Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người Điên Cuồng, Yêu Cuồng Nhiệt Hệ Liệt Chi Tù Binh - Chương 8: Thế Thân Nguy Hiểm

Phiên bản Dịch · 4892 chữ

Hôm sau trời Thượng Hải mưa nhỏ. Đường cái bên ngoài thưa thớt người qua lại.

Khách thuê phòng 303 khách sạn Liên Hương đã nhanh chóng trả phòng, biến mất không còn tăm hơi. Trình Dục đến quá muộn, không kịp chặn Nhan Minh lại hỏi mọi chuyện rõ ràng. Cùng lúc đó, Hà Diễn cũng không biết đã biến đi đằng nào.

Đáng giận! Chuyện điều tra thân thế của mình đến đây lại không thể tiếp tục được. Trình Dục cô đơn kéo sát áo gió lại, chầm chậm bước qua ngã tư đường trong những cơn gió lớn đầu xuân.

-Đánh nó, đánh nó đi, nó là đồ ngu!

Bỗng nhiên Trình Dục thấy bên cạnh ngã tư có mấy đứa trẻ đang chơi đùa bắt nạt một đứa bé trai gầy nhỏ, nhất thời làm anh nhớ lại nhiều chuyện đã qua.

Trước đây, Trình Dục đã sống như vậy. Không ai quan tâm chăm sóc. Anh biết mình bị bọn buôn người lừa bán trẻ con, trong thế giới hắc đạo tàn nhẫn vô tình không một chỗ dựa, một đứa không đủ kiên cường sẽ mất cái mạng nhỏ. Cho nên anh vẫn luôn cố gắng tỉnh táo mà sống, khi làm việc gì cũng giữ im lặng, không để mình mắc bất kỳ sai lầm gì.

Nhưng mùa xuân năm nay, anh vẫn phạm phải một cái, bại dưới tay Hà Diễn, biến thành tù nhân của hắn, than thế bị vùi lấp nhiều năm qua lần giằng co này mà bắt đầu lộ ra. Bây giờ chuyện gì cũng không thể khiến anh trốn tránh sự tò mò về bản thân mình.

Nói ngắn gọn, xuân này một Trình Dục xưa nay luôn bình tĩnh dần thay đổi.

-Không được bắt nạt nó!

Khi đứa trẻ gầy nhỏ bị đẩy ngã, một người khác bước lên đúng lúc đỡ lấy nó.

Trình Dục cười, đây không phải mình và Phi Long trước đây sao? Tới nay anh chỉ hối hận tại sao lại là Phi Long xuất hiện trong thế giới cô đơn bất lực của mình khi đó, đầy nghĩa khí đỡ lấy mình sắp bị ngã, nhưng chỉ xuất phát từ tình huynh đệ thuần túy, không chút tình yêu.

Nói tới Hà Diễn … Có thể coi như hắn đã bước vào cuộc đời Trình Dục chậm một bước sao?

Dừng chân quan sát mấy đứa trẻ chơi ở đầu đường trong chốc lát, thấy hơi hơi đói bụng nên anh mua một củ khoai nướng ở quán ven đường, tựa vào góc tường vừa tao nhã ăn khoai vừa lên kế hoạch cho bước hành động kế tiếp.

Nếu Nhan Minh đã chạy mất vậy giờ mình nên tìm Hà Diễn, dùng mọi cách bắt hắn nói ra. Đồng thời, còn nên gọi điện cho Phi Long, mặc kệ giờ hắn có coi mình thế nào, có còn cho mình là người hắn tin tưởng nhất không hay đã coi là kẻ phản bội, không cần quan tâm gì nữa. Anh chỉ cần nói cho Phi Long, việc kinh doanh buôn lậu súng ống của bang đã bị người khác để mắt đến, hắn làm việc nhất định phải cẩn thận.

Gió trong phố càng lúc càng lớn khiến tóc anh bay bay. Mấy người vô tình đi ngang qua cũng không nhịn được mà ngoái đầu nhìn lại người thanh niên tuấn tú lịch sự đẹp trai kia. Anh vì thế đành tìm một quán nhỏ hẻo lánh ăn trưa.

