Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuyên không

Tiểu thuyết gốc · 1415 chữ

Cộng hòa nhân dân X, năm 2020.

Bên ngoài, tuyết rơi dày đặc. Nhiều người trong bộ áo mùa đông đi đi nhanh về nhà để tránh cái lạnh. Thi thoảng vài người thở ra những lớp sương mù từ miệng. Bầu không khí vô cùng ảm đạm, trái ngược với khung cảnh chết chóc cùng tiếng đạn bắn ra như mưa ở trong tòa nhà chính phủ nước X.

Lúc này, Nguyên Anh mở to đôi mắt kinh hoàng, điều đầu tiên hắn không nghĩ đến kiểm tra hoàn cảnh xung quang mà là xờ soạn khắp người. Chỉ cách đây một cái chớp mắt thôi Trần Nguyên Anh hắn đã ăn đủ một loạt đạn từ phía đối thủ.

Phải nói đến Nguyên Anh là một đặc vụ quốc gia có nhiệm vụ thâm nhập lên “phương Bắc”. Cái quốc gia phương Bắc to lớn này chưa bao giờ có hảo ý với Việt Nam kể từ lịch sử cả ngàn năm cho đến lúc này. Việc thu thập tình báo cũng như động thái quân sự và chính trị của quốc gia xấu xí này luôn là mục tiêu hàng đầu của giới quân sự trong nước. Kể cả khi phải lá mặt lá trái cùng cái cường quốc xấu xa kia thì nhiệm vụ đó cũng không hề gián đoạn.

Cái gã sắp chết này là một đặc vụ xuất sắc với nhiều chiến công tình báo lợi hại đã đưa về cho tổ quốc. Để làm được điều này hắn đã phải vào vai đủ loại nghề nghiệp để thâm nhập cường quốc phương bắc trên, từ sinh viên du học, đến thương nhân, công nhân ngay cả người vợ hắn cưới cũng là một nữ nhân quốc gia trên. Mặc dù tình cảm của hắn dành cho cô gái này có thể là một phần nào đó thật lòng nhưng nghĩa vụ quốc gia vẫn bày ra đấy vậy nên Nguyên Anh hắn chưa bao giờ để cấp trên thất vọng.

Nhưng vận may của hắn đến cùng cũng chấm dứt, hắn bị lộ thân phận rồi. Đáng lẽ ra hắn vẫn có cơ hội sống nếu đầu hàng và thành tù binh chính trị, nhưng thông tin về kế hoạch phá hoại của “địch nhân” quá nguy hiểm. Nguyên Anh hắn phải báo về cho lãnh đạo tại HN bằng mọi giá. Tất nhiên hắn đã thành công gửi được thông tin kia về quốc gia nhưng cái giá phải trả cho việc chậm chễ vài giây đó là sinh mạng. Nguyên Anh đã mãi mãi nằm xuống nơi đất khách quê người.

“Nếu có kiếp sau, ta vẫn muốn làm gì đó cho tổ quốc” – Hắn tự nói với bản thân.

………………………………………..

Tháng 7 năm 1801.

Trên một triền núi thuộc dãy Hoành Sơn có một chàng trai khuôn mặt anh tuấn đang ngồi hướng ra biển. Đôi mắt thâm thúy không phù hợp tính cách trước đây nhìn xa xăm, trong đó vu vơ ánh lên nỗi hoang mang không thể tả xiết.

Nhìn bên ngoài, chàng trai dáng cao hơi gầy, không tới mức như người mẫu nhưng cũng cỡ soái ca. Nước da tái dường như mới ốm dậy, mà đúng là hắn mới ốm dậy thật. Khuôn mặt trầm tư không quan tâm cảnh đẹp “ cỏ cây chen đá, lá chen hoa “ trước mặt.

Mọi người khắp Đại Việt đều biết hắn là con trai của người anh hùng dân tộc, Quang Trung. Đồng thời, hắn cũng chính là kẻ đã phá nát triều đại Tây Sơn anh hùng.

Lúc này, Cảnh Thịnh đã thất thủ ở thành Phú Xuân. Nguyên nhân cũng bắt nguồn từ việc Võ Tánh tử thủ ở Diên Khánh, thu hút toàn bộ binh lực Tây Sơn, bao gồm danh tướng, Trần Quang Diệu. Dù bị bao vây như vậy nhưng thay gì xin cứu viện thì hắn lại đề nghị Gia Long, lúc này còn là Nguyễn Vương nắm lấy cơ hội này mà đánh thẳng vào Phú Xuân. Dù tiếc thương danh tướng như Võ Tánh thì gã Nguyễn Phúc Ánh này cũng không bỏ qua cơ hội mà giành lấy thiên hạ.

