Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuyên qua Trùng sinh

Phiên bản Dịch · 1598 chữ

Mở đầu: Nữ tử cưỡi thú vương

"Nữ hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế ——"

Âm thanh kéo dài vang vọng cả Kim Loan điện hoa lệ hùng vĩ, thật lâu không tiêu tan. Rung động lòng Âu Dương Tĩnh.

Nàng ngồi ngay ngắn trên ngai vàng, mặc áo bào thêu hình rồng vàng xen hoa văn đỏ trên người, đuôi áo quét đất. Đầu đội vương miện, viên bảo thạch đeo trước trán lóe ra ánh sáng chói mắt.

Con ngươi sáng như sao anh minh điềm tĩnh quét qua văn võ bá quan trên đại điện, còn có một bóng dáng quen thuộc đang đứng phía trước. Biểu cảm trên dung nhan tuyệt mỹ là hạnh phúc cũng là khí phách. Đây chính là nàng – Nữ hoàng Âu Dương Tĩnh. Vạn dân thần phục, xây dựng đất nước trăm bề hưng thịnh.

"Các khanh bình thân—" Váy dài nâng lên, tiếng của nàng vang xuống.

"Tạ vạn tuế." Văn võ bá quan cũng cúi người chào.

Âu Dương Tĩnh hướng về thái giám bên cạnh gật đầu một cái.

Thái giám phất cây phất trần, khẽ nâng cằm, lớn tiếng tuyên bố:

"Nghi thức phong Hậu bắt đầu."

Nhạc sư hai bên đại điện bắt đầu tinh tinh tang tang nâng nhạc khí trong tay lên đánh, tiếng đàn sáo vang lên, bao phủ sung sướng cùng vui mừng khắp cả cung điện.

Văn võ bá quan chia làm hai bên đại điện, ở giữa trải tấm thảm đỏ thật dài, thảm đỏ chạy dọc theo hàng người như báo tin mừng, giống như hạnh phúc vô tận. . . .

Âu Dương Tĩnh nhìn bóng dáng từ cửa đại điện được thái giám, cung nữ vây quanh đưa đến. Áo cưới trên người khiến hắn càng thêm phiêu dật mà xuất trần, khiêu khích ánh mắt của mọi người.

Hai người bốn mắt trái phải nhìn nhau, triền miên như cốt, tình ý như tim.

Từng bước một, nhìn hắn đi về phía mình.

Âu Dương Tĩnh trong lòng hoảng hốt, giống như đang nhìn thấy hình ảnh mình và người ấy sớm chiều làm bạn mỗi ngày.

Ngày còn nhỏ yêu thương lẫn nhau, vô tư trong sáng.

Sau khi trưởng thành thâm tình bảo vệ, sống chết tùy duyên.

. . . . . .

Vẫn nói: Nhất sinh nhất thế nhất song nhân. Có thể được một người tận tình che chở, yêu thương không rời, đó là điều khó cầu cỡ nào.

Hắn rốt cuộc đi tới trước mặt nàng, ánh mắt như nước, quấn quýt si mê uốn lượn vòng quanh.

Âu Dương Tĩnh đưa tay cầm tay hắn, cùng hắn ngồi vào ngai vàng.

Thái giám cầm phất trần mở ra thánh chỉ, bắt đầu tuyên đọc:

"Phụng Thiên Thừa Vận, Nữ hoàng ban chiếu: Phong thái anh tuấn, văn võ song toàn, đặc biệt sắc phong làm Nam hậu. Nguyện cùng bệ hạ đồng tâm hợp lực, vì bách tính muôn dân mang lại no ấm. Khâm thử."

"Đội ơn ân điển của Nữ hoàng." Nam hậu đứng lên hướng về Âu Dương Tĩnh hành lễ.

"Nam hậu mời đứng lên." Âu Dương Tĩnh gật đầu một cái, đưa tay đỡ hắn dậy. Lại hướng về sang thái giám bên cạnh nói: "Đem Kim Sách, Phượng ấn trình lên."

"Vâng"

Thái giám đưa tay nâng khay, cung kính trình lên kim sách, phượng ấn.

Âu Dương Tĩnh cầm lấy Kim Sách và Phượng ấn, giao cho Nam hậu:

"Mời Nam hậu nhận Kim Sách, Phượng ấn."

"Tạ bệ hạ." Nam hậu nhận lấy Kim Sách, Phượng ấn.

Âu Dương Tĩnh mỉm cười, cùng Nam hậu quay xuống nhìn bá quan văn võ.

"Chúc mừng Nữ hoàng, Nam hậu. Nữ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Nam hậu thiên tuế thiên thiên tuế ——"

Văn võ bá quan hô vang chúc mừng, quỳ lạy.

Âu Dương Tĩnh tỏ ý bảo thái giám đem Kim Sách, Phượng ấn cất xuống, sau đó đứng lên bên cạnh Nam hậu, cùng nhau hướng về mọi người giơ tay nói:

"Bình thân ——"

"Tạ Nữ hoàng, Nam hậu ——"

Âu Dương Tĩnh và Nam hậu nhìn nhau cười một tiếng. Bọn họ cuối cũng đã được cùng nhau ở chung một chỗ. Sau này cùng làm bạn mỗi khi mặt trời mọc mặt trời lặn, sẽ cùng nhau nắm tay vượt qua tương lai năm tháng. . . . . .

"Tĩnh nhi, chúng ta cuối cùng đã có thể ở cạnh bên nhau."

"Ừ." Âu Dương Tĩnh gật đầu, nhìn ánh mắt hắn thâm thúy mà nhu tình bên cạnh mình. Không khỏi nhớ tới từng ly từng tý thuở ban đầu bên nhau, đoạn năm tháng kia làm người ta không thể nào quên.

