Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 69 - 70 - 71

Phiên bản Dịch · 3661 chữ

Chương 69

Jason Solomon đang mắng nhiếc một người giúp việc ở hậu đài khi anh nhìn thấy Sam và McCord vội vã đi xuống lối đi về phía anh, và anh trút giận trên người họ. “Các người có vấn đề quái gì vậy?” anh thét lên, đi xăm xăm về phía trước sân khấu. “Các người chưa từng nghe đến việc phải hẹn trước à? Đó là phép lịch sự, đó là…”

“Jane Sebring đang ở đâu?” McCord gay gắt cắt ngang.

“Làm thế nào mà tôi biết được chứ? Cô ta có lẽ ở đang ở nhà.”

“Cô ta không có ở nhà. Chúng tôi vừa mới đến từ chỗ đó. Cô ta thường đến đây vào lúc mấy giờ?”

“Thường là khoảng vào giờ này, nhưng tôi đã đuổi việc cô ta sáng nay. Chúa ơi, ngày hôm nay đúng là một ngày tồi tệ! Tôi gặp vấn đề âm thanh và tấm màn phải kéo lên trong một tiếng rưỡi.”

“Ngậm miệng lại và nghe đây.” McCord sập. “Phòng thay quần áo của Sebring ở chỗ nào?”

“Lối này…” Solomon nói, giật mình và đầy phẫn nộ.

Đồ đạc của Sebring vẫn còn ở trong phòng thay quần áo của cô ta, nhưng cô ta không có ở đó. “Cô ta có bực bội khi anh đuổi việc cô ta không?” Sam hỏi. “Ý tôi là, cô ta có biết là nó sẽ đến hay là cô ta hoàn toàn bị ngạc nhiên?”

“'Bực bội' ư?” Jason lặp lại một cách chế nhạo. “Cô ta như nổi điên lên vậy. Đó là một người phụ nữ điên khùng.” anh nói thêm, đi về phía căn phòng nhỏ ở cuối hành lang với Sam và McCord ngay bên cạnh anh.

“Tại sao anh lại đuổi việc cô ta vậy?” Sam tiếp tục một cách dai dẳng. “Cô ta có bài phê bình rất tốt mà.”

“Tôi đã đuổi việc cô ta vì Leigh Kendall không chịu xuất hiện trên cùng một sân khấu với cô ta, và ai có thể trách được Leigh chứ?”

“Jane Sebring có biết đó là lý do tại sao anh đuổi việc cô ta không?” McCord hỏi một cách sốt ruột.

“Vâng, dĩ nhiên. Tôi giải thích tình hình cho quản lý của cô ta trên điện thoại sáng nay khi tôi bắt đầu thương lượng việc mua đứt bản hợp đồng của cô ta. Hắn ta đúng là kẻ tham lam mà, hắn…”

“Nếu anh đã đuổi cô ta thông qua quản lý của cô ta,” Sam cắt ngang, “sao anh lại biết cô ta 'nổi điên' về chuyện đó?”

“Vì hôm nay cô ta đã xuất hiện ở đây, ngay sau khi Leigh rời khỏi để đi đến văn phòng của Valente rồi về nhà để nghỉ ngơi.” Solomon dừng lại ở phía trước bàn của anh và xoay mặt lại đối diện với họ khi anh nói thêm, “Tôi bảo Jane thu dọn đồ đạc của cô ta ra khỏi phòng thay quần áo của Leigh, nhưng cô ta đã để mọi thứ y như cũ và chạy ra khỏi đây. Người đàn bà đó đúng là điên mà.”

“Lúc đó là mấy giờ?” McCord hỏi.

“Có khác biệt quái gì đâu chứ…” Solomon dừng lại và thụt lùi quanh bàn khi McCord bước một bước dài về phía anh. “Tôi nghĩ là từ ba đến bốn giờ.”

“Gọi điện thoại cho Leigh Kendall ngay.” McCord cáu kỉnh. “Gọi cho cô ấy ở số mà anh thường sử dụng để liên lạc với cô ấy đấy.”

