Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại kết cục

Phiên bản Dịch · 2789 chữ

Trong thiên địa, nàng thật là nhỏ và yếu đuối, nhất là Tử Hàm giờ phút này không hề còn lực phản kháng, yếu đến một hài tử bảy tuổi có thể muốn mạng của nàng.

Nàng không khỏe thở hào hển, tay vịn lấy một cây bông vải, dựa vào, không cử động.

“Ai đó!” Đột nhiên nghe được chỗ không xa có người hô một tiếng, Tử Hàm ngẩng đầu nhìn đến rất nhiều quan binh sau nàng.

Trốn, nàng vô lực đào tẩu, tâm một mảnh yên tĩnh, nên tới cuối cùng sẽ đến, sớm một chút chấm dứt tánh mạng hơi tàn này, cũng là cách tốt.

Tử Hàm nhìn đến thân hình ưu nhã của Địch công tử chạy nhanh về phía nàng, cây kiếm đâm về trước căn bản không muốn lãng phí một chiêu, muốn chấm dứt tánh mạng của nàng.

Đến đây đi, chết sao cũng được, nàng chết, không cần liên lụy Vô Ngân nữa.

“Tử Hàm, chú ý!” Một đạo ảnh đen từ một bên dùng tốc độ nhanh như sét đánh lao tới, ôm lấy nàng, muốn né ra, Tử Hàm tập trung nhìn vào, lại là Cô Lang.

“Đừng lo cho ta, ngươi đi mau!” Tử Hàm hoảng sợ khẽ hô, Cô Lang lại một mực ôm nàng, một tay khác cầm kiếm đối phó với Địch công tử, kiếm chiêu của Cô Lang là nhanh nhất trong đám sát thủ của bọn họ, chỉ là kiếm chiêu của Địch công tử càng lợi hại, nhanh rất chuẩn, không đến vài cái liền đánh rớt kiếm trong tay Cô Lang.

Cô Lang rõ ràng không phải đối thủ của Địch công tử, Tử Hàm cảm giác phát hiện, kiếm pháp của Địch công tử có chút quen mắt, nhưng hình như đang cố ý che dấu cái gì, kiếm pháp rất là kỳ lạ.

Cô Lang ôm Tử Hàm lui ra sau vài bước, tránh đi công kích tiếp tục mà đến của Địch công tử, che chở Tử Hàm bỏ chạy về phía không có quan binh.

Địch công tử không có đuổi, chỉ là hung ác vươn tay, chỉ thấy những quan binh kia lắp tốt tên, nhanh mà hung ác bắn về phía Cô Lang cùng Tử Hàm.

“Cô Lang chú ý!” Tử Hàm kinh hô, dùng sức xoay người dùng thân thể bảo vệ Cô Lang, Cô Lang ngưng khí, thuận thế dùng nhuyễn khí tiếp được mưa tên công kích đến, dùng sức hất lên trời, mưa tên phản xạ trở về, bắn chết vài quan binh. Khi đang muốn xoay người rời đi, cây sáo Địch công tử thường dùng liền biến thành cây kiếm, tựa như tia chớp bắn về phía Tử Hàm.

‘Xì’ một tiếng, thanh âm vũ khí sắc bén xuyên qua thân thể, Cô Lang ôm Tử Hàm thân thể rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang nặng nề.

Tử Hàm bị Cô Lang đặt ở dưới thân, nhìn Cô Lang vẻ mặt thống khổ, Tử Hàm hoảng sợ dùng tay xoa mặt Cô Lang, “Cô Lang, đừng làm ta sợ, ngươi không có việc gì đúng hay không.”

Oa, Cô Lang nhổ ra một ngụm máu tươi, xoay người ngã xuống trên cỏ bên cạnh Tử Hàm.

