Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

NGHỊCH CẢNH - KHỞI ĐẦU MỚI

Tiểu thuyết gốc · 3591 chữ

"Tại hạ sẽ cố gắng ra chương đều, từ 1 đến 2 ngày 1 chương, mỗi chương ít nhất 1900 chữ, mong chư vị đạo hữu ủng hộ"

Trên một đỉnh núi mây trắng thấp thoáng bay, có một cậu bé đang ngồi tịnh tâm luyện công dưới ánh nắng buổi sớm trên một mỏm đá nhỏ, cách đó không xa có một ngôi nhà nhỏ, khung cảnh tựa hồ an nhiên, thanh tịnh. Một khuôn mặt anh tú, khôi ngô, làn da trắng nhưng tỏa ra một sự khỏe khoắn, tràn đầy năng lượng. Trên bờ vai của cậu bé thi thoảng lại có một chú chim nhỏ từ đâu bay đến đậu lên tựa hồ cậu bé như chìm vào thiên nhiên, không hề toát lên chút nguy hại gì. Cậu bé ấy tên là Dương Phong, năm nay 10 tuổi. 3 năm trước cậu được sư phụ cứu về từ trong rừng rậm, lúc ấy cậu bị kẻ thù truy sát, khi cả nhà đã bị tuyệt diệt, từ gia gia, phụ mẫu, tiểu đệ và tiểu muội, ngay cả người hầu cũng không một ai được tha mạng, cậu may mắn được mẹ giấu rồi trốn đi qua ngách nhỏ sau phủ. Tưởng rằng sẽ chết đói rồi để thú rừng xé xác sau 3 ngày chạy trốn không ngừng nghỉ, chính lúc ấy sư phụ của cậu đã tình cờ gặp được trong lúc đi hái thuốc và cứu cậu. Kể từ đó, cậu bái người làm sư, ban đầu ngẫm rằng sư phụ mình chỉ là một thầy thuốc, nhưng mọi thứ không như vẻ bề ngoài của nó. Sư phụ của cậu lại là một người đam mê võ học của thế gian, từ lâu đã chán ghét tranh đoạt của nhân thế, lui về ở ẩn nơi thiên sơn này, nghiền ngẫm võ học mà ông đã thu thập được suốt mấy chục năm.

Tĩnh thần, từ từ mở mắt, Dương Phong cảm thấy cơ thể tràn đầy khí lực, cậu vừa luyện Ngự Long quyết, đây là võ học ông tìm được trên người cậu lúc cứu cậu. Không hiểu vì sao sư phụ lại truyền cho cậu mọi thứ, cậu cũng đã từng hỏi nhưng ông chỉ nói là thấy cậu có tư chất hơn người và mấy chục năm bôn tẩu giang hồ, ông không có gia đình, không có bằng hữu nên đã nhận cậu làm đệ tử. Dương Phong từ bé đã có tư chất hơn người, 2 tuổi biết đọc, 3 tuổi bắt đầu luyện võ rèn luyện thân thể, đến 7 tuổi đã trở thành một thiên tài nhưng gia đình Dương Phong không để cho bất cứ ai biết được.