Ăn khoai lang xong Trình Dục xoa xoa tay xoay người đi vào một con ngõ đang vù vù gió thổi. Đi qua hai dãy phố, anh phát hiện có người theo dõi mình, ngay từ lúc anh đứng trên đường ăn khoai đã cảm giác có ánh mắt không thiện ý dõi theo mình, nhưng khi cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh lại không thấy kẻ nào đáng nghi.

Bây giờ đã theo kịp rồi sao. Hành tẩu nhiều năm trong hắc đạo đã nuôi dưỡng trực giác sắc bén nhắc nhở Trình Dục nguy hiểm đang tới gần. Anh có ý giả vờ như không phát hiện ra chuyện gì. Để mạo hiểm ‘dụ rắn ra khỏi hang’, anh đi vào một ngõ cụt, mà cái tên theo dõi ngu ngốc kia cũng đi vào cùng.

Thấy một đống lộn xộn trước mặt, Trình Dục liền dùng tốc độ nhanh nhất xoay người lại, khống chể cổ kẻ bám đuôi.

-Ai phái mày tới?

-Nhị gia, là em.

Đối phương mỉm cười lấy lòng, âm thanh run run.

-Đại ca Phi Long phái em đi tìm anh.”

Trình Dục thấy tên tay chân trước mắt này có chút quen quen, nhưng nhất thời không nhớ ra hắn là ai.

-Chú là …

-Anh quên à? Em là Thổ Ti. Lần trước từng giúp anh đánh bại bọn hội Phượng Hoàng ở Hồng Kông.

Thổ Ti – Trình Dục vẫn không có ấn tượng gì với cái tên này, nhưng đại khái có thể đoán hắn là một tên lâu la trong bang mình. Nếu không phải sẽ không biết Trình Dục từng dẫn người đến trừng trị lũ người Phượng Hoàng hội không tuân thủ quy tắc “bang phái hắc đạo chung sống hòa bình”.

-Sao chú tìm được đến đây?

Trình Dục tò mò sao Thổ Ti có thể biết hành tung của mình, rõ ràng từ đầu đến giờ anh đều hành động độc lập. Hơn nữa chỉ mới định liên lạc với Phi Long nhưng chưa đi gọi điện thật mà. Thổ Ti nhất định không phải do Phi Long phái đi tìm mình, điểm này thôi đã không hợp với tác phong làm việc của người kia.

-Vì đại ca nói anh ở đây, anh mất tích lâu như vậy anh em trong bang đều nhớ anh phát điên. Nhị gia, bang Phi Long chúng ta một ngày cũng không thể thiếu anh.

Thổ Ti nịnh nọt cười nói.

-Vậy … sao

Nhưng anh không tài nào tin vào lời cái tên Thổ Ti đột nhiên xuất hiện này. Nếu Phi Long muốn tìm mình nhất định sẽ làm một mình, đó là bởi giữa bọn họ sớm đã có quy tắc – “Việc giữa hai người tuyệt sẽ không có bên thứ ba”. Lăn lộn trên con đường nguy hiểm không có điểm dừng này, Trình Dục và Phi Long chỉ vĩnh viễn tin nhau mà thôi.

-Lão đại đang chờ anh ở bến cảng, bảo em tới đón anh.

-Sao anh ta đến mà không báo trước cho tôi biết?

-Anh ấy muốn khiến anh bất ngờ.

-Vết thương trên mặt chú là sao?

Nhìn kỹ Trình Dục thấy có vết bầm đậm trên mặt Thổ Ti, khóe miệng sưng khiến môi không khép nổi.

-Cái này là do đánh nhau với người ta, không sao. Nhị gia, đi với em.

Thổ Ti vội vàng muốn đưa Trình Dục tới nơi hắn muốn đưa anh tới.

Thời khắc Thổ Ti thể hiện nét bối rối, Trình Dục giơ súng lên.

-Nói tao biết, ai phái mày tới?

Anh lạnh lùng hỏi.

-…

Nháy mắt hắn liền lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, khó xử không mở miệng nổi.

