Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bách Ngoại viên

Tiểu thuyết gốc · 3248 chữ

"Sorry các đạo hữu, truyện mới viết còn nhiều cái khiếm khuyết. Và cũng do mình là bộ đội, đơn vị lắm việc nên không up đều được trong mấy ngày qua. Nay sẽ up đều hơn, cũng mong mọi người kiên nhẫn, dần dần các tình tiết chính sẽ tới. Mong nhận được đóng góp của mọi người"

Sáng hôm sau, sau khi dùng bữa sáng xong, Long Phong cùng ca ca của mình Long Thiên Kiếm chuẩn bị đi đến Bách Ngoại viên, khi đi ra đến tiền sảnh, Gia gia, phụ thân và phụ mẫu cùng Long Mẫn Mẫn đã đợi sẵn 2 người ở đó.

“Gia gia, phụ thân, mẫu thân” 2 người đồng thanh chào.

“Được, 2 đứa đã chuẩn bị xong hết chưa?” Long lão hỏi

“Dạ chúng con chuẩn bị xong hết rồi, Gia gia”

“Thế thì lên đường thôi. Xe ngựa đợi sẵn rồi.”

Cả gia đình cùng đi ra cửa phủ, vừa đi mẫu thân của Long Phong vừa dặn:

“Phong nhi, đây là lần đầu tiên con ra ngoài, phải cẩn thận nghe chưa? Mọi thứ đều phải nghe theo ca ca của con. Ngoài ra không được tự tiện chạy chơi lung tung đâu đấy. Kiếm nhi, con thì lớn rồi, nhớ chăm sóc đệ đệ của con, nó còn nhỏ, chưa ra ngoài bao giờ, phải hết sức chú ý. Có chuyện gì về đây xem ta xử lý con.”

“Mẫu thân yên tâm, con sẽ chăm sóc đệ đệ chu đáo. Mà người cũng đừng lo lắng, ở đó đã có Văn lão lo liệu rồi. Người cũng biết Văn lão sao rồi mà”

“Văn lão? Là ai thế đại ca?”

Khi nghe đến Văn lão, cái tên lần đầu tiên nghe thấy, Long Phong có chút tò mò, liền hỏi.

“À, đó là em trai của Khương lão, là quản gia của Bách Ngoại viên của gia đình chúng ta. Đến đó đệ sẽ được gặp.”

“Vâng”

Khi ra gần đến cửa chính, Long lão bế Long Phong đi chậm lại, nghi hồ có chuyện nói.

“Này, tiểu gia hỏa của ta, ta phái Nhật Lão và Nguyệt Lão đi theo bảo vệ con, nhưng tuyệt đối không cho ai biết. Cần gì chỉ việc gọi Nhị lão là được.” Long lão nói nhỏ vào tai Long Phong.

“Con biết rồi, Gia gia.”

Dừng trước cửa, một cỗ xe ngựa lớn đã đợi sẵn. Đúng là đại gia tộc có khác, chiếc xe này rất lớn, bên ngoài chạm trổ rất cầu kỳ, trên nóc xe, ở bốn góc là hình con Kỳ lân, biểu tượng của gia tộc họ Long, ngoài ra còn trạm trổ nhiều thứ rất hoa mỹ, chắc phải mất một thời gian để ngắm kỹ càng nó, Long Phong tự nhủ. Phía trước là 2 con hắc mã, nhưng thoạt nhìn không giống với ngựa bình thường lắm, điều này khiến Long Phong cũng rất tò mò.

“Kiếm Nhi, Phong Nhi 2 người các ngươi phải đi thôi. Kiếm Nhi, nhớ chăm sóc đệ đệ của ngươi đấy”

“Dạ, con biết mà Gia gia. Hì”

“Mẫu thân, chúng con đi đây.” Long Phong cúi chào mẫu thân mình.

“Thưa Gia gia, phụ thân, chúng con đi”

“Tỷ tỷ, đệ và đại ca đi đây. Tỷ tỷ chăm sóc mẫu thân nhé”

“Được rồi, lên đường cho sớm”. Long lão nói.

