Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô ý thức cười với anh

Phiên bản Dịch · 1166 chữ

Tối thứ sáu, để ăn mừng tỉ lệ người xem TV, Lý Nguyên Y cùng với đồng nghiệp của tổ chuyên mục, cùng đi tới bờ sông Thiêu Điếm uống rượu vui hết mình. Bình thường rất ít khi cô uống rượu, chỉ là trong khoảng thời gian này tâm tình sa sút, gặp bầu không khí quá náo nhiệt như vậy, lại không hiểu sao cảm thấy có chút cô đơn, trong lúc vô tình, đã uống sạch bình rượu ỏ trước mặt.

Mọi người đều lo vui chơi, cũng không có ai chú ý tới sự khác thường của cô, thậm chí ngay cả việc cô mơ mơ màng màng đi ra phòng bao, cũng không biết.

Lý Nguyên Y híp mắt hạnh lại, lảo đảo đi ra Thiêu Điếm, đi về bờ sông.

Lúc này, bởi vì rượu cồn phát tác, suy nghĩ của cô đã có chút không rõ ràng, đầu kêu ong ong, căn bản là không biết mình đang làm gì, càng không biết, có người, vẫn đi theo phía sau cô.

Đường Diệc Đình bỏ một tay vào túi, nhìn cô đã say quá mức, đầu lông mày hơi nhăn lại, bất đắc dĩ lắc đầu.

Lý Nguyên Y uống rượu thì phẩm cấp cũng không tồi, không gào to rống lớn như những người khác, hoặc khóc lớn làm loạn, ánh mắt của cô mê ly, khóe miệng xinh đẹp vẫn luôn duy trì tươi cười nhộn nhạo lòng người, lúc nhìn thấy bên bờ sông có đặt một cái ghế dài, cũng không hề có ý thức an toàn nào nằm lên đó, bắt đầu ngáy ò ó o.

Gương mặt tinh xảo anh tuấn của Đường Diệc Đình nhanh chóng nổi vạch đen, chỉ thấy anh bước dài đi qua, trực tiếp bế cô lên, bàn tay hung hăng đánh lên mông cô một cái: “Uống nhiều rượu như vậy, tìm đánh mà!”

Đột nhiên bị đau, làm cho suy nghĩ hỗn độn của Lý Nguyên Y có một chút thanh tỉnh, cô ủy khuất mím môi: “Đường Diệc Đình, anh thật đáng gét! Tên khốn kiếp nhà anh, anh bắt nạt tôi, chán gét anh...”

Nói xong, vung quả đấm lên đánh trên người anh.

Người say, sức lực lớn đến kinh người, Đường Diệc Đình hao phí khí lực thật lớn, mới đè cô lại được: “Em say rồi, chúng ta về thôi!”

“Tôi không say, không say!”

Lý Nguyên Y vừa nghe thấy, lập tức không khoan dung không buông tha, miệng nhỏ nhắn hơi vểnh lên, hồng hào, giống như một dứa trẻ đang muốn ăn đường.

“Được, em không say!” Đường Diệc Đình bất đắc dĩ lắc đầu, phát hiện nói chuyện với người say, thật sự quá hao tổn sức lực.

“Sao anh lớn lên lại đẹp mắt như vậy chứ?” Vào lúc này, Lý Nguyên Y lại đột nhiên ôm choàng lấy cổ anh, dán cơ thể lên anh, ngửa đầu cười ngọt ngào với anh, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia, ở trong ánh trăng, lóe lên sự u sầu nhàn nhạt, lại có sự mê huyễn làm say đắm lòng người, làm cho lòng người ta nhộn nhạo.

Toàn thân Đường Diệc Đình cứng đờ, bị động tác xảy ra bất ngờ của cô, làm ánh mắt choáng váng.

