Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hà Tụng Nghị Mất Tích

Phiên bản Dịch · 2737 chữ

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

“Cậu… biết hết rồi?” Giọng Hà Tụng Nghị run rẩy, trái tim tựa như rớt vào một cái động không đáy.

“Ừ.”

“Từ khi nào?”

“Mấy hôm trước.”

“Nếu mấy hôm trước cậu đã biết rồi, vì sao lại không đến tìm mình?” Rõ ràng là đã biết, vì sao còn phải làm như không biết?

“Bởi vì mình đang đợi cậu thẳng thắn với mình.”

Chu Duyên Xuyên vừa dứt lời, nước mắt Hà Tụng Nghị liền rơi xuống, nhưng lại bị cô cuống quít lau đi, chà mạnh đôi mắt mình. Cô không thể nói rõ tâm tình giờ phút này của mình nữa, lần đầu tiên cô xấu hổ đến mức không có chỗ dung thân như vậy.

“Vậy cậu… Có hận mình không…” Lúc cô nói những câu đó, cổ họng dường như đã nghẹn ứ lại.

“Không hận.”

Hà Tụng Nghị đột nhiên bật cười, nụ cười với vài phần bất đắc dĩ, cùng vài phần tự giễu.

“Vậy mà cậu không hận mình, mình khiến hai người vô duyên vô cớ chia xa suốt bảy năm, vậy mà cậu không hận mình?”

Vấn đề này cô cũng đã từng hỏi Hà An Nhiên, cô không định đi tìm kiếm sự an ủi trong lòng, chỉ là cô muốn biết câu trả lời của anh có giống Hà An Nhiên hay không, kết quả sự thật đã chứng minh hết thảy.

“Hận cậu thì có ích gì, hận cậu là có thể bù đắp lại bảy năm mình mất đi cô ấy sao, đáp án là không thể, cho nên mình cũng không cần phải đi hận cậu, cũng chỉ là thất vọng mà thôi.”

“Cậu biết không, câu hỏi này mình cũng đã hỏi An Nhiên, cậu biết cô ta trả lời mình như thế nào không?”

Chu Duyên Xuyên lắc đầu.

“Cô ta trả lời giống hệt như cậu vậy, không hận, cô ta nói không có gì mà hận với không hận, cũng không có thời gian rỗi hơi mà đi hận mình, hai người đối với mình cũng thật nhân từ.” Hà Tụng Nghị cúi đầu, lẩm bẩm tự nói.

Chu Duyên Xuyên nhìn cô ấy, ánh mắt thâm thúy đen nhánh, khóe môi mím lại, không có biểu tình gì khác nữa.

“Tụng Nghị, về sau chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách đi.”

Giây phút này, tâm Hà Tụng Nghị tựa như tro tàn. Rõ ràng là đã biết tất cả, nhưng vẫn giữ lại cho cô một chút tôn nghiêm cuối cùng. Cô biết đây là điểm mấu chốt của Chu Duyên Xuyên.

Sau một lúc lâu, cô gật đầu, trong cổ họng nghẹn ứ phát ra một chữ “ừ”.

...

Giữa trưa ăn cơm xong, mọi người nghỉ ngơi một lúc rồi lại bắt đầu làm việc.

Sau khi bản thảo chủ đề biển cả được định ra, mọi người đồng tâm hiệp lực bắt đầu phác họa những nét cơ bản trên tường trắng. Để tiện cho các cô làm việc, nhân viên của làng du lịch đã dọn dẹp xong trước khi các cô nghỉ ngơi.

Tháng năm ở Hàng Châu không nóng không lạnh, thời tiết khá tốt, ngẫu nhiên sẽ có gió mát.

“An Nhiên, điện thoại.” Tôn Duyệt gọi Hà An Nhiên.

Bởi vì lúc làm việc bất tiện nên điện thoại của cô đặt trong lều nghỉ ngơi, vừa lúc gần chỗ Tôn Duyệt phụ trách.

“Ai thế?”

“Tống Trân.”

“Được rồi, mình đến đây.” Hà An Nhiên đi tới chỗ thùng nước để rửa sạch tay, sau đó đi vào lều nghỉ ngơi.

“Alo.”

“An Nhiên An Nhiên, show phỏng vấn của anh Chu cậu có xem không?” Tống Trân có vẻ vô cùng kích động.

“Có.”

“Mình cũng xem, đúng là quá kích động, đây là anh Chu muốn công khai nha, nói mau nói mau, lúc đó có tâm tình gì?”

“Tâm tình gì chứ?”

“Đừng có làm bộ, có phải là vô cùng cảm động, vô cùng hạnh phúc không?”

