Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi Thể Tấn Cấp

Phiên bản Dịch · 1958 chữ

Chu Tước Hỏa Linh gọi ra ngọn lửa mạnh mẽ hừng hực trong nháy mắt vây quanh Phượng Vũ. Nhưng lại khác với lúc đối đầu với kẻ địch, ngọn lửa cũng chẳng hề có lực sát thương, ngược lại có chứa cảm giác ấm áp bao dung.

Giống như trong ngọn lửa hình sen hồng trùng điệp, thân hình Phượng Vũ từ từ dài ra, vốn còn một chút ngây ngô nhanh chóng bị thay thế bởi sự thành thục, mái tóc dài chỉ tới vai cũng trong nháy mắt trở nên dài tới thắt lưng. Từ trước đến giờ luôn mặc váy ngắn đơn giản, ngọn lửa khẽ hôn xuống liền hóa thành tro tàn, thay vào đó là một bộ trường bào màu đen thêu đầy những mảng lớn Phượng văn đỏ thắm, giống như là lớp thứ hai của da thịt dính sát vào trên người Phượng Vũ, lộ rõ dáng người cao gầy hơn nhiều, hoàn mỹ vẽ vòng quanh đường cong động lòng người của nàng.

Chỉ trong nháy mắt, bề ngoài nữ hài mười tuổi của nàng, vẻ ngoài lớn lên thành mười sáu tuổi lại càng thành thục, mặt mày tựa như trong suốt tinh tế, mỹ lệ mà không gian ác mê hoặc lòng người. Dáng người lung linh hấp dẫn, vô cùng hoàn mỹ.

“Đó là. . . . . .” Lúc này, Phó Tư Đường và Lăng Tử Minh đều lần lượt tỉnh lại, thấy một con chim lửa khổng lồ phun ra ngọn lửa vây quanh bao lấy Phượng Vũ, đều cực kỳ hoảng sợ. Bọn họ vừa định ra tay, lại bị Luci ngăn cản: “Không nên động, nàng không có nguy hiểm.”

Theo lời của Luci, ngọn lửa màu đỏ chậm rãi lui lại, lộ ra một mái tóc dài đen nhánh như đàn mộc, da thịt trắng nõn như tuyết đầu mùa, đôi mày thanh tú thon dài như tô mực, mắt sáng thâm thúy như đêm, môi trái tim đỏ tươi mềm mại như hoa hồng, nữ tử tuyệt mỹ.

Phượng Vũ đã trưởng thành cứ xuất hiện trước mặt đồng bạn như vậy, đưa tới một tràn tiếng hít khí lạnh.

“Này, đây là Phượng Vũ?” Từ trước đến giờ luôn tàn bạo lãnh khốc, Lăng Tử Minh cả kinh suýt nữa ngay cả cằm cũng rớt: Tiểu nha đầu quỷ quái này thế nhưng lại chỉ trong chớp mắt liền biến thành mỹ nữ đủ để làm nam nhân thiên hạ khuynh đảo?

“. . . . . . Như thế nào như thế. . . . . .” Mặc dù đã từng không nhịn được tưởng tượng ra bộ dáng trưởng thành của Phượng Vũ sau này, nhưng lúc thật sự thấy rõ một màn như vậy, Phó Tư Đường mới bỗng nhiên phát hiện ra tưởng tượng trước đó của mình là kém cỏi thiếu thốn cỡ nào, Phượng Vũ lại càng xinh đẹp hơn khả năng tưởng tượng đã là cực cao của hắn! Phong phú hơn, có sức hấp dẫn hơn!

Tình cảm của Luci lại là phức tạp rất nhiều, một mặt, thân là sư phụ hắn có cảm giác tự hào của “Nhà có con gái mới lớn”; mặt khác, thân là nam nhân hắn lại muốn giấu Phượng Vũ giấu, không cho nam nhân khác nhìn thấy để độc chiếm một mình.

Chỉ là, cái sau cũng chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi. Với tính cách tự do không chịu bị trói buộc của Phượng Vũ, nếu thật sự làm như vậy, nàng nhất định sẽ không chút do dự đoạn tuyệt quan hệ với hắn.

Sau khi thoát khỏi ngọn lửa, Phượng Vũ thất thần trong chốc lát. Khi nàng lấy lại tinh thần, chú ý tới y phục đột nhiên thay đổi và tay chân cũng trở nên thon dài, tiếp đó chú ý tới biến hóa khác của thân thể, không khỏi lắp bắp kinh hãi: “Chu Tước, đây chính là cải tạo thân thể ngươi nói đó sao?”

