Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 66 - 67 - 68

Phiên bản Dịch · 3386 chữ

Chương 66

Nhân viên tiếp tân của Sheila Winters đã ra về, và căn phòng đợi sang trọng ở bên ngoài văn phòng vắng tanh khi Sam và McCord đến một vài phút trước thời gian quy định của họ.

Từ khi cửa văn phòng của bác sĩ Winters đang đóng, họ ngồi xuống cặp ghế bành bằng da xanh để đợi cho đến khi Winters kết thúc cuộc hẹn với bất cứ ai ở trong đó với cô. McCord nhặt lên tờ tạp chí từ một chồng tạp chí đặt trên bàn để đèn ở giữa ghế của họ, gác mắt cá chân qua đầu gối, và bắt đầu nhìn lướt qua nó.

Sam nhặt lên quyển tạp chí Vanity Fair và mở nó ra, nhưng tâm trí của cô đang ở trên cuộc phỏng vấn mà họ vừa mới kết thúc với Leigh Manning. Người nữ diễn viên đã có ấn tượng xấu với cảnh sát trong mấy tuần qua đến nỗi cô đứng bên cạnh, và hơi ở đằng sau ghế của Valente với tay của cô đặt trên vai của anh trong suốt thời gian cô trả lời các câu hỏi của McCord.

Lúc đầu, Sam đã nghĩ cô ấy đang khôn khéo tìm kiếm sự bảo vệ của Valente. Phải mất mười phút sau Sam mới nhận biết điều đó là ngược lại – thật ra là Leigh đang lo sợ cho Valente, và đứng với anh để chống lại McCord và Sam.

McCord cũng nghĩ vậy, và đã nhận xét về điều đó khi họ ở trên đường đến văn phòng của Winters. “Cô có nhận thấy Leigh Manning không rời khỏi Valente cho đến khi cô ấy nhận biết tất cả các câu hỏi của chúng ta chỉa vào cô ấy không?”

“Cô ấy gợi cho tôi nhớ về một con chó Ái Nhĩ Lan đẹp cố gắng bảo vệ một con báo nguy hiểm.” Sam thú thật, và McCord cười khúc khích ở cách gán ghép của cô. “Tôi thích gắn mọi người với đối tác động vật của họ.” Sam thừa nhận. “Ví dụ như, Shrader gợi cho tôi nhớ về một con chó dữ. Tôi đã đặt biệt danh anh ấy là Thiết bị cắt vụn…”

Tiếng cười của McCord vang lên ầm ĩ.

Điện thoại trên bàn tiếp tân của bác sĩ Winter reng và máy nhắn điện thoại trả lời. McCord đứng dậy và bồn chồn nghiên cứu bức tranh trên bức tường ở phía sau ghế của anh.

“Tôi thấy ngạc nhiên là bác sĩ Winters không sử dụng dịch vụ trả lời điện thoại.” Sam nhận xét nhỏ.

“Cô ấy có lẽ sẽ chuyển những cuộc gọi qua đó khi cô ấy rời khỏi.” McCord trả lời, giọng của anh cũng hạ thấp. “Đó là những gì các anh rể của tôi làm.”

“Họ là bác sĩ ư?”

“Hai người là bác sĩ.”

“Hai người ư? Anh có mấy người chị?”

Anh thích thú liếc nhìn cô và lặng lẽ giơ lên một bàn tay, ngón tay cái gập lại.

“Anh có bốn người chị à?”

Anh gật đầu và thọc tay vào túi, khuôn mặt của anh hướng về phía bức tranh, tia nhìn của anh liếc xuống cô. “Cho đến khi tôi được mười tuổi, tôi cứ nghĩ màn che buồng tắm luôn trông giống như những đôi chân với bàn chân.”

Sam cười toe toét. “Vớ da.” cô kết luận, sau đó cô nói, “Cái áo vải tuýt nâu mà anh đã mặc vào ngày đầu tiên thực sự thuộc về anh rể của anh à?”

Gật gù, anh nói, “Căn hộ bên trên nhà tôi bị cháy trong khi tôi đi nghỉ. Khi tôi về đến nhà, mọi thứ ở chỗ tôi hăng mùi khói và phải được lau chùi và xử lý. Quần áo trong vali của tôi là những thứ duy nhất mà tôi có thể mặc.”