Sau khi cả 2 cúi chào lần nữa thì lên xe ngựa, theo sau là Tiểu Kiên và Tiểu Bách. Tiểu Bách là người theo đại ca của Long Phong, cũng như Tiểu Kiên, được Long lão chọn lựa cho đi theo từ khi còn nhỏ. Xe ngựa bắt đầu di chuyển hương Tây môn mà đi. Ngồi trên xe, que cửa nhỏ nhìn ra ngoài, Long Phong thấy rất nhiều cửa hiệu bán đủ thứ, đây cũng là lần đầu hắn được ra khỏi phủ ngắm cảnh thế này, trước nay cũng chỉ thi thoảng đi vào cung để vấn an Hoàng đế cùng Lão thái hậu, khi ấy cũng chỉ cuộn tròn trong lòng mẫu thân hay đọc sách mà thôi, cũng không để ý đến xung quanh. Đi được một đoạn, Long Phong quay sang hỏi đại ca của mình: “Đại ca, 2 con ngựa kéo xe trông lạ nhỉ?”

“À đúng rồi, nó đâu phải ngựa bình thường, đó là ma thú cấp 2 mà. Ở kinh thành chỉ có Hoàng tộc cùng gia tộc chúng ta có chúng để làm thú kéo xe mà thôi. Chúng được nuôi dưỡng nơi thảo nguyên biên giới, tại quân doanh của cha. Trước kia do trong quân có thuần thú sư thuần dưỡng được sau đó nhân giống ra đó.”

“Thuần thú sư sao đại ca? Có nhiều thuần thú sư không đại ca?” Long Phong hỏi

“Thuần thú sư trong quân ta giờ không có nữa rồi, trên đại lục rất là hiếm hay chính xác hơn là ở Hạ vị diện chúng ta có rất ít thuần thú sư. Thuần thú sư sở hữu khả năng thuần hóa, huấn luyện ma thú, cấp bậc càng cao thì càng lợi hại vì tương đồng theo là lượng ma thú có thể thuần hóa được cũng như phẩm cấp càng cao. Do đó, các thế lực ở các quốc gia luôn tìm kiếm, nhưng khả năng có một thuần thú sư sinh ra cực kỳ hiếm. Hiện nay chỉ có một số cao thủ mới có thể có khả năng lập giao ước chủ tớ với ma thú mà thôi, tuy nhiên cũng chỉ có khả năng thuần hóa được 1 ma thú.” Long Thiên Kiếm giải thích cho Long Phong.

Long Phong từ khi biết đọc đã tìm và đọc rất nhiều thư tịch về lịch sử hình thành đại lục, về các đế quốc, về các con đường tu luyện,… Các loại tu luyện bao gồm Võ đạo, Ma pháp sư, Luyện dược sư, luyện khí sư, thuần thú sư. Trong đó võ đạo lại chia làm các cảnh giới tu luyện: Võ cảnh – Võ Lực – Võ huyền – Võ linh – Võ sư – Đại Võ sư – Võ Tướng – Võ Vương – Võ Quân – Võ Tông – Bán Võ Hoàng - Võ Hoàng – Võ Thánh – Võ Đế – Đại chiến Thiên đế. Trong các loại tu luyện ấy thì có Thuần thú sư là hiếm nhất vì phải có huyết thống truyền thừa không thì là kẻ được chọn, vì sức mạnh của Thuần thú sư chỉ ở dưới Võ đạo, nhưng lại tu luyện nhanh hơn vì cảnh giới tăng theo số lượng cũng nhưng sức mạnh hay cảnh giới của ma thú thu phục được. Trước nay tại Hạ vị diện của Thiên Hà đại lục này số người là thuần thú sư chỉ đếm được trên đầu ngón tay, ngoài ra một số người có học được chút tu luyện của thuần thú sư nhưng cũng chỉ có thể thuần hóa ma thú cấp thấp, tương tự như Thuần thú sư của Hỏa Diệt quân của phụ thân Long Phong. Quả thực, Long Phong cũng rất hứng thú với Thuần thú sư nhưng không ngờ lại khó khăn đến vậy. Thở dài một cái, Long Phong lấy ra Bách Dược thư của sư phụ hắn ra đọc.

“Đệ đang đọc gì thế?”

Hơi giật mình, Long Phong trả lời: “Đây là Bách dược thư, đệ tìm được trong thư các phủ nhà ta.”

“Bách Dược thư? Sao chưa bao giờ huynh thấy nhỉ?” Thiên Kiếm tò mò hỏi

“Đệ cũng không biết, nhưng mà đệ thấy nó nằm mãi trong góc trong của Thư các, trên thì bám đầy bụi. Chắc đã để ở đó lâu rồi không ai đọc” Long Phong trả lời không một chút ngập ngừng.

