Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mê hoặc yêu mị

Phiên bản Dịch · 4086 chữ

Lâm Thư Tuyết mắt mơ màng chuyển biến dữ dội, đôi mắt đang mở to hết cỡ nhìn người đàn ông quỳ trước mặt mình cùng cự vật to lớn tản ra khí mê và nhỏ giọt khích tướng, hoảng sợ, cô vô thức lùi lại phía sau, môi khô khốc nuốt ngụm khí khan.

Hạ Lâm Phong như biết trước hành động của cô, tay giữ cằm càng chặt hơn nữa, từ từ đưa ham muốn tiến lại gần đôi môi mềm mại ẩm ướt của cô, anh ta muốn khoang miệng ấm áp ẩm ướt của cô bao lấy anh ta, xoa dịu lửa nóng đầy hoang dã đang trướng đau này.

Đến khi cự vật đối diện đôi môi run rẩy, hai làn da hoàn toàn đối lập nhau, một thơm mát, một nóng rực đầy nam tính, Hạ Lâm Phong tà ác nhìn gương mặt tái xanh của Lâm Thư Tuyết, cố tình để đầu nhọn chạm lấy làn môi run run.

Lâm Thư Tuyết hít vào ngụm khí lạnh, nhưng chỉ toàn là hương dã tính của anh ta, nồng đậm nam tính cùng ham muốn hoang dại, tim đập loạn nhịp sợ hãi nhìn thứ đó đang đẩy nhẹ trêu trọc làn môi mình, cảm nhận nó nóng như lửa làm da cô phải bốc cháy.

Hạ Lâm Phong hít sâu đột ngột tiến vào, lập tức khí lạnh hoàn toàn biến mất, chỉ còn khoang miệng nóng ấm ẩm ướt, dễ chịu ôm lấy cự vật của anh ta, hừ nhẹ thoải mái, hông cũng tự giác thúc vào sâu hơn nữa, muốn được nhiều hơn nữa.

Lâm Thư Tuyết lần đầu chịu cảnh này, hoàn toàn không biết làm thế nào, người trơ như đá, miệng mở to hơn, chỉ biết trong miệng mình, có gì đó đang cựa quậy qua lại, làm cô không thể thở được nữa.

Vật nam tính như được sưởi mát, càng điên cuồng mà tiến vào sâu hơn, cái lưỡi đặt dưới càng mát lạnh, tiết ra nguồn nước thơm mát ngọt ngào, anh ta thúc vào, tìm kiếm cái lưỡi thơm tho mềm mại trơn mát để trọc ghẹo.

Lâm Thư Tuyết sau khi hoàn hồn thì mặt đỏ tía tai, lưỡi bị đè nặng vô tình chuyển động cho đỡ tê dại, cô không ngờ rằng, chính hành động này, lại khiến dã thú thức tỉnh, điên cuồng hơn nữa.

“Ngoan, mút nó đi”

Lâm Thư Tuyết nghe tiếng thở dốc dụ dỗ của anh ta, lưỡi chần chừ liếm nhẹ một cái, nhận thấy anh ta run lên thở dốc, cảm giác muốn làm chủ dâng lên, mạnh dạn hơn lướt qua làn da nóng rực, mút nhẹ mà trêu trọc, đến khi anh ta như chìm trong say mê thì…

“A...”

Hạ Lâm Phong rõ ràng là đang chìm trong mê luyến ngây ngô của cô, thì không ngờ khi sắp lên đến đỉnh, một hành động không ngờ tới lại xảy ra, phân thân nóng rực đầy gân xanh buộc phải rời khoang miệng ẩm ướt, hiện rõ là dấu răng cắn trên phân thân đang ngẩng cao đầu.

Lâm Thư Tuyết kiêu ngạo nhìn lại ánh mắt đầy lửa cháy của anh ta, lưỡi theo bản năng đưa ra liếm môi nóng rực, nào ngờ, hình ảnh dâm mĩ này lại đổ thêm dầu vào lửa.