-Mày có biết tao ghét nhất là kẻ phản bội. Lần trước đi giải quyết Phượng Hoàng, chúng bị tao xử thê thảm như vậy là vì dám cài phản bội trong bang ta.”

-Em … Thật ra … Nhị gia, anh tha cho em, tha cho em đi mà …

Thổ Ti với vết thương trên mặt, vẻ nịnh nọt đột nhiên biến thành kinh hoàng sợ hãi. Hắn biết Trình Dục là người nguy hiểm. Nhưng hiện giờ gây áp lực cho hắn không chỉ có mình anh, còn có một kẻ với bộ dạng y hệt anh vô cùng nguy hiểm khác. Thổ Ti không hay không biết bị cuốn vào cuộc chiến giữa bọn họ.

-Em, em chỉ muốn sống thôi!

Thổ Ti kêu thảm.

Nghe lời cầu xin của Thổ Ti, anh cảm thán hắn đúng là kẻ phản bội vô dụng. Nhưng khi đổi cách nhìn nhận, việc hắn xuất hiện cũng là chuyện tốt, chứng tỏ đối phương vẫn âm thầm ẩn giấu đã chủ động tìm tới đây, nói vậy kẻ giết người ở bữa tiệc của Anny trước đây cũng là người này.

Bỗng nhiên, “pằng -” một tiếng súng từ đầu hẻm vang lên. Viên đạn bay về phía Thổ Ti, Trình Dục nhanh tay nhanh mắt, dùng sức kéo hắn đi, khiến viên đạn bay trong không trung găm vào bức tường vôi.

-Nhị gia, anh … Anh vừa rồi cứu em …

Vẻ mặt Thổ Ti kinh ngạc không thể tin, hắn không ngờ Trình Dục phát hiện hắn phản bội bang phái vẫn tự nguyện cứu hắn một mạng. Điều này có lẽ là vì anh nổi tiếng trọng danh dự. Cho dù địa vị có cao cũng sẽ không tùy tiện giết người.

-Nhị gia! Chạy mau!

Nghe tháy tiếng bước chân đang tiến gần, Thổ Ti kêu to.

-Bọn họ có rất nhiều người, họ muốn anh phải chết!

Nói xong những lời này, Thổ Ti giống như con chuột vội lẩn đi.

Còn mình Trình Dục đứng trong ngõ. Anh không định trốn, cho dù thoạt nhìn nhân lực đối phương trang bị đầy đủ súng ống, anh vẫn sẽ chọn ở lại. Vì anh muốn biết mình rốt cục đang đối đầu với ai. Nếu trốn trong tối gây khó dễ cho anh em anh, theo dõi đường đi nước bước của anh, thật hèn hạ. Chỉ có loại yếu đuối vô dụng mới làm cái trò đấy!

Trình Dục có thể khẳng định đối phương không phải Hà Diễn vì hắn không phải người như vậy. Hà Diễn hắn cho dù có bị anh cự tuyệt vẫn tự nguyện tặng hoa lần thứ hai, đầy can đảm.

Trình Dục chủ động đi ra khỏi con ngõ nhỏ, trong những trận gió lớn nơi bến cảng, giống như đang soi gương, anh nhìn thấy một người với bộ dạng giống mình y đúc. Trình Dục ngạc nhiên không thể tưởng tượng nổi.

-Cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau.

Người kia mỉm cười nói. Khuôn mặt hắn cùng Trình Dục cực kỳ giống nhau, nhưng cao hơn anh một chút. Người đàn ông mặc một bộ tây trang đen tuyền, đôi môi đỏ mọng ngậm điếu thuốc, tóc màu vàng kim có chút rối khi những cơn gió đêm thổi qua.

Nói thật hắn đúng là một kẻ anh tuấn không thua gì Trình Dục. Hơn nữa ở hắn có loại khí chất kiêu ngạo mà anh không có. Trình Dục cảm giác như mình bị người kia vượt mặt.

-Anh…

Trình Dục vô cùng khiếp sợ, anh không nghĩ mình có anh em lại còn giống mình như đúc thế này.