“Đúng vậy.” Chu Tước Hỏa Linh đã hóa thành hình người, hồng y chấm đất, tóc đen xõa nhẹ, đúng là bộ dáng lúc đầu Phượng Vũ thấy ở trong thức hải. Nàng che miệng khẽ cười nói, “Tâm trí ngài thành thục hơn bề ngoài rất nhiều, nếu tiếp tục vây ở trong thân thể nhỏ yếu, không phải quá bất tiện sao? Hiện tại ngài lại càng có khả năng khống chế sức mạnh thoải mái, lại sẽ không bởi vì bề ngoài mà bị người ngu dốt coi thường nữa, chẳng phải là một công đôi việc.”

Vẫn có một chút lòng riêng, nàng không nói ra: chủ nhân của mình, mặc kệ năng lực còn là tác phong hình dáng, tất cả đều phải hơn hẳn mọi người mới được. Thay vì chờ chủ nhân lớn lên từ từ, không bằng một lần vất vả suốt đời nhàn nhã ~

Đương nhiên Phượng Vũ không đoán được tâm sự của nàng, thử dò xét kinh mạch một chút, quả nhiên là thân thể trưởng thành lại càng có thể dung nạp linh lực hơn thân thể nho nhỏ, liền không còn ý kiến khác: “Không sai, xác thực như vậy lại càng thuận tiện.”

“Ha ha, biến hóa cũng không chỉ có ngài thôi đâu, còn có ma thú của ngài nữa.”

Giống như là chứng minh cho lời nói của Chu Tước, Vân Sâm Lam vốn đang dừng lại ở giữa không trung toàn thân trào ra sức mạnh dao động không thể khống chế, bị buộc phải cuộn tròn hai cánh, ngưỡng thẳng cổ. Tiểu Đoàn tử nằm sấp ở trên đỉnh đầu hắn quanh thân cũng bỗng nhiên bạo xuất ra bạch quang.

Luci và Phó Tư Đường vốn đang ngồi trên lưng Vân Sâm Lam trên lưng thì bị rơi thẳng xuống, cũng may cách mặt đất không cao, phản ứng của hai người lại nhanh, cũng không có bị thương.

“Sâm Lam? Tiểu Đoàn Tử?” Phượng Vũ vì biến hóa của Vân Sâm Lam mà sợ hết hồn, vừa định xông tới tra xét, thấy liền được đoàn ánh sáng sức mạnh này bao lấy Vân Sâm Lam, thân thể sinh ra biến hóa kỳ diệu.

Sống lưng dài rộng co rút lại nhanh chóng, hóa thành sống lưng thẳng tắp nam tử tuổi trẻ; biến hóa ra bàn chân loài người đứng vững trên mặt đất; lông vũ thuần trắng được cởi ra, hóa thành trường bào êm ái, ôm lấy thân thể thon dài của hắn. . . . . . Cuối cùng, hai cánh xòe ra biến thành cánh tay, vững vàng nâng Tiểu Đoàn Tử cũng bị đoàn ánh sáng sức mạnh không thể ước thúc này bao lấy.

Hồi lâu, ánh sáng tan hết, trên cỏ đã không còn bóng dáng ưu nhã của Độc Giác Thú, thay vào đó là một người mặc áo trắng như tuyết, dáng người cao ngất, trên dung mạo tuấn mỹ mang theo mười phần quý khí, giơ tay nhấc chân đều tác phong nhanh nhẹn hoàn mỹ của tuổi trẻ.

Tính cả thân xác hiện tại của Luci, so sánh với hắn lại ít đi mấy phần quý khí, nhiều hơn mấy phần ngang ngạnh; Phó Tư Đường lại càng mỹ thiếu niên một trong ngàn người, so sánh với hắn lại vẫn còn ngây ngô, không đủ thành thục; còn Lăng Tử Minh lại quá đơn độc lạnh lùng, không ấm áp dịu dàng.

Duy nhất không hoàn mỹ, có lẽ là tiểu nam hài năm sáu tuổi tinh nghịch hắn ôm trong ngực, không ngừng vung tay duỗi chân, hòa tan hoàn mỹ trên người hắn gần như trở thành không khí hư ảo. Cũng may nhờ tiểu nam hài, mới làm cho mọi người đang ngẩn người vì dung mạo của hắn, nhanh chóng tỉnh táo lại.