Hạ Lâm Phong nhìn cô không mảnh vải, da thịt ửng hổng đầy dấu hôn ngân, hơi thở không ổn định làm bộ ngững đẫy đà nhấp nhô theo nhịp thở, nhất là gương mặt mê luyến cùng giọt nước bên khóe môi, gầm lên, anh ta kéo cô xuống giường đầy giận dữ lên tiếng.

“Giám căn tôi, để xem tôi “cắn” lại cô như thế nào”

Lâm Thư Tuyết hoảng hốt muốn kêu lên, nhưng môi nhanh chóng bị chặn lại, chỉ còn tiếng thở dốc trầm đục khi dương vật tiến vào, nóng rực và mạnh mẽ hơn trước, nó như là đang trả thù cô vậy.

Hạ Lâm Phong từng chuyển động một, càng lúc càng nhanh hơn trước, điên cuồng che lấp lí trí, dục vọng chiếm lấy tất cả, anh ta như điên dại mà tiến vào rút ra, liên tục không ổn định, tà ác mà dơ đôi chân của cô gác lên vai mình, tiến vào mạnh hơn, sâu hơn nữa.

Lâm Thư Tuyết rên rỉ nức nở chịu đựng, phía dưới đang bị chiếm lấy, cưỡng đoạt đầy dã tính, cảm thấy nơi đó tê dại, nóng rực, chặt kít và ẩm ướt, tay nắm chặt ga giường, nước mắt tủi nhục lặng lẽ rơi xuống.

Hạ Lâm Phong lật người cô lại, bắt cô chống tay lên thành giường, tiến vào từ phía sau cô, cảm nhận có được nhiều hơn nữa, không ngần ngại thúc mạnh, tiến sâu, xoay hông, chuyển động điên loạn như ngựa đứt dây cương đang phi trên thảo nguyên bao la rộng lớn.

Hai tay cũng bao lấy hai bờ ngực mà nắm chặt, nhào nặn, chơi đùa, kẹp lấy, vuốt nhẹ, dùng đủ mọi thủ đoạn để làm người con gái trong lòng phải bật khóc nức nở, hông cũng không dừng mà vẫn tiếp tục luật động liên hồi.

Lâm Thư Tuyết mồ hôi thấm đẫm toàn thân, người rệu rã buông lỏng khụy xuống, hai chân run run vô lực không sức sống, hai tay mỏi đến rã rời, toàn thân như bị hút hết hơi thở.

Nhưng tất cả vẫn chưa ngừng lại, người đàn ông như vẫn chưa thỏa mãn với khát khao điên cuồng, hai tay ôm lấy eo cô, bắt cô ngồi trong lòng mình, để cự vật không có mở đầu mà ngay tức khắc tiến vào sâu hơn.

Lâm Thư Tuyết kêu lên một tiếng, mắt mờ sương muốn nhắm nghiền lại, nhưng vẫn phải chịu đựng mà nhấp nhô theo luật động của anh ta, đến khi hoàn toàn không kìm được, đôi mắt mệt mỏi nhắm nghiền lại, mặc kệ người đàn ông đang điên cuồng phía trên mình.

Hạ Lâm Phong đến khi thỏa mãn đã là xế chiều, 3 tiếng đồng hồ điên cuồng hoan ái, làm chính anh ta cũng cảm thấy mệt mỏi mà ngã xuống cùng cô, tìm lại hơi thở, không biết suy nghĩ gì, mà mắt tối đen tình dục biến mất, chỉ còn lại giá rét dâng trào.

Đứng lên, lấy cái khăn che đi thân hình mê người, không che đậy gì cả, anh ta bước vào nhà tắm bên cạnh, lộ ra da thịt bị bầm tím do vết cào đem lại, hơi thở đục ngầu chỉ còn lại lạnh băng.

