Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Âu Dương Tử

Tiểu thuyết gốc · 1050 chữ

Thành phố Lam Ngọc, một trong mười một thành phố duy nhất của Vô Vực liên bang, dân số lên đến bốn tỷ, giàu nghèo lẫn lộn, nơi đây khoa học kĩ thuật tuy không so bì được với mười thành phố còn lại nhưng cũng không đến mức quá lạc hậu.

Tại trung tâm của thành phố Lam Ngọc, các tòa nhà cao tầng san sát nhau, một trong số đó có tên là "Khu giải trí cao cấp" tọa lạc ở phía Tây Nam.

Trên tầng mười hai, phòng G-2474, ánh đèn chói lóa cùng với âm nhạc đinh tai nhức óc khuấy động không khí nơi đây, trong đại sảnh nằm ngổn ngang, lộn xộn mười mấy người, có nam, có nữ, quần áo đại lượng bị thoát ra lộ cả da thịt, xung quanh là loạn thất bát tao đồ ăn cùng với rượu các thứ.

Trên ghế salong gần đó là một nam tử ở trần lộ ra thân hình khôi ngô, trắng trẻo, khuân mặt soái khí toát ra, hắn cầm lên một ly rượu óng ánh màu vàng nhàn nhạt uống, vẻ mặt tỏ ra hài lòng thần sắc.

Ngồi đối diện với soái khí nam tử là một nam tử khác nhưng vẻ mặt hèn mọn, hai tay giơ ra phía trước đan vào nhau, làm điệu bộ xoa xoa, bất chợt hắn cất giọng nói:

"Âu thiếu, ngài có dự định làm gì tiếp theo không, theo ta thì quán Bar Thiên Huyền cũng không tệ đâu, ở đấy còn có Ái Mỹ tiểu thư rất ôn nhu, hay là sòng bạc Lăng gia, lâu rồi ta chưa chơi, cảm giác có chút nhớ."

Âu thiếu gia, đúng thế nam tử soái khí này không ai khác chính là Âu Dương Tử, đại danh đỉnh đỉnh, ăn chơi bậc nhất nơi này.

Âu Dương Tử vẫn nhâm nhi ly rượu cầm trên tay, ánh mắt nhắm hờ, tỏ vẻ không để ý với lời nói của vị nam tử hèn mọn.

Vị nam tử hèn mọn thấy thế cũng chỉ cười trừ, hai bàn tay xoa vào nhau chầm chậm, tuy nhiên cảm thấy không khí có chút cứng nhắc bèn đổi chủ đề khác.

"Âu thiếu, ta nghe mọi người đồn thổi rằng ngài có xảy ra va chạm với một tên bình dân thấp kém, không biết sự việc thế nào, ngài có thể tiết lộ cho ta một hai được không."

Nghe đến đây, Âu Dương Tử bất ngờ mở ra đôi mắt, ánh mắt âm trầm mà lăng lệ, tỏa ra sát khí lạnh thấu xương, hắn nhìn về phía vị nam tử hèn mọn rồi nhếch miệng cười:

"Con sâu, cái kiến, sâu bọ không cần để tâm, mà ngươi hình như khá là tò mò đến chuyện của ta thì phải, không biết ai cho ngươi lá gan lớn như vậy."

Nhiệt độ trong phòng cảm tưởng như đang dần hạ xuống, không gian yên tĩnh đến quỷ dị.

Nhận thấy mọi chuyện có vẻ không ổn, hèn mọn nam tử sợ toát mồ hôi, cơ thể không tự chủ run nhè nhẹ, hắn vội vàng đáp lại bằng giọng nói ân hận:

"Âu thiếu bớt giận, bớt giận, là bậc tiểu nhân như ta sai, hỏi chuyện không nên hỏi, mong Âu thiếu rộng lượng bỏ qua cho ta lần này."

"Hừ, không có lần sau." Âu Dương Tử nhàn nhạt nói, lăng lệ sát khí dần biến mất, không gian lại trở về với vẻ vốn có của nó.

Như trút bỏ được gánh nặng trong lòng, hèn mọn nam tử thở ra một hơi, âm thầm hối hận, tự trách mình, may mắn Âu Dương Tử không làm to chuyện.

Len lén nhìn Âu Dương Tử, hèn mọn nam tử lấy làm lạ, bởi bên ngoài đồn thổi Âu Dương Tử là tên thiếu gia ăn chơi vô độ bất tài ngu ngốc, vậy mà qua quá trình tiếp xúc vừa nãy hắn lại thấy ngược lại.

Không chỉ vậy, cảm giác áp bách, cả cơ thể khó chịu như bị ngàn kim châm khi đối mặt với ánh mắt của Âu Dương Tử, hắn khẳng định một tên thiếu gia bất tài không thể có ánh mắt kinh khủng như vậy, hẳn còn có uẩn khúc ở đây.

Đang miên man suy nghĩ, bất chợt hèn mòn nam tử giật mình trở lại hiện thực bởi âm thanh tiếng gõ cửa đang dồn dập vang lên.

"Cộc, cộc, cộc, cộc, cộc..."

Thấy Âu Dương Tử vẫn tỏ ra không để ý, hèn mòn nam tử nhanh chóng nói: "Âu thiếu, để ta ra mở cửa."

Nói rồi, hèn mọn nam tử với vẻ hùng hổ nhanh chóng tiến lại gần cửa, có vẻ như bị Âu thiếu cho một vố đau như vậy nên trong lòng hắn đang rất khó chịu, cần một người nào đó để trút giận, hiển nhiên người  đang gõ cửa là đối tượng không thể thích hợp hơn.

"Cạch!!!"

"Tên khốn nào, mày có biết là Âu thiếu đang ở..."

Hèn mọn nam tử chưa kịp nói hết câu thì một bàn chân từ bên ngoài đạp vào với tốc độ khủng khiếp, một cỗ lực đạo khổng lồ oanh lên thân thể của hắn.

Oanh!!!

Cả cơ thể hèn mọn nam tử bay nhanh như tên bắn xuyên qua toàn bộ đại sảnh, trùng điệp đập lên vách tường, tạo ra một âm thanh trầm thấp khó nghe làm kinh động toàn bộ người trong đây.

Một nam tử mặc quần áo đen, mũ trùm đầu dần tiến vào, cao lớn thân thể cùng với sát khí cực lớn tỏa ra từ người hắn khiến cho người ta không lạnh mà rét run.

Vị nam tử áo đen này cười khanh khách, giọng nói có phần chế giễu vang lên:

"Âu Dương Tử, chúng ta lại gặp nhau rồi, toàn bộ ân huệ mà ngươi ban cho ta từ trước đến nay, ta sẽ trả hết lại đó."

Âu Dương Tử một lần nữa mở ra đôi mắt, lặng lẽ đứng dậy đối mặt với nam tử áo đen rồi nhếch miệng cười:

"Ngươi, sát khí đó làm ta cảm thấy có chút thú vị!!!"

Bạn đang đọc Mạt thế: Hắc thủ sau màn sáng tác bởi Hắchỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hắchỏa
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.