“Các người không thể đợi ở đây cho đến khi…”

McCord chồm người qua bàn, chộp lấy điện thoại, và giơ nó về phía anh ta. “Gọi cho cô ấy ngay !”

Không có câu trả lời ở số đầu tiên mà Solomon gọi, vì vậy anh thử hai số khác. “Thật là kỳ quặc.” anh nói một cách lo lắng khi anh gác máy. “Không có ai trả lời điện thoại ở nhà của Leigh cả, và cô ấy cũng không trả lời điện thoại di động.”

“Hôm nay cô ấy có cho anh số điện thoại di động của Valente không?”

“Có. Làm sao anh…”

“Là số mấy?”

Solomon lục soát đống giấy tờ rải rác trên bàn làm việc của anh, và tìm thấy những gì anh đang tìm. “Leigh nói là tôi không để đưa số này cho bất kỳ ai.” anh bắt đầu, sau đó anh nhìn thấy cách diễn đạt đáng ngại của McCord và đọc liền một hơi những con số để Sam có thể ghi xuống. “Các người đi đâu vậy?” anh gọi, đi theo cả hai thanh tra khi họ lao xuống hành lang. “Leigh có lẽ là đang ở chung với Valente. Họ đang yêu, các người nó biết..." Chương 70

Ra đến ngoài đường, McCord thẩy chùm chìa khoá xe cho Sam và ngồi vào ghế dành cho hành khách. Anh đã ở trên radio, gọi cho chiếc xe được phân công theo dõi Leigh Manning, khi Sam khởi động máy và bật đèn khẩn cấp của họ.

“Anh đang ở đâu vậy?” McCord hỏi khi người cảnh sát chịu trách nhiệm theo dõi trả lời radio của anh.

“Bên ngoài tòa nhà của Manning, thưa Trung úy. Cô ấy vừa về đến khoảng trước năm giờ, nán lại ở đại sảnh để nói chuyện với một cô thiếu nữ một lát. sau đó cô ấy đi lên lầu.”

“Anh có biết ai là Jane Sebring không?”

“Ngôi sao điện ảnh đã đóng cảnh khoả thân trong…”

“Vâng, đúng.” McCord gián đoạn. “Cô ta có đi vào toà nhà của Manning kể từ khi bà Manning đi lên lầu không?”

“Không, nếu có thì tôi đã nhìn thấy cô ấy. Tôi có tầm nhìn rất rõ của cửa trước.”

“Nếu anh nhìn thấy Sebring, đón cô ta ngay. Cô ta A và D (arm & dangerous – có vũ trang và nguy hiểm).” người cảnh sát nhận lấy lời cảnh báo một cách nghiêm túc nhưng cũng rất thích thú. “Vậy thì tôi sẽ phải khám xét cô ta hai lần – anh biết đó, một lần để xem liệu cô ta có mang vũ trang hay không, và một lần để xem liệu cô ta có nguy hiểm hay không.”

“Chỉ cần mở to mắt của anh là được.” McCord cảnh báo ngay.

“Nói đến chuyện đó, có một gã cứ xuất hiện trong taxi ở bất cứ nơi nào bà Manning đến. Hắn ta đang lảng vảng trước toà nhà ngay bây giờ với một bó hoa.”

“Đón hắn ta ngay. Cô ấy có kẻ đi theo lén, có lẽ là hắn ta. Quan trọng hơn là theo sát Leigh Manning nếu cô ấy đi bất cứ nơi nào.”

“Vâng, thưa ngài. Nhưng cô ấy không thể đi bất cứ nơi nào đêm nay – ít nhất là không phải với tài xế của cô ấy ngồi sau tay lái.”

“Tại sao vậy?”

“Vì họ đã kéo xe limo của cô ấy đi cách đây ít lâu.”