“A. . . . Không! Không!” Tử Hàm chẳng quan tâm thân thể của mình đau đớn, bò về phía Cô Lang, thống khổ lắc đầu, nhìn một mảnh máu tươi trước ngực Cô Lang, đau lòng không thôi, hoảng sợ khóc hô, “Không. . . Cô Lang, ngươi không thể chết được, không thể chết được.”

Tay Cô Lang chăm chú bắt được tay Tử Hàm, hai mắt mồ mịt, khó khăn nói: “Tang Tử. . . Ta. . . Ta không thể bảo vệ ngươi nữa. . . Tha thứ ta. . . Là ta, giết chết Vân Vương Phi, hại ngươi thiếu chút nữa toi mạng, ta chỉ, chỉ là không muốn ngươi yêu. . . . Khổ cực như vậy. . . !”

“Không.” Mồ hôi của Tử Hàm chảy đầy mặt, khóc lắc đầu, “Ta không trách ngươi, không trách ngươi, ta không cần ngươi phải chết, không cần phải chết. ’’

Tay mang máu của Cô Lang xoa mặt Tử Hàm, thống khổ cười, “Có thể chết vì ngươi. . . Ta. . . . Rất có phúc, Tang Tử, ta. . . . Rốt cuộc không cần giết người. . . .”

“Không, Cô Lang. . . . , vì cái gì, ta không cần ngươi phải chết.” Tử Hàm nắm thật chặc tay Cô Lang dán tại trên mặt của nàng, tan nát cõi lòng, đau nhức. . . . !

Cô Lang cũng rốt cuộc không cách nào nói ra lời nói, đình chỉ nói, ánh mắt vẫn còn nhìn Tử Hàm.

Tử Hàm đau lòng khóc không ngừng, chỉ là ôm lấy đầu Cô Lang, chăm chú ôm vào trong ngực.

Cô Lang chưa từng bị người ôm qua như vậy, hắn vẫn luôn cô đơn, yên lặng yêu nàng, còn chưa có nói ra. Nước mắt giống như lũ lụt vỡ đê, rượu rơi vào trên mặt Cô Lang, đau lòng giống muốn chết đi, từng lần một la tên Cô Lang.

“Đến phiên ngươi!” Thân ảnh Địch công tử rơi vào trước mặt của nàng, Tử Hàm lại bỏ mặc. Giết đi, nàng chết tất cả đều đã xong.

“Để cho ta!” Thanh âm Triển Vân vang tới, mang theo một loại bất an. Thanh âm rơi xuống, người của hắn cũng gấp gấp chạy vội tới, hắn cuối cùng không yên lòng Tử Hàm, chính mình trước thi triển khinh công chạy đến, để cho Giang Thanh Sơn mang đám người chậm rãi hành tẩu.

“Ngươi xuống tay được?” Địch công tử trào phúng nhìn Triển Vân.

Triển Vân nắm chặt kiếm trong tay, con ngươi đen nhìn qua Tử Hàm thống khổ, ôm thi thể Cô Lang, giống như mất đi linh hồn.

Tâm co rút nhanh đau nhức, “Đương nhiên, ta muốn tự tay giết nàng báo thù cho người trong phủ.”

Triển Vân nói xong giơ kiếm lên, hướng Tử Hàm đâm tới, chỉ là kiếm phong vừa chuyển lại đâm về phía Địch công tử.

Kiếm của Mao Địch còn ở trên người Cô Lang, hắn không có binh khí, lập tức bị lực đạo hung mãnh của Triển Vân ép lui về phía sau mấy bước, Triển Vân lập tức ôm lấy Tử Hàm, xoay người rời đi.

“Cô Lang!” Tử Hàm thống khổ nỉ non tên Cô Lang, con ngươi tràn đầy nước mắt nhìn qua thân thể Cô Lang, đau nhức tràn qua toàn thân nàng, trước mắt rốt cuộc thấy không rõ cái gì, mất đi ý thức cuối cùng.

“Đáng chết!” Mao Địch cả giận, hô lớn: “Bắn cho ta!”