Nghe đệ đệ mình nói vậy, Thiên Kiếm gật gù đồng tình, bởi vì tự bản thân hắn cũng không hay đọc sách, chỉ thỉnh thoảng vào đọc vài quyển về thi ca, võ thư mà thôi. Thấy ca ca của mình không còn nghi ngờ gì, Long Phong thở nhẹ một cái, dù sao đây cũng là thứ ở một thế giới khác đến đây, tốt nhất không nên để ai nghi ngờ, càng ít người biết về nó càng tốt. Từ khi biết đọc đến giờ, Long Phong đã đọc gần hết cuốn Bách Dược thư, trước đây có phần không hiểu về tên các loại thảo dược này, nhưng khi đến Thiên Hà đại lục này, Long Phong đã dần dần hiểu hết mọi thứ. Giờ đây, Long Phong tự mình đã có thể luyện chế đan dược nhưng tiểu gia hỏa nhà ta không làm ngay, cái cốt chính đó là võ đạo cho nên Long Phong tự nhủ phải luyện võ đạo thật tốt rồi dần dần mới làm những cái khác. Giờ đây tuy đã được cảnh giới Võ huyền nhưng cái cốt yếu là Tử Lôi Cửu thiên thì hắn vẫn chưa học được, dù đã bỏ rất nhiều tâm tư, suy nghĩ, nghiên cứu ngày đêm nhưng ngay cả thức thứ nhất Long Phong vẫn chưa cảm ngộ được, khiến hắn lo nghĩ không thôi. Chợt nghĩ đến việc này làm Long Phong cảm giác hơi mệt, hắn cất Dược thư đi, chợp mắt một chút, dù sao đường đi cũng hơi xa.

Không biết ngủ được bao lâu, bỗng xe ngựa hình như đi qua viên đá hay gì đó hơi sóc khiến Long Phong tỉnh giấc, mở rèm cửa nhìn ra bên ngoài, tiết trời mùa xuân thật đẹp, không khí thật dễ chịu, cỏ cây đang đâm trồi nảy lộc, thật là đẹp biết bao. “Chúng ta đã đi được bao lâu rồi Tiểu Kiên?” Long Phong hỏi Tiểu Kiên. “Thưa thiếu gia, chúng ta đã đi được gần 2 canh giờ, lúc nãy tiểu nhân có hỏi lão Liêu, phu xe, thì chúng ta đã sắp đến Bách Ngoại viên rồi, chắc cũng không lâu nữa đâu.” Long Phong gật đầu, không hỏi gì thêm. Quả nhiên không lâu sau xe ngựa đã dừng lại.

“Thưa đại thiếu gia, tam thiếu gia, đã đến Bách Ngoại viên rồi.” Lão Liêu lên tiếng.

Bước xuống xe, Long Phong luôn biết gia đình mình là một đại gia tộc, nhưng không ngờ Bách Ngoại viên này còn lớn hơn hắn tưởng tượng nhiều, mới chỉ nhìn cửa lớn thôi đã thấy nó còn lớn hơn cửa lớn của Long Phủ ở kinh thành, bức tường kéo dài về hai bên không biết dài bao nhiêu nữa. Bách Ngoại viên đúng là có vị trí đắc địa, trước phủ một khoảng là đường lớn, dẫn từ kinh thành đến Lạc Kí sâm lâm, bênh cạnh còn có Nhật Thủy hà, thuận tiện cho di chuyển cả bằng đường thủy, phải biết Nhật Thủy hà là con sông lớn nhất Xuất Vân đế quốc, nó bắt nguồn từ Lạc Kí sâm lâm chảy hướng về kinh thành rồi tản ra thành nhiều nhánh nhỏ hướng đi khắp nơi, còn dòng chính thì chảy hướng Nam qua các đại thành chính của Xuất Vân quốc kéo dài hàng vạn dặm. Sau khi cảm thán về vị trí đắc địa của Bách Ngoại viên, Long Phong theo chân Thiên Kiếm bước đến trước cửa, Văn lão quản gia đã đứng đấy đợi sẵn.

“Thỉnh an Đại thiếu gia và Tam thiếu gia. Đi đường có mệt không thưa hai thiếu gia?”