Sam cảm thấy sự báo động siết chặt hàm của McCord với tin tức về chiếc xe limo bị kéo đi, tuy nhiên, cô không thể nhìn anh lâu hơn ngoài cái liếc khi anh đặt radio xuống. Giao thông dày đặc và xe cộ đang di chuyển sang một bên nhường đường cho cô qua, nhưng cô luồn lách nhanh chóng qua những khoảng trống chặt chẽ chỉ cách vài inch ở hai bên xe.

“Tôi sẽ bảo Shrader và Womack gặp chúng ta ở đó.” McCord nói, với lấy điện thoại di động của anh.

Nó reng trong tay anh khi anh lấy nó ra khỏi túi áo khoác của anh, và anh mở to âm thanh để anh có thể nghe trên tiếng còi hú. Giọng sâu trầm, căng thẳng của Michael Valente vang lên đủ lớn để vang đến tai của Sam. “Solomon mới gọi tôi và nói anh đã đến nhà hát tìm Sebring và cố gọi điện thoại cho Leigh. Cô ấy cũng đã không trả lời điện thoại của tôi. Có chuyện gì vậy?”

McCord hít một hơi dài, do dự. “Anh đang ở đâu vậy?”

“Hãy trả lời câu hỏi chết tiệt của tôi. Có chuyện gì vậy?”

“Chúng tôi đang trên đường đến căn hộ của Manning ngay bây giờ.” McCord trình bày trong giọng điệu bình tĩnh, thực tế. “Sheila Winters đã bị bắn chết chiều nay ở văn phòng của cô ấy. Chúng tôi nghĩ Jane Sebring đã giết cô ấy và cả Manning nữa. Chúng tôi đang cố tìm cô ta. Cô ta biết Solomon đuổi việc cô ta vì bà Manning sẽ không chịu làm việc chung với cô ta, và Sebring rất – mất kềm chế.”

“Chúa ơi!” Valente bùng nổ, dịch chính xác từ ‘mất kềm chế’ là phát điên và có thể bạo lực. “Tôi đang trên đường đi tới chỗ của Leigh ngay bây giờ. Anh đang ở đâu vậy?”

McCord kể cho anh nghe, và Valente nói, “Tôi ở gần hơn, tôi sẽ đến đó trước anh.”

“Anh không thể di chuyển qua giao thông nhanh như chúng tôi đang làm, nhưng nếu anh đến đó trước, hãy chờ chúng tôi trong đại sảnh!” McCord cảnh báo anh.

Valente không màng trả lời. “O'Hara đang ở bên cạnh cô ấy và anh ta có vũ trang.” anh nói, chụp nhanh lấy tia hy vọng đó.

“Xe limo đã bị kéo đi cách đây ít lâu.” McCord nói chặt chẽ. “Tôi lặp lại – không được đi lên căn hộ cho đến khi chúng tôi đến đó.” Anh lấy điện thoại ra xa tai của anh một lúc sau và bắt đầu nhấn số của Shrader. “Valente đã gác máy tôi.” anh nói với Sam.

Sam gật đầu, đạp mạnh vào chân ga, rồi đạp phanh, cắt một đường chéo qua ngã tư và trượt qua góc đường một cách hoàn hảo đến nỗi kéo được nụ cười đáng lo ngại từ McCord, anh đang chờ Shrader trả lời cuộc gọi của anh.

“Anh đang ở đâu vậy?” anh hỏi Shrader, và sau đó anh kể cho anh ấy nghe về những chuyện đang diễn ra. Khi McCord ngắt cuộc gọi, anh nói, “Shrader và Womack sẽ đến sau chúng ta khoảng mười phút .” Chương 71

Leigh dần dần có lại ý thức, âm thanh vo ve kỳ quặc pha trộn với tiếng búa nện trong hộp sọ của cô, tiếng reo của điện thoại, và cảm giác bị tê liệt. Cơn buồn nôn dâng cuộn trong dạ dày, lên đến cổ họng của cô, và cô nuốt mạnh xuống, buộc mí mắt cô mở ra, tự động tìm kiếm cái gì đó để tập trung vào việc khống chế các giác quan đang quay cuồng của cô.