Điện thoại lại reo, và McCord xoay lại, sốt ruột nhìn vào đồng hồ của anh rồi đến máy trả lời tự động. “Bác sĩ Winters đã trễ gần mười phút rồi. Những người bác sĩ tâm lý luôn có ý thức giờ giấc...” khi anh nói anh đi về phía cửa văn phòng của cô ấy.

Anh gõ cửa.

Không có tiếng trả lời.

Anh với lấy nắm cửa và xoay nó khi Sam đặt quyển tạp chí của cô xuống. “Không có ai…” anh bắt đầu, đứng ở giữa phòng, sau đó anh quẹo phải và biến mất khỏi tầm nhìn của Sam. “Mẹ kiếp! Gọi cho EMS ngay! (xe cứu thương)” anh la to.

Chộp lấy điện thoại di động của cô, Sam lao vào phòng, nhưng tất cả cô nhìn thấy chỉ là tấm lưng của McCord khi anh khom người xuống gần góc bàn của nhà tâm lý.

“Đừng phiền gọi xe cứu thương nữa.” anh nói với Sam qua vai của anh, “Gọi cho Đội truyền tin và bảo họ gởi CSU đến đây ngay.”

Nghiêng người qua người anh với điện thoại di động áp vào tai, Sam làm theo lời anh dặn, tia nhìn dán chặt trên xác chết của người phụ nữ mà cô vừa mới nói chuyện cách đây vài giờ. Sheila Winters nằm sóng soài úp mặt trên sàn nhà, cơ thể của cô ở phía sau bàn, khuôn mặt ló ra ngay góc bàn, mắt mở to và trừng trừng, như thể cô đang nhìn ra ngưỡng cửa. Bộ đồ màu vàng rực rỡ của cô đã bị nhuộm đỏ ở sau lưng nơi máu đã túa ra từ vết thương ngày càng rộng.

Cẩn thận không thay đổi vị trí của cơ thể, McCord nâng vai trái của Winters để cho anh có thể nhìn thấy vết thương từ phía trước, sau đó anh thả tay ra và đứng lên. “Đó là lối ra của vết thương ở lưng của cô ấy.” anh nói với Sam, sau đó anh chỉ về phía máu vãi tứ tung trên bức tường ở phía sau bàn. “Cô ấy có lẽ đứng gần ghế khi cô ấy bị bắn, và sức ép tống cô ấy chống lại bức tường, sau đó cô ấy ngã nhào tới phía trước trên khuôn mặt của cô ấy.”

Sam định trả lời anh khi điện thoại di động của McCord reo. Anh tóm lấy nó và mở nó ra, rồi lắng nghe một lát, vẻ kỳ quặc hiện lên khuôn mặt của anh. “Nhà của cô ta ở địa chỉ nào?” anh hỏi, sau đó anh nói, “Tôi đang ở văn phòng của Sheila Winters, và cô ấy là một cái xác chết. Đến đây ngay và canh chừng hiện trường tội ác này cho đến khi CSU đến. Tôi không muốn bất cứ cảnh sát đồng phục nào lê bước khắp nơi, phá huỷ bằng chứng.”

Anh cáu kỉnh đóng sập điện thoại, và nhìn Sam, đôi mắt xanh của anh bồn chồn và căng thẳng. “Shrader kiếm được đầu mối trên Jane Sebring. Cô ta đã thuê xe vào ngày chủ nhật và trả nó vào thứ hai. Đoán xem cô ta đã lái nó bao nhiêu dặm?”

“Đủ để cho cô ta lái lên Catskills và quay về?” Sam phỏng đoán, tim cô bắt đầu nện thình thịch.

Anh gật đầu, sốt ruột nhìn vào cơ thể của Sheila Winters, và đảo ngược quyết định của anh là đợi ở đó cho đến khi Shrader đến. Mở điện thoại của anh, anh ra lệnh cho xe tuần tra gần nhất đến địa chỉ của họ ngay lập tức.

Hai cảnh sát chạy vào phòng đợi bên ngoài vài phút sau, và McCord đẩy họ trở ngược ra hành lang. “Đứng ở bên ngoài cánh cửa này,” anh ra lệnh cho họ, “và không mở nó cho bất kỳ ai ngoại trừ Thanh tra Shrader hoặc CSU. Các người hiểu rõ rồi chứ?”

“Vâng, thưa trung úy.”

