Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1 : người ăn xin

Tiểu thuyết gốc · 2166 chữ

Ta là một kẻ không nhà , không cửa nằm giữa Thành Phố Lura , đây là một nơi nhộn nhịp và trần đầy năng lượng nhất vương quốc Hurola . Nhưng đó chỉ là cách nhìn của những kẻ đứng trên ta thôi, theo cách nhìn của ta thì nó lại hoàn toàn khác.

Thành phố Lura là một nơi đầy dối trá , ban ngày thì nó đúng chuẩn một nơi phồn thịnh khuôn mẫu, trẻ em được vui chơi thỏa thích, các hàng quán bán đầy những đặc sản đặc sắc , những nụ cười phúc hậu của người dân có mặt ở khắp mọi nơi, từ người già cho đến trẻ con. Những người hiệp sĩ đi tuần khoát trên mình các bộ giáp sáng chói, cưỡi trên mình là những chiến mã hùng mạnh, trông cực kì oai phong. Phải nói một số người trong họ cũng rất tốt bụng, điển hình là một số người còn đứng lại cho ta vài đồng bạc lẻ ở trước mặt người dân.

Có thể đó chỉ là làm màu hay cách làm tăng danh tiếng của những kẻ có tiền trong mắt các bình dân. Nhưng ta không quan tâm, miễn sao ta vẫn được ăn đồ ăn bình thường là được, không cần bới những đám rác lên ăn đã quá là may mắn đối với ta rồi.

Các ngươi có tự hỏi rằng tại sao ta không tự đứng lên dùng chính sức của mình kiếm đồ ăn , mà đứng ở đây suốt ngày than thở không ? Vậy mời các ngươi đến với ban đêm của thành phô ́Lura.

Ban đêm nơi đây vẫn nhộn nhịp chẳng kém gì ban ngày cả, chỉ khác là thay vì có ánh mặt trời chiếu rọi, thì nơi đây được thấp sáng bởi những chiếc đèn đèn dầu treo ở khắp mọi nơi, ngoại trừ nơi ở của ta. Tại nơi tả ở thường là bãi rác và các hẻm tối , tất nhiên có tên nào điên và dư tiền nào đốt đèn ở những chổ đó chứ.

Ở thành phố Lura ban đêm gần đây có một luật mới khá là khó hiểu, bắt buộc cho mọi người dân trong thủ đô , không được ra khỏi nhà lúc tám giờ . Đối với bọn trẻ thì chúng được ba mẹ chúng giải thích rằng, nếu ban đêm ra ngoài sẽ có những con quái vật bước ra từ trong bóng tối ăn thịt những người con quái vật đó gặp được , còn người lớn thì được chính quyền thông báo rằng có một tên sát nhân ẩn mình trong đêm với sở thích biến thái chuyên đi ăn thịt người, nên mọi người hãy ở trong nhà và không nên ra khỏi nhà lúc tám giờ . Tất cả người dân đều không biết đó có phải là sự thật không, nhưng bọn họ đều sợ hãi , nên dù chợ đêm hôm đó có sầm uất thế nào chưa đến tám giờ thì nó liền vắng hoe.

Riêng ta thì lúc đầu chẳng thích luật đó tí nào, vì ta làm gì có nhà để về mà ở trong nhà lúc tám giờ cơ chứ. Với lại chợ đêm thì toàn những món ngon nên đồ ăn thừa cũng rất ngon đối với riêng ta , ta còn từng được nhận được giao kèo với một tên chủ quán bụng bia nữa, chỉ cần ta tìm cách đổ hết đám rác của ông ta. Chẳng cần quan tâm nó đi đâu, chỉ cần nó biến mất khỏi quán của ông ta trước trời sáng thì ta sẽ được ba xiên thịt nướng. Tận ba xiên đấy , tuy hơi ít nhưng còn đỡ hơn tranh đồ ăn khuya với bọn chó hoang, răng của chúng sắt lắm bị cắn thì đau khỏi nói.

Tuy ta là một tên ăn xin nhưng ta là một kẻ biết giữa chữ tín lắm đấy, ta luôn hoàn thành nhiệm vụ được giao không thiếu ngày nào, nên lâu dần được ông ta tin tưởng đưa luôn thịt nướng cho ta dù ta chưa làm gì. À thực ra một phần do rác của ông ta đều là đồ ăn , nên ta mới chăm chỉ đem nó đi và tất nhiên đem về nơi ta ở phân loại ra rồi, nào là đùi gà , cá , thịt cừu, lợn quay... toàn là sơn hào hải vị đối với ta, tuy đa phần là xương , vị thức ăn thì lẫn lộn hết cả lên nhưng gậm thì cũng rất đã miệng. Như vậy chắc tính là có một công việc rồi nhỉ.

