Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người đưa đò

Phiên bản Dịch · 1470 chữ

Hoàng Dật và tiểu Uông tìm kiếm bên bờ hồ một hồi lâu, nhưng vẫn không phát hiện bất luận đầu mối nào, tựa như ở đây cũng là một hồ nước thiên nhiên, còn chưa được bất kỳ người chơi nào phát hiện qua.

Ánh trăng trắng bạc chiếu sáng, ánh trăng bên bờ hồ vô cùng xinh đẹp, nhưng Hoàng Dật không có tâm tình tán thưởng. Hắn nhìn mặt hồ, luồng khí tức màu trắng đó có chút không rõ, mênh mang mông lung, thấy không rõ tình cảnh giữa hồ nước là gì.

"Gâu gâu!" Đúng lúc này, tiểu Uông bỗng nhiên sủa lên, phá vỡ sự yên lặng.

Hoàng Dật quay đầu nhìn qua, tiểu Uông đang đứng cách đó không xa quay sủa với mặt đất, còn thường thường ngẩng đầu nhìn Hoàng Dật, ý bảo hắn nhanh chóng đi qua.

Hoàng Dật đi qua nhìn, chỉ thấy trên mặt đất là một con khỉ đã chết, xác con khỉ này bị phình trướng, tựa hồ là bị chết đuối mà trôi tới bên bờ.

Hoàng Dật đi từ trong rừng ra lâu như vậy, nhưng không thấy qua dấu hiệu sinh sống của bầy khỉ, rất hiển nhiên con khỉ này không phải đến từ phiến rừng rậm kia, mà là đến từ địa phương khác. Mà nó bị trôi tới đây, nói rõ chỗ ở vốn dĩ của nó rất gần hồ nước. Tổng hợp lại xem ra, con khỉ này hẳn là sinh hoạt trên một đảo nhỏ trong hồ, nhưng không biết nguyên nhân gì bị chết đuối, cho nên mới bị trôi lại đây.

"Em gái, em hồi sinh con khỉ này đi!" Hoàng Dật sờ sờ mèo trắng nhỏ trong lòng.

Mèo trắng nhỏ lập tức gật đầu, đuôi nhẹ nhàng vung lên, một điểm sáng màu trắng nhất thời rơi xuống, rơi vào trên xác khỉ.

Sau một khắc, con khỉ ấy chậm rãi mở mắt, bắt đầu nôn nước trong dạ dày ra.

Sau khi nôn nước xong, con khỉ quay đầu nhìn mèo trắng nhỏ trong lòng của Hoàng Dật một chút, tựa như biết là nó cứu mạng mình, trong ánh mắt tràn đầy cảm kích, quỳ trên mặt đất, nặng nề dập đầu mấy cái.

"Khỉ con, ngươi ở trên đảo nhỏ trong hồ sao?" Hoàng Dật ngồi xổm thân xuống, hỏi.

"Khẹt khẹt!" Con khỉ lập tức gật đầu, còn vươn móng vuốt, chỉ chỉ về giữa hồ nước.

"Vậy ngươi biết làm sao đi đến chỗ đó không?" Hoàng Dật lại hỏi.

Con khỉ vươn móng vuốt, gật gật đầu, tròng mắt hơi chuyển động, tựa như đang do dự cái gì. Một lát sau, nó cắn cắn môi, như là hạ quyết tâm, gật đầu với Hoàng Dật, sau đó xoay người đi dọc theo phương bắc của bờ hồ, bắt đầu dẫn đường.

Con khỉ mang theo Hoàng Dật đi nửa giờ, tình cảnh phía trước nhất thời xảy ra thay đổi. Phía trước là một mảnh cỏ lau rậm rạp, cỏ lau ở đây cao hơn so với người, sinh trưởng sum xuê, một vài con chim thường thường từ trong bụi cỏ lau đập cánh bay lên, bay về phía phương xa.

Con khỉ mang theo Hoàng Dật đi một lát trong cỏ lau, sau khi chui ra khỏi bụi cỏ lau rậm rạp, nó ngừng lại, vươn móng vuốt chỉ chỉ phía trước.

Hoàng Dật ngẩng đầu nhìn qua, nhất thời nheo mắt.

Phía trước là một bến đò, đậu một chiếc thuyền nhỏ, trên thuyền có một ông lão đang ngồi, thân thể ông ta bị còng xuống, mặc một cái áo tơi, trên đầu mang một cái nón tre, cầm một cần câu cá, lẳng lặng thả câu dưới ánh trăng.

Bức họa này tràn ngập cảm giác bình thản yên tĩnh làm cho người ta không đành lòng quấy rối, ông lão này bề ngoài thoạt nhìn bình thường, nhưng trong hình ảnh như vậy, lại mơ hồ có một mùi vị của cao nhân thế ngoại.

Hoàng Dật không đành lòng phá vỡ sự bình yên này, lẳng lặng đứng, không nhúc nhích, tiểu Uông tựa như cũng biết tình huống lúc này khác biệt bình thường, trang nghiêm đứng ở một bên, không phát ra âm thanh.

