Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngẫu Nhiên Gặp Nhau, Yêu Thích Từ Đó Về Sau

Phiên bản Dịch · 1797 chữ

edit: tuyền xù

"Hoàng hậu bệ hạ!"

Vừa đi ra khỏi Tê Long cốc, liền thấy một đội vệ binh đi tới trước mặt. Nam tử oai hùng dẫn đầu nhìn thấy Phượng Vũ đi cùng, nhất thời hai mắt sáng lên, vọt tới trước mặt quý phụ nhân quỳ một chân xuống: "Thiên Hữu Tu Tháp! Mấy ngày liên tiếp thuộc đi khắp Tê Long cốc cũng không tìm được ngài, thật tốt cuối cùng ngài cũng trở lại!"

Bị một câu của thuộc hạ nói ra thân phận, quý phụ nhân cười khổ liếc mắt nhìn Phượng Vũ, nói: "Tiếu hộ vệ trưởng, những ngày qua khổ cực ngươi rồi."

"Không, là thuộc hạ vô năng, lại không thể bảo vệ ngài thật tốt, xin ngài giáng tội trách phạt!"

"Nếu không phải ta nhất quyết kiên trì muốn ngồi xe ngựa đơn giản tùy tiện rời cung, sao lại như thế? Tất cả đều do ta mà ra, hộ vệ trưởng không nên tự trách."

Hoàng hậu lại nhẹ giọng khuyên lơn vài câu, lúc này vẻ mặt hộ vệ trưởng mới tỏ vẻ hối hận đứng lên: "Đa tạ ngài khoan hồng độ lượng. Xin ngài nói cho thuộc hạ biết, là ai cả gan làm loạn dám can đảm tập kích ngài, thuộc hạ chắc chắn sẽ bầm thây người đó thành nghìn đoạn!"

Nghe hắn hỏi kẻ cầm đầu, hoàng hậu không khỏi nghĩ đến Lạc Tây Á, trong mắt xẹt qua một tia hoài nghi, cũng không muốn chuyện xấu trong nhà rêu rao ra ngoài: "Ta. . . . . . chỉ lạc đường té xỉu, thật may có vị tiểu muội muội này và bằng hữu của nàng tương trợ."

Nghe vậy, lúc này hộ vệ trưởng cúi mình thật thấp vái Phượng Vũ: "Đa tạ các hạ!"

"Một cái nhấc tay, không cần phải khách khí." Phượng Vũ giả vờ kinh ngạc nói: "Thì ra ngài là hoàng hậu bệ hạ, xin thứ cho ta vừa rồi thất lễ."

Nói xong, nàng làm bộ muốn bái, lại bị hoàng hậu đỡ lên: "Vừa rồi là ta không nói cho ngươi biết thân phận, hơn nữa ngươi đã cứu ta, nào có thất lễ? Nhanh đừng khách khí như vậy."

Nghe vậy, Phượng Vũ càng cảm thấy tính cách của vị hoàng hậu này khiêm tốn nhã nhặn dịu dàng, thật sự hoàn toàn không giống Tam điện hạ ương ngạnh vô năng kia.

Tán dóc vài câu, hoàng hậu mới chú ý tới khắp người mình đều nhếch nhác, cười khổ nói: "Ta tìm một chỗ thay quần áo trước đã, sau đó hồi cung, nếu trở về với bộ dáng này, nhất định sẽ dẫn đến người khác nghị luận."

Phượng Vũ rất có hảo cảm với bà, thuận tiện mời: "Nếu ngài không ngại, vậy mời ngài đến chỗ ta đi."

"Ngươi đã nói ngươi là đệ tử của Linh Chân học viện có đúng không? Rất nhiều năm trước ta cũng đã từng đọc sách ở đó." Trong mắt Hoàng hậu lộ ra vẻ hoài niệm, "Ngươi đã không chê ta phiền toái, vậy ta cũng sẽ không khách khí. Tiếu hộ vệ trưởng, ta nhớ hình như muội muội ngươi cũng đọc sách ở học viện, có đúng không?"

"Đúng vậy." Nhắc tới muội muội, vẻ mặt của Tiếu Kiêu đang căng thẳng trở nên dịu dàng hơn một chút.

"Như vậy, chúng ta có thể thuận tiện đi xem nàng một chút."