“Và không chạm tay vào cái nắm cửa chết tiệt đó!” anh cảnh báo qua vai của anh.

Sam cố theo kịp anh, nhưng ngay cả với những bước sãi dài của cô không dễ dàng làm trong giày cao gót, và cô nguyền rủa mình đã mang chúng hôm nay, trong tất cả mọi ngày.

Trong xe, McCord đặt đèn khẩn cấp trên bảng đồng hồ và giật mạnh số xe. Chương 67

Một khi Leigh đã thông báo một cách công khai cách đây hai đêm rằng cô đang đi ăn tối với Michael, con số các phóng viên đi lẩn quẩn bên ngoài toà nhà của cô, hy vọng bắt được tin gì đó nóng bỏng để đăng tải, giảm xuống một cách đột ngột. Cô đã trao câu chuyện nóng bỏng cho họ và họ đang đăng tải nó.

Chỉ có hai phóng viên đang co ro trong áo choàng bên ngoài cửa sổ của đại sảnh khi Joe O'Hara thắng xe limo dừng lại lúc năm giờ chiều, tuy nhiên anh vẫn hộ tống cô vào trong.

“Này, Leigh!” Courtney Maitland gọi, vội vã chạy theo cô vào bên trong. Khi Leigh hướng qua để nói chuyện với cô bé, O'Hara chạm vào khuỷu tay của Leigh và nói, “Hilda cần tôi đi lấy vài thứ. Tôi sẽ đi lên lầu, lấy danh sách, và làm công chuyện cho cô ấy để tôi có thể trở về kịp để đưa bà đến nhà hát vào lúc 6 giờ 30. Liệu ông Valente có đi cùng với chúng ta không?”

“Không, anh ấy sẽ đến sau từ chỗ của anh ấy. Tôi phải có mặt ở nhà hát lúc bảy giờ, và chẳng ích gì để cho anh ấy chờ ở đó trước khi cuộc biểu diễn bắt đầu. Jason Solomon sẽ làm cho hai chúng tôi phát điên lên. Anh ta đang ở trong tâm trạng hiếm có hôm nay. Ồ, và này Joe…” Leigh gọi theo một lát sau khi anh tiến về những chậu cây cảnh trong đại sảnh hướng về phía thang máy. “Tôi cũng có vé cho anh tối nay đấy.”

Anh toét miệng cười với cô và đưa tay lên chào, và Leigh hướng qua nói chuyện với Courtney, người đang mặc một cái áo choàng quá khổ nhìn như thể nó đến từ một cửa hàng từ thiện và cái khăn choàng cổ len đỏ dài thả dài qua dưới lai áo của cô bé.

“Cháu tuyệt đối sẽ sử dụng Michael Valente để làm đề tài cho cuộc phỏng vấn của cháu.” Courtney vội vã giải thích. “Cô có nghĩ là cô có thể làm cho chú ấy nói chuyện với cháu về những chuyện vô cùng quan trọng không? Ý cháu là, cháu đã có một ít thông tin cá nhân về chú ấy rồi, nhưng nó chủ yếu là từ việc nghe lén và từ cuộc đánh bài với chú ấy vào đêm đó. Cháu muốn viết về con người thật của chú ấy thay vì cách mà người khác đã nhìn chú ấy ...”

Trên lầu, Joe xoay chìa khoá của anh trong ổ khóa cửa bên hông căn hộ và đi vào nhà bếp. “Hilda?” anh gọi, thấy ngạc nhiên là căn hộ tối om. “Hilda?” anh nói, đi xuống hành lang dẫn đến phòng của cô. Anh gõ trên cửa của cô. “Nếu cô muốn tôi làm công chuyện cho cô, cô phải đưa cho tôi danh sách của cô.”

Khi cô không trả lời tiếng gõ cửa, O'Hara quay trở vô nhà bếp, sau đó băng qua nó, bật đèn ở dọc lối đi. Anh bật ngọn đèn treo nhiều ngọn trong phòng ăn và nhìn thấy người giúp việc đang nghiêng người gần bàn, máu túa ra từ đầu cô lên thảm. “Hilda. Ôi, đừng!...” cúi xuống, anh kiểm tra mạch nhịp, sau đó anh đứng lên và chạy vào nhà bếp. Anh nhấc máy điện thoại và nhấn chín một…

Toàn bộ cơ thể của anh dường như bị nổ tung với cơn đau toả ra từ ngực. Với một tiếng rên, Joe O'Hara đẩy trượt người xuống bức tường, chộp lấy ống nghe trong khi cả thế giới biến thành một màu tối đen.