Mà tất cả phải nói đến từ mười hai năm trước.

Chương 1: Xuyên qua Trùng sinh

"Muội muội, muội muội, tỉnh dậy đi."

Âu Dương Tĩnh chỉ cảm thấy đầu mình quay cuồng choáng váng, cả người vô lực. Rất muốn ngủ một giấc, nhưng bên tai, một âm thanh cứ không ngừng quấy rầy nàng, làm nàng nhịn không được chau mày. Dùng sức mở to mắt, lại bị hình ảnh trước mặt làm cho hoảng sợ. Cẩn thận nhìn lên, hiện ra là khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng. Đó là một bé trai tầm bảy tám tuổi.

"Em . . . . . ." Là ai?

"A, muội muội, muội đã tỉnh, thật tốt quá."

Âu Dương Tĩnh lời còn chưa ra khỏi miệng, đứa trẻ kia đã mỉm cười.

Chân mày Âu Dương Tĩnh khẽ nhướn lên. Sao tiểu đứa trẻ này lại gọi mình là em gái?

"Em à, em là ai?"

Nàng mở miệng, lại phát hiện giọng nói của mình thế nhưng vô cùng non nớt.

"A, muội muội, muội làm sao vậy? Huynh là đại ca đây mà."

Bé trai kia bị phản ứng của Âu Dương Tĩnh làm cho hoảng sợ. Khuôn mặt nhỏ nhắn lo lắng nhìn nàng, giống như muốn khóc.

Trong lòng Âu Dương Tĩnh có cảm giác không tốt, nàng thong thả cúi đầu, lại nhìn thấy một thân thể rất nhỏ, hơn nữa còn mặc quần áo rất kỳ lạ, vẻ mặt trầm xuống. Đầu nàng lập tức thoáng hiện hai chữ: Xuyên không.

Vì muốn chứng thực ý nghĩ của chính mình, nàng ngồi dậy. Nhưng lại kéo tới một cơn đau đớn trên người, giống như đã bị ai đó đánh cho một trận. Chuyện gì xảy ra? Giơ tay lên nhìn, nàng phát hiện cánh tay nhỏ bé đã sưng phù như cái bánh bao.

"muội muội, muội cần gì? Huynh giúp muội lấy."

Nhìn thấy động tác của Âu Dương Tĩnh , Âu Dương An vội vàng lau nước mắt nói.

"Gương."

Âu Dương An tuy không biết nàng tại sao lại muốn gương, nhưng vẫn chạy đi đem một chiếc gương đồng lại.

Âu Dương Tĩnh lúc này mới phát hiện mình đang nằm trên một cái giường ván gỗ, mà căn phòng cũng rất cũ nát.

"Muội muội, gương đây." Âu Dương An đem gương đưa tới trước mặt Âu Dương Tĩnh.

Âu Dương Tĩnh vừa nhìn, trong gương hiện lên là khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt bị sưng đỏ. Đầu tóc rối bời dính bết hai bên má, ánh mắt vô thần, nhìn qua cực kỳ đau lòng. Nàng trầm xuống, xem ra Xuyên không là chuyện có thực.

Trong lúc nhất thời có chút khó có thể tiếp nhận. Nàng vốn là Âu Dương Tĩnh, chủ tịch Tập đoàn Mạc Vũ lớn nhất Trung Quốc, nắm giữ kế sinh nhai của hơn mười vạn công nhân, nắm giới kinh doanh Trung Quốc trong lòng bàn tay. Thế nhưng lại vì một vụ tai nạn xe cộ mà bị xuyên không, nhập vào cơ thể bé gái này.

"Muội muội, muội làm sao vậy?"

Nhìn Âu Dương Tĩnh không nói câu nào, Âu Dương An có chút hoảng hốt.

Âu Dương Tĩnh nhìn cậu bé một cái, cũng không nói chuyện.

"Muội muội, cũng tại huynh không tốt. Nếu không phải tại huynh, muội cũng sẽ không bị bọn chúng đánh. Hu hu hu. . . . . ." Âu Dương An khóc, đem mọi chuyện vừa xảy ra nói hết một lượt.

Âu Dương Tĩnh cau mày nghe cậu khóc, nhưng cũng từ đó biết thêm một chút tin tức. Thì ra mình bây giờ cũng gọi là Âu Dương Tĩnh, bảy tuổi. Đứa trẻ đang khóc trước mắt tên gọi Âu Dương An, là đại ca sinh đôi với mình. Hai anh em là do thiếp thất của Đại tướng quân Lan Quốc sinh ra. Bởi vì phụ thân nhiều năm chinh chiến bên ngoài, trong phủ tất cả đều do Đại phu nhân làm chủ. Đại phu nhân tất nhiên không chào đón bọn họ, mẫu thân của hai anh em bọn họ vì mất sau khi sinh nên Đại phu nhân mới đem hai anh em đuổi xuống hậu viện, mặc kệ cho chúng tự sinh tự diệt.

Lần này Âu Dương Tĩnh bị thương cũng vì bị con gái của Đại phu nhân và mấy đứa trẻ của thiếp thất khác khi dễ thân thể gầy yếu của Âu Dương An. Mà Âu Dương Tĩnh kia tuy nhỏ nhưng cũng thật cứng cỏi, vì bảo vệ đại ca, dám đánh một trận với mấy đứa trẻ đó. Cũng phải thôi, một cô bé thì làm sao đánh lại được với một đám người. Rốt cuộc hẳn là bị đánh chết, nên mình mới tất nhiên xuyên tới.

Bạn đang đọc Ngự Thú Nữ Vương của Luyến Nguyệt Nhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.