Mí mắt của cô có vẻ không có vấn đề gì, nhưng những gì Leigh nhìn thấy ở phía trước mắt cô không có chút ý nghĩa gì với cô cả. Toàn bộ khu vực trong tầm nhìn của cô đã bị cản trở bởi hai màu kem tương tự, một màu dường như bằng phẳng và nằm ngang, màu kia thẳng đứng và gợn sóng.

Cô chớp mắt liên tục, cố gắng tập trung sự chú ý, và trong quá trình đó cô có ý thức về sự kết cấu khác nhau của hai màu. Màu kem nằm ngang tựa vào má của cô là tấm thảm... thô nhám. Màu kem thẳng đứng, gợn sóng là... vải... giống như ga che bụi trên giường của cô? Cô rõ ràng là đang nằm trên sàn nhà bên cạnh giường của cô với hai tay đặt ở sau lưng của cô. Cô cố di chuyển cánh tay, nhưng chúng dường như đang bị trói lại ở cổ tay, và đôi chân của cô dường như đang bị cột lại với nhau ở mắt cá.

Với một nỗ lực Leigh xoay khuôn mặt của cô theo chiều ngược lại, và cảnh tượng mà cô nhìn thấy làm cho những giác quan của cô rối loạn. Jane Sebring đang ngồi ở bàn trang điểm, mặc chiếc áo đỏ mà Leigh đã mặc trong bữa tiệc vào đêm khai mạc. Người nữ diễn viên đang ngâm nga và tô son môi của Leigh, nhưng nó đã được bôi bẩn một cách kinh tởm quanh miệng và một phần trên má của cô ta. Vương vãi trên sàn nhà gần chân của cô ta đã vài chiếc áo khác của Leigh đã bị cắt tơi tả.

Nằm trên bàn, gần khuỷu tay trái của cô ta, là một khẩu súng.

Sebring nhìn xuống và nhìn thấy khuôn mặt của Leigh phản chiếu trong tấm gương rộng, sáng đèn trên bàn trang điểm. “Mày thức rồi à!” cô kêu lên. “Mày đã thức. Khán giả của tao đã thức.”

Leigh nhắm mắt lại.

“Đừng, đừng, đừng, đừng giả vờ là mày đang ngủ...”

Leigh giữ mắt cô nhắm kín, và nghe tiếng ghế xoay ở bàn trang điểm khi Sebring xoay nó qua và đứng lên. “Thức dậy ngay, đồ đê tiện!” cô ta gầm gừ ngay tai của Leigh, sau đó cô ta chộp một nắm tóc của Leigh và giật mạnh nó. “Vậy là khá hơn nhiều rồi đó.” cô ta kêu lên, đôi môi đỏ chói của cô ta mở ra thành nụ cười trước đôi mắt kinh hoàng của Leigh. Trong tay kia của Sebring đang cầm một cây kéo dài, và sắc bén.

“Để tao giúp mày ngồi lên giường nhé. Tao không thích khán giả của tao ngủ thiếp đi.” cô ta nói, kéo mạnh tóc của Leigh để “giúp” Leigh đẩy trượt người một cách vụng về lên giường. Trong quá trình đó, cây kéo của Sebring cắt một đường ngang qua bắp tay của Leigh, nhưng Leigh không cảm thấy nó. Nỗi sợ hãi là thuốc gây tê tự nhiên, đang bơm dữ dội qua tĩnh mạch của cô. Chân của cô đã bị cột lại bởi một chiếc khăn choàng cổ bằng lụa của cô, sợi dây cột ở cổ tay cô dường như cũng là một cái khăn choàng cổ khác, nhưng rất chặt.

“Máu của mày hợp với màu áo của tao.” Sebring nói, nhìn máu rỉ ra từ vết cắt của Leigh. Cô ta chà ngón tay của cô ta lên trên vết thương của Leigh và quét một ít máu của Leigh lên cánh tay của cô ta.