Người thư ký bước vào, nhìn gương mặt tối đen của anh ta, cô run rẩy để tập hồ sơ lên bàn, nhanh chóng lui ra khỏi căn phòng hắc ám này, trước khi đi, mắt không quên liếc nhìn một lượt quanh căn phòng, như là tìm tòi một cái gì đó.

Năm giờ chiều, Hạ Lâm Phong dứt ra khỏi suy nghĩ của mình, tiến lại phía chiếc giường đang lặng im kia, đưa tay lên ôm cô vào lòng, sau đó lại lặng lẽ bước ra khỏi cánh cửa.

Bước chân trầm ổn tiến về thang máy riêng, bỏ lại sau lưng lời bàn tán và ánh mắt tò mò nghi vấn ganh tị, nhận thấy người trong lòng đang nhíu mi tỉnh giấc, anh ta không hài lòng quay lại nhìn đám người, mắt lướt qua từng người một như dao nhọn, lập tức không khí trả lại ban đầu không tiếng động.

Đến khi bước vào trong thang máy, có lẽ do tiếng ồn ào vừa nãy đã làm Lâm Thư Tuyết nhíu mày mệt mỏi tỉnh giấc, nhận ra mình đang nằm trong lòng anh ta, cô chán ghét muốn đứng dậy, nhưng bàn tay đang ôm mình càng chặt hơn, như khóa sắt khóa chặt cô vậy.

Lâm Thư Tuyết tức giận thở dốc, mắt kinh thường không nhìn anh ta nữa, nào ngờ bị anh ta đặt xuống, buộc phải dựa vào đá ba tư lạnh lẽo, da thịt nóng chắc đè xát người cô, cố tình trêu trọc châm biếm.

Khăn lụa mềm mại ôm sát thân người, nhưng vì hành động vừa nãy quá mạnh, nên đã bung ra mất nửa bên, lấp ló ẩn hiện da thịt đầy dụ hoặc.

Hạ Lâm Phong nhấn thời gian chậm lại trên bảng điều khiển, vật nam tính nóng rực chà xát hoa tâm của cô, trải xuống đôi môi chín mọng những nụ hôn cuồng nhiệt, tay đồng thời luồn vào da thịt bên dưới lụa mỏng, tham lam vuốt ve khắp nơi.

Lâm Thư Tuyết hai tay đấm vào tấm lưng của anh ta, nhưng cứ như là đấm vào bức tường đá vậy, bị anh ta kiêu kích phía ướt át, chân run run không vững mà khụy xuống, môi mọng nước thở dốc trốn chạy, đừng nói anh ta muốn làm ở trong này chứ, thật là biến thái.

Hạ Lâm Phong để tấm lụa rơi xuống sàn, theo đó cũng hạ Lâm Thư Tuyết xuống tựa vào sàn đá lạnh, miệng vẫn tiếp tục tham lam cắn mút, tay cố ý trêu trọc nơi ẩm ướt đang tiết ra mật hoa.

Đến khi rút ngón tay ra, thì nó đã bao đầy mật dịch, nụ cười tà ác khéo dài trên đôi môi đỏ mỏng, anh ta cố tình xoa nó lên hai nụ hoa đang dựng đứng, nhìn nó óng ánh lấp lánh, cổ họng khô khốc cúi xuống, điên cuồng chiếm lấy mà tàn phá.

Lâm Thư Tuyết mắt mơ màng nức nở, khoang miệng anh ta như muốn cắn đứt nụ hoa nhỏ nhắn ta của cô, còn trêu đùa nơi bí mật kia nữa, nước mắt tủi thận đau đớn lăn dài, môi run run nức nở nghẹn ngào.

Hạ Lâm Phong nâng chân thon ra, nhìn thấy mật hoa đang tiết mật, anh ta cúi thấp, thúc mạnh vào, không kìm được mà hít vào ngụm khí lạnh, tại sao nơi này của cô luôn chặt khít như lúc đầu, luôn cuốn lấy anh ta, muốn anh ta chiếm đoạt như vậy.