Những quan binh kia cũng không dám động thủ, chỉ là ở đó do dự, cố kỵ thân phận Triển Vân là Vương gia.

Mao Địch rống giận, từ trên thi thể Cô Lang rút kiếm của hắn ra, cả giận nói: “Đuổi theo cho ta.”

Triển Vân ôm Tử Hàm chạy nhảy trong khu rừng không người, Mao Địch điên rồi, hoàng đế điên rồi, hắn cũng điên rồi.

“Vương gia, đem người gi¬ao cho ta, đằng sau không có đường.” Đám người của Mao Địch đuổi theo.

“Muốn người, trừ phi ta chết.” Triển Vân nghiêm mặt, vô luận như thế nào hắn cũng sẽ không để cho Tử Hàm chết đi.

“Vương gia, nếu không đem người gi¬ao cho ta, đừng trách ta không khách khí.”

“Trong mắt ngươi còn có ta Vương gia này sao? Đừng quên ngươi là thân phận gì.”

“Vương gia cố ý kháng chỉ, đừng trách tại hạ vô tình.” Mao Địch lấy kim bài ra làm chứng, “Thấy kim bài như gặp hoàng thượng, Vương gia ngươi muốn kháng chỉ không tuân sao?”

“Ngươi đừng có hy vọng a.” Triển Vân không để ý, không nhìn cái kim bài đó, “Dùng hoàng thượng đè ta, ngươi quá không biết ta.”

“Bắn cho ta, bắn.” Địch công tử giơ kim bài của hoàng đế lên cao hô to một tiếng, “Trái lệnh chém!”

Bọn quan binh nhìn đến kim bài của hoàng đế, nào dám cãi lời, cung tên nhắm ngay Triển Vân, hung ác bắn tới.

Triển Vân đem Tử Hàm vác ở sau lưng, giơ kiếm đánh rơi vô số tên bắn tới, Mao Địch cả giận, duỗi tay nắm một cây tên, dùng đủ lực bắn về phía Triển Vân.

Cây tên kia vô cùng mãnh liệt, vèo một tiếng phát ra, nhanh mà hung ác, Triển Vân gấp gáp lui thân thể của mình, muốn vươn kiếm chém lại, không ngờ dưới chân vừa trợt, Tử Hàm sau lưng thuận thế rơi xuống vực sâu vạn trượng.

“Không, Tử Hàm!” Triển Vân xoay người hoảng sợ dùng tay nắm chặt tay Tử Hàm, thân thể cũng vô pháp đứng vững theo thân thể của Tử Hàm rơi xuống phía dưới, thân thể hai người giống như lá rụng trong gió thu, ngã vào trong vực sâu vạn trượng.

Triển Vân từ từ nhắm hai mắt nắm thật chặc Tử Hàm, có thể chết cùng một chỗ cũng là một loại hạnh phúc, Tử Hàm trên đường hoàng tuyền, không cần phải hận ta nữa, Tử Hàm ta yêu ngươi, vẩn luôn yêu ngươi.

Tử Hàm từ từ mở to mắt, thanh tỉnh lại, nhìn phía mắt đen bóng của Triển Vân, cũng ý thức được giờ phút này mình và Triển Vân đang rơi.

Tầm mắt hai người gi¬ao cùng một chỗ, nàng rơi, sẽ gặp tan xương nát thịt, chuyện cũ trước kia chính là nhất thời, tất cả hận, đều ở một khắc sinh tử này trở nên chẳng phải quan trọng, tóc đen bay bay, bọn họ dắt tay cùng một chỗ, tâm không hề còn hận, Tử Hàm nở nụ cười.

Triển Vân nhìn qua mặt Tử Hàm, cũng lộ ra một nụ cười hiểu ý, tất cả là không nói lời nào. . . . !