“Chào Văn lão, không có gì, đường đi rất thuận tiện, cảnh vật cũng rất đẹp. Thôi chúng ta vào trong đi. Ngồi xe ngựa cũng có chút đau lưng” Long Thiên Kiếm nói.

“Vâng, mời 2 vị thiếu gia đi theo lão nô”.

Bước vào trong, quả không sai, Bách Ngoại viên quá lớn, sau cửa lớn là một khoảng sân rất rộng, với rất nhiều giả sơn, cây cối với đủ hình dáng. Long Phong nghĩ, chắc để nhìn toàn bộ trang viện này chắc hắn sẽ tốn nhiều thời gian, tạm gác mấy việc này lại, từ từ rồi tìm hiểu sau. Đi một lúc thì đến nhị viện, nơi nghỉ ngơi của 2 người Long Thiên Kiếm và Long Phong.

“Thưa Đại thiếu gia, bên phải là dãy phòng của người, còn bên trái là dãy phòng của tam thiếu gia. Lão nô đã bố trí mọi thứ phục vụ cho các vị thiếu gia, ngoài ra còn có người hầu túc trực ngày đêm. Cần gì hay có việc gì nhị vị thiếu gia cứ sai bảo. Lão nô ở ngay phía sau, chỉ cần cho người gọi lão nô sẽ có mặt ngay. Mời hai vị thiếu gia nghỉ ngơi, Lão nô đi chuẩn bị cơm trưa” Văn Lão cúi đầu chào rồi quay người đi. Sau đó, hai người Long Phong cùng Long Thiên Kiếm cũng tách nhau ra về phòng riêng của mình. Về đến phòng của mình, sau khi dọn đồ xong Long Phong dặn Tiểu Kiên:

“Tiểu Kiên, xong việc người về phòng ngươi sắp xếp đồ đạc, sau đó giờ cơm người báo lại với đại ca ta rằng ta hơi mệt nên muốn nghỉ, khi nào đói ta sẽ gọi người hầu. Còn ngươi cứ đi ăn bình thường, báo lại vớ Văn quản gia là không để ai làm phiền ta lúc ta nghỉ ngơi.”

“Vâng thưa thiếu gia, tiểu nhân đi ngay.” Tiểu Kiên cúi đầu quay đi.

Cánh cửa phòng vừa đóng lại, Long Phong liền hô một tiếng không lớn cũng không nhỏ: “Nhật Nguyệt nhị lão”

Ngay lập tức, 2 thân ảnh xuất hiện, quỳ gối trước mặt Long Phong:

“Tham kiến Tam thiếu gia”. Cả 2 đồng thanh chào

“Được rồi, 2 người đứng dậy đi”

“Đa tạ thiếu gia”

“Ta hỏi này, hai người là hộ vệ của Gia Gia phải không?”

“Đúng vậy thưa thiếu gia, 2 người bọn lão nô là do Gia chủ cứu giúp rồi sau đó đi theo làm hộ vệ cho Gia chủ. Lão nô là Nhật lão, trên áo có thêu hình mặt trời bên ngực trái thưa thiếu gia, còn Nguyệt lão là hình mặt trăng.”

“Được rồi. Hai người có biết vì sao Gia gia lại đưa ta đến đây không?”

“Thưa thiếu gia, có phải người vẫn hay tìm hiểu về dược liệu và việc luyện đan không?” Nguyệt lão lúc này mới lên tiếng.

“Cái gì? Sao các ngươi biết?” mắt trái Long Phong giật liên hồi, hắn không ngờ có người lại biết chuyện hắn có Bách Dược thư.

“Thiếu gia yên tâm, chúng lão nô được lệnh của Gia chủ âm thầm bảo vệ thiếu gia hằng ngày nên mọi chuyện của thiếu gia chúng lão nô đều biết và mọi chuyện đều chỉ có Gia chủ biết. Ngay cả đại tướng quân và phu nhân cũng không biết gì cả.” Nhật Lão giải thích cho Long Phong.

Nghe được những lời của Nhật Lão, Long Phong trong lòng mới yên tâm phần nào.

“Vậy các ngươi cho ta biết lý do ta được đưa đến đây không?”