"Tiểu Đường, hiếm khi tỷ tỷ tới thăm đệ, sao đệ làm vẻ mặt nghiêm trọng thế? Chẳng lẽ không muốn nhìn thấy tỷ tỷ sao? Ta thật sự rất đau lòng ~" dung nhan mỹ lệ vô song, dáng dấp chỉnh tề, vẻ mặt nữ tử như sắp khóc.

Nếu là nam nhân khác thấy mỹ nhân đau lòng như thế, nhất định sẽ trách cứ mình không tốt, lại chọc cho mỹ nhân khóc. Nhưng từ nhỏ cùng nhau lớn lên với tỷ tỷ, Phó Tư Đường hoàn toàn không để ý tới bộ dáng này: "Dùng một chiêu có ý nghĩa sao?"

Nghe vậy, nữ tử đang đau lòng muốn chết lập tức biến mất không thấy, tốc độ biến sắc mặt thậm chí còn nhanh hơn lật sách: "Tiểu Đường, đệ lớn lên thì trở nên tâm địa sắt đá, không hề có một chút đáng yêu nào như khi còn bé."

"Dù sao cũng là tỷ tỷ vẫn chăm chỉ khéo léo làm người ta thêm phiền toái." Phó Tư Đường lạnh lùng châm chọc lại, "Sáu ngày trước tỷ đưa tin nói muốn đệ bỏ xuống tất cả mọi chuyện tới đón tỷ, đệ tới đây. Tỷ nói nhiều năm rồi đệ không có tới Đế Đô bồi nhân vật quan trọng, đệ cũng đền bù rồi. Hiện tại ta còn có chuyện quan trọng hơn muốn làm, xin tỷ đừng ngăn cản đệ nữa."

Tỷ tỷ của Phó Tư Đường, chính là thiên tài chiêm tinh danh tiếng truyền xa của Phó gia ở thành Tinh Vân, Phó Tư Tuyền. Nghe nói, lời tiên đoán của nàng thậm chí có thể ảnh hưởng đến quyết sách của Hoàng thất. Lần đầu nghe nói về nàng đều sẽ tưởng tượng nàng thành một thế ngoại cao nhân siêu phàm tuyệt tục (không phải người phàm), trên thực tế, tính cách của nàng rất xấu, vốn có danh xưng là ma nữ thành Tinh Vân.

Lập tức bị đệ đệ chỉ trích không chút khách khí, nàng lại khác thường không tức giận, rảnh rỗi thưởng thức mười ngón tay sơn móng tay đỏ thẫm, hình như không chút để ý hỏi: "Tiểu Đường, chuyện gì để đệ gấp gáp như vậy?"

"Ta có một bằng hữu, xâm nhập Tê Long cốc đến nay không có tin tức, đệ nhất định phải đi tìm nàng."

"Chưa từng thấy bộ dáng gấp gáp này của đệ, không phải bằng hữu của đệ đều rất mạnh sao? Còn cần đệ bảo vệ?"

"Mặc dù nàng rất mạnh, nhưng chung quy vẫn là một nữ hài tử, làm sao khiến người ta yên tâm được!"

"À…à…. nữ ~ hài ~ tử ~" Phó Tư Tuyền dùng giọng điệu trêu ghẹo nói, nhưng trong mắt lại không có một chút ý cười nào, mà mang theo khí lạnh: "Tiểu Đường, hiếm khi thấy đệ khẩn trương vì một nữ hài tử, nàng nhất định rất quan trọng với đệ."

"Đệ ——" vô ý lộ ra tâm sự, gương mặt tuấn tú của Phó Tư Đường lập tức ửng hồng, "Mắc mớ gì tới tỷ!" Nói xong, hắn thô lỗ quét nhanh dược đã chuẩn bị xong vào túi đựng đồ, vội vã đi ra cửa.

Nhìn bóng dáng đệ đệ biến mất trên hành lang, nụ cười trên mặt Phó Tư Tuyền cũng biến mất không thấy.

"Nữ hài tử. . . . . . Xem ra điều tra không sai, nàng nhất định là người trong lời tiên đoán của quẻ bói. Tiểu Đường, xem ra đệ hoàn toàn không để lời tỷ nói ở trong lòng. Cũng khó trách, là do trước kia tỷ chọc ghẹo đệ nhiều lần, khiến đệ không tin tỷ nữa."