-Ngạc nhiên đúng không? Nếu ví thể xác giống quần áo, tôi mặc nhiều năm qua luôn sợ ngày nào đó anh sẽ bắt tôi cởi ra, sau đó tôi sẽ mất đi tất cả. Sau khi tìm thấy anh vậy tôi nghĩ mình không cần tiếp tục lo lắng nữa.

-Tôi không hiểu anh đang nói gì.

-Tôi là Trình Ngữ Huyền.

Hắn cười nói.

-Trình Ngữ Huyền?

Nếu hắn ta là Trình Ngữ Huyền thì mình là ai. Trình Dục bắt đầu hỗn loạn.

-Để làm Trình Ngữ Huyền, tôi đã đi phẫu thuật thẩm mỹ.

Hắn nói với giọng có vẻ ức chế.

-Nhưng lại không chỉnh được vân tay của anh.

-Rốt cục anh là ai?

Trình Dục không hiểu vì sao người kia lại vì mình mà chỉnh dung.

-Tôi muốn nghiên cứu rồi phát triển một ít thuốc, tôi cần vân tay của anh …

Cha Trình Dục, Trình giáo sư để lại một số thuốc kỳ diệu, khóa trong một mật thất, mà chìa khóa có thể mở căn phòng bí mật kia lại chính là vân tay của con trai ông. Cho nên dù đã chỉnh dung nhưng hắn chỉ có thể có ngoại hình giống anh mà không thể có vân tay để mở kho báu kia.

-Vì sao tôi phải đưa cho anh?

Trình Dục cười lạnh.

-Anh tạo ra quá nhiều phiền phức cho tôi, hơn nữa tôi ghét loại tội phạm hơi tý là giết người.

Vừa rồi, nếu không nhờ anh tỉnh táo Thổ Ti sớm đã chết dưới súng kẻ kia. Mà người đại diện của Anny đại khái cũng bị hắn cướp đi tính mạng. Vậy anh không muốn nảy sinh bất kỳ quan hệ nào với kẻ giết người không chớp mắt này.

-Anh tức giận vì vừa rồi tôi ra tay với tên nhãi nhép kia? Hắn không đáng chết sao? Hắn đã phản bội anh.

-Hắn chỉ vì muốn sống thôi. Để hắn tuyệt đối phục tùng nên anh mới đánh hắn thành như vậy, cuối cùng thấy không còn lợi ích gì nên giết đi, điều này càng khiến tôi ghét loại như anh.

-Tôi cũng không cần anh thích tôi. Cũng giống em gái anh thôi, tôi không cần mấy người thích.”

-Anh nói em gái, chẳng nhẽ là Anny.

-Đương nhiên, nếu không chẳng nhẽ một mỹ nhân xinh đẹp như vậy lại động tâm với một thằng gay như anh, kỳ lạ.

-Ai bảo anh tôi là gay?

-Đừng giả vờ. Mọi việc của anh tôi đều biết, cùng tôi về Mỹ mở mật thất ra. Tôi cũng sẽ không tiếp tục gây khó dễ anh nữa.

Lúc này Trình Dục đã nắm được đại khái tình hình. Người đàn ông kia là đồng bọn với kẻ bắt cóc mình trước đây. Khi anh biến mất, hắn liền thay thế anh làm con trai nhà họ Trình, Trình Ngữ Huyền.

Nhưng thế thân vẫn chỉ là thế thân, đâu thể làm một việc mà cho dù thế nào hắn cũng không làm được, ví như sự tín nhiệm từ cô em Trình Anny thông minh, hay dấu vân tay độc nhất vô nhị có thể mở mật thất ra.

-Tôi sẽ không đi cùng anh.

Trong không gian giấy rác đang tung bay anh giơ khẩu súng nhắm thẳng kẻ kia, khi làm việc bên ngoài anh ghét nhất là tác phong gật đầu bừa, Trình Dục bắt đầu thấy hận hắn. Nếu không có hắn anh sẽ có một cuộc đời khác. Có lẽ sẽ không làm hắc đạo, là một người bình thường với cuộc sống êm đềm hạnh phúc.

-Anh sẽ không ngây thơ đến mức cho rằng tôi đến mà không chuẩn bị là tìm được anh sao?