Đang chuẩn bị quay vào nhà để nấu cơm trưa chờ sư phụ của cậu trở về, thì đột nhiên có một bóng dáng quen thuộc vụt đến bên gốc cây cổ thụ trước căn nhà nhỏ của Dương Phong và sư phụ, nhưng có một điều Dương Phong không ngờ tới là toàn thân bóng dáng quen thuộc ấy đầy máu. Đó chính là sư phụ của cậu. Chạy vội đến bên sư phụ, Dương Phong hốt hoảng: “Sư phụ, sư phụ! Người bị sao vậy? Ai đã đả thương người?” . “Dương Phong, không cần hỏi nhiểu, mau! Thu dọn đồ đạc, không cần mang nhiều, mang theo tâm huyết cả đời ta, mau chạy!”. Sư phụ cậu đáp một cách khẩn trương, nói tiếp: “Ta bị địch nhân phát hiện trong khi đi mua rượu dưới trấn, nếu chỉ có 1 2 tên thì ta đã sớm tiễn chúng về Tây Thiên, nhưng thật không ngờ chúng lại tụ tập một đông đảo cao thủ. Khi ta chạy ra khỏi trấn, thì chúng đã mai phục sẵn và chờ ta ra, ta đã hạ không ít địch nhân nhưng chúng quá đông, tuy rằng phá được vòng vây nhưng bản thân cũng đã trọng thương, không trụ được bao lâu nữa.” Đang nói, chợt sư phụ phun ra một ngụm máu lớn, Dương Phong nước mắt lưng tròng, ngẫm tưởng rằng sau khi mất đi gia đình, gặp được sư phụ sẽ được cùng người sống với nhau một cuộc sống an nhàn chốn sơn cốc này, nhưng nay đại nạn lại ập đến. “Sư phụ, để con lấy đan dược cho người! Người cần sinh mệnh đan hay Tụ thần đan?”…

“Không, không kịp nữa rồi. Con mau chóng rời đi, địch nhân sắp truy sát đến đây rồi. Hãy nhớ, dù thế nào cũng không để địch nhân lấy được võ học cả đời ta thu thập, hơn nữa, ghi nhớ thật kỹ, tìm cơ hội luyện Ngự Long quyết mà phụ thân con để lại”. Dồn chút sức lực cuối cùng, sư phụ của Dương Phong thu lại một tay nải gồm tất cả võ học cả đời mà ông tâm đắc nhất đưa cho Dương Phong, rồi nhanh chóng đưa cậu ra ngoài rồi phóng hỏa hủy đi căn nhà nhỏ mà bao năm nay ông sống

“Mau, đi mau, tiểu Phong”.

Đang chuẩn bị, đưa sư phụ rời đi, thì hướng phía dưới sơn cốc vọng lên tiếng người ngựa truy đuổi:

“Mau tản ra, truy tìm bằng được lão tặc ấy, lão đã bị trọng thương không thể đi xa được”.

Vội vã dìu sư phụ đi, chẳng được bao xa thì tiếng người ngựa càng lúc càng gần, thấy vậy sư phụ liền đẩy Dương Phong đi:

“Con cứ dìu ta thế này thì chỉ có đường là cả 2 ta cùng chết, ta ở lại, dù sao cũng chẳng sống được mấy chốc nữa, con mau đi đi, nhớ tuyệt đối không để ai có được võ học cả đời của ta”.

“Không, con không bỏ người đâu, người là người thân duy nhất của con trên cõi đời này, dù thế nào con cũng không bỏ người”

Bộp! Dương Phong bị một bạt tai.

“Con như vậy thật phí công ta nuôi dưỡng, ta chẳng sống đc thêm nữa, nhưng con thì khác, con còn sống thì võ học của ta còn có người nối tiếp. Còn coi ta là sư phụ, là người thân của con thì mau đi.”

Dương Phong thấy mình chẳng thể làm gì khác, nước mắt tuôn rơi càng nhiều, chỉ biết vái lạy ba lạy rồi, gạt nước mắt mau chóng rời đi.

“Đời này, kiếp này con sẽ không để bất cứ ai đoạt được tâm huyết cả đời của người, dù có chết con cũng sẽ mang chúng theo.”

Đi được không bao xa, chợt từ phía sư phụ mình ở lại vang lên những tiếng đánh nhau kịch liệt. Dương Phong đành cắm đầu chạy.

