Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Những lỗ kim

Phiên bản Dịch · 794 chữ

Khi tỉnh lại, đầu rất nặng, cố hết sức mới mở mắt ra được.

Sau khi mở mắt, lại phát hiện ra mình không ở trong căn biệt thự kia, bốn phía tất cả đều một màu trắng bao phủ. Tuy rằng đều là một màu trắng sang trọng, nhưng ống truyền trên mu bàn tay khiến tôi hiểu được mình đang nằm trong bệnh viện. Có lẽ y tá ở bệnh viện này quá tệ, trên mu bàn tay tôi có đến vài lỗ kim, miệng vết kim châm cũng không khép lại.

Một cô gái trẻ đội chiếc mũ y tá khẽ cười hỏi tôi:”Chị tỉnh rồi, có cảm thấy dễ chịu hơn chút nào không?”

Lần đầu tiên cảm thấy y tá giống như một vị thiên thần áo trắng, trước kia tôi cho rằng đây chỉ là chức trách của họ. Bây giờ xem ra không hoàn toàn như vậy, thấy cô y tá cười ngọt ngào như vậy, phiền muộn trong lòng đột nhiên biến mất không còn sót lại tí gì.

Cô giúp tôi lót gối sau đầu, điều chỉnh tốc độ truyền dịch chậm lại:”Chị đang tìm chồng chị sao? Anh ấy nói buổi chiều sẽ tới.”

Nhắm mắt lại, quay đầu đi:” Anh ấy đưa tôi tới bệnh viện từ lúc nào?”

Anh chẳng phải đã đi rồi sao? Lẽ nào sáng nay lại đến?

Nếu Hạ Mộc Lạo quay trở lại, còn có thể nói được. Nhưng dựa vào tính cách của Hoa Thần dường như không thể quay lại, chỉ một câu giải thích với Tô Ngưng- người yêu anh nhiều năm, anh cũng không muốn cho, huống chi tôi chỉ một cô nhân tình, anh sao có thể trở về vì tôi được.

“Hai rưỡi sáng, nhiệt độ cơ thể khi chị vừa tới bệnh viện là 39,5 độ, bây giờ nhiệt độ đã hạ rồi.”

Thì ra là bị sốt, thảo nào khi mở mắt phải cố sức như vậy.

“Khi nào anh ấy đi?” Hơn hai giờ sáng đưa tôi tới bệnh viện. Chẳng lẽ tôi đã hiểu lầm anh sao? Nếu không xăng dầu bị cháy đã chẳng phải là tai họa.

Ánh mắt cô hộ sĩ kia sáng lên, che miệng cười khẽ:”Lúc tới chưa được nửa giờ, chị vẫn nắm chặt quần áo của anh ấy, luôn nói: Đừng đi, đừng đi, điện thoại anh ấy luôn bị gọi tới, hơn nửa giờ sau, chị buông tay ra, anh ấy mới rời đi.”

Trong lòng giật mình, lúc tôi đang trong trạng thái hôn mê đã xin anh đừng đi sao?

Hồi trước sao không phát hiện ra mình yếu đuối như vậy nhỉ? Trong bóng tối, cuộn tròn thân mình nằm khóc. Ở trong sợ hãi, cả người đều phát run. Ở trong cô đơn, luôn hy vọng sẽ có người tới. Có lẽ là trong nội tâm của tôi khuyết thiếu rất nhiều cảm giác an toàn, nên mới muốn tìm một người nào đó làm chỗ dựa. Chỉ là người có thể để tôi dựa vào không phải Hoa Thần, sẽ không phải anh, anh vĩnh viễn đều ngồi tít trên cao, sao để tôi dựa vào được?

“Em ra ngoài một chút đi, tôi muốn ngủ một lúc.”

Cô mỉm cười đi ra khỏi phòng bệnh.

Buổi chiều, vì đã nằm quá lâu, cả người vừa ê ẩm vừa đau, tôi chân trần xuống giường, đứng trước cửa sổ nhìn bầu trời phía ngoài u ám xuyên qua lớp kính thủy tinh, tâm trạng cũng trở nên u sầu.

Trong lòng khẽ động, đẩy cửa ra, ghé mắt nhìn xuống những người dưới tầng, có lẽ phòng tôi ở rất cao, bọn họ trong mắt trông rất nhỏ rất nhỏ, tôi vươn cánh tay phải ra, cảm giác Ngũ Hành Sơn đè nặng Tôn Ngộ Không chắc là như thế này.

Tầm mắt dừng lại trên mấy cái lỗ châm kim trên mu bàn tay, vừa vặn bảy cái, cũng may lúc ấy tôi không ở trong trạng thái tỉnh táo, tránh được sự đau đớn đó. Cũng may mà mẹ tôi không biết, nếu không bà sẽ đau lòng biết bao. Nếu người đưa tôi tới bệnh viện là mẹ, thấy y tá châm sai cho tôi nhiều như vậy, chắc chắn sẽ yêu cầu thay người. Nhưng Hoa Thần không như thế, tôi chỉ là một người không chút liên quan, anh sẽ không quan tâm tới sự sống chết của tôi, đưa tôi đến bệnh viện đã là hết lòng giúp đỡ rồi.

“Bị sốt vui nhỉ?” Vừa quay đầu lại, đã thấy Hoa Thần lạnh lùng nghiêm mặt đứng ở cửa phòng bệnh, ánh mắt dừng lại trên chân tôi.

Bạn đang đọc Người Tình Bá Đạo của Tô Niệm Tình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.