Hắn bật cười, ném mẩu thuốc đi. Sau đó xung quanh hiện ra một loạt sát thủ đồng phục y nhau cầm súng bước ra.

-Nếu thông minh tôi nghĩ anh biết nên làm gì.

Hắn quay đầu nhìn Trình Dục, đầy tự tin.

-Gọi nhiều viện trợ đến vậy, tôi chỉ có thể nói anh là một kẻ nhát gan vô dụng.

Anh cong khóe miệng, cảm thấy chỉ có kẻ yếu thế mới bày ra thế trận này. Hắn cùng tay chân của mình đông đảo bủa vây lấy mình như vậy chỉ là để lấy được vân tay của mình.

-Tôi không muốn rời khỏi nhà, hay anh chặt tay tôi mang đi, như vậy giảm được nhiều phiền toái cho tôi.

Trình Dục lạnh lùng nói.

-Ý kiến hay, nhưng tôi không biết chính xác là ngón nào để mở, vậy hẳn nên chặt cả bàn tay đi. Còn không biết cha anh có thiết lập chế độ vẫn kích hoạt với người chết không.

Hắn tàn nhẫn uy hiếp.

-Bởi vậy để đảm bảo, ta nghĩ nên bắt sống.

-Nếu có năng lực thì cứ thử xem.

Nói xong câu đó, Trình Dục quay người bỏ chạy giống như một con báo, với tốc độ nhanh nhất trốn vào khu nhà ở đang xây dựng bị bỏ hoang gần đấy trong khi tránh những viên đạn hướng mình bắn tới.

Viên đạn bay qua tai, tim anh đập mạnh đến nỗi muốn nhảy khỏi lồng ngực. Đó tuyệt đối là thời khắc đe dọa tính mạng nguy hiểm nhất từ trước tới nay. Bằng tính toán đại khái trong đầu, bên ngoài ít nhất cũng phải đến ba mươi người.

Kẻ tóc vàng độc ác hoàn toàn nắm chắc phần thắng sẽ bắt được anh. Nếu mình thực sự giao tay cho hắn, vậy mình cũng không thể sống tiếp. Bởi vì đôi tay này còn muốn làm rất nhiều việc quan trọng, ví như –

Trình Dục một bên đấu lại bằng khẩu súng trong tay, một bên nhắm mắt tưởng tượng ý nghĩa của đôi tay này đối với mình. Anh rất cần chúng – dùng chúng để tự bảo vệ mình, dùng chúng ăn khoai lang, dùng chúng lật trang sách, dùng chúng mở cửa xe, dùng chúng để rửa mặt, dùng chúng để… ôm Hà Diễn. Suy nghĩ kích động của Trình Dục cuối cùng dừng lại ở hình ảnh ôm lấy Hà Diễn.

Nếu tay thực sự bị tên ngoại lai kia mang đi, sẽ không còn ôm Hà Diễn được nữa. Ôm lấy con người luôn mỉm cười luôn khiến anh không tự chủ đắm chìm vào, nhiệt độ cùng cảm xúc an tâm anh sẽ không bao giờ cảm nhận được nữa. Chỉ điểm này thôi, anh muốn nhanh chóng trốn thoát khỏi nơi này.

Đang nghĩ vẩn vơ tiếng súng bắt đầu vang lên gần đấy. Trình Dục cười nhạo bản thân vào lúc này lại nhớ đến tên Hà Diễn hạ lưu kia, rốt cuộc mình bị làm sao? Nhưng tự phóng túng nhớ hắn một lần cuối cũng không quan trọng lắm, coi như mình thực sự vẫn tốt đi. Nếu có nằm xuống, chết rồi muốn cũng không còn nghĩ được nữa.

Đêm nay anh nghĩ mình sẽ không thoát được. Cho đến khi có bên thứ ba tham gia vào cuộc chiến.

Hà Diễn đến. Hắn không buôn vũ khí, cũng hiếm khi bắn ai, chỉ kinh doanh quán bar chứ ít khi dính vào chuyện nguy hiểm. Nhưng tối nay hắn vì Trình Dục mà đến.