“Chậc, không hổ là có thể làm trong lòng mấy nhóm người thần thông soi mói và muốn bắt làm tọa kỵ, chẳng qua cũng chỉ có hậu duệ Vương tộc, mới có loại phong độ này.” Ngay cả Luci đã duyệt qua vô số người, cũng không nhịn được nói xa nói gần ca ngợi.

Mà Lăng Tử Minh đang đờ đẫn cũng lấy lại tinh thần, nhanh chóng rơi vào dòng suy nghĩ “Chân thân của hắn là Độc Giác Thú” ——”Nhất định rất mạnh” ——”Có thể giao thủ với hắn nhất định rất là đã nghiền“. Phó Tư Đường không hiểu sao lại có chút khẩn trương, cho đến khi thấy Phượng Vũ đối mặt với dung mạo hoàn mỹ của Vân Sâm Lam dung nhan cũng vẫn điềm nhiên như không, mới không rõ nguyên do thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì đã sớm kinh thán qua phong độ ưu nhã cao quý của bộ tộc Độc Giác Thú, đối với Vân Sâm Lam có thể hóa thành mỹ nam tử tuyệt thế, Phượng Vũ cũng không bất ngờ. Nàng để ý là tiểu nam hài trong tay đối phương: “Chẳng lẽ ngươi là. . . . . . Tiểu Đoàn Tử?”

Trả lời nàng, là cái gật đầu khẳng định của nam hài, cùng giọng trẻ con nói một tiếng: “Tỷ tỷ!” Cánh tay mềm mềm của hắn vội vàng duỗi về phía Phượng Vũ, lộ ra khuôn mặt trong trắng hồng hào, hai mắt to nháy nháy: “Tỷ tỷ, ôm!”

“Xem ra tiểu tử này sau khi biến thành người trừ mắt hơi lớn hơn một chút, những chỗ khác cũng không đổi, nhất là tính tình làm nũng này.” Mắt thấy Tiểu Đoàn Tử vẫn là một loại ác hình ác trạng Luci không khỏi cảm khái nói.

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy một đạo chùy băng bay tới trước mặt hắn. Luci nghiêng người tránh đi, né qua lần đánh lén này, lại đổi lấy Tiểu Đoàn Tử tức giận gầm một tiếng: “Không được nói ta như vậy!”

“Càn quấy!” Thấy thế, Phượng Vũ hiếm khi nghiêm mặt, khiển trách: “Nếu ngươi muốn ở lại bên cạnh ta, thì phải nhớ kỹ quyết không thể ra tay với đồng bạn! Hiểu chưa?”

“Đã biết, tỷ tỷ ta sai rồi.” Tiểu Đoàn Tử nhanh chóng nhận sai. Thấy sắc mặt Phượng Vũ dịu đi một chút, lại tiếp tục làm nũng: “Vừa rồi tỷ tỷ thật hung dữ ~ dọa Tiểu Đoàn Tử sợ ~”

—— Bản lĩnh mại manh của tiểu tử này lại tăng lên.

Không muốn nuông chìu hắn, Phượng Vũ không để ý tới Tiểu Đoàn Tử làm nũng: “Vừa rồi thấy ngươi phóng xuất ra chùy băng, là lĩnh ngộ Thủy hệ pháp thuật sao?”

“Tỷ tỷ quên rồi, ta là Thủy Ma thú biến dị, đương nhiên có thể dùng thủy hệ pháp thuật. Lúc trước chỉ là lực lượng không đủ, không thi triển được, chỉ có thể dựa vào cậy mạnh. Hiện tại ta có pháp thuật, về sau liền để ta bảo vệ tỷ tỷ!” Tiểu Đoàn Tử tranh công nói.

“Vậy thì cảm ơn ngươi trước.” Phượng Vũ nghĩ đến nếu ngay cả Tiểu Đoàn tử đều có biến hóa, vậy chắc chắn sức mạnh của Vân Sâm Lam cũng có chỗ tăng cường, liền hướng ánh mắt hỏi thăm về phía hắn. Vân Sâm Lam xưa nay thấy là biết, tâm tư tinh tế, thấy thế lập tức hiểu được ý tứ của Phượng Vũ: “Chủ nhân, sức mạnh của thuộc hạ cũng có chỗ tăng cường.”

Như là muốn biểu diễn một chút lực lượng mới trở nên mạnh mẽ hơn, Vân Sâm Lam nhắm hờ hai mắt, mi tâm chợt hiện pháp ấn, ánh sáng phun ra nuốt vào, không ngừng lưu chuyển.

“Ánh Thế Chi Quang —— Hiện!”

Bạn đang đọc Ngự Linh Sư Thiên tài của Tiêu Tương Túy Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.