“Anh là ai?” Biết cô lâu nhứ vậy, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng khen ngợi mình lần nào, bỗng đột nhiên, lời nói ca ngợi lại phát ra từ miệng cô, thật khiến anh có chút ngoài ý muốn, thoáng có một dòng nước ấm ngọt ngào, nhanh chóng lan tỏa trong lòng.

“Xuỵt - - Đường Diệc Đình, anh thật ồn ào, tôi muốn đi ngủ, ngủ!” Cái khuôn mặt tuyệt thế khuynh thành tuấn tú này, ngoại trừ Đường Diệc Đình, còn có thể là ai chứ?

Người này thật đáng ghét, ngay cả ở trong mộng, cũng muốn quấy rầy cô.

Nhưng mà, cũng chỉ có thể thấy ở trong mộng, không phải sao?

Đột nhiên, cả người cô lại toát ra đau thương, cọ cọ vào ngực anh, lẩm bẩm nói ba chữ: “Thực xin lỗi!”

Cô ấy nói xin lỗi, đang nói với anh sao?

Đường Diệc Đình cảm giác cổ họng của mình giống như bị một bàn tay vô hình ghìm chặt sít sao, sắp hô hấp không được. Anh không biết nên hình dung tâm tình lúc này của mình như thế nào, chỉ biết là, bộ dáng cô như vậy, anh không có cách nào làm như không thấy, càng không cách nào làm cho anh buông tay...

Anh ôm chặt cô, bước nhanh đi tới khách sạn, dọc theo đường đi, Lý Nguyên Y vừa khóc vừa cười, quả thực lăn qua lặn lại hành hạ anh mà.

May mắn khách sạn Tinh Tế cũng ở bờ sông, không đến mười phút thì đã tới.

Thật vất vả đi vào trong phòng, hai tay Lý Nguyên Y vẫn còn nắm cổ áo anh, vô ý thức cười cười với anh.

- - - - - - - -

Cảm nghĩ trước:

Đây là lần thứ ba nói trong bài, khi tới chương này, thì tâm tình vô cùng phức tạp, bởi vì nó biểu hiện việc về sau mỗi ngày ít nhất có 6000 cập nhật trở lên, cũng biểu hiện sẽ có một đám đáng yêu các người, bởi vì vấn đề thu phí, ngẫu nhiên rời đi ( ô ô, để cho ta khóc đi!)

Tốt lắm, quay lại chuyện chính!

Một, đến tột cùng sáu năm trước đã xảy ra chuyện gì?

Hai, Y Y có phải mối tình đầu Giang Nghiên Hi của Đường thiếu hay không?

Ba, có người đoán cháu trai cô là con của cô với nam chủ, là như thế thật sao?

Bốn, bối cảnh hai người đối lập nhau, đường tình yêu có phải hết sức nhấp nhô hay không?

Năm, nam phụ Lục Tuyển Thần tồn tại như thế nào? Anh ta đến, sẽ chế tạo ra sự phong ba gì cho nam chủ nữ chủ?

Sáu, đối thủ một mất một còn của nam chủ, người đứng đầu tổ chức thần bí W.E là ai?

...

Rất nhiều rất nhiều vấn đề đó, nhất định Lạp Lạp sẽ cố gắng viết để cho mọi người thích!

Văn này, hao phí mất ba năm mới suy nghĩ tốt, vở kịch hay đều ở phía sau, kính xin tất cả mọi người ủng hộ nhé!

Cuối cùng nói một câu, đối với tác giả mà nói, vô cùng quan trọng, quan hệ tới vận mệnh sau này của văn, cùng với việc tác giả có thể tăng lực đổi mới hay không! Hy vọng năm giờ sáng ngày 16, cũng chính là đêm nay sau 12 giờ đêm nay, có thể ở bảng fan chứng kiến bóng hình của các vị xinh đẹp!

Yêu các ngươi!

Chúc từng người thích văn này, hạnh phúc mỹ mãn!

Bạn đang đọc Ngọt Thê Động Lòng Người, Bá Đạo Tổng Giám Đốc Hảo Tình Thâm của Bảo Lạp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.