Trên đỉnh núi, Mao Địch cúi người nhìn lại, vực sâu không thấy đáy, té xuống nhất định là tan xương nát thịt, hồn về tây thiên.

“Đại nhân, hiện tại nên làm như thế nào?” Thuộc hạ tiến lên hỏi thăm.

Mao Địch trừng mắt, lại nói: “Sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể!”

“Dạ!”

Một đám người ở Mao Địch phân phó, tìm kiếm đường tiến vào đáy vực, cũng tìm không ra, ngoại trừ nhảy xuống không có đường khác.

Mao Địch đành phải hạ lệnh thu binh, hồi triều phục mệnh, tất cả đều đã xong . . . Mao Địch xoay người, ưu nhã rời đi. . . .

——

“Tỉnh đi tỉnh đi, không cần phải ngủ nữa. ’’

Một đạo thanh âm nhiễu người rất kiên trì ở chỗ đó la lên, la cho nam nữ nằm ở trên giường tỉnh lại.

“Ai a, ai ồn như vậy.” Triển Vân một tiếng không kiên nhẫn, vừa đứng dậy, chân đều đau nhức, nhịn không được "A!” kêu một tiếng, đột nhiên trong nội tâm nhớ ra cái gì đó, quay đầu tìm kiếm bóng dáng hắn luôn ôm, chỉ thấy Tử Hàm hảo hảo nằm ở bên cạnh hắn, an bình ngủ, sắc mặt hồng hào.

“Tử Hàm!” Triển Vân kinh hỉ la lên, không biết giờ phút này có phải là thật, rõ ràng nhớ rõ, bọn họ lọt vào vực sâu vạn trượng, hắn không có ôm hy vọng sống, chỉ muốn chết cùng một chỗ với Tử Hàm, nhưng giờ phút này, bọn họ còn sống, còn sống.

Tử Hàm nghe được bên tai có tiếng giết, sâu kín tỉnh lại, mở hai mắt mê man, tuấn nhan của Triển Vân ánh vào trong mắt nàng. Nháy mắt có chút không rõ, “Chúng ta. . . . Ở nơi nào?”

“Các ngươi ở trong nhà của ta.” Một cái thanh âm của thiếu nữ vang lên.

Lúc này Tử Hàm và Triển Vân mới đem tầm mắt quăng về phía trên người của một thiếu nữ đứng bên tảng đá, dung nhan linh hoạt kỳ ảo, mỹ lệ giống như tiên tử.

“Ngươi là?” Tử Hàm chần chờ hỏi, nhớ tới mình ngã vào trong vực sâu a, “Là ngươi đã cứu chúng ta?”

Một đứa bé con đi đến, mặt nhỏ nhắn, thịt đô đô, mắt to lóe lên lóe lên, thật là đáng yêu, hắn nhảy đến bên người nữ tử áo trắng, kéo tay nữ tử áo trắng, nghịch ngợm chớp chớp mắt, “Đúng vậy a đúng vậy a, tiên nữ tỷ tỷ nhà của ta đi hái thuốc, phát hiện các ngươi rớt trên đá, may mắn trên mặt dài khắp cỏ hoang, tỷ tỷ của ta không chỉ cứu các ngươi trở về, chăm sóc vết thương, nhanh cám ơn tiên nữ tỷ tỷ nhà ta a.”

Nữ tử áo trắng cười nhạt một tiếng, nhéo nhéo khuôn mặt tiểu hài tử, “Tiểu tử kia, miệng ngươi lợi hại nhất.”

Tử Hàm cử động thử, quả nhiên thân thể nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng, không hề đau đớn, độc trúng mấy ngày trước đây cũng đã không còn. "Đa tạ cô nương cứu giúp, cô nương làm sao giải độc cho ta?”

Nữ tử đó cười nói: “Thuốc giải này là phụ thân của ta nghiên cứu, không biết cô nương làm sao có thể trúng độc này?”