Leigh đặt chìa khoá của cô vào ổ khóa ở cửa trước, mở nó, và đi vào phòng khách, ngừng lại để treo áo choàng vào tủ. Vì muốn nằm xuống vài phút trước khi tắm rửa và chuẩn bị đến nhà hát, cô đi thẳng về phòng ngủ của cô.

Chiếc giường đã được chuẩn bị xong, Leigh nhận thấy khi cô bước vào phòng ngủ từ hành lang. Hilda chưa bao giờ quên bất cứ chuyện gì, cô nghĩ với nụ cười trên môi, bao gồm thói quen nằm nghĩ lúc xế chiều trước khi cô trình diễn. Dự định cởi quần áo và mặc áo choàng trong nhà, cô đi băng qua giường và nhìn vào tấm gương lớn trên bàn trang điểm. Một người phụ nữ đang đến gần ở phía sau lưng cô trong gương, người phụ nữ đang mặc chiếc áo đỏ và mặt dây chuyền đá rubi giống hệt như Leigh đã mặc cho buổi tiệc của cô. Ngoại trừ là người phụ nữ đang đứng ở đằng sau cô, đang giơ cao bình bông bằng đá nặng nề... Chương 68

McCord giơ phù hiệu cho người gác cửa ở tòa nhà của Jane Sebring. “Hôm nay ông có thấy cô Sebring không?” anh hỏi.

“Có, thưa ngài. Cô ấy vừa rời khỏi cách đây vài giờ.”

“Có thể nào là cô ta đã trở về mà ông không nhìn thấy không?”

“Có thể là vậy.”

“'Có thể' chưa đủ tốt.” McCord nói, đi xăm xăm vào toà nhà.

Một nhân viên bảo vệ trong bộ đồng phục màu nâu sẫm giống như người gác cửa đang ngồi ở bàn trong đại sảnh. McCord đưa phù hiệu của anh cho anh ta xem. “Tôi cần lên căn hộ của cô Sebring.”

“Căn hộ số 24A.” nhân viên bảo vệ nói, vội đứng lên và đi đến thang máy với họ. Anh ta đặt chìa khoá vào ổ khóa và cánh cửa mở ra. “Gọi ai đó với chìa khoá của căn hộ 24A lên trên đó ngay.” McCord thêm vào khi cánh cửa thang máy mở ra.

Sam bước vào bên trong với anh, và sự căng thẳng của cô bắt đầu gia tăng cùng với độ cao của thang máy, nhưng nét mặt của cô vẫn bình tĩnh một cách hoàn hảo. Cô biết thủ tục này: cô đã từng làm nó trước đây. Cô công nhận nỗi sợ hãi đang cuộn trong dạ dày của cô, cô thừa nhận nó, và dựa vào nó để giữ ình được tập trung. Cho tay vào trong túi xách của cô, cô mở bao súng của khẩu Glock chín milimet của cô và để bàn tay của cô trên cán súng.

Không ai trả lời tiếng gõ cửa liên tục của McCord ở căn hộ 24A. Anh đang ấn chuông cửa một lần nữa khi người quản lý bước khỏi thang máy mang theo chìa khoá.

“Anh có chắc chuyện này là được chứ – ý tôi là để cho anh vào đấy?” người đàn ông to lớn hỏi.

“Tôi nói dối ông để làm gì?” McCord nói, nắm lấy khuỷu tay của người đàn ông và đẩy cánh tay của ông về phía ổ khóa trên cánh cửa.

Ổ khóa bật mở, và McCord đẩy người đàn ông trở lại và cách xa cánh cửa. “Ông hãy đứng yên ở đó.” anh cảnh báo. Thò tay vào bên trong áo khoác của anh, McCord mở bao súng đeo trên vai của anh và kéo ra khẩu Glock bốn mươi caliber.

“Chúa thiêng liêng!” người đàn ông lầm bầm. “Anh đang làm gì vậy?” Tia nhìn của ông bay đến Sam, như thể ông mong cô gái trẻ ăn mặc đẹp trong bộ đồ mắc tiền có thể làm cho tình huống được khá hơn. Lặng lẽ, cô bước ra khỏi đôi giày cao gót của cô, kéo khẩu Glock từ túi xách của cô ra, và nâng nó lên cao, kẹp giữa hai tay của cô.