Hà An Nhiên mỉm cười, thật ra lúc đó cô có cảm động, có hạnh phúc, nhưng nhiều hơn là lo lắng. Chu Duyên Xuyên là nhân vật công chúng, nhất cử nhất động đều sẽ có người chú ý, cô biết nếu hoàn toàn công khai, cô sẽ đối mặt với cái gì, không phải sợ hãi, chỉ là cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

“Sao lại không nói gì?” Tống Trân ở đầu bên kia bắt đầu lẩm bẩm.

“Cậu cũng đừng nói mình, nói chuyện của cậu đi.” Hà An Nhiên ngồi xổm xuống, vừa hỏi vừa tiếp tục vẽ.

“Mình thì có gì hay mà nói.” Tống Trân yếu ớt nói, nhắc đến chuyện của mình liền ủ rũ.

“Xem ngữ khí của cậu, có vẻ tình hình gần đây không quá lạc quan nha.”

“Aiz...Thảm không nỡ nhìn.”

Tống Trân kể chuyện lần trước cưỡng hôn Tề Nghiễm Ninh cho Hà An Nhiên, Hà An Nhiên nghe xong, kinh hoàng đến mức rớt luôn bút vẽ trên tay.

“Cậu cưỡng hôn… Anh ấy… Vậy anh ấy có phản ứng gì?”

“Thì cứ ngây ra, anh ấy còn chưa phản ứng lại thì mình đã chạy rồi.”

Khóe môi Hà An Nhiên giật giật. Cái loại này không chỉ cưỡng hôn người ta, mà còn chiếm tiện nghi xong liền chạy.

“Vậy bây giờ anh ấy có thái độ gì?”

“Không biết có phải là mình nghĩ nhiều hay không nữa, mình cứ cảm thấy bây giờ anh ấy cố ý hay vô tình đều muốn giữ khoảng cách với mình, đề phòng mình như đề phòng cướp vậy.” Tống Trân nói rất bất đắc dĩ.

Hà An Nhiên sờ cằm: “Vậy giờ cậu định thế nào?”

“Còn định thế nào, nên làm gì thì làm thôi, anh ấy càng giữ khoảng cách với mình, mình càng dán vào anh ấy, dù sao thì anh ấy cũng đã định là của mình rồi.”

Hà An Nhiên “phụt” cười. Nói thật, cô rất thích tính cách này của cô ấy.

“Xem ra cậu thật sự trúng độc của anh ấy rồi.”

“Đúng vậy, không chỉ trúng độc, lại còn trúng không nhẹ đâu.”

Hai người lại hàn huyên một lúc, sau đó là Tống Trân cúp điện thoại trước. Gần đây Mục Phinh Đình đã nhận cho Tống Trân một bộ phim truyền hình, diễn vai nữ số 2, chắc là giờ cô ấy đang ở đoàn làm phim.

Bây giờ mới là một tiếng sau khi show phỏng vấn phát sóng trực tiếp của Chu Duyên Xuyên kết thúc, #Tình yêu của Chu Duyên Xuyên nhanh chóng chiếm vị trí đầu bảng Weibo.

Tuy Chu Duyên Xuyên đã thừa nhận là có bạn gái, nhưng người này rốt cuộc là ai, mọi người vẫn chưa đào ra. Tuy vậy năng lực của quần chúng vẫn rất lớn, không thiếu Holmes giống Tôn Duyệt. Lời nói của Chu Duyên Xuyên nhanh chóng bị mọi người phân tích. Bây giờ hướng gió đã thay đổi, mọi người sôi nổi gia nhập nhóm Chu Duyên Xuyên và Nhiêm Xuyến.

Không đến một tiếng, Weibo của Hà An Nhiên đã có thêm gần một trăm nghìn fan. Rất nhiều cư dân mạng dồn dập nhắn tin cho cô, đa số đều hỏi cô có thật sự ở bên Chu Duyên Xuyên không, còn hỏi một số câu hỏi rối loạn lung tung nữa, tin nhắn nhiều đến mức sắp nổ hộp thư.

Giờ ngay cả Weibo cô cũng không dám lên, trực tiếp điều chỉnh điện thoại ở trạng thái im lặng.

...

Lương Lâm không liên hệ được với Hà Tụng Nghị, nôn nóng đến mức sắp điên luôn rồi. Cô gọi điện thoại thì không nghe, gửi tin nhắn thì không nhắn lại, tới nhà cô ấy tìm thì dù gõ cửa thế nào cũng không có người đáp lại, giống như là đã hoàn toàn biến mất vậy.

“Chị Lâm, vẫn không liên hệ được với chị Tụng Nghị sao?” Trợ lý Tiểu Đinh hỏi.