Lâm Thư Tuyết đầu dựa vào đá lạnh, mặc dù là thang máy đặc chế, nhưng cô vẫn cảm nhận được sự di chuyển lên xuống của nó, lại còn những chuyển động nhanh đến chóng mặt của người đối diện, làm cô thấy bất an trong mơ hồ.

Hạ Lâm Phong mắt càng ngày càng đục ngầu, cũng như thời gian 1 tiếng đang từ từ rút ngắn, đến khi chỉ còn 5 phút nữa, luật động điên cuồng như ngựa phi, nụ hôn mạnh mẽ tham lam đến cực hạn và những cái cắn mút như báo hiệu cho sự chấm dứt, cũng chính vào lúc này, Lâm Thư Tuyết lại không chịu được nữa mà ngất lịm đi, mê man trong biển cả dục vọng.

Cánh cửa thang máy mở ra, người đàn ông gương mặt vẫn còn sót lại nét dụ tình quyến rũ bước ra, trên tay anh ta ôm lấy cô gái được che bằng dải lụa, ẩn dấu dưới đó là dung nhan đầy người tò mò, bước chân trầm ổn tiến về cánh cửa, rồi huyền bí bước lên chiếc xe đang chờ sẵn, tựa như là vua của tất cả muôn loài.

Một buổi trưa nắng nóng, cánh cửa phòng luôn đóng lại chợt mở ra, Lâm Thư Tuyết không biết thiếp đi từ khi nào, chỉ thấy gương mặt chất đầy những mệt mỏi muộn phiền, đôi mắt đang nhắm lại vẫn còn ẩn chứa những giọt nước mắt đã cạn khô cùng đôi môi sưng đỏ hé mở.

Tiếng mở cửa làm cô tỉnh giấc, vô thức ngoảnh mặt nhìn nơi phát ra tiếng động, gương mặt rõ ràng là đang ngạc nhiên hết cỡ, vì người vừa mới bước vào, không ai khác, chính là Vivian.

Vivian ung dung tiến đến gần Lâm Thư Tuyết, mắt sắc nhọn nhìn chằm chằm người con gái không mảnh vải trước mắt, chỉ cần nhìn như thế này, cô cũng biết đã xảy ra chuyện gì, cảm thấy ghen tị, căm thù, chán ghét người con gái này, cứ tưởng Hạ Lâm Phong khi biết sự thật sẽ đuổi cô ta đi, nào ngờ, còn nhốt cô ta lại nữa, thật sự không thể nào hiểu nổi.

Lâm Thư Tuyết ngồi lên, gương mặt không khỏi khó chịu nhìn Vivian, cô ta làm sao vào đây được, cô ta đến đây làm gì, là để nhục mạ cô sao, chỉ sợ làm cô ta thất vọng rồi, Lâm Thư Tuyết cô, cho dù có làm sao đi nữa, cũng không thể để ai khinh thường mình, nhất là loại người như Vivian.

Giọng nói châm trọc của Vivian vang lên, không khác nào đã đánh tan không khí im lặng đang diễn ra, có thể tưởng tượng cô ta đang tức giận và vui thích như thế nào khi nhìn người khác gặp họa như vậy.

“Lâm Thư Tuyết, cảm thấy thế nào?”

Lâm Thư Tuyết không trả lời lại, gương mặt rõ ràng là xem thường cùng không để ý đến lời nói vừa rồi, Vivian, cô ta không xứng để nói chuyện với cô, đúng là loại người ngu dốt.

Nhìn Lâm Thư Tuyết phớt lờ lời nói của mình, cơn tức giận càng tăng thêm, cắn môi, bước chân hùng hổ tiến về hướng cô ta, tay muốn dơ lên, nhưng lại bị giữ lại.

“Vivian, đừng làm tôi tức giận, sẽ chẳng hay ho gì cho cô đâu”

“Cô…”

Lâm Thư Tuyết buông mạnh tay Vivian xuống, đứng lên, bước chân không ngần ngại hướng về phía cánh cửa, nhưng chưa đi được bao lâu, thì tiếng gọi đằng sau đã kéo cô lại.