Nhắm mắt lại, trên mặt Phó Tư Tuyền lộ ra một nụ cười khổ: "Nhưng lúc này tỷ thật sự không nói đùa, ‘Ngẫu nhiên gặp nhau, yêu thích từ đó về sau. Mãi tương tư, máu đổ’. . . . . . Nếu đệ u mê không tỉnh ngộ, cuối cùng chỉ là ——"

Uổng phí tính mạng.

Lúc về tới trường học đúng lúc là trước giờ nghỉ trưa, các đệ tử hoặc là ở Diễn Võ Đường, hoặc là ở phòng học. Phượng Vũ không làm kinh động bất kỳ ai, dẫn hoàng hậu tới ký túc xá của mình.

Với hoàn cảnh nơi ở mà nói, ký túc xá của Linh Chân học viện đã coi như là hạng nhất. Nhưng so với hoàng cung, nhất định là cực kỳ đơn sơ. Hoàng hậu không có chút cảm giác khó chịu nào, ngược lại hăng hái đánh giá chung quanh, hoài niệm nói: "Kết cấu vẫn giống y đúc như lúc ta ở đây trước kia, thật sự là đã lâu lắm rồi."

Nghe vậy, Phượng Vũ vẫn không cảm thấy làm sao, Luci ở một bên đã trừng mắt nhìn: 60 năm rồi, tính tình của nữ nhân chưa từng thay đổi qua, vẫn luôn là dáng vẻ ngạc nhiên này khi nhìn thấy một vài chuyện, ngay cả địa vị cao quý là hoàng hậu của một nước Ngải Phi cũng không ngoại lệ. Trước đây vì mình ghét cái tính dính dáng dây dưa của các nàng nên vẫn giữ nguyên lựa chọn độc thân, xem ra còn phải tiếp tục kéo dài.

—— Nhưng ngược lại Phượng Vũ là một ngoại lệ, nàng trước giờ không dài dòng dây dưa, rất nhiều khi còn rõ ràng hơn nam nhân, ngược lại rất hợp với sở thích của mình. . . . . .

Còn chưa nghĩ xong, liền nghe được tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ ngoài cửa, ngay sau đó, cửa phòng khép hờ liền bị đẩy ra: "Phượng Vũ! Ta nghe người gác cổng nói ngươi trở lại, ngươi không sao chứ?"

Nói xong, người tới thấy trong phòng có hơn mấy người đứng, còn có một nam tử oai hùng trừng mắt nhìn mình, không khỏi sửng sốt: "Các ngươi. . . . . . Hoàng hậu bệ hạ?"

Thấy rõ người tới, sắc mặt Tiếu Kiêu dịu đi một chút: "Thì ra là Phó thiếu gia. Bệ hạ cải trang đi ra ngoài, hi vọng ngài không lộ ra ngoài."

"Dĩ nhiên." Người tới chính là Phó Tư Đường, tất cả tâm tư của hắn đều ở trên người Phượng Vũ, cũng không kịp truy cứu vì sao hoàng hậu lại đột nhiên xuất hiện trong phòng nàng. Vội vã đi tới hành lễ, hắn vội vã đánh giá Phượng Vũ từ trên xuống dưới, "Phượng Vũ, ngươi kéo dài thời hạn trở về, không có xảy ra chuyện gì chứ?"

"Cảm ơn, ta không sao." Thấy Phó Tư Đường lo lắng cho mình như thế, Phượng Vũ rất áy náy, "Thật xin lỗi, lúc ấy nói với ngươi là hai ba ngày sẽ trở lại, kết quả gặp phải một vài chuyện, kéo thêm mấy ngày, nhọc ngươi lo lắng rồi."

"Ngươi bình an là tốt rồi." Thấy tinh thần Phượng Vũ rất tốt, cũng không bị thương, mình chuẩn bị dược hoàn toàn không phải sử dụng đến, Phó Tư Đường hoàn toàn yên lòng. Nhưng lúc hắn nhìn thấy người đứng sát bên cạnh Phượng Vũ, không khỏi nhíu mày.

"Phượng Vũ, ngươi biết Đồng học trưởng khi nào vậy?"

Bạn đang đọc Ngự Linh Sư Thiên tài của Tiêu Tương Túy Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.