“Như lão nô vừa hỏi lúc nãy, Nguyệt Lão nói, thiếu gia đang nghiên cứu về dược liệu, luyện đan cho nên nơi đây là mảnh đất màu cho thiếu gia nghiên cứu, phía hậu viện có một khu vườn do Văn lão trồng rất nhiều loại thảo dược, dược liệu, đủ cho thiếu gia nghiên cứu. Không những vậy, ngay tiếp giáp với hậu viện là chân núi Tùng Tử, một ngọn núi nhỏ trong dãy núi Tử Liêm trải dài đến tận Lạc Ký sâm lâm, nơi đó là một thiên đường cho luyện dược sư đó, thưa thiếu gia. Nơi đó không chỉ có rất nhiều loại thảo dược bình thường, mà ngay cả các loại thảo dược quý cũng có. Mà số lượng cũng rất lớn, đó chính là một phần lí do Gia chủ lại chọn mảnh đất này khi được Hoàng đế cấp đất. Lý do tiếp theo mới là cái chính để đưa thiếu gia đến đây. Như thiếu gia đã thấy, mảnh đất này có vị trí rất thuận lợi, lưng tựa núi, trước mặt là đường lớn và sông lớn, bề ngoài ta đã có thể vị trí đắc địa của nó, còn bên trong lại càng khiến người ta phải kinh hồn. Đó là Bách Ngoại viên này nằm trên Long mạch của Tùng Tử sơn, nhưng cả Gia chủ đến hai lão nô cũng không dám chắc Long mạch này của Tùng Tử sơn hay là Long mạch của cả dãy núi này. Nơi đây linh khí rất nồng đậm, phù hợp cho những người tu luyện như chúng ta, tuy nhiên hiện giờ nó chỉ phù hợp cho những người có cảnh giới từ Võ Tướng trở xuống mà thôi còn những người có cảnh giới cao hơn thì chẳng có tác dụng gì lắm. Không chỉ có những người tu luyện võ đạo như chúng ta mà cả với những Ma pháp sư cũng rất có lợi. Đây là tất cả những lí do để Gia chủ đưa thiếu gia đến đây.”

“Tốt lắm. 2 ngươi biết nơi nào thuận tiện cho ta tu luyện không? Chứ luyện ở trong viện dễ bị để ý lắm.”

“Thưa thiếu gia, đi ra sau hậu viện tiến vào chân Tùng Tử sơn, có một hang động nhỏ, là nơi tốt để tu luyện, nó nằm gần Long mạch, lại rất mát mẻ”

“Được, hôm nay vậy thôi, các ngươi lui được rồi, có gì ta sẽ gọi sau”

“Tuân lệnh”

Ngay lập tức 2 thân ảnh biến mất như chưa từng xuất hiện. Lúc này, Long Phong cũng cảm thấy có chút mệt mỏi nên trở về giường nghỉ ngơi. Nhưng nào ngờ tính nghỉ có một lúc mà Long Phong lại ngủ một mạch đến chiều tà, bước ra ngoài, đi dạo một vòng quanh hậu viện, rồi ra tiền viện,…giờ mới tận mắt đi thăm thú khắp nơi, hắn mới xác nhận quả thực quá rộng lớn, chắc chỉ thua hoàng cung mà thôi chứ chắc gì các đại gia tộc khác đã có được một trang viện như này… Đang đi Long Phong nhìn thấy Văn Lão, đang ngồi xếp bằng ở hoa viên ở giữa tiền viện và hậu viện, hắn nhẹ nhàng đi tới, tránh làm phiền Văn Lão. Đoán rằng Văn Lão đang ngồi vận công tu luyện, nên Long Phong chỉ lẳng lặng ngồi xem, nhưng bất chợt:

“Tam thiếu gia, ngài có đói không?”

Long Phong hơi giật mình: “Sao ngươi biết là ta? Trong khi ngươi còn vẫn đang nhắm mắt luyện công?”

“Thiếu gia, lão nô tuy rằng không phải cường giả nhưng cũng có chút võ đạo, từ khi bước chân đến Bách Ngoại viên chỉ có thiếu gia là người gây cho lão sự chú ý mà thôi. Lão tuy không cảm nhận được khí tức cũng như cảnh giới của thiếu gia, nhưng không hiểu sao thiếu gia lại tạo cho lão một cảm giác thâm sâu khó lường.”

“Ra là thế, thôi có gì để nói sau. Ta giờ đi dạo một lúc. Ngươi tiếp tục làm việc của mình đi.”

Văn Lão gật đầu, nhìn theo bóng lưng của Long Phong dần xa….

Bạn đang đọc Ngự Long Công tử sáng tác bởi sunnang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sunnang
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.