Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bại Lộ

Phiên bản Dịch · 1976 chữ

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Thật ra lúc vào đại học, Từ Diễm đã không thích Bùi Nhạc, bởi vì Bùi Nhạc là con nhà giàu, trên người toàn là thói hư tật xấu. Anh cũng chưa bao giờ cảm thấy Bùi Nhạc thực sự thích mình, chẳng qua là cô nhất thời ham mới mẻ mà thôi, không phải tiểu thư nhà giàu nào cũng vậy sao?

Đối với sự lấy lòng liên tục của cô, anh luôn lạnh mặt đối đãi, hơn nữa cô luôn là đi tìm An Nhiên gây phiền toái khiến anh càng thêm phản cảm, cho nên anh chưa bao giờ cho cô sắc mặt tốt. Vốn anh cho rằng lạnh mặt nhiều lần cô cũng sẽ thức thời, nhưng anh lại không ngờ, anh càng lạnh nhạt với cô, cô càng để ý đến anh, thế cho nên mấy năm đại học vẫn luôn lì lợm dính lấy anh.

Nhưng bây giờ, anh nhìn cô gái trước mắt. Anh bắt đầu thực sự hiểu cô thật lòng, chỉ là cho dù hiểu ra thì thế nào, điều cô muốn anh không cho được.

Trước đây là anh chướng mắt cô, còn bây giờ, anh cảm thấy mình không xứng với cô, cho nên anh không thể không nói ra lời nói tuyệt tình như vậy, hy vọng cô có thể hoàn toàn hết hy vọng với anh.

“Từ… Từ Diễm… Những lời này của anh đều là thật lòng sao?” Giọng Bùi Nhạc đã run rẩy.

“Đúng thế.”

“Thích em thật sự khó khăn vậy à?”

“Không khó khăn, nhưng tôi không muốn. Bùi Nhạc, chúng ta vốn không phải là người cùng một thế giới, cô có vòng luẩn quẩn của cô, tôi có vòng luẩn quẩn của tôi, cho nên xin cô đừng quấy rầy tôi nữa.” Từ Diễm đưa lưng về phía cô, nhẫn tâm mà nói ra những lời này.

Nhưng anh vừa nói xong, eo liền bị người ôm chặt lấy, anh cúi đầu nhìn hai cánh tay trắng trẻo mảnh khảnh nơi eo mình.

“Bùi Nhạc, buông tay đi, buông tha cho chính mình, đừng giày vò mình nữa.”

Bùi Nhạc càng thêm ôm chặt anh, cô lắc đầu thật mạnh: “Không… Từ Diễm, suốt 5 năm… Em thích anh, suốt 5 năm… Vì sao trong lòng anh chỉ có mình Hà An Nhiên … Vì sao anh không thể nhìn em…” Bùi Nhạc ôm Từ Diễm, khóc không thành tiếng.

Từ Diễm nhắm mắt lại, sau đó kéo tay cô ra: “Bùi Nhạc, cô tỉnh táo một chút đi, cô nghe rõ không, tôi không thích cô. Lúc trước không thích, hiện tại không thích, tương lai càng sẽ không thích, cho nên cô quên tôi đi.”

Nói xong, anh không chút do dự xoay người rời đi. Anh không thể chần chừ nữa, anh nhìn cô, áy náy trong lòng sẽ càng tăng thêm, anh không thể cho cô một chút hy vọng nào.

Bùi Nhạc nhìn bóng dáng của Từ Diễm: “Từ Diễm, anh không hề có một chút thích em sao, năm năm rồi, cho dù là một chút hảo cảm trong chớp mắt.”

Bước chân Từ Diễm dừng một chút, giọng nói luôn lạnh nhạt của anh truyền đến tai cô: “Không có.”

“Không có… Không có…” Bùi Nhạc mỉm cười, mang theo nước mắt, dưới chân mềm nhũn, lập tức ngồi sụp xuống đất, nước mắt làm mờ tầm nhìn.

Anh bảo cô buông tay, bảo cô buông tha chính mình, bảo cô đừng tra tấn chính mình nữa, những lời anh nói, sao cô có thể không nghĩ tới? Rất nhiều đêm không ngủ được, cô cũng từng nói với mình vô số lần, Bùi Nhạc, quên anh đi, anh ta không thuộc về mày, đừng hy vọng xa vời nữa. Những lời này cô nói đến hàng trăm, hàng nghìn lần, nhưng cô vẫn không làm được.

