sang chủ đề mới.

"Đại khái là có."

Nhạc Linh kỳ thực đã suy nghĩ rất rõ ràng, hắn trước tiên sẽ đem tất cả những hệ thống trọng yếu thăng cấp lên level max.

Mặc dù khi còn ở trong thôn hắn đã thăng cấp rất nhiều hệ thống.

Nhưng mà vẫn còn phần lớn hệ thống, một là hắn không có nửa điểm đầu mối, hai là có nhưng là bởi vì giai đoạn hiện tại hắn không có cách nào xử lý được yêu cầu thăng cấp.

Ví dụ như hệ thống tu chân mạnh nhất, bắt buộc phải thu thập một số lượng lớn công pháp tu chân.

Mà bên trong Vương gia thôn, đừng nói công pháp tu chân, đến cả sách cũng không có mấy quyển.

Muốn làm chuyện này, như thế nào cũng phải rời khỏi thôn.

Hơn nữa cho dù là ngoài thôn, chỉ sợ cũng rất khó cầm tới công pháp tu chân.

Dù sao, công pháp tu chân, bình thường đều là cực kỳ bí ẩn, chắc hẳn là sẽ không dễ dàng cho người khác mượn dùng.

Đã như vậy, đến lúc đó phải nghĩ ra một biện pháp mới.

"Ngươi có chủ ý là tốt."

Vương đại thúc nhìn ra được, Nhạc Linh là người lên kế hoạch rất tỉ mỉ, bởi vậy hắn cũng sẽ không lo lắng.

"Từ Vương gia thôn đi thẳng về phương bắc, thì có thể đi đến một tòa thành thị, tên là Thiết Lý Thành, nơi đó mặc dù không phải thành lớn, nhưng tốt xấu gì cũng có một mấy ngàn nhân khẩu. Ngươi tới đó thử xem, có thể thu được không ít tin tức."

"Đa tạ."

Bởi vì không có địa đồ, nên lúc đầu, Nhạc Linh còn dự định đi một vòng xung quanh, tìm được ngọn núi cao nhất, làm ra một cái địa đồ tạm thời, sau đó lại đi tìm thành trấn gần nhất.

Nhưng bây giờ có Vương đại thúc nhắc nhở, những bước này liền có thể tỉnh lược.

"Còn nữa, cái này cho ngươi."

Vương đại thúc đột nhiên móc ra một cái túi nhỏ, bên trong phát ra âm thanh thanh thúy.

"Đi ra bên ngoài, không thể không có tiền. Với cả tiền trong này cũng không nhiều lắm."

"Đa tạ Vương đại thúc."

Nhạc Linh không chối từ, nhận lấy túi tiền.

"Thời gian không còn nhiều nữa. Ta phải trở về thôn thôi."

Ngẩng đầu nhìn lên, bất tri bất giác, bầu trời xa xăm đã nhiễm lên một tầng hơi đỏ, có vẻ mặt trời sắp lên rồi.

"Nhớ bảo trọng, Nhạc Linh, hẹn gặp lại."

Nói xong câu đó, Vương đại thúc không chút do dự, trực tiếp trở về thôn.

"Vương đại thúc, ngươi cũng thế."

Nhạc Linh mỉm cười, hướng về phương Bắc mà đi.

Hành trình của hắn, cuối cùng cũng bắt đầu.

"Sư phó, cái đó ở gần đây ư?"

Vương đại thúc cùng Nhạc Linh vừa rời đi một lúc, thì có hai vị tu chân ngự kiếm đi tới.

Một người trong đó, là một ông lão râu tóc bạc trắng, tiên phong đạo cốt, khí độ bất phàm.

Bên cạnh là một vị, thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, nhưng cũng có chút khí thế, chỉ là, trên mặt hắn thỉnh thoảng lại tràn đầy hiếu kì, có thể thấy được, người này không quá thành thục.

"Hả? Có rồi."

Đang ở trên bầu trời nhìn chung quanh lão giả đột nhiên hai mắt tỏa sáng, tìm được mục tiêu.

"Tầm Giao Bàn thật không hổ là pháp bảo do sư huynh luyện ra, quả nhiên là kỳ diệu vô cùng."

"Sư phó, đó chính là con giao mà chúng ta đang tìm đó sao?"

Người trẻ tuổi có chút khẩn trương.

"Đúng vậy. Không chỉ có như thế, nó cũng là một nguyên liệu tốt để luyện chế pháp bảo kia."

Lão giả nói xong, liền phi hành xuống thấp.

"Ngươi trông chừng xung quanh, ta sẽ đối phó với con giao này."

"Vâng!"

Sư đồ hai người cứ như vậy đáp xuống dưới núi, trước mắt của bọn hắn chính là con giao mà Nhạc Linh dùng làm công cụ bồi luyện.

"Đang ngủ sao? Vậy thì càng tốt."