Mấy ngày nay, Lương Lâm đã sút đến vài cân, cô đau đầu xoa thái dương: “Không được, không tìm thấy, chị thấy là em ấy cố ý, cố ý không muốn liên hệ với người khác.”

Từ ngày cô ấy nói muốn đi tìm Chu Duyên Xuyên nói cho rõ ràng thì cô đã không gặp lại cô ấy, chỉ có một buổi đêm, cô nhận được tin nhắn của Hà Tụng Nghị, nói gần đây cô ấy mệt mỏi, cho nên muốn nghỉ ngơi vài ba ngày.

Cô đọc tin nhắn cũng đoán được đại khái sao lại thế này, bởi vì đau lòng cho nên cũng không đi quấy rầy cô ấy.

Nhưng đã một tuần đi qua rồi, Hà Tụng Nghị vẫn không có tin tức.

Cô vẫn không kiềm chế được mà chủ động gọi điện thoại với cô ấy, gửi tin nhắn nhưng lại như đá chìm đáy biển, trong lòng cô cũng không khỏi lo lắng. Lịch trình sắp tới cũng không thể không tìm đủ loại lý do để lùi lại.

Việc không tìm thấy Hà Tụng Nghị, cô vẫn chưa dám nói với những người khác, nếu không cẩn thận để lộ tiếng gió, bị đám phóng viên bắt được, chắc lại là một trận phong ba. Hơn nữa,《 Cẩm Tú Sơn Hà 》đã sắp công chiếu rồi, thời điểm mấu chốt này không thể để xuất hiện những chuyện lung tung rối loạn làm ảnh hưởng.

“Chị Lâm, thật sự không còn cách nào sao, nếu không thì chúng ta hỏi anh Chu đi, không chừng là anh Chu biết chị Tụng Nghị ở đâu đấy.”

Lương Lâm đột nhiên ngồi thẳng dậy: “Chị có cách rồi.”

“Cách gì?”

Lương Lâm không trả lời, cô lấy điện thoại ra, gửi cho Hà Tụng Nghị một tin nhắn.

“Tin chị đi, không lâu sau Tụng Nghị sẽ trả lời thôi.” Gương mặt âm u nhiều ngày của Lương Lâm cuối cùng cũng có tia sáng.

Lương Lâm nói quả nhiên không sai, tin nhắn cô gửi khoảng một tiếng thì Hà Tụng Nghị đã nhắn lại.

“Chị đi ra ngoài một chuyến.” Nhận được tin nhắn, Lương Lâm cầm lấy áo khoác, bước chân vội vàng chạy ra bên ngoài.

“Chị Lâm, đi đâu thế?”

“Nhà Tụng Nghị.”

...

Lương Lâm lại gõ cửa nhà Hà Tụng Nghị lần nữa, không lâu sau, cửa được mở ra từ bên trong, cô ấy đẩy cửa đi vào.

“Hà Tụng Nghị…”

Sau khi nhìn thấy ngôi nhà cùng với sắc mặt Hà Tụng Nghị, một bụng lửa giận của Lương Lâm liền biến mất hết, cô khiếp sợ không nói nên lời. Chung cư như vừa bị trộm cướp, tất cả mọi thứ lung tung rối loạn, gối ôm, khăn trải giường, quần áo,... cái gì cũng vứt lung tung.

Gương mặt Hà Tụng Nghị trắng bệch, không trang điểm, ngay cả đầu tóc luôn tỉ mỉ chải chuốt lúc này cũng rối xù, gần một tuần cô đã gầy xuống không ít, xương gò má cao đến dọa người.

“Tụng… Tụng Nghị, một tuần nay em luôn ở chung cư à?”

Hà Tụng Nghị nâng mí mắt nhìn cô ấy: “Ừ…”

“Mấy ngày nay em ăn gì?”

“Không ăn gì hết.”

“Em điên rồi à, em muốn thành tiên sao?”

Hà Tụng Nghị ngồi xếp bằng trên sô pha, trong tay ôm gối một cái ôm gối, hai mắt vô thần: “Chắc thế.”

Lương Lâm thở dài, lấy quần áo đang vắt trên sô pha xuống, ngồi bên cạnh cô.

“Em biết không, chị không liên hệ với em được, nôn nóng muốn điên luôn rồi, nếu không phải chị bảo muốn tìm Chu Duyên Xuyên để dò hỏi, có phải em còn muốn tiếp tục bốc hơi khỏi nhân gian không?”

“Xin lỗi, chị Lâm.”