Khoảng thời gian ở bệnh viện chăm sóc anh, đó là những ngày tháng vui vẻ nhất của Bùi Nhạc. Đoạn thời gian đó quan hệ giữa hai người đã dần hòa hoãn, lúc anh có tâm tình tốt, hai người cũng sẽ nói đùa, tóm lại là gần gũi hơn hồi đại học rất nhiều.

Cô còn cho rằng trải qua chuyện kia, quan hệ giữa anh và cô sẽ càng ngày càng tốt, cho đến khi cô thuận lý thành chương đến gần cuộc sống của anh.

Nhưng hôm nay anh đã cho cô biết, cho dù có nỗ lực như thế nào, cô cũng không thể bước vào lòng anh.

...

Sáng sớm hôm sau, Hà An Nhiên tỉnh lại trong lòng Chu Duyên Xuyên. Bởi vì phòng bệnh không có giường thừa, cho nên buổi tối hai người họ chỉ có thể chen chúc trên một giường bệnh.

Tối hôm qua Hà An Nhiên ngủ khá thoải mái, nhưng anh lại bị cô làm khổ. Trên lưng cô có vết thương, anh sợ cô không cẩn thận đụng đến miệng vết thương, cho nên cả một đêm chỉ dùng một tư thế ôm cô. Cô mà an phận thì tốt, nhưng cố tình cô lại là người ngủ không hề an phận. Ngủ rồi còn cọ tới cọ lui trong ngực anh. Anh là người đàn ông tràn đầy tinh lực, trong lòng lại là cô gái mà mình yêu thương, sao có thể bình tĩnh được, bị cô cọ làm cả người nóng lên nhưng lại không có chỗ phát tiết. Cái loại dày vò này khiến cả một buổi tối anh ngủ không ngon giấc. Thật vất vả rạng sáng khoảng bốn đến năm giờ, cô ngừng nghỉ một thời gian, lúc này anh mới mơ màng ngủ thiếp đi.

Hà An Nhiên duỗi tay nhéo má Chu Duyên Xuyên. Minh tinh đúng là không giống người thường, cái mặt này cũng không biết xài hết bao nhiêu tiền để chăm sóc, làn da này của anh thoạt nhìn thậm chí còn đẹp hơn của cô, khiến người ta vừa hâm mộ vừa ghen tị.

Chu Duyên Xuyên ngủ không sâu, bị cô nhéo như vậy liền tỉnh, lập tức bốn mắt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.

“Anh… Anh dậy rồi…” Hà An Nhiên ngượng ngùng thu tay về. Không phải chứ, cô cũng chỉ nhẹ nhàng nhéo anh một chút, anh liền tỉnh?

Chu Duyên Xuyên cầm tay Hà An Nhiên đặt trên ngực mình, sau đó một tay khác đặt trên vai cô, kéo cô vào lòng mình.

“Đừng quậy nữa, để anh ngủ thêm một lát.” Giọng anh khàn khàn gợi cảm không nói nên lời, kích thích khiến mặt Hà An Nhiên đỏ lên, học đà điểu chôn mặt trong ngực anh, gật đầu.

Nhưng Chu Duyên Xuyên cũng không ngủ thêm được bao lâu, anh vừa nhắm mắt lại chưa đến vài phút thì đã nghe thấy tiếng mở cửa. Hai người đồng thời mở mắt, cơ thể cũng cứng lại.

Phòng bệnh lớn như vậy nhưng một chỗ trốn cũng không có, mà giờ dù có trốn thì căn bản cũng không kịp nữa rồi, hai người chỉ có thể trơ mắt nhìn cửa phòng bệnh bị mở ra.

Người đó mở cửa ra, vẫn chưa sốt ruột đến giường xem mà xoay người nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh lại, Hà An Nhiên nhân cơ hội này mà lấy khẩu trang dưới gối, mang cho Chu Duyên Xuyên.

Dường như người đó nghe thấy tiếng cọ xát rất nhỏ, vì thế nên đóng cửa rồi xoay người lại.

“An Nhiên, cậu tỉnh… hưm…”

Tôn Duyệt còn chưa nói xong thì đã bị nghẹn lại trong cổ.

Cô nhìn thấy gì?

Cô dùng sức xoa mắt, xác định mình không có nhìn lầm.

Vậy mà trên giường Hà An Nhiên có một người đàn ông đang nằm, hơn nữa còn là một người đàn ông mang khẩu trang!

“Oh my god…” Cô khiếp sợ che miệng lại.

Hà An Nhiên đưa tay đẩy Chu Duyên Xuyên. Chu Duyên Xuyên không phòng bị, lập tức rớt xuống khỏi giường, đặt mông ngồi dưới đất, vô cùng chật vật.