“Cô nghĩ cô sẽ dễ dàng trốn thoát khỏi đây sao, nếu không có tôi, cô đừng mong rời xa nơi này”

Lâm Thư Tuyết nhíu mày, quay đầu lại, trong mắt rõ ràng là không hài lòng, một lúc sau mới hiểu được lời cô ta nói, môi ẩn chứa ý cười mỉa mai, nhìn thẳng mắt của cô ta, cô tự tin lên tiếng.

“Không phải cô là người muốn tôi rời đi nhất sao”

“Cô…”

Vivian thấy Lâm Thư Tuyết nói tỏng ra, hừ nhẹ, bước lại gần cô hơn, đôi mắt hằn lên sự tức giận, rõ ràng là đang nhân nhượng biết bao nhiêu, trong đôi mắt, cũng ẩn dấu những tia sáng kì lạ.

“Hừ, cô biết vậy là tốt, tốt nhất hãy biến mất khỏi mắt tôi vĩnh viễn đi”

Cuối cùng, Lâm Thư Tuyết bước đi cùng Vivian ra gara xe, an phận nằm trong cốp xe của cô ta, và cứ thế, bánh xe từ từ chuyển động, từ từ rời xa niềm hạnh phúc tưởng như sẽ vĩnh viễn tồn tại.

Nằm thu lại nơi chật chội, nước mắt tuôn rơi trên gương mặt tuyệt mĩ xanh xao, hai tai muốn ôm lấy toàn thân lạnh lẽo, để xoa dịu đi những đau đớn đang hiện diện, nhưng chẳng hiểu vì sao, lại càng cảm thấy đau nhiều hơn, lạnh lẽo nhiều thêm, và gương mặt của anh ta, lại càng rõ nét hơn bao giờ hết.

Tiếng bánh xe kít lại, lời tra hỏi của bảo vệ, tiếng đối thoại thì thầm nhỏ nhẹ bên ngoài kia, như không hề ảnh hưởng đến cô một chút nào, bây giờ, nước mắt đã che mất bầu trời, đau thương đã nhuốm đậm con tim, tất cả, đã biến mất hoàn toàn.

Hạ Lâm Phong quanh xe vào, thì lại thấy một chiếc xe rẽ ra, nhíu mày nhìn theo, chiếc xe hoàn toàn không ấn tượng, anh ta bỏ qua chiếc xe ấy, và tiến thẳng vào cánh cổng, phía sau, có cảm giác như đang đánh mất thứ gì, tim nghẹn lại, đau đớn lạ lẫm.

Lâm Thư Tuyết đến lúc tưởng như chiếc xe sẽ không bao giờ dừng lại, thì nó lại dừng lại, trải qua gần tiếng đồng hồ di chuyển, cuối cùng cũng dừng lại như lúc đầu.

Cốp xe thô bạo mở ra, ánh nắng chiếu vào đột ngột làm người ở trong bóng tối vì không thích ứng được mà đưa tay lên che mắt, đến khi mở mắt ra, thì người ngồi trong xe mới sững lại ngạc nhiên.

Trước mắt cô là những gương mặt của đám đàn ông, ánh mắt đang nhìn cô đầy thèm thuồng tục tĩu, da thịt không kìm được mà nổi lên lạnh lẽo, chỉ cần nhìn như vậy, cũng cũng biết sẽ có chuyện gì xảy ra, Vivian cô ta…

Vivian cười tươi bước xuống xe, nhìn gương mặt đang hoảng sợ của Lâm Thư Tuyết, rất thích ý, rất vui vẻ, rất sảng khoái mà bước lại gần cô ta, lời lẽ cay độc phát ra, mắt hằn lên sự tức giận.