Mỗi hệ thần kinh trong cơ thể của Leigh đang thét gào trong nỗi sợ hãi, nhưng tâm trí của cô đang cố gắng tập trung, tìm kiếm một cách dữ dội cho giải pháp và lời giải thích. Bằng cách nào đó, cô phải cầm chân cho đến khi Joe hoặc Hilda hay ai đó vào tìm cô. Cố giữ giọng của cô đều đều, cô nói, “Cô đang làm gì thế, Jane?”

“Tao đang chuẩn bị đến nhà hát, dĩ nhiên.” Sebring nói, quan sát khuôn mặt của Leigh. “Mày trông có vẻ nhợt nhạt. Mày cần son môi.” Cô ta đi đến bàn trang điểm, nhặt lên ống son môi, và mang đến bên Leigh. Leigh hất đầu cô ra xa, và Sebring dường như không thấy phiền. Với ống son môi siết chặt trong nắm tay của cô ta, cô ta đè nó vào khuôn mặt của Leigh, chà nó một cách thô bạo trong khi cô ta hứa giữa kẻ răng của cô ta, “Không bao lâu, tao sẽ cắt mày thành từng mảnh nhỏ. Tao chỉ là đang đánh dấu điểm xuất phát của tao thôi.”

Cô ta lùi bước và khảo sát việc làm của cô ta, sau đó cô ta đi trở lại bàn trang điểm và ngồi xuống. Giữ cây kéo trong tay phải của cô ta, cô ta quan sát Leigh một cách chăm chú trong gương, sau đó cô ta nâng lên một nắm tóc đỏ dài của cô ta và cắt nó dài ngang vai – giống như tóc Leigh. “Logan yêu tao.” cô ta thông báo cho Leigh biết. “Bọn tao đã tìm thấy ngôi nhà nhỏ trên núi vào một ngày nọ. Anh ấy muốn rời khỏi mày, nhưng con chó cái bác sĩ tâm lý đó cứ nói ra.” Nghiêng nhẹ đầu qua một bên, sau đó nghiêng qua bên kia, cô ta quan sát ảnh hưởng của kiểu tóc mới cắt ở một bên mái tóc đỏ chói của cô ta, trong khi cô ta hỏi Leigh, “Mày có muốn biết chồng mày đã làm gì ngay trước khi anh ấy chết không?”

Câu hỏi của cô làm cho cả cơ thể của Leigh run rẩy. Nuốt cục mật đang dâng cao, cô buộc lời nói thốt ra. “Muốn.”

“Anh ấy đã làm tình với tao trên cái túi ngủ của mày ở phía lò sưởi. Tao đã làm cho anh ấy ngạc nhiên ở cabin với chai rượu vang, và bọn tao đã uống nó và làm tình. Rồi…” cô ta nhặt lên cây kéo và làm một cuộc tấn công tàn bạo khác trên tóc cô ta. “… gã khốn khiếp không có gan đó nói với tao là anh ấy sẽ chấm dứt với tao vĩnh viễn. Anh ấy bảo tao rời khỏi vì nó đang đến cabin.”

“Ai đang đi đến đó?” Leigh hỏi trong tiếng thì thầm run rẩy.

Sebring đặt kéo xuống và mở một hộp phấn mắt nhỏ. Chấm nhẹ cây cọ trên đôi mắt, cô ta khom người gần với tấm gương hơn và kéo một đường màu xanh ngọc bích qua một mí mắt. “Sheila Winters.” cô ta nói như thể Leigh đã nên biết được chuyện đó. “Và sau khi nói với tao điều đó, anh ấy nghĩ rằng anh ấy sẽ đưa tao lên đường cái trong xe của anh ấy và vẫy tay chào tao.” Cười nhẹ nhàng, cô ta kéo một đường màu xanh trên mí mắt kia của cô ta. “Mày nên nhìn thấy mặt của anh ấy khi tao kéo khẩu súng của anh ấy ra từ dưới ghế của tao và chỉa thẳng vào anh ấy.”