Hoàng Dật thử kiểm tra tin tức của ông lão này một chút, lại chỉ nhận được một cái tên, ông lão này tên là người đưa đò, Thiên Phàm, nhưng đẳng cấp lại nhìn không thấy, không biết thực lực ra sao.

Đợi được nửa giờ sau, bỗng nhiên "ầm" một tiếng, mặt hồ tạo nên một vòng gợn sóng, có cá mắc câu.

Ông lão không chút hoang mang đem cần câu nhắc lên, một con cá mập mạp nhất thời bị kéo ra hồ nước, dưới ánh trăng rọi lên thân thể, từng miếng vảy lập lòe chiếu sáng.

"Ực ực!"

Lúc này, tiểu Uông không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm con cá đó, còn có chút nước bọt không được hoàn toàn nuốt xuống, theo khóe miệng của nó chảy xuống.

"Mèo ăn cá, chó ăn thịt, con mèo nhỏ kia đều không tham, ngươi thật ra lại tham trước." Ông lão vừa cất con cá, vừa nói.

Lúc này, Hoàng Dật rốt cục ôm mèo trắng nhỏ đi qua, tiểu Uông và con khỉ nhỏ cũng theo ở phía sau.

"Xin lỗi, đã trễ thế này còn quấy rối ông." Hoàng Dật vừa đi tới thuyền, vừa lễ phép nói.

"Người tuổi trẻ, cậu kiên trì đợi ta lâu như vậy, là có chuyện gì sao?" Ông lão quay đầu nhìn về phía Hoàng Dật, con mắt của ông rất đục, thoạt nhìn giống như là một ông lão bình thường.

"Con muốn đi đến đảo nhỏ trong hồ." Hoàng Dật nói xong, nhìn mặt hồ mênh mông.

"Sát khí trên người cậu quá nặng, đã từng giết qua không ít người, Bạch Long hồ không chào đón người như cậu." Ông lão lắc đầu, ngay sau đó ông nhìn mèo trắng nhỏ trong lòng của Hoàng Dật một chút, bổ sung: "Bất quá, con mèo nhỏ trong lòng cậu thật ra rất thiện lương, chưa bao giờ sát sinh, hơn nữa khí tức của nó cũng tương xứng với Bạch Long hồ, nó thật ra có thể nhập hồ."

"Vậy con phải làm như thế nào mới có thể đi vào hồ nước?" Hoàng Dật hỏi. Hắn lo lắng không muốn để cho mèo trắng nhỏ đơn độc tiến vào hồ nước, vô luận thế nào, hắn đều phải đi cùng mèo trắng nhỏ, trừ phi là trạng thái tuyệt đối an toàn, nếu không hắn sẽ cho nó rời đi.

Ông lão nhìn Hoàng Dật, nói: "Trong huyết dịch của cậu tựa như trời sinh đã đầy rẫy dục vọng giết chóc, loại khí tức này đã thấm nhiễm vào mỗi nơi trên người cậu, nếu như cậu có thể lấy ra một vật phẩm chân chính đại biểu cho thuần khiết, vậy ta cho phép cậu lên thuyền, đưa đò cho cậu."

Hoàng Dật trầm tư một hồi, mở trữ vật giới chỉ nhìn một chút.

Trong trữ vật giới chỉ của hắn, phần lớn là một ít trang bị và tài liệu, những cái này đều là thông qua chiến đấu và giết chóc thu được, hiển nhiên không phù hợp yêu cầu của ông lão, mà vật phẩm còn lại thì bình thường, không cách nào đại biểu thuần khiết.

Hoàng Dật tựa như thật sự không có biện pháp lên thuyền.

Đúng lúc này, Hoàng Dật linh quang chợt lóe, bỗng nhiên nghĩ tới một thứ, hắn lập tức vươn tay, sờ sờ phía sau, lấy ra một búp bê vải!

Con búp bê vải này chính là do cô bé ở quán trọ Mộc Tê đưa cho hắn, cô bé ấy tâm tư thuần khiết, tràn ngập chất phác, đồ do cô bé đưa hẳn là có thể đại biểu thuần khiết.

Ông lão nhìn búp bê vải trong tay của Hoàng Dật một chút, hơi sửng sốt, tựa như không ngờ rằng Hoàng Dật thật sự có thể lấy ra một vật phẩm thuần khiết như thế, gật đầu, nói: "Được rồi! Coi như cậu thông qua khảo nghiệm, lên thuyền đi!"

Hoàng Dật thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa đem búp bê vải treo ở phía sau, ôm mèo trắng nhỏ lên thuyền, tiểu Uông và con khỉ nhỏ cũng lên thuyền theo.

Ông lão cầm lấy mái chèo, đẩy thuyền nhỏ đi tới, khai phá lớp sương mù dày đặc trong bóng đêm, đi về hướng giữa hồ nước.

Bạn đang đọc Ngục Giam Anh Hùng (Free) của Hoàng Hoa Dật
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MạcVôDanh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.