“Lâm Thư Tuyết, trước khi đi, tôi sẽ tặng cô món quà này, cũng là món quà cô cuối cùng cô để lại cho anh ấy, thật không biết khi anh ấy nhìn thấy món quà này sẽ có biểu hiện như thế nào, thật chờ mong”

Lâm Thư Tuyết nhíu mày nhìn đám đàn ông lực lưỡng, trong lúc hoảng sợ nhất, lại chính là lúc cô mạnh mẽ và tỉnh táo nhất, Vivian thật thâm hiểm, loại tính kế này là thứ cô ghét nhất từ trước đến nay, nếu chỉ là mười người, thì cô còn giám chắc phần tanh tag, nhưng lại là mười lăm người, mà cô lại mới bị Hạ Lâm Phong cướp đoạt mấy tiếng, chỉ sợ…

Không để Lâm Thư Tuyết nghĩ ngợi, một người đàn ông trong số đó đã lôi cô xuống, lời dâm tà phát ra, theo sau đó là những tiếng cười sở khanh chán ghét.

“Cô em, xuống đây, đại gia sẽ chăm sóc em tận tình, chu choa, ăn mặc gợi cảm như vậy, là muốn quyến rõ đại gia sao, ha ha ha, ta rất thích”

Lâm Thư Tuyết đứng lên, mắt liếc qua nhà kho cũ, nhìn thấy bên kia có những thanh gỗ và sắc rỉ, nếu có nó, tỉ lệ tanh tag sẽ cao hơn, nhưng liệu có kịp không, bọn họ rải rác quá gần.

Vivian lên tiếng mở đầu, người đàn ông lẽ ra sẽ đưa camera cho cô ta lại vật cô ta xuống, người khác cầm camera quay chính diện cô ta, tiếng cười vang lên cùng với lời nói lật giọng trắng trợn.

“Xem ra là con nhà giàu, dạng tiểu thư này ta chưa được thưởng thức, cùng lắm chơi hai đứa một lúc, cướp tiền và xe bỏ chạy là được rồi”

“Ý kiến hay, nhanh lên, tao không chịu được rồi”

Vivian bị xé rách quần áo, tiếng hét thất thanh và tiếng khóc nức nở không làm dừng hành động dâm tà kia lại, mà lại càng làm họ càng nổi điên hơn, ánh mắt lộ rõ vẩn đục hơn bao giờ hết.

“A…các ngươi làm gì đấy, lũ khốn, bỏ bàn tay dơ bẩn đó ra, không….hu…hu…hu…”

Đến khi chiếc váy bó sát bị xé rách, đường cong mê người hiện ra, da thịt trắng bóc mềm mại, đôi gò ngực nhô cao đẫy đà cùng chiếc quần lót ren chữ T kiêu gợi lộ rõ, đám đàn ông mắt đỏ đậm nuốt khan nước bọt, có người định lực yếu mà chảy cả nước dãi, một gã anh cả tiến lên, vừa bước vào vừa cởi khóa quần, liếm liếm môi, giọng nói không ổn định lên tiếng.

“Mẹ kiếp, đẹp quá, tao không chịu được rồi, cùng lắm là chơi nó cùng mày”

“Tốt, đến đây đi, mày trước tao sau, làm nó sướng đến chết đi sống lại”

Mấy người đàn em nuốt nước miếng nhìn hai đại ca của mình, rõ ràng là đang thèm thuồng mĩ vị trước mắt, nhất là đứa đang quay phim, toàn thân run rẩy cùng phân thân đang phùng lên ở đáy quần, rõ ràng là không chịu được cảnh dâm mĩ trước mắt, ngay lúc này, có một gã trong đó đột nhiên chuyển tầm nhìn sang Lâm Thư Tuyết đang bị hai người giữ chặt, mắt sáng lên, giọng vui mừng lên tiếng.

“Ha ha ha, cô em, yên tâm, em sẽ không cô đơn đâu”

Lâm Thư Tuyết mắt lạnh nhìn đám người, động tác nhanh nhẹn thoát khỏi hai tên giam giữ, nhanh chóng tiến về chỗ đựng dụng cụ, chỉ cần có thanh gỗ kia, cô nhất định sẽ thắng bọn chúng.