“Nhóc con, còn định chạy đi đâu?” Thanh âm kia vừa dứt đã có 5 bóng người xuất hiện chặn đường Dương Phong. “Nhóc con, để lại toàn bộ võ thư thì chúng ta sẽ cho ngươi 1 con đường sống, còn không…hahaha” Mặt tên có vẻ như là đứng đầu trong 5 tên xuất hiện nói. Dương Phong hận bây giờ không thể giết hết chúng trả thù cho sư phụ, dù hắn có học Cửu Dương chân kinh nhưng bất quá cũng mới chỉ đang là tầng thứ nhất, trong người mới có một chút nội lực, chưa thể đấu chọi lại 5 tên cao thủ này…

“Đừng có mơ, dù ta có chết cũng không để cho các người có được võ học của sư phụ ta.” Nói là làm, Dương Phong liền quay đầu bỏ chạy…nhưng chưa chạy được mấy bước… Bộp! Dương Phong bị một đá vào bụng, bay ra xa va vào một thân cây cách đó hơn 5 mép, ngay sát mép vực. Cảm giác toàn thân xương cốt gãy nát, miệng phun ra một ngụm máu. Cú đá đó do 1 tên trong số 5 tên chặn đường dùng khinh công vụt đến chặn đường Dương Phong, nhẩm tính chỉ cần 2 phần công lực là có thể giết chết Dương Phong, nhưng hắn thật không ngờ là tên nhóc ấy lại có thể sống sót sau cú đá của mình. Ngẫm rằng chắc chắn tiểu tử này có một nội công căn bản tốt so với độ tuổi chỉ khoảng 10, 11 tuổi. Về phần Dương Phong, lúc này chỉ còn biết kêu khổ, ý nghĩ rối loạn không biết làm gì. Trong lúc ấy bỗng dưng có một xác người được ném về chỗ hắn, không ai khác chính là sư phụ của Dương Phong. Những tên ban nãy giao đấu cùng sư phụ hắn cuối cùng cũng đến, dù cũng không lâu nhưng trong nhóm của hắn cũng có vài tên đã bị thương.

“Thật không ngờ lão già ấy đến phút cuối vẫn còn gây khó khăn cho chúng ta, làm mấy huynh đệ của ta bị thương. Thật là đáng chết. Tên nhãi kia, thấy kết cục của sư phụ ngươi rồi chứ? Khôn hồn thì giao toàn bộ võ thư ra đây!”

“Sư phụ! Ta hận mình không có bản lĩnh để giao đấu với các ngươi, để trả thù cho sư phụ ta, cho gia đình ta. Kiếp này ta sẽ mãi nguyền rủa các ngươi, nếu có kiếp sau ta sẽ là một cường giả đứng trên vạn người.”

Những lời nói cuối cùng vừa dứt, Dương Phong liền ôm thi thể của sư phụ mình, lao xuống vực sâu. Hắn nguyện chết chứ không để tâm huyết của sư phụ rơi vào tay kẻ khác. Rơi, rơi mãi, không biết bao nhiêu lâu, Dương Phong cảm giác bản thân đang lơ lửng giữa một không gian nào đó, xung quanh toàn một màu đen, tựa hồ trải dài mênh mông vô tận. “Ta đã chết rồi ư? Đây là địa ngục hay sao?” Những câu hỏi dần xuất hiện trong đầu của Dương Phong. Đột nhiên trên ngón tay giữa bàn tay phải bỗng xảy ra dị biến, một vòng sáng chợt lóe lên, biến thành một chiếc nhẫn với hình thù tựa như một con rồng, đó là Ngũ trảo Kim Long. Sau khi vệt sáng biến mất, thì lại có dị biến xảy ra, một vùng sáng dần dần xuất hiện, hút lấy Dương Phong, khiến Dương Phong vô cùng hoảng sợ: “Chuyện gì đang xảy ra? Liệu ta sẽ xuống địa ngục ư? Không, không, không….ta không muốn thế, ta muốn có sức mạnh, trở thành một cường giả để báo thù…….”

……

Thiên Hà đại lục, Xích Vân đế quốc.