Lương Lâm thấy dáng vẻ này của Hà Tụng Nghị, đành phải nhẫn tâm nói ra: “Em đừng tra tấn chính mình như vậy được không, không được thì thôi, người theo đuổi em không biết bao nhiêu, còn sợ thua kém cậu ta sao?” Cô ấy nhìn dáng vẻ này của Hà Tụng Nghị liền biết kết quả rồi, không cần phải nói, chắc chắn là bị từ chối.

Rõ ràng là đã biết đáp án nhưng cứ cố tình đâm đầu vào tường không quay đầu lại, nhất định phải một hai rơi đầu chảy máu mới biết đau.

Hà Tụng Nghị ngẩng đầu lên: “Chị Lương Lâm, em nói cho chị một chuyện.”

Lương Lâm không nói gì, chỉ nghe Hà Tụng Nghị kể chuyện...

Nói chuyện xưa xong, Hà Tụng Nghị nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Lương Lâm, cười nói: “Có phải chị không ngờ em là cái dạng người này không?”

Sắc mặt Lương Lâm biến đổi, trong chốc lát cô ấy cũng không biết nên nói gì. Trong cảm nhận của cô ấy, Hà Tụng Nghị vẫn luôn là loại người kiêu ngạo không ai bì nổi, hơn nữa cô ấy thật sự có vốn liếng để kiêu ngạo. Cô ấy không ngờ, vì Chu Duyên Xuyên, Hà Tụng Nghị sẽ làm ra chuyện như vậy.

“Em là người đê tiện, âm hiểm, ích kỷ như vậy đấy. Bảy năm nay, em rất hay nhớ đến Hà An Nhiên, nhớ đến ánh mắt ngày đó của cô ta, tối nào em cũng ngủ không yên, có lẽ đây là sự khác nhau giữa em và cô ta, người giống như em, không có tư cách có được hạnh phúc.”

“Tụng Nghị…”

Hà Tụng Nghị đột nhiên mỉm cười: “Chị Lâm, chị không cần an ủi em, em không đáng được an ủi, cũng không đáng được hạnh phúc. Chị yên tâm đi, em sẽ nhanh điều chỉnh được mình thôi, sau này chỉ đặt tinh lực vào công việc, không bao giờ để chị nhọc lòng vì em nữa.”


Tác giả có lời muốn nói:

Lúc trước mọi người vẫn luôn rất muốn biết, sau khi Chu Duyên Xuyên phát hiện An Nhiên rời đi là do Tụng Nghị giở trò quỷ thì sẽ có thái độ như thế nào, chắc là cách xử lý của tôi không vả mặt giống ý mọi người nói.

Tôi đã đọc bình luận của mọi người rồi, nhưng mọi người cũng biết, Chu Duyên Xuyên là người ổn trọng, thành thục, ôn hòa, không phải cái loại tổng tài bá đạo, không có kịch bản cẩu huyết như dám đụng đến người phụ nữ của tôi thì chết đi. Cho nên cho dù anh ấy đã biết thì cũng không thể nào cho cô ấy mấy cái bạt tai để hả giận hay là đoạn tuyệt cả đời không qua lại với nhau gì đó.

Tôi xử lý như vậy không có nghĩa là Chu Duyên Xuyên không đủ yêu An Nhiên, ngược lại, anh ấy đã suy xét rất nhiều vì An Nhiên.

Đầu tiên, Hà Tụng Nghị và Hà An Nhiên là chị em, cho dù không phải chị em ruột cùng cha cùng mẹ nhưng vẫn có quan hệ huyết thống, dù xảy ra chuyện gì cũng không thể thay đổi được quan hệ huyết thống giữa hai người họ.

Thứ hai, Hà Tụng Nghị và Chu Duyên Xuyên không phải là không hề có tình cảm gì, ít nhất là từ khi hai người họ học đại học đến bây giờ, hơn nữa đã làm bạn với nhau gần mười năm, có thể nói mười năm là bạn thân của nhau.

Chu Duyên Xuyên không phải loại người máu lạnh vô tình, anh ấy không thể chửi ầm lên. Tôi tin là trong hiện thực thì dù là người thế nào cũng không làm thế được, việc anh ấy có thể làm chỉ là giữ khoảng cách thôi, hơn nữa nếu tôi thật sự viết Chu Duyên Xuyên cho cô ấy mấy bạt tai, sau đó bồi thêm một câu, mong cô sau này cút khỏi thế giới của tôi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, mọi người sẽ thật sự thích Chu Duyên Xuyên như vậy sao? Nếu là như vậy thì không bằng đi đọc truyện tổng tài bá đạo cho rồi.

Bạn đang đọc Người Trong Lòng của Tống Cửu Cận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.