Trên trời thật sự quá yêu nàng, đây là vì hoạ được phúc, “Xin hỏi phương danh ân nhân?”

Tiểu hài tử trẻ con nói: “Tỷ tỷ của ta gọi Độc tiên tử a, chú ý nàng lại độc chết các ngươi, hoặc là cho các ngươi biến thành xấu kinh!”

“Cô nương chính là Độc tiên tử?” Trong truyền thuyết Độc tiên tử hung ác vô cùng, phương pháp bỏ độc nghe rợn cả người.

Trên mặt Độc tiên tử mang cười nhàn nhạt, nói nhỏ: “Như thế nào, có sợ ta hạ độc các ngươi không ?”

Tử Hàm cười, “Nghe đồn không thể tin.”

Độc tiên tử nhíu mày, “Độc tiên tử chỉ là cách gọi trong giang hồ, ta gọi là A Cửu.”

Triển Vân xoay người xuống đất, không để ý chân đau đớn, cau mày nói: “Đa tạ cô nương cứu giúp.” Tử Hàm ngồi dậy, “Không biết còn có đường đi ra ngoài, chúng ta nên nhanh rời đi.”

A Cửu khuyên: “Chân ngươi có thương, hành tẩu không tiện, sợ là khó có thể đi ra ngoài, hay là dưỡng tốt thương nói sau."

“Chúng ta không tiện ở lại.” Tử Hàm uyển chuyển cự tuyệt, sợ Địch công tử sẽ đuổi theo, mình không sao cả, chỉ sợ làm phiền hà ân nhân cứu mạng.

“Vị tỷ tỷ xinh đẹp này, ngươi cùng vị đại thúc này tự sát sao?” Tiểu hài nhìn qua Tử Hàm và Triển Vân, đột nhiên nói một câu.

Tử Hàm nhịn không được nhìn Triển Vân, bị lời nói của hài tử khiến nở nụ cười, “Không phải, chỉ là lỡ chân”

Mặt Triển Vân tối sầm, hô quát: “Tiểu tử, con mắt nào của ngươi thấy ta giống thúc thúc, sao nàng là tỷ tỷ, ta lại là thúc thúc rồi?” Hắn thoạt nhìn già như vậy sao? Trong nội tâm khó chịu.

Tiểu hài tử hướng về phía Triển Vân làm mặt quỷ, không nói thêm gì nữa.

“Hai vị chớ không phải là gặp phiền?”

Tử Hàm khẽ gật đầu, xuống giường, “Chúng ta ở tại chỗ này sợ sẽ liên lụy cô nương.”

“Các ngươi an tâm ở lại là tốt rồi, trong lúc này đi ra ngoài sẽ lộ hành tung, không ai mang theo là tìm không được, yên tâm đi, mặc dù có người, ta cũng không sợ họ.”

“Đúng vậy a, đúng vậy a, ở lại , có người xấu truy các ngươi, ta giúp các ngươi độc ngược lại bọn họ.” Tiểu hài tử nói lộ ra cười đáng yêu, nói lời lại dọa người.

“Khách khí không bằng tuân mệnh.” Tử Hàm nhìn chân Triển Vân bị thương, liền quyết định tạm thời ở lại.

Vì hoạ được phúc. . . . !

Tử Hàm và Triển Vân liền tạm thời lưu lại, mấy ngày nữa sẽ rời đi.

Lặng yên, mọi người cùng nhau dùng qua cơm tối, Tử Hàm lại làm sao cũng ngủ không được, trong não đều là bộ dạng khi chết của Cô Lang. Thanh âm của hắn, mặt của hắn, còn có những hành vi động tác khi còn sống của hắn, chính là rốt cuộc không cách nào nhìn đến Cô Lang, hắn đã chết, cứ như vậy chết ở trước mặt của mình.

Bạn đang đọc Người Thiếp Bị Bỏ Của Vương Gia Mãnh Tướng của Hồng Phi Nhan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.