Trong một đêm trăng thanh gió mát, trên khắp các con phố của Kim Dực thành, đế đô của Xích Vân đế quốc, người người qua lại tấp nập, dạo chơi, mua bán đủ loại vật phẩm, hàng hóa: dược liệu, vũ khí, khoáng thạch, … Bỗng xuất hiện một đám mây đen lớn dần dần bao phủ toàn bộ kinh thành, rất nhanh ánh trăng sáng vằng vặc bị che khuất. Tiếp theo, người người ngỡ rằng sẽ xảy ra một cơn mưa lớn, nhưng không, dị biến xuất hiện. Trên bầu trời, mây đen dày đặc, bắt đầu xuất hiện từng đạo sấm chớp, gây ra từng tiếng nổ vang trời, ngỡ rằng có các cao thủ đang giao đấu. Khắp các gia đình thế gia, hoàng cung,…các cường giả khắp Kinh Phong kinh thành bắt đầu chăm chú quan sát dị biến. Sau những đạo sấm chớp ấy, người người đều kinh hoàng chăm chú quan sát dị biến tiếp theo, có người kinh sợ liền quay đầu thật nhanh trở về nhà, có người thì hiếu kì tiếp tục quan sát, …từng tia điện xé ngang bầu trời.. Ban đầu thưa thớt từng tia, càng về sau càng dày đặc, được khoảng 5 phút thì dừng, nhưng..đúng lúc mọi người nghĩ rằng dị biến đã kết thúc thì hàng trăm đạo lôi điện xé ngang bầu trời, kèm theo là những tiếng nổ lớn, nhưng đó không phải là những tiếng nổ bình thường, nó mang theo uy áp của rồng, như hàng trăm con rồng đang gào rít trên bầu trời. Sau đó chợt lặng đi và rồi một chùm lôi điện hình đầu rồng mang theo tiếng hống xé ngang bầu trời kinh thành, khiến ai ai cũng kinh hãi… Ầm ầm ầm… Rồi biến mất, chẳng mấy chốc mây đen tan biến tựa như chưa từng có gì xảy ra.

Không chỉ ở Kim Dực thành, khắp nơi trên đại lục, các cao thủ của các đế quốc, các học viện đều cảm thấy dị biến, liền lập hạ lệnh nhân lực đi điều tra.

Lúc này, tại đại điện hoàng cung Xuất Vân đế quốc, Hoàng đế Hoàng Chiến cùng các đại thần cốt cán của Xuất Vân đế quốc đang tập trung luận bàn về dị biến vừa xảy ra. Hai bên tả hữu của hoàng đế là các đại thần đang luận bàn sôi nổi. Xuất Vân đế quốc có Ngũ đại gia tộc là trụ cột của đất nước, đó là: Long gia gia tộc - đứng đầu là Long Ngạo Chiến hay Long Lão và con trai Long Thế Kiệt đại tướng quân thống lĩnh đại quân bảo vệ biên giới của Xuất Vân đế quốc, Kim gia gia tộc – đứng đầu là Kim Thế Quang hay Kim Lão cùng con trai Kim Quốc Hùng là Lại bộ Thượng thư, Thành gia gia tộc – đứng đầu là Thừa tướng Thành Bích hay Thành Lão, cùng con trai là Thành Văn Địch – đô thống chỉ huy sứ thống lĩnh cấm quân bảo vệ Hoàng cung, Viên gia gia tộc đứng đầu là Viên Sùng Kiếm hay Viên Lão, cùng con trai Viên Sùng Giang là Hình bộ Thượng Thư, Mạc gia gia tộc – đứng đầu là Thái sư Mạc Bình hay Mạc Lão, cùng con trai Mạc Lăng là Lễ bộ Thượng Thư. Ngũ lão đều là những đại thần giúp hoàng đế dẹp loạn để bình ổn giang sơn do đó tất cả đều được tin tưởng giao cho các chức vụ cốt cán của triều đình, sau đó đến các con trai của các Gia tộc cũng được tin tưởng.

“Các đại thần nghĩ sao về trận lôi điện vừa qua?”. Hoàng đế lên tiếng.