Hắn dẫn theo đông đảo thủ hạ đến cùng. Sau một hồi hai bên lực lượng cân bằng giao tranh, đối phương rút lui. Trình Dục đi ra chỗ sáng sủa, đối mặt Hà Diễn, cảm xúc kích động đến không thể mở miệng nói câu gì.

-Tôi đến, ngoài ý muốn của anh?

Trong lòng hắn biết rõ vừa rồi anh đã trải qua bế tắc thế nào, cong đôi môi duyên dáng lên mỉm cười với anh, chậm rãi giương tay về phía anh ý bảo anh trở về trong lòng hắn.

Buổi sáng khi ra ngoài, Hà Diễn không nghĩ kẻ kia ở Mỹ đã nhanh như vậy tìm đến. Hắn định sau khi gặp Anny buổi tối về sẽ nói cho anh biết về thân thế của mình và nguy hiểm đang rình rập, còn cả lý do vì sao mấy ngày qua hắn lại ngày ngày bắt anh phải ở bên mình.

Vì hắn muốn bảo vệ anh, cho dù nghe có vẻ chẳng có gì đáng kể. Hắn sẽ lấy hết can đảm nghiêm túc nói chuyện với anh về suy nghĩ của mình.

Hà Diễn yêu Trình Dục, ngay từ lần đầu tiên hai người gặp nhau, hắn đã bị khuôn mặt anh hấp dẫn, về sau khi biết anh là Nhị gia bang Phi Long lại không kìm chế được mà yêu anh.

-Anh tới muộn quá…

Giọng Trình Dục run run, đôi mắt nhìn hắn ánh lên tia sáng nói.

-Anh cũng thật xảo quyệt, mới rồi thuộc hạ của tôi còn nói anh đứng ở đầu đường ăn khoai lang, bỗng nhiên không thấy đâu nữa.

Rõ ràng hắn đã phái người âm thầm đi theo anh nhưng anh lại cố ý cắt đuôi chúng. Cả ngày hôm nay, thực ra có đến hai nhóm theo dõi Trình Dục, thứ nhất là của Hà Diễn để bảo vệ nên đi theo, thứ hai là của tên tóc vàng kia, để bắt anh nên theo dõi.

-… Ôm lấy tôi.

-… Vì sao?

-Vì tôi yêu anh.

-Tôi biết anh giỏi nhất chuyện gì mà, là lừa người.”

-Nhưng cho tới giờ tôi chưa từng lừa anh, nên tôi chọn cả đời này sẽ nói thật với anh.

-Tôi không tin.

-Vậy hãy cho tôi thời gian, tôi sẽ chứng minh cho anh thấy. Cho dù bao lâu đi chăng nữa, cho dù anh có gặp phải điều gì, tôi đều sẽ chứng minh tình cảm tôi dành cho anh.

-…

Từng đợt sóng cảm xúc như vỡ òa, Trình Dục cuối cùng rơi vào vòng tay của Hà Diễn, dùng đôi bàn tay vô cùng quan trọng kia vòng qua nách hắn, ôm lấy tấm lưng rộng lớn của hắn. Hai tay mình khao khát giữ lại thì ra là bởi vì có thể ôm lấy người này, như vậy có thể bình tâm lại.

Sự cô độc bất lực khi phải tự trưởng thành, những áp lực tự gây cho chính mình khi lăn lộn trên giang hồ, nguy hiểm mà thân thế không đơn giản mang lại… Tất cả mọi thứ chỉ vì cái ôm từ con người luôn mỉm cười dịu dàng này mà tan thành mây khói.

Hắn nói cho hắn thời gian, hắn sẽ chứng minh cho anh xem. Cho dù hắn là kẻ nói dối, Trình Dục cũng sẽ dành ngoại lệ cho hắn. Cả đời sẽ nói thật với mình, sẽ dùng thật tâm đối xử.