Chu Duyên Xuyên ngẩng đầu nhìn cô, Hà An Nhiên cũng không ngờ anh sẽ té ngã xuống đất, nhanh chóng chắp tay trước ngực lấy lòng anh.

“Chuyện đó… Tôn Duyệt…”

“Từ từ, cậu đừng nói chuyện.” Tôn Duyệt ngăn cô lại.

“Mình không thể tin vào mắt mình nữa. An Nhiên, người đàn ông này… Vừa ở trên giường cậu, hai người… hai người…”

“Không phải như cậu nghĩ đâu, bọn mình thật sự chưa làm gì cả.”

“Không phải… Anh ta… Anh ta là ai…”

Mặt Hà An Nhiên đỏ lên, một chữ cũng không nói nên lời, đành phải liều mạng đưa mắt ra hiệu với Chu Duyên Xuyên, ý bảo anh mau chạy đi.

Chu Duyên Xuyên cũng không ngốc, anh gật đầu với Tôn Duyệt một cái rồi lướt qua, đi đến phía cửa.

Tôn Duyệt còn chưa phản ứng lại, ngây ngốc nhìn anh đi đến cửa phòng bệnh.

Cô cảm thấy người đàn ông này có hơi quen mắt, vừa rồi trông anh rất giống… rất giống…

“Mình biết rồi!”

Ngay khi Chu Duyên Xuyên vừa chạm tay lên then cửa, Tôn Duyệt hô lên: “Chu Duyên Xuyên…”

Cơ thể Chu Duyên Xuyên lập tức cứng đờ.

Tôn Duyệt “bộp” một tiếng đặt cặp lồng giữ ấm trong tay xuống, đi đến trước mặt Chu Duyên Xuyên.

“Anh là Chu Duyên Xuyên phải không?”

“Tôn Duyệt, thật ra…”

“Anh ấy là Chu Duyên Xuyên, vậy cậu chính là Nhiêm Xuyến.”

“Anh ấy là bạn trai của cậu, bạn trai cậu là Chu Duyên Xuyên!”

Hà An Nhiên: “…”

Chu Duyên Xuyên: “…”

Người này sao có thể thông minh đến thế, đầu óc vận hành nhanh như vậy từ khi nào. Bây giờ giấy không gói được lửa, đã lộ hết rồi, vậy cũng không cần che dấu nữa.

...

“Chuyện này rốt cuộc là sao, không thể tưởng tượng nổi.” Tôn Duyệt vừa lấy cháo cho Hà An Nhiên vừa nói. May hôm nay cô nấu nhiều cháo, nếu không thì sẽ không đủ cho hai người kia ăn.

Hà An Nhiên ăn cháo trong bát mình, trong chốc lát cũng không biết nên giải thích với Tôn Duyệt thế nào.

“Em là Tôn Duyệt phải không, anh hay nghe An Nhiên nhắc đến em.” Chu Duyên Xuyên bất ngờ nói.

“Hả, thật… thật không?”

Chu Duyên Xuyên chủ động nói chuyện với cô, Tôn Duyệt được chiều mà sợ, bàn tay cũng run rẩy. Chu Duyên Xuyên đấy! Chu Duyên Xuyên!! Cái người ăn trên ngồi trước này, bây giờ lại nói chuyện với cô, hơn nữa còn ăn cháo cô nấu, cô cảm thấy hạnh phúc đến quá bất ngờ.

“Đương nhiên là thật, em là bạn An Nhiên mà.”

Tôn Duyệt nhìn Hà An Nhiên, Hà An Nhiên cũng mỉm cười với cô ấy.

“Thật ra anh đã quen An Nhiên lâu rồi.”

“Quen lâu rồi?”

Hai người này quen nhau từ khi nào?

Chu Duyên Xuyên ăn một miếng cháo, sau đó nói chuyện của anh và An Nhiên  với Tôn Duyệt...

Nghe xong, Tôn Duyệt gật đầu: “Thì ra là thế, đúng là có duyên phận, hơn nữa cũng khó có thể tưởng tượng được.”

Thảo nào ngày hôm qua Tiểu Điềm nói với cô, có một người đàn ông gọi điện thoại cho An Nhiên, không có tên nhưng nghe ngữ khí của anh thì hẳn là người quen của An Nhiên, rất là thân mật, cho nên lúc đó Tiểu Điềm kể lại chuyện này với cô. Bây giờ xem ra người đàn ông lúc đó chính là Chu Duyên Xuyên.

Bạn đang đọc Người Trong Lòng của Tống Cửu Cận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.