Đó là những ngày thường của kẻ lang thang như ta . Theo trí nhớ không tồi tàn của ta, thì ta từng có một con chuột nhỏ luôn đi theo sau ta .

Ta gặp nó vào một đêm dài ở Lura , vào những ngày đầu cái luật quái quỷ kia được ban hành , một thành phố nhộn nhịp như bị biến thành một thành phố chết, vắng tanh không một bóng người . Nguyên đêm hôm đó thay vì được ăn thịt nướng ngon lành thì ta phải đi bới thùng rác của các tiệm thức ăn , tuy khá là bực mình nhưng cũng nhờ như thế ta mới gặp được chuột nhỏ, nằm trong đống rác gần đó và sắp bị một bầy chó hoang nhai sống. Lúc đầu ta định nhắm mắt làm ngơ cho xong vì ta rất sợ bọn chó hoang, chúng cắn thì là đau lắm.

Ta cũng chả hiểu sao ta lúc đó lại lấy đâu ra cái tính anh hùng bay vào đánh nhau với đám chó đó. Cầm trên tay thanh sắt anh dũng bước vào , mà đùi ta cứ rung bầng bật lên khiến người của ta phải run theo chả ra dáng người hùng tí nào.

Bọn chó khi nhìn thấy ta đi vào , chúng liền cùng đồng bọn của mình ngay lập tức bay vào cắn ta , không có bất kì hành động thừa nào . Ta nhanh tay dơ tay lên, đỡ cú cắn chí mạng đó và đáng bật một con chó ra xa . Nhưng đó chỉ là một con thôi mà bọn chúng lại có một bầy , các con khác thấy vậy lúc đầu có sợ hãi nhưng bọn chúng vẫn tiếp tục lao lên cắn ta , trong tay ta chẳng có gì khác ngoài một thanh sắt để phòng bị cả nên cả bọn chó hang nhanh chóng quay quanh ta, quật ta ngã xuống mặt đất , dùng hàm răng sắt nhọn của mình cắn ta . Ta lúc đó chỉ biết ôm lấy đầu của mình chịu đựng, nhưng sự đau đớn khủng khiến cho ta chẳng thể nào chịu nổi, mà thét lớn lên kêu cứu .

Chẳng ai tới giúp ta cả , khi thét mãi, thét mãi tới khi cổ họng ta khô cứng lại mà không có ai tới. Ta liền quyết định, lấy hết cái mạng đáng cược một lần , ta còn nhớ cái khung cảnh đó như in ta cầm chặt thanh sắt trong tay , xoay người ôm chặt lấy một chó gần nhất, dùng lực mạnh nhất ta có thể đâm thanh sắt xuyên qua bụng con chó đó . Cứ thế ta cùng nó ngã ngục xuống đất, máu của nó tràn ra từ ống sắt dính đầy người ta , chân tay nó nhanh chóng co giật và miệng thì xùi cả bọt . Cuối cùng nó cũng trút hơi thở cuối cùng của mình, trước khi chết đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào ta , các con chó khác khi nhìn thấy đồng bọn của mình chết, không những không bay lên xé xác ta mà bọn chúng chia nhau tìm đường bỏ chạy.

Đúng như ta nghĩ , bọn chúng đều là đám chết nhát chỉ biết ỉ đông hiếp yếu hoặc do bọn chúng quá đói để tiếp tục tấn công ta và muốn rút lui bảo toàn lực lượng , nhìn cơ thể chúng thôi ta cũng đủ biết điều đó , con nào cũng giống như ta gầy trơ xương cả ra ,đều là bọn sắp chết đói. Nhưng dù thế nào đi nữa ta cũng phải cảm ơn điều đó, không hôm nay là ngày tàn của ta rồi.

Ta dùng tay mình chống xuống đất để nâng người dậy, dựa vào bức tường bên cạnh lết từng bước đến chỗ người ta muốn cứu , cơ thể ta lúc này cực kì đau nhứt tuy các vết thương không chảy máu quá nhiều . Nhưng cảm giác như ngàn kim đâm vậy khổ không thể tả. Tất cả là do những vết cắn kia gây nên , nổi đau khiến cho bước chân của ta cũng không thể vững vàng mà bước đi, mà một ngày chậm hơn qua từng giây.