Qua đợt đấu súng, khi chìm vào ngực Hà Diễn Trình Dục tràn ngập chờ mong. Một đêm tàn sát đã qua, cuối cùng những bí ẩn về thân phận nhiều năm qua cũng dần dần hé lộ. Nhưng không có gì đáng vui mừng cả bởi nó đại diện cho ngày mai đầy sóng gió. Song lồng ngực ấm áp của Hà Diễn là điểm tựa cho những cảm xúc bất an khủng hoảng trong lòng mình.

Thời khắc bất lực thế này, mình có thể dựa vào con người này chứ?

Hà Diễn đưa anh về một căn phòng trọ, đặt anh trên chiếc giường đôi, Trình Dục nhắm mắt lại ôm Hà Diễn cùng nhau ngủ, không ngờ trong tình huống phức tạp như hiện tại vẫn có thể đặt lưng là ngủ đến tận sáng.

Khi mở mắt ra, qua ánh sáng có thể quan sát toàn cảnh căn phòng. Nơi này không giống biệt thự của Hà Diễn ở Tokyo, nơi nơi xa hoa.

Trong phòng chỉ có đồ dùng đơn giản, sàn gỗ sáng bóng và bức rèm với hoa văn trang nhã. Nơi nầy thật giống như căn phòng trọ bình thường. Trình Dục tò mò sao hắn lại có căn nhà kiểu này, càng ngạc nhiên vì sao hắn lại đưa mình về đây?

Vì sao không về khách sạn họ đang ở? Chắc là chỗ đó đã bị phát hiện, nếu cái tên người Mỹ tóc vàng đã thay anh sống mười năm trời tìm mình hẳn sẽ đến khách sạn kia đầu tiên.

Trình Dục lo lắng ôm lấy chính mình, may mắn tối qua mình không bị tên tóc vàng kia bắt.

-Dậy rồi à?

Hà Diễn không biết đã dậy từ lúc nào đang ngồi bên bàn trà tròn cạnh cửa sổ phòng ngủ, mặc bộ quần áo ở nhà màu trắng, ánh sáng mặt trời màu vàng phác họa đường nét cơ thể tinh tế cùng khuôn mặt tuyệt mỹ của người kia.

Mở mắt nhìn thấy cảnh này khiến Trình Dục không khỏi phải thừa nhận Hà Diện thực là một người đàn ông anh tuấn quá mức, trước đây anh từng vì xuất thân của hắn mà coi thường, nhưng ở cùng nhau một thời gian đã hiểu thêm về con người hắn, Trình Dục mới biết mình đã quá coi thường người này.

Là loại người gì mà trong tình huống cận kề sống chết như vậy vẫn dấn thân vào vì mình? Là loại người gì mà khiến mình hoàn toàn yên tâm rồi cùng ôm nhau ngủ?

Anh không thể không thừa nhận mình đã nảy sinh tình yêu sâu đậm với Hà Diễn.

-Tôi đã chuẩn bị bữa sáng cho anh.

Hà Diễn cầm tờ báo trong tay nói với anh.

-Cảm ơn.

-Vẫn lo chuyện tối qua sao? Báo cho anh một tin tốt, báo hôm nay không nhắc gì đến vụ bắn súng tối qua.

Hắn nhìn về phía người đang đầu tóc lộn xộn, vẻ mặt nửa tỉnh nửa mê mơ mơ màng màng, thấy anh thực sự thường xuyên vô ý quyến rũ hắn khiến hắn cho đến giờ không thể bày bộ mặt trí thức tao nhã trước mặt anh được.

-Không cần phải lo, cứ giao hết mọi việc cho tôi là được.

-Hà Diễn, tôi có việc muốn hỏi anh.

Trình Dục không thể cứ đồng ý mà giao lại toàn bộ cho hắn lo.

-Là muốn hỏi vì sao tôi lại tham gia vào vụ này đúng không?

Hắn quá hiểu anh.

-Đúng.

Trình Dục ngồi dậy, nghiêm túc nhìn gã đàn ông đang chìm trong ánh sáng vàng kim.

Hà Diễn nâng tách lên uống ngụm cà phê, trao đổi cái nhìn đầy tình ý với anh, trả lời:

-Không phải đã nói rồi sao, vì tôi yêu anh.