Nhưng hiện thực lại không như vậy, khoảng cách đích đến chỉ còn là hai bước chân thì tóc cô bị kéo lại, mười gã đàn ông lập tức bao quanh lấy cô, mải lo trả đòn bọn chúng, thì thanh gỗ đập mạnh từ phía sau khiến cô ngã quỵ, vết thương nhanh chóng làm mắt cô mờ ảo, nhức đến bỏng rát.

Lũ đàn ông nhanh chóng xé rách chiếc áo của cô, lộ ra lấp ló ẩn hiện là da thịt mềm mại trắng hồng và đường cong mê người, lại còn có những dấu hôn ngân kích tình, rõ ràng là một con yêu tinh mê hoặc lòng người nhất thế gian.

Có thể nghe thấy tiếng nuốt nước bọt hay hít thở mạnh, mấy tên không kìm được mà chảy nước dãi liên tục, có người lấy lại được tinh thần đầu tiên, đột nhiên xông vào, đưa bàn tay dơ bẩn đen xạm đối lập với nước da trắng hồng, như hổ đói muốn vồ lấy con mồi, thì tiếng gầm gừ vang lên.

“Đại ca mày chưa thưởng thức, mà bọn mày dám dùng trước sao?”

Bàn tay chuẩn bị chạm vào chợt dừng lại, mặt thống khổ vì chịu đựng quay lại, muốn mở lời lên tiếng công bằng, thì lời phát ngôn và hành động vừa dứt ra khỏi cô gái của tên đại ca thứ hai làm bọn chúng tạm hài lòng.

“Bọn mày chơi đã con này đi, để hai bọn tao xử lý trước đã”

“Dạ”

Lâm Thư Tuyết tay chuẩn bị hành động chợt dừng lại theo bước quay người của tên đàn em, nhìn phía Vivian, đã là một mảnh hỗn độn, da thịt nõn nà trắng trẻo đầy dấu cắn mút xanh tím ửng hồng, tóc tai rối xù, cả người hiện lên nước bọt của hai gã để lại, nhất là bộ ngực bị tàn phá và nơi tư mật chảy đầy máu, dường như là không chịu đựng được nữa nên không biết đã ngất từ bao giờ.

Bây giờ mười người tranh nhau nhào vào, đủ nơi bị chà đạp lại tiếp tục phải chịu đựng, nhìn gương mặt thèm thuồng dâm dã của bọn chúng, cô kinh tởm muốn ói, không ngờ, miệng đắng ngắt muốn nôn ra, không kìm được mà nôn khan liên tục.

Hai gã cười đê tiện tiến về phía cô chợt nhíu mày, như là bị mất hứng, anh ta hằn học quát lên, kêu bọn đàn em mang nước đến, đổ hết lên người cô như để rửa sạch thứ bẩn thỉu.

Lâm Thư Tuyết không hiểu vì sao bụng lại đau dữ dội, không thể nào phản kháng ngoài bị bọn chúng lôi đi chỗ khác, bụng cô, cảm thấy thật đau, đau quá, có gì đó đang quặn thắt, cắt ngang bụng mình, làm cô chỉ muốn chết đi, mắt mơ màng càng ngày càng tối lại, bên tai là tiếng cười dâm tà từ từ tắt hết, và bóng tối, đã che mất tất cả.

Cảm thấy mệt mỏi, muốn được dừng lại, nghỉ ngơi, đã quá đủ rồi, rất muốn buông xuôi, có lẽ, chết đi, sẽ không còn cảm thấy đau đớn như vậy nữa…

Hai gã đàn ông đang chuẩn bị tiếp tục thưởng thức, bốn bàn tay đang muốn cởi hết miếng vải che ra, thì tiếng gầm đầy giận dữ vang lên, kèm theo đó là bóng người như cơn lốc tiến vào.

“Buông cô ấy ra”

Bạn đang đọc Người Con Gái Mang Tên Tuyết của Mun
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.