“Theo ý kiến thần đây là một điềm báo cho đế quốc của chúng ta.” Mạc lão lên tiếng đáp lời hoàng đế. Nhiều tiếng xôn xao, tỏ ra đồng tình cũng vang lên theo ý kiến của Mạc lão. Lúc này, từ phía sau ngai vàng Võ Côn – người thân cận bậc nhất bên cạnh Hoàng đế, đã theo hầu từ lúc Hoàng đế còn trẻ cho đến bây giờ, luôn bên cạnh bảo vệ và phục vụ cho Hoàng đế, bước dần đến bên cạnh Hoàng đế Hoàng Chiến và nói nhỏ vài câu. Sau đó, Hoàng đế nói:

“Theo như Võ Côn vừa truyền lại, Thái hậu sau khi thấy dị tượng liền quan sát thiên văn cùng với tham khảo ý kiến của các Đế gia, đây là một điềm báo có một thế nhân mới trào đời nếu nuôi dưỡng, dạy bảo tốt thì sẽ là nhân tài của quốc gia nhưng cũng có thể là một mối họa lớn. Các khanh nghĩ sao?”

Sau khi Hoàng đế cất lời, một trận bàn tán liền nổi lên, người cho rằng đây là phúc có người lại cho là họa, càng ngày tranh luận càng gay gắt, vì dù sao các Đế gia cũng là người sống ngàn năm, từng bảo hộ Đế quốc, kinh qua đủ điều nên không thể không tin.

“Ngũ lão thấy sao?” Hoàng đế liền hỏi tới Ngũ lão.

“Thưa Hoàng thượng, thần đồng tình với ý kiến của các Đế gia, dị tượng như thế này chưa từng có, cho nên ta phải lệnh cho các quan lại khắp đế quốc kiểm tra thật chặt chẽ để đề phòng bất trắc”, Thành lão lên tiếng.

Tứ lão còn lại cũng gật gù đống ý. Thấy vậy, Hoàng đế liền hạ lệnh:

“Ngay lập tức toàn đế quốc kiểm tra thật chặt chẽ rồi báo lại về, không quan tâm dùng biện pháp nào cũng phải hoàn thành trong 2 ngày.”

“Tuân lệnh, thưa hoàng thượng”. Toàn triều đồng thanh, rồi sau đó tất cả cúi đầu rời triều.

Khi tất cả đã ra về, Hoàng đế liền gọi Võ Côn:

“Ngươi ra lệnh cho Mật Ảnh đội, vận dụng toàn lực điều tra, không để bỏ xót, dù chỉ là một con kiến”

“Tuân lệnh” Võ Côn nhận lệnh quay đi. Phải biết rằng, Mật Ảnh đội là lực lượng thám báo của Hoàng đế, ngay cả Ngũ lão cũng chỉ biết tiếng chứ không biết hình. Có khả năng cung cấp thông tin tình báo cực kỳ nhanh từ khắp nơi trên đế quốc. Lúc này, chỉ còn lại mình Hoàng đế Hoàng Chiến đang ngồi trên ngai vàng trầm tư suy nghĩ.

Long Phủ

Sau khi hồi triều trở về, vừa đặt chân đến phòng khách, 2 cha con Long lão liền thấy một nữ hầu hớt hải chạy vào:

“Thưa Lão gia và Gia chủ, phu nhân vừa hạ sinh”

“Cái gì? Lúc nào? Sao trước đây thái y bảo phải gần nửa tháng nữa mới sinh? Long lão, cau may, vội vã hỏi.

“Bẩm Lão gia, lúc tối đột nhiên phu nhân kêu đau, không lâu sau thì bắt đầu chuyển dạ, vừa lúc mây đen kéo đến tạo nên dị tượng trên kinh thành, và khi tiếng nổ cuối cùng vừa dứt thì phu nhân hạ sinh tiểu thiếu gia”. Nữ hầu trả lời không một chút chần chừ.

“Kiệt nhi, con ra lệnh toàn phủ không được để tin tức lộ ra ngoài. Như con thấy trên triều rồi, dù cháu trai ta có là gì đi chăng nữa nhưng quyết không để một ai được làm hại đến nó. Còn ai biết được Yến đi đã hạ sinh không, Tiểu Liễu?” Long lão ra lệnh cho Long Thế Kiệt, tiếp đó hỏi người nữ hầu vừa báo tin tên Tiểu Liễu.