“Sẵn sàng chưa?” McCord nói khẽ, bước qua một bên cửa và với lấy nắm cửa với bàn tay trái của anh. Anh nhìn cô không có chút dấu vết của sự ngần ngại, như thể anh biết mạng sống của anh được an toàn trong tay cô.

Sam gật đầu một cách chắc chắn, và ấn người sát vô tường, chuẩn bị tinh thần khi McCord đẩy mạnh cánh cửa và gửi nó đâm sầm vào bức tường đối diện.

Bóng tối đen thui và sự im lặng chào đón họ.

Giữ cơ thể của anh ra khỏi hoả tuyến, McCord đi vào bên trong, mò mẫm trên bức tường tìm kiếm công tắc đèn.

Đèn trên cao được bật sáng, để lộ căn phòng khách trực tiếp trước mặt và phòng ăn bên trái. Không có ai cả – sống hay chết.

Lặng lẽ, anh ra dấu cho Sam đi theo anh qua bên phải.

Từng căn phòng một, họ tìm khắp căn hộ từ đầu này sang đầu khác. “Cô ta chắc là đang có mặt tại nhà hát.” McCord nói, đút vũ khí của anh vào bao. “Đi nào.”

“Hãy nhìn cái này trước đã.” Sam nói, đưa anh đến một trong những cái tủ mà cô đã kiểm tra trong khi anh đang kiểm tra những cái khác. Với chân của cô, cô đẩy nhẹ một chiếc áo choàng dài và để lộ một bó màu xanh đen, cuộn tròn và buộc chặt. “Là túi ngủ bị mất.” anh nói chặt chẽ.

Anh đang ban hành hướng dẫn đến cho người quản lý trong khi Sam vội vàng xỏ chân vào đôi giày da cao gót. “Ở lại đại sảnh thêm mười lăm phút và nếu cô Sebring xuất hiện, đừng đề cập đến chuyện chúng tôi đã ở đây, nhưng gọi cho tôi ngay lập tức. Sau đó tôi sẽ có một chiếc xe ở cửa trước, và ông có thể tiếp tục làm công việc của ông.”

“Chắc chắn. OK, Trung úy.” người quản lý nói một cách hăng hái, nhận lấy danh thiếp của McCord. Như đa số những công dân bình thường trong hoàn cảnh tương tự, người quản lý trước tiên đã phản ứng sợ hãi khi nhìn thấy vũ khí được rút ra, rồi lại thấy thích thú khi sự nguy hiểm đã qua. “Nghe này, tôi không muốn nói cho các người biết cách làm việc của các người,” ông nói khi họ chờ thang máy, “nhưng các người có quên chuyện gì đó khi các người rút súng ra không?”

“Quên chuyện gì?” McCord hỏi cộc lốc, nhưng Sam và anh biết chính xác người quản lý đang tiếp cận chuyện gì.

“Các người biết mà – như thế này này…” ông làm một cử động như ai đó kéo bên trên khẩu súng bán tự động và cài đạn vào nòng súng.

“Đó chỉ là trong phim thôi.” McCord bảo ông khi thang máy đến và họ bước vào nó.

“Nó chắc chắn trông có vẻ hay.” người quản lý nói.

“Đó là lý do tại sao họ làm chuyện đó.” Sam trả lời.

Ông nhìn cô như không tin, và cô kể cho ông nghe với nụ cười, “Cử động mà ông vừa làm để cài đạn vào nòng súng.” Như thể cô đang nói một chuyện bí mật, cô hạ thấp giọng một chút và kể cho ông nghe, “Trong đời thật, chúng tôi đã có viên đạn nằm sẵn trong đó khi chúng tôi lấy ra vũ khí của chúng tôi ra.”

“Không giỡn chứ!” ông kêu lên.

Tại bàn tiếp tân, McCord ngừng lại chỉ đủ lâu để lập lại cùng những hướng dẫn mà anh đã đưa cho người quản lý đến cho nhân viên bảo vệ.

Anh đã ở trên điện thoại trước khi họ đi qua cửa trước, sắp xếp để có lối vào của toà nhà được đặt dưới sự giám sát ngay lập tức.

Bạn đang đọc Người Bảo Hộ ( Someone to Watch Over Me ) của Judith McNaught
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.