Cơ thể của Leigh di chuyển khi cô bắt đầu làm việc điên cuồng với cái nút thắt chặt trên chiếc khăn choàng cổ trói tay của cô lại với nhau. “Làm thế nào – mà cô biết được là nó có ở đó?”

“Có một lần, anh ấy đã đưa nó cho tao xem.” cô ta nói, đặt hộp phấn mắt xuống và quan sát những màu mắt khác mà cô ta đã trải ra bàn. “Anh ấy không nghĩ là tao biết cách sử dụng nó. Nếu anh ấy thật sự là một fan hâm mộ lớn cho phim của tao, giống như anh ấy đã từng nói, thì anh ấy đã nhìn thấy tao sử dụng súng trong phim. Hắn là kẻ nói dối.” cô ta rít lên giận dữ.

Cái nút khăn choàng cổ không chịu nhúc nhích, và Leigh đang mất kiểm soát của nỗi khiếp sợ của cô. Khi cô nhìn thấy khẩu súng ở trên bàn trang điểm lúc nãy, cô đã không hoàn toàn tin rằng Jane Sebring có khả năng sử dụng nó... đã không muốn tin nó, nhưng bây giờ cô biết rõ hơn. Cô liếc nhìn qua vai đến ngưỡng cửa bên phải của cô. Chẳng bao lâu, Joe hoặc Hilda sẽ đến tìm cô, nhưng nếu bất cứ người nào trong bọn họ bước vào phòng ngủ, Sebring sẽ nhìn thấy họ ở tấm gương trên bàn trang điểm.

“Mày đang hi vọng được cứu à?” Sebring gầm gừ, nhìn cô trong gương.

Leigh sập tia nhìn của cô về phía trước.

“Sẽ không có ai đến cả.” cô ta nói với một nụ cười lố bịch. “Họ đã chết rồi. Con hầu mập của mày đã chết, và cả thằng tài xế của mày cũng vậy.”

Nước mắt chực tuôn ra khỏi mắt Leigh, và cô chớp mắt liên tục, móng tay của cô bấm vào cái nút ở cổ tay của cô.

“Cả con bạn Sheila của mày cũng vậy.”

“Sheila đã chết ư? “Leigh lặp lại bằng giọng khàn khàn, cố giữ Sebring nói chuyện.

“Logan và nó đang hăm dọa tống tiền bệnh nhân của nó.” Sebring thố lộ với vẻ chắc chắn tuyệt đối.

“Logan nói cho cô biết à?”

“Không, là Sheila, ngay trước khi tao bắn nó. Ai cũng sẽ nói ày biết bất cứ điều gì mày muốn biết khi mày đang chĩa súng vào họ.” cô ta nói với vẻ khinh miệt. “Mặc dù nó đã nói là nó không có mối quan hệ với Logan, nhưng nó đang nói dối, cố tự cứu lấy mình.”

“Làm sao cô biết được là Sheila đang… đang nói dối ?”

Sebring nghe vẻ sợ hãi đang gia tăng trong giọng của Leigh, và cô ta mỉm cười khi cô ta ngả người về phía trước để tô lên mắt thêm một màu xanh trên màu xanh ngọc bích. “Bây giờ mày sợ rồi à? Mày nên sợ, mày biết không. Tao cũng sẽ giết mày. Rồi,” cô ta nói thêm với nụ cười khi cô ta nhặt kéo lên và tấn công thêm một inch nữa ở bên tóc phải của cô ta, “tao sẽ đến nhà hát và chiếm chỗ của mày.”

“Sao cô lại biết là Sheila đang nói dối – về có việc có mối quan hệ với Logan đấy?” Leigh tiếp tục dai dẳng một cách tuyệt vọng.

“Vì,” cô ta lập từng lời một cách dịu dàng, “Logan đã thừa nhận tụi nó đang có mối quan hệ. Rồi,” cô ta kết thúc, “tao bắn nát óc của anh ta!”

Bạn đang đọc Người Bảo Hộ ( Someone to Watch Over Me ) của Judith McNaught
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.