-Thật sao? Tôi nghĩ hay là vì anh cũng để mắt đến thứ thuốc kì lạ giấu trong mật thất ở Mỹ…

Trình Dục có lẽ động tâm với Hà Diễn nhưng có khuynh hướng tự bảo vệ mình nên anh vẫn cố giữ tỉnh táo, đừng bị mê hoặc bởi sự ấm áp trong lòng. Ít nhất hắn vẫn là hắc đạo.

Nếu tình yêu có thể sinh ra giữa hai người trong hắc đạo hỗn tạp, vậy xác suất sẽ vô cùng nhỏ bé. Trình Dục khó có thể tin phép lạ thực sự có ở Hà Diễn.

-Nực cười, tôi lấy nó để làm gì?

Hắn cười nhạt, ánh mắt có chút đau đớn.

-Anh luôn nghi ngờ tôi thích cái này, ham cái kia, vì sao lại không để tâm cảm nhận tình cảm của tôi một chút?

Anh nghe lời hắn nói mà á khẩu không thốt nên lời.

-Được rồi. Giờ tôi ra ngoài mua đồ ăn về. Anh cứ ở đây. Tôi dùng nhân cách của mình đảm bảo nơi này rất an toàn.

-Nhân cách của anh cũng có thể lấy ra cam đoan?

Ánh mắt Trình Dục lộ vẻ không tin.

-Đúng, nhân cách của tôi. Không giấu anh, trước khi gặp anh tôi thực ra là một người tốt tuân theo kỷ cương pháp luật.

Hà Diễn tức giận. Định ra ngoài mua chút đồ ăn, trước mắt chắc họ phải ở đây một thời gian, trước khi Anny cùng đồng nghiệp là cảnh sát quốc tế có động tĩnh, hắn không định sẽ đơn phương mang Trình Dục ra ngoài mạo hiểm.

Hắn rất ghét đổ máu chết chóc, càng ghét nhìn người mình yêu rơi vào vòng xoáy hiểm nguy.

Cái tên giống hệt Trình Dục kia chính là kẻ hiện đang đứng đầu Suo Dior, hắn muốn lấy vân tay của anh để mở mật thất ra. Nghe có vẻ là chuyện chẳng có gì nhưng không thể đảm bảo rằng sau khi hắn dùng xong tay anh sẽ giữ mạng cho anh, dù sao hắn cũng chỉ là thế thân. Trình Dục mới chính là con trai của giáo sư Trình. Bình thường theo luật rừng, tốt nhất vẫn nên diệt trừ hậu họa.

-Ngoan chờ tôi về.

Giọng ngọt ngào nói với Trình Dục. Hắn mong sau khi mình đi anh sẽ không lại bỏ trốn, xoay người ôm anh một cái, đòi một nụ hôn lưỡi.

Trình Dục không né tránh, ngoan ngoãn hôn hắn, hơn nữa còn di chuyển lưỡi hưởng ứng.

Hôn không sâu nhưng thâm tình. Hà Diễn vô cùng muốn qua nụ hôn này khiến anh nhận ra mình yêu anh nhiều như thế nào, tuyệt đối không còn mục đích gì khác.

Còn Trình Dục chờ đợi kết thúc nụ hôn này mình sẽ thành kẻ khờ chìm đắm trong biển tình, xóa bỏ tất cả nghi ngờ cùng thận trọng, sẽ đặt một trăm phần trăm niềm tin vào hắn.

-Tôi ra ngoài … Chờ tôi về …

Người đàn ông hô hấp rối loạn buông môi Trình Dục ra, ánh mắt nóng bỏng đầy quyết đoán dừng ở hình ảnh xinh đẹp của anh, dịu dàng nói:

-Cho dù sau này có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ cùng anh đối diện.

-Được.

Trình Dục im lặng một lát rốt cuộc cũng trả lời. Trình Dục tự nguyện tin tưởng hắn như vậy, nếu lời hắn nói yêu mình là thật.

Bạn đang đọc Người Điên Cuồng, Yêu Cuồng Nhiệt Hệ Liệt Chi Tù Binh của Thất Nhan Nhan/Nhan Lâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.