Vừa bước ta vừa nghĩ mình hơi ngu khi làm một việc vô nghĩa như vậy . Mọi suy nghĩ cứ ám ảnh lấy đầu ta , từ khi ta tĩnh dậy tới giờ ta luôn làm những việc có lợi cho cái bụng của mình, dù là bắt gặp kẻ xấu cướp giật hay gặp thiếu nữ bị cưỡng hiếp trong hẻm tối , ta đều làm ngơ coi như không thấy gì, sao hôm nay lạ thế nhỉ, hay do ta ăn chưa no nên mới làm việc sinh nông nổi này. Ta chẳng biết được

Nhưng ta biết rằng mọi suy nghĩ đó liền bị đánh bay ra khỏi đầu ta khi ta nhìn thấy chuột nhỏ. Tại sao ? Tại vì ta hơi bị bất ngờ với hành động của nó, nó thực sự đang ngủ à, nhìn khuôn mặt non nớt đang ngủ cực kì ngon lành ở chổ như thế này , khiến ta chẳng biết phải phản ứng ra sao, nó xém bị các con chó hoang ăn sống tại đây tại sao mà lại có thể ngủ ngon như vậy nhỉ.

Ta dùng tay nhéo vào má sinh vật bé nhỏ này một cái thật mạnh.

" Dậy, dậy!! nhóc con !! "

Nó giật mình tĩnh dậy, dùng đôi bàn tay nhỏ nhắn , dụi dụi hai con mắt nhỏ bé của mình trông cực kì dễ thương. Ta phải công nhận đây là một đứa trẻ đặt biệt, bởi nó không có một chút hành đông sợ sệt hay lãng tránh nào đối với một kẻ bẩn thiểu, người đầy máu như ta.

Nó nhìn ta bằng ánh mắt màu vàng ngọc tinh khiết, ngây thơ hỏi rằng.

" Chào buổi tối thưa ông?? Ông là ai vậy ? "

Ta liền không nhịn được mà bật cười, không ngờ con bé này thật là thú vị, nếu nó thét lên khi nhìn thấy ta đầu tiên thì ít nhất ta con dễ chấp nhận được. Ai ngờ nó lại chào ta chứ , nó không sợ ta là kẻ xấu ư , hay do nó quá ngây thơ để biết điều đó ?.

Ta không chịu nổi ngầm giọng mình lên hòng hù nó một cái.

" Ngươi không sợ ta sao nhóc con, ngươi tin ta ăn thịt ngươi không !! Ta là quái vật đây hahah..... "

Có vẻ điều đó hiệu quả với nó , đôi mắt nó bắt đầu đẫm lệ, miệng mếu máu như sắp khóc tới nơi vậy, ta nhận ra trò đùa của mình hơi quá đà . Nên nhanh chóng móc trong người , ra một con gấu bông nhỏ màu nâu cũ kĩ, đưa tới trước mặt nó .

" Nè nhóc con ngươi muốn con gấu này không, đây là báu vật quý giá ta tìm được đấy . Hiếm có lắm, ta còn xém bị đập gãy chân khi định mang nó đi, từ thùng rác của một tên to con đáng sợ đấy "

Đúng là con nít dễ dụ mà , đôi mắt nó liền sáng lên như sao của bầu trời đêm khi nhìn thấy con gấu bông.

" Vậy ngươi không được khóc à . Nếu ngươi hứa với ta ,ta sẽ đưa nó cho ngươi, ngươi thấy thế nào ? "

Nó khi nó nghe thấy vậy, thì mắt nó càng sáng hơn, nó gật cái đầu nhỏ nhắn của mình lia lịa như biểu hiện của sự đồng ý.

Ta liền ném cho nó con gấu và nghiêm túc hỏi.

" Ba mẹ ngươi ở đâu?? Sao ngươi lại nằm ở đây "

Đứa bé ôm chặt con gấu bông đáp lại ta với khuôn mặt có chút buồn.

" Cha mẹ nói với con là con hãy chờ họ ở đây, sẽ có một người tốt bụng đến đón con. Nhưng đợi lâu quá nên con ngủ quên luôn. Ông có phải là người đó không ? "

Bạn đang đọc Người quan sát sáng tác bởi manmanhero1

Truyện Người quan sát tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi manmanhero1
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.