Lão giả cười lạnh một tiếng, tay bấm pháp quyết, lấy ra một thanh kiếm sắc.

"Hôm nay, ta liền thay chưởng môn sư huynh, chém chết con nghiệt súc nhà ngươi!"

"Khoan đã, sư phó, như thế này có chút không thích hợp?"

Lão giả vừa mới chuẩn bị động thủ, đồ đệ của lão lại vượt lên trước, ngăn cản sư phụ của mình.

"Có gì mà không thích hợp?"

Lão giả vội vàng dừng tay, chỉ sợ làm bị thương học trò cưng của mình, tức giận nói.

"Ngươi sao lại không chú ý đến vậy, vừa rồi nếu không phải ta nhanh tay, tay của ngươi đã sớm không còn!"

"Không phải, sư phó, người xem, người không cảm thấy con giao này quá mức to lớn sao?"

Đồ đệ chỉ vào con giao.

"Chúng ta trước đó giết chết những con khác, cũng không có kích thước lớn như vậy?"

"..."

Lão giả ngẩn người, mới cẩn thận quan sát.

"Sư phó, có khi nào đây không phải là giao?"

Đồ đệ tiếp tục hỏi.

"Chẳng lẽ đây là Long sao?"

"Không, ta nghĩ, nó đúng là giao, chỉ là trải qua mấy ngàn năm tu hành, chuẩn bị hóa long rồi."

Sư phó hít vào một ngụm khí lạnh.

"Thật là đáng sợ! Nếu cứ như vậy bỏ mặc nó, không đến trăm năm, con nghiệt súc này sẽ vượt thiên kiếp, hóa thành long mất."

"Bây giờ nên làm gì? Chúng ta có nên xuống tay với nó không?"

"Ngươi không cần quá sợ. Nói cho cùng, nó vẫn chưa hóa long, tự nhiên không cần phải lo lắng. Bây giờ giết chết nó, chúng ta cũng sẽ không bị long tộc hỏi tội."

Nói xong, lão giả lại lần nữa giơ cao thanh kiếm.

"Chờ một chút, sư phó!"

Đồ đệ lại lần nữa ngăn cản.

"Ngươi lại thế nào?"

Lão giả hơi không kiên nhẫn nói.

"Có chuyện gì, nói một lần luôn đi."

"Cái này.. sư phó."

Đồ đệ chỉ chỉ con giao.

"Người để ý một chút, trên người nó có không ít vết thương chưa lành, cái này là xảy ra chuyện gì?"

"Vết thương?"

Lão giả cẩn thận quan sát.

"Thật đúng là? Chuyện này là sao nữa?"

Lão giả dần dần có chút hoảng hồn.

"Con giao này sắp hóa long, thực lực của nó cho dù không sánh bằng rồng thực sự, nhưng cũng không kém bao nhiêu. Giết chết nó không khó, nhưng có thể đem da thịt của nó tổn thương tới mức như thế, người kia tu vi tuyệt đối nằm ngoài tưởng tượng của chúng ta. Thậm chí so với chưởng môn sư huynh cũng mạnh hơn mấy phần!"

"Chưởng môn? Tu vi của ngài ấy không phải đã đạt đến Tiên Đạo chi cảnh rồi sao?"

Đồ đệ giật nảy cả mình.

"Thực lực của người kia cũng là như thế?"

"Đại khái đi. Ta dần minh bạch vì sao người kia lại làm con giao bị thương đến mức này rồi."

Lão giả có một phỏng đoán.

"Nếu như ta đoán không sai, người kia là muốn thu phục con giao làm tọa kỵ của mình. Nhưng hắn phát hiện con giao này sắp hóa long rồi. Nếu như lúc này thu phục nó, nó sẽ bởi vì khế ước quan hệ, mất đi tư cách hóa long."

"Bởi vậy, người kia liền đả thương nó, đánh cho nó phải thuần phục, đợi đến sau này giao nhi hóa long, lại đến thu phục sau. Khi đó, hắn chẳng khác nào có một Long Tộc tọa kỵ."

"Nếu đúng như người phỏng đoán, chẳng phải là?"

"Đúng vậy, người kia hẳn là đem con giao này coi là mục tiêu."

Lão giả lo lắng.

"Bây giờ, chúng ta không cách nào động vào con giao này rồi, bởi vì không biết người kia lúc nào sẽ lại đến đây. Nếu hắn biết, chuyện này cùng chúng ta có liên quan, đến lúc đó nhất định sẽ tìm chúng ta trả thù."

"Không còn cách khác, rút lui thôi. Dùng Tầm Giao Bàn kiếm một con giao khác vậy."

Nói xong, lão giả bất đắc dĩ cùng đồ đệ rời khỏi nơi đây.

Mà mọi hành động của họ, đều được thu vào tầm mắt của Vương đại thúc.

Bạn đang đọc Người Vạn Năng của Chân · Tác Hệ Ngoạn Gia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huonglacdong18
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.