“Vâng, thưa phụ thân” – Long Thế Kiệt lập tức rời đi.

Tiểu Liễu nhanh chóng trả lời: “Thưa Lão gia, trong phủ ngoài nô tỳ cùng Phùng bà bà thì không ai biết, vì lúc ấy mọi người đều đang để ý tới dị tượng.”

“Được rồi, ngươi ngay lập tức đi gọi Khương quản gia đến đây, rồi báo ngay Phùng bà bà không được để lộ tin tức ra ngoài”

“Vâng, Lão gia”

Sau khi Tiểu Liễu quay đi, Long lão liền gọi:

“Song lão”

Sau đó, 2 thân ảnh đột ngột xuất hiện và quỳ trước mặt Long Lão:

“Nhật Lão có mặt thưa lão gia”

“Nguyệt Lão có mặt thưa lão gia”

“Hai người các ngươi lập tức điều động Ám Long vệ bí mật canh phòng toàn phủ, không được để bất kỳ ai biết được thông tin Yến nhi hạ sinh tiểu thiếu gia”

“Rõ”

Đáp 1 lời, Song lão liền biến mất. Sau đó, Long Thế Kiệt cũng xuất hiện.

“Kiệt nhi, chúng ta cùng đến thăm cháu ta nào, à khoan, ngay cả Kiếm nhi cùng Mẫn nhi cũng không được biết chúng đã có em, rõ chưa?”

“Cha yên tâm, con đã kiểm tra, chúng đều đã đi ngủ, người hầu trong phủ vẫn chưa biết chuyện gì”.

Đang chuẩn bị rời đi thì Khương quản gia đến. “Lão gia cho gọi tiểu nhân”.

“Khương Lão, ngươi nghe đây, Yến nhi vừa hạ sinh, nhưng tuyệt đối không được để lộ ra ngoài, 5 ngày sau hãy dàn cảnh là Yến nhi hạ sinh lý do ta nói sau, bất cứ kẻ nào biết chuyện hôm nay ngoài Phùng bà bà, Tiểu Liễu và người, tất cả giết không cần hỏi!”

“Phụng lệnh, Lão gia!” Khương quản gia lập tức quay đi.

2 cha con Long Lão liền đi đến phòng của vợ chồng Long Thế Kiệt.

“Yến nhi, tiểu Long nhà ta sao rồi?” Vừa vào đến phòng, Long Thế Kiệt liền hỏi.

“Thưa Gia chủ, tiểu thiếu ra rất khỏe và kháu khỉnh, còn phu nhân có hơi mệt và mất máu hơi nhiều nhưng đã được cầm máu, hiện đã ngủ”. Phùng bà bà lên tiếng.

“Cháu trai ta đâu, đưa ta xem nó nào”

Long lão nói rồi bước đến bên giường, nhận tiểu tử từ trên tay Phùng bà bà.

“Thưa lão gia, tiểu thiếu ra rất kháu khỉnh, chỉ có điều trên vai trái có 5 vết bớt tựa hồ như vuốt rồng”

“Sao, ngươi nói gì?”

Long Lão giật mình, liền vạch vai trái của cháu mình ra xem, đúng là tựa hồ như vuốt của Ngũ trảo Kim long, thánh thú tối cao đứng trên tất cả.

“Hay, hay lắm. Cháu ta nhất định sau này sẽ là kẻ đứng trên tất cả. Kiệt nhi, ta quyết định đặt tên cho nó là Long Phong. Phùng bà bà, chuyện hôm nay tuyệt đối không được để lộ ra ngoài, 5 ngày sau ngươi cùng Tiểu Liễu, Khương lão diễn cảnh Yến nhi hạ sinh mọi thứ phải làm cho thật kín kẽ, không để lộ bất cứ nghi điểm gì, rõ chưa?”

“Vâng thưa phụ thân”.

“Rõ, thưa lão gia”

….

Bạn đang đọc Ngự Long Công tử sáng tác bởi sunnang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sunnang
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.