May có nữ tướng Bùi Thị Xuân liều chết đoạn hậu nên cái tên Cảnh Thịnh này mới chạy đến đèo Ngang gặp tướng Đào Xuân Phong. Qua mấy ngày đêm bị Lê Chất và Lê Văn Duyệt đuổi đánh chạy suốt ngày không kịp ăn đêm không được nghỉ nên đến đèo Ngang bị ngã bệnh do thể chất vốn yếu đuối vì tửu sắc.

Cũng chả biết có phải quả báo hay không, Nguyễn Quang Toản đã không còn trên thế gian. Nói đúng hơn linh hồn thuộc về vị vua cuối cùng của Nhà Tây Sơn đã không còn tồn tại. Hay nói một cách chi li hơn, linh hồn của thân thể này đã không còn khống chế được thân thể hắn mà trở thành một dạng khác tồn tại. Những sự việc liên quan đến linh hồn bao giờ cũng thần bí và khó có thể giải thích rõ ràng.

Hiện tại, trong cơ thể tưởng như nhìn bình thường này lại đang sảy ra một chuyện rất kinh người. Một màn hỗn loạn trong tâm trí gã thanh niên mới hai mươi tuổi đang sảy ra. Hỗn độn là một từ có thể miêu tả một cách đơn giản nhất về trí nhớ trong linh hồn của vị thiếu niên này. Điều đó được thể hiện rõ nét qua ánh mắt vô thần của hắn và cái miệng đang lẩm bẩm liên tục một câu nói như nhà sư tụng kinh gõ mõ.

“Ta là ai, Trần Nguyên Anh hay Nguyễn Quang Toản…..?”

Người thiếu niên này đã ngồi đủ hai tiếng đồng hồ dưới tán cây này rồi, ngồi từ chính Ngọ đến giờ Mùi. Mặc cho Nguyễn Ánh đang tập hợp đại quân để lấy mạng hắn, mặc cho mồ hôi nhễ nhại chảy đầm đìa cơ thể. Hắn vẫn ngồi đó mà lẩm bẩm đến hai môi khô cong vì thiếu nước.

Cả hai nhân vật không liên quan cách nhau ba thế kỉ đều bị tai nạn thảm khốc. Thật có điều trùng hợp như vậy sao, hiện tượng kì bí thật khó giải thích. Nhưng sự việc không dừng tại đó. Trần Nguyên Anh đã chết thật rồi, và cơ thể anh ta gặp phải đa chấn thương mà mất đi dấu hiệu sinh tồn.

Trong khi đó, Nguyễn Quang Toản thì lại tỉnh dậy, song trong cơ thể anh ta lại có tới hai luồng thần hồn. Một là của chính bản thân Nguyễn Quang Toản, hai là phần hồn của Nguyên Anh thế kỉ hai mươi mốt. Cả hai thần hồn này không hề tranh đấu hay thôn tính nhau mà chúng đang dần hòa quyện vào nhau. Có thể nói đây là quá trình dung nhập và hòa tan.

Bóng trời đã xế chiều. Mặt trời từ chói trang biến thành đỏ ao treo ở phía Tây. Cả một vùng mây bị nhuộm tía càng tăng thêm vẻ cô tịch.

Cuối cùng, người thanh niên ấy cũng nghĩ thông suốt rồi. Hắn không phải là Nguyên Anh, nhưng cũng không hoàn toàn là Quang Toản. Hắn là cả hai, giờ đây hắn sống cho cả hai người, phấn đấu cho mục tiêu của cả hai. Hắn là một sinh vật mới sản sinh ở thế giới này. Nhưng hắn có chứa tình cảm, lí trí, và cả năng lực của hai nhân vật của hai thời không cách nhau hơn hai năm.

Nguyên Anh là người đến từ thế kỷ hai mươi mốt và cũng là người đam mê lịch sử. Hắn biết Nguyễn Quảng Toản chỉ còn sống được mấy tháng nữa trước khi bị Nguyễn Ánh phanh thây cùng vô số công thần khác của nhà Tây Sơn. Nguyên Anh không muốn vừa sống lại đã chết. Quang Toản càng không muốn chết theo kiểu nhảm nhí như vậy, lại còn dưới tay Nguyễn Phúc Ánh thì càng không.

Cứ suy nghĩ mà hắn vào lều trại của mình lúc nào không hay. Bây giờ hắn đang chạy nên cũng chả có cung điện gì nhưng được cái là vô cùng sạch sẽ, còn có người hậu hạ. So với tướng sĩ phải tự lo thì hắn đúng là sướng hơn vạn phần rồi.

Bạn đang đọc Ngược Về Thời Tây Sơn. sáng tác bởi tacgiathientai2020
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tacgiathientai2020
Thời gian
Lượt